Hoa Phượng

Chương 6




Ngô Hoàng Tuấn Huy có một đứa em gái rất ngốc. Tính cách lại trẻ con và ồn ào khiến anh nhiều lúc chẳng muốn nhận người thân chút nào. Song cũng không có nghĩa là anh không thích con bé, danh xưng người hiểu An Hạ nhất nhà không phải giả đâu.

" nín hẳn chưa, còn sụt sịt nữa tao úp bát canh vào đầu mày đấy!"

Tuấn Huy nhăn nhó, nhìn hai mắt đỏ hoe của em gái, trong lòng liền không tránh khỏi cảm giác bực bội. Mặc dù biết đứa mà An Hạ thích không làm gì sai, nhưng trong lòng anh đã bất giác nghĩ đến việc phi đến nhà Trịnh Nhật Long Vũ để đấm yêu cậu mấy phát.

Bình thường thích chọc nhau vậy thôi, chứ nhà có mỗi con em gái, sao nỡ nhìn nó khóc ầm ĩ vì một thằng ranh ấy ơ nào đó được.

" anh không biết dỗ con gái tý nào!"

An Hạ mạnh bạo dụi mắt, vừa nói vừa nấc cục, giọng nó bây giờ như vừa hít khí heli xong ấy, tự mình nghe còn cảm thấy buồn cười nữa là.

Đáp lại đanh đá vậy thôi thực chất, nó cũng đang cố gắng không phát ra tiếng sụt sịt nào nữa. Ai đùa chứ riêng Tuấn Huy là làm thật đấy, người trải nhiều như nó biết rõ mà.

" mày là con quỷ chứ con gái đéo gì!"

" em đang buồn thật đấy!"

An Hạ bất mãn nhìn anh trai, khóc nhiều đâm ra thấm mệt lại thêm tâm trạng ủ dột nên nó chẳng buồn để đôi co với Tuấn Huy nữa. Chứ bình thường là phải chí choé một trận với nhau ngay.

" anh đã từng đơn phương ai bao giờ chưa?"

Tuấn Huy nghe câu hỏi của An Hạ, im lặng một lúc rồi mới thở dài trả lời em gái, kí ức của anh về thời sinh viên giống như thước phim ngắn chiếu lại trong suy nghĩ.

" rồi và kết thúc thì chả vui vẻ gì đâu. Lúc biết mình chả còn cơ hội, tao đã đi uống bia với bạn, khóc lóc kể khổ các thứ, mất một thời gian thì tao cũng đã vượt qua được!"

"...."

" hoàn cảnh không phải cái cớ để mày đánh mất bản thân. Đừng học cách làm quen với nỗi buồn, học cách vượt qua và đáp nỗi buồn vào sọt rác ấy!"

" người từng trải có khác, anh tư vấn mượt hơn sunsilk luôn đấy anh Huy!"

An Hạ đã bất ngờ trước câu trả lời của Tuấn Huy, không nghĩ anh trai của mình hồi trước cũng đơn phương ai đó đấy.

Đúng là anh truyền em nối mà!

" nhưng mà nói chung thì cái gì cũng cần thời gian, mày chưa cần phải hết buông luôn bây giờ đâu!"

Tuấn Huy nhìn biểu cảm đã tươi tỉnh lên đôi chút của em gái, môi khẽ cong lên mỉm cười. Dáng vẻ buồn sầu không hợp với An Hạ đâu.

" cách nhanh hết buồn nhất là lấp đầy đường ruột đấy ạ!"

" biết rồi, tối tao chở đi ăn, được chưa!"

" eo ê, anh trai em tuyệt vời quá. Saranghe, i love you, gủa ai nỉ..."

" im đi, nói nữa là đéo có ăn uống gì đấy!"

Hiếm khi mới có một hôm được Tuấn Huy bao ăn, An Hạ đương nhiên không khỏi vui vẻ. Cảm giác buồn tình cũng dần bị quốn trôi đi.

