Họa Phố

Quyển 3 - Chương 13




“Bò tót? Voi? Có khi nào có liên quan đến bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng không?” Sa Liễu chỉ cảm thấy vô cùng kỳ diệu.

Rất nhiều người cũng nghĩ đến điều này, cảm giác như trong tranh và ngoài tranh bất tri bất giác trùng hợp với nhau, thực sự khiến con người ta càng thêm hốt hoảng sợ hãi.

Cũng chỉ có cụ ông Lý Thái Dũng vẫn giữ vẻ mặt bình thản nói “Bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng vốn tọa lạc trên mảnh đất này, nhiều năm về trước, con đường ở trước bảo tàng mỹ thuật vẫn là đường Xuân Duẩn, về sau đường phố bị sửa chữa cải tạo, bên dưới cũng xây dựng tàu điện ngầm, đường Xuân Duẩn mới tùy theo mà biến mất.

“Chẳng lẽ, bảo tàng mỹ thuật Tê Tượng cùng với nhà hàng ngầm trứ danh kia đều là…” Hâm Miểu cảm giác thân ở thế giới này mà nói chuyện về thế giới bên ngoài, chẳng khác gì đang nói chuyện mơ.

“Đúng vậy, đều là do nhà đầu tư Hongkong kia xây dựng.” Cụ Lý Thái Dũng khẳng định nói.

Những tin tức này hiển nhiên có mối liên hệ trọng yếu với chung cư Xuân Duẩn, nhưng mọi người lại không có cách nào kết nối việc này với nhau để tìm ra vị trí ấn chương, dù sao phạm vi thế giới trong tranh đã xác định là nằm trong tòa nhà ngang này, bọn họ không thể đi ra ngoài tìm kiếm trên tượng voi hay bò tót đặt ngoài kia.

Vả lại, cổng chính bị đóng chặt như vậy, bọn họ có muốn cũng không thể tự do ra vào.

Tâm tình áp lực, lại thêm thời tiết nóng bức, bữa trưa ai nấy cũng đều ăn rất ít, ăn cơm xong lại cảm thấy mệt mỏi rã rời, dù sao tối qua không ai ngủ được yên giấc.

Thế nên bàn bạc nhất trí đều tự trở về phòng tranh thủ ngủ một giấc trưa ngắn ngủi.

***

Kha Tầm trở lại phòng 411, bước vào buồng ngủ trước hết cúi đầu nhìn đôi dép đỏ dưới gầm giường, nhìn một hồi không cảm thấy có gì thay đổi “Tối qua trong phòng chúng ta có xảy ra chuyện gì không?”

Mục Dịch Nhiên “Không có nghe thấy.”

Cũng phải, tối qua ngoài cửa sổ ầm ĩ như vậy, dù có động tĩnh cũng đều trở nên bé nhỏ khó nhận ra.

Ban ngày trong phòng có điện, có thể mở quạt máy, có thể xem như một chút hưởng thụ nho nhỏ trong hoàn cảnh ác liệt như thế này.

Kha Tầm nằm một lát liền ngủ thiếp đi, còn nằm mơ… một giấc mơ vô cùng sáng sủa, ở trong mơ cậu biến thành một đứa bé, tay cầm một con dao rọc giấy nho nhỏ khắc lên trên tường, khắc ra thật nhiều thật nhiều gốc măng nho nhỏ.

Khắc rồi lại khắc, bầu trời dần dần biến thành màu đen, Kha Tầm cảm thấy trong lòng căng thẳng, liền tỉnh.

Thời tiết nóng bức, giấc ngủ trưa cũng đâm ra không quá thoải mái, Kha Tầm cả người đều mướt mồ hôi, sau khi tỉnh dậy phát hiện một chân mình đang khoác lên đùi Mục Dịch Nhiên, theo bản năng rụt chân về, lại bỗng phát giác đối phương đã tỉnh tử lâu.

“Xin lỗi ha, ngủ mơ đè lên chân anh.” Kha Tầm sờ sờ vệt chiếu hằn trên gò má, đầu óc cũng dần tỉnh táo.

Cũng không biết Mục Dịch Nhiên dậy lúc nào, mình đè người ta như vậy đã bao lâu…

Mục Dịch Nhiên vẫn nằm yên không nhúc nhích “Tôi không muốn đánh thức giấc mơ của cậu.”

“Ể?” Đại lão từ bao giờ lại quan tâm đến mình nằm mơ?

“Cậu nói mớ.”

“Kia là… là việc rất hiếm khi xảy ra, bình thường tôi không có thói xấu đó đâu.” Kha Tầm lập tức sáng tỏ.

“Cậu nói: Măng sắp vẽ xong rồi, lập tức có thể đội đất chui lên.”

“Tôi nói á?”

“Đúng vậy, cậu nói.”

Kha Tầm ngẫm kỹ lại giấc mơ mới nãy của mình “Tôi nằm mơ thấy mình biến thành một đứa bé…” Nói tới đây đột nhiên giật mình “Phải rồi, một đứa bé! Anh có phát hiện ra không, vị trí khắc măng đều là không cao lắm, lần nào cũng phải khom lưng cúi người mới có thể nhìn thấy!”

Mục Dịch Nhiên giống như trầm tư suy nghĩ, bất giác bật dậy ngồi khoanh chân trên giường “Họa sĩ Lạc Tân vẫn còn khá trẻ, ông ấy sinh năm 1985, nếu thế giới trong tranh hiện tại là năm 96, như vậy khi ấy Lạc Tân chỉ mới 11 tuổi, vóc dáng quả thật không cao lắm.”

“Ý anh là đứa bé đã khắc mấy cái măng kia rất có thể chính là bản thân họa sĩ Lạc Tân?” Kha Tầm cảm thấy ý tưởng này rất độc đáo, nhưng lại hoàn toàn không phải vô duyên vô cớ.

Nếu thật là như vậy, bọn họ phải từ đâu tìm ra manh mối ẩn giấu ấn chương? Phải chăng ấn chương cũng được khắc ở đâu đó bằng dao thủ công?

Mục Dịch Nhiên nói “Phòng 616 không giống với mấy căn phòng của chúng ta, 616 trước đó phải là một phòng trống, giường ghế bàn tủ bên trong hẳn là sau mới được dọn vào, bởi vì nhìn kiểu dáng giống như mẫu chung được mua thống nhất để tiện trang trí phòng cho thuê, giống khách sạn hơn là phòng ở.”

“Ý của anh tức là, hộ cư ngụ tại 616 trước đó đã dọn đồ đạc mang theo?” Kha Tầm còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe được bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.

Dù đang giữa ban ngày, nhưng tiếng đập cửa này vẫn hết sức đột ngột.

Ngoài cửa truyền đến tiếng kêu của Vệ Đông “Kha Nhi, mở cửa!”

Kha Tầm vừa mới mở cửa ra, phát hiện Sa Liễu phòng bên cạnh cũng mở cửa đi qua bên này, vẻ mặt lo lắng hỏi “Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Vệ Đông liền đứng ngay cửa nói “Là Hạo Văn Nhi phát hiện, mặt đất… mặt đất bên ngoài cửa sổ cao lên!”

“Mặt đất cao lên? Nghĩa là sao?” Sa Liễu vội hỏi.

“Bên ngoài chẳng phải có xây một vòng tường xi-măng sao? Cao đến khoảng lầu bốn chỗ mày đó. Vậy mà hiện tại từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, phát hiện mặt đường bên ngoài dâng cao lên tới khoảng ngang lầu năm rồi!” Vệ Đông cũng không biết phải diễn tả thế nào cho dễ hiểu.

“Đi lên xem thử.” Mục Dịch Nhiên đi ra khỏi cửa, Sa Liễu cũng vội theo sau lưng, Kha Tầm không kịp bận tâm tới cảm giác choáng đầu buồn nôn, kiên trì đi theo.

Vừa mới lên tới lầu năm, Kha Tầm liền cảm giác như bị cái gì đó trên cao đè nhấn xuống, ép tới mức ngực thở không nổi “Sao có cảm giác như cầu thang chỗ này cũng biến dạng vậy.”

Kha Tầm nhét vào mồm mấy viên Đan Tham Tích Hoàn, cố gắng đè lại trái tim đập đến như muốn nổ tung trong lồng ngực, cắn răng đi lên lầu sáu.