Trịnh Nhật Long Vũ đối với nó vẫn rất khó quên. Nhưng không, bên cạnh nó vẫn còn người anh trai - Ngô Hoàng Tuấn Huy làm phao cứu sinh, cứu nó khỏi việc chết chìm trong bể khổ rồi.

" lên nhà cất cặp với thay quần áo đi, tao hâm nóng lại đồ ăn đã. Nói chuyện có tý mà nguội hết rồi!"

Tuấn Huy huơ huơ tay trên đĩa thịt bò xào, nhận thấy món ăn đã không còn nóng hổi nữa liền chậc một tiếng rồi nói với An Hạ.

Nó vừa nghe được lệnh liền lập tức nhấc tay ra dấu ok rồi xoay người chạy vọt lên tầng luôn.

Tuấn Huy nhìn theo lắc đầu mấy cái rồi cầm theo đĩa thịt bò xào mang ra chỗ bếp để xào nóng lại.

Lúc An Hạ đi xuống nhà với một bộ quần áo thoải mái hơn thì đồ ăn cũng đã được Tuấn Huy hâm nóng lại toàn bộ rồi, nó chỉ việc mang bát đũa ra đặt lên bàn rồi ngồi xuống ăn thôi.

" ơ mẹ không ăn cơm hả anh?"

" nhà bà có việc nên mẹ xuống dưới đấy rồi!"

" vâng, em mời anh ăn cơm ạ!"

Không khí trên bàn ăn nhìn qua là cực kì nhạt nhẽo, hai anh em thì mỗi đứa một cái điện thoại, chẳng nói gì với nhau cả. Để mà nói thì cái này thành truyền thống của nhà luôn rồi.

Tuấn Huy ăn xong trước, mang bát và đũa của mình để vào bồn rửa. Trước khi lên tầng còn không quên dặn nó nhớ dọn dẹp và úp lồng bàn vào.

" vâng ạ!"

Tuấn Huy nghe chất giọng ngọt sớn của An Hạ, thầm nghĩ liệu bây giờ bảo huỷ kèo tối lai nó đi ăn có kịp không nhỉ?!

Mà thôi, làm vậy thì kiểu gì con nhỏ cũng sẽ giãy đành đạch lên rồi nằm ăn vạ cho xem. Đến lúc đấy, có đấm cho mấy phát cũng không đóng cái mồm nó lại được.

An Hạ đương nhiên biết anh trai đang nghĩ gì, nhưng vì miếng ăn nên chỉ có thể mỉm cười đắm thắm nhìn Tuấn Huy đi lên tầng.

Lúc này, điện thoại bỗng tinh một tiếng to khiến nó lập tức cúi xuống nhìn. Là tin nhắn của Phương Anh gửi đến qua messenger.

Phương Anh

tối đi chơi không bé

Ngô Trần An Hạ

để hôm khác đi mày

tối tao đi chơi với anh tao rồi

Phương Anh

vl

hai anh em mày cũng có lúc đèo nhau đi chơi luôn

Ngô Trần An Hạ

:)))

chứ sao

anh em như thể tay chân

có múc nhau nhiều

vẫn là anh em

Phương Anh

đ tin đâu

có vụ thì đúng không

Ngô Trần An Hạ

haizzz

không giấu nổi mày

thực ra anh t thất tình

buồn quá nên phải lôi tao đi giải sầu cùng

Phương Anh

vl

khổ thế

chia buồn với anh mày nhé

chúc sớm vượt qua

Tuấn Huy mà biết mình trong câu chuyện của An Hạ bị bóp méo thế nào, thì chắc chắn sẽ lôi nó đá ra ngoài đường luôn.

fact: món mà An Hạ thích ăn nhất là thịt bò xào đỗ cove. Đặc biệt càng mặn thì nó càng thích ăn.

Tuấn Huy từng cằn nhằn rằng sẽ có ngày con bé chết vì tăng huyết áp nếu như không chịu bỏ thói ăn mặn đi.