616 quả nhiên giống như lời Mục Dịch Nhiên nói, gia cụ trang trí giống như trong mấy khách sạn hồi xưa, vách tường được bọc dấy gián tường kiểu cũ, cạnh cửa sổ cùng máy sưởi đều dát gỗ, ngay cả giường cũng là giường một người kiểu khách sạn tiêu chuẩn, trên kệ tủ còn đặt một cái TV.

Chu Hạo Văn đang ngồi cạnh giường chơi game, thấy mọi người đến liền chủ động đứng dậy tránh vị trí cửa sổ ra.

Mục Dịch Nhiên mở cửa sổ, quả nhiên thấy được mặt đất bên ngoài lúc này đã dâng lên cỡ vị trí lầu năm, bên ngoài nhìn vào sẽ nghĩ nơi này là một tòa nhà chỉ có hai tầng.

Kha Tầm cùng Sa Liễu mắt nhìn khung cảnh đông đúc nhộn nhịp ngoài cửa sổ, cảm giác thế tục phàm trần ngoài kia giống như không phải thật.

“Vậy những hộ gia đình từ lầu bốn trở xuống rốt cuộc là ở đâu?” Sa Liễu giống như nghĩ đến điều gì, đột nhiên rùng mình một cái.

“Ở trong lòng đất.” Mục Dịch Nhiên nói.

Kha Tầm vẫn có chút khó hiểu “Trước đó hai người thấy gì ngoài cửa sổ?” Nói xong lại nhìn Mục Dịch Nhiên “Buổi sáng lúc anh lên kiểm tra, lúc ấy ngoài cửa sổ thế nào?”

“Là một màn sương trắng.” Mục Dịch Nhiên nói.

Vệ Đông cũng gật đầu đồng ý “Đúng rồi, cửa sổ này tuy là sáng, nhưng nhìn ra ngoài chẳng thấy được gì hết, giống như bên ngoài bọc lấy một màn sương mù ấy, chỉ có ánh mặt trời loáng thoáng xuyên qua chiếu vào thôi.”

“Hiện tại đột nhiên lại nhìn thấy rõ?” Kha Tầm cảm thấy chuyện này hết sức cổ quái, thậm chí có chút không đầu không đuôi.

“Không phải đột nhiên,” Chu Hạo Văn bỗng mở miệng “Sáng hôm nay đã lờ mờ nhìn ra được một ít cảnh tượng.”

Sa Liễu mắt nhìn thế giới bên ngoài, trong lòng bỗng trào dâng ham muốn, muốn lao ra ngoài, Chu Hạo Văn kịp thời ngăn cản “Ra không được, cửa sổ này không mở ra được.”

Mục Dịch Nhiên giống như nghĩ ra được điều gì “Chúng ta xuống lầu năm nhìn xem.”

Chu Hạo Văn ngước mắt nhìn Mục Dịch Nhiên, cũng theo mọi người đi xuống lầu năm.

Bởi vì đám người bọn họ không có ai ở phòng lầu năm, nên chỉ có thể đi vào WC công cộng nhìn ra cửa sổ, phát hiện bên ngoài là một màn sương mù mờ ảo, nhưng loáng thoáng có thể nhìn ra bóng dáng cảnh tượng thành thị.

“Thật kỳ lạ, các hiện tượng này rốt cuộc muốn nói lên điều gì?” Sa Liễu lúc này hoàn toàn không để ý việc mình đang đứng trong WC nam.

“Nhất định là có liên quan đến việc căn phòng bị biến dạng.” Kha Tầm sau khi xuống lầu năm liền cảm giác thoải mái hơn một chút.

“Tại sao căn phòng lại biến hình? Chúng ta rốt cuộc đang ở đâu!?” Sa Liễu giống như không thể khống chế được áp lực “Dựa theo cảnh tượng chúng ta thấy ở lầu sáu, tòa nhà ngang này rõ ràng bị chôn dưới đất! Chúng ta vẫn luôn ở trong lòng đất!!”

“Cho nên, bộ tác phẩm này mới được gọi là 《 Phá Thổ 》.” Mục Dịch Nhiên ngoảnh mặt nhìn ra ngoài cửa sổ nói, không thấy được biểu tình trên mặt.

Kha Tầm cảm giác toàn thân giống như vừa bị giật điện đến nổi cả da gà, cũng không phải bởi vì sợ hãi, mà là cái loại cảm giác giống như chợt lĩnh ngộ ra được “Tác phẩm chủ nghĩa hiện thực huyền ảo hóa ra chính là như vậy.”

Vệ Đông thấy Kha Tầm như vậy hoảng sợ “Kha Nhi, có chuyện gì từ từ bình tĩnh được hôn?” ——sao bỗng dưng lại tỏ ra bờ-rồ như vậy làm tao hết hồn á!

Kha Tầm vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc nói “Cần “phá thổ” chính là cả tòa nhà ngang nơi chúng ta đang ở này, hay chính xác là chung cư Xuân Duẩn, măng là hình ảnh tượng trưng cho tòa nhà nơi này, nó bị chôn dưới đất, bây giờ đang chậm rãi đội đất chui lên.”

Mục Dịch Nhiên bất giác quay đầu lại “Nói tiếp đi.”

Bởi vì WC nam trống trải, thanh âm của Kha Tầm hình thành hồi âm vọng khắp nơi này, giống như đang tiến hành một bài diễn thuyết đặc biệt có ý nghĩa————

“Vì sao căn phòng lại biến dạng, là bởi vì đỉnh chóp của tòa nhà ngang đang hướng vào trong hội tụ lại, vì cái gì nó lại hội tụ vào trong? Là bởi vì cả tòa nhà này đang biến chính nó thành một gốc măng nhọn đỉnh, sau đó thừa cơ đội đất chui lên!”

Lời này của Kha Tầm nghe vào tai quả thực tràn ngập sức tưởng tượng, hoàn toàn không có chút chân thật nào, ấy vậy mà lại kín kẽ sít sao bám vào thế giới trong tranh, hợp thành một câu chuyện văn hay tranh đẹp hết sức chân thực.

Giọng nói run rẩy của Sa Liễu vang lên “Nếu nó thật sự đội đất mà lên, chúng ta sẽ ra sao?”

Không ai trả lời câu hỏi này, không ai có thể trả lời.

Cuối cùng, Mục Dịch Nhiên lên tiếng “Trước lúc nó đội đất mà ra, toàn bộ đỉnh chóp tầng chót sẽ tụ lại, đám người chúng ta xem như hoàn toàn bị vây khốn ở bên trong, hoàn toàn bị ngăn cách không khí với thế giới bên ngoài—— “phá thổ” không phải dành cho chúng ta, chúng ta chỉ là vật bồi táng của nó mà thôi.”

“Không, không!” Sa Liễu lùi ngược hai bước “Trước mắt, trước mắt phải làm sao bây giờ? Trời lập tức đến tối, quỷ ở 307 sắp sửa đi ra!”

Mục Dịch Nhiên nhìn đồng hồ nơi cổ tay “Bốn tiếng nữa, chúng ta vẫn còn thời gian, cố gắng nghĩ cách sưu tầm các hình vẽ nguệch ngoạc ở các lầu, bất luận là vẽ ở đâu cũng được, đều nghĩ cách tìm ra nó! Rất có thể ấn chương chính là nằm ở đó!”

“Ok!” Sa Liễu trước hết bước đi, lời này cơ hồ trở thành sợi rơm cứu mạng trước lúc trời tối.

Mọi người cũng đều giải tán, có người trực tiếp đi tìm kiếm mấy hình khắc măng, có người đi kiếm các thành viên khác giải thích mọi chuyện, sau đó cùng đi tìm kiếm.

***

Mãi cho đến 6 giờ hơn cũng là lúc dùng cơm, bọn họ vẫn không có bất cứ thu hoạch gì.

Bác gác cổng đột nhiên xuất hiện ngoài cửa tiệm cơm, cũng cho bọn họ một chỉ thị mới “Tối hôm nay đều ở yên trong phòng ngủ, không được ra khỏi cửa.”

NPC đột nhiên thay đổi quy định cứng, hoặc nói đúng hơn là thu nhỏ phạm vi hoạt động của bọn họ—— không cho ra khỏi cửa, cũng tức là càng không thể qua lại giữa các phòng hay lên xuống giữa các lầu.

Hâm Miểu là người đầu tiên kháng nghị “Vậy buổi tối muốn đi WC phải làm sao?”

“Đã đặt sẵn trước cửa phòng mọi người một cái bô rồi, cơm nước xong rồi đều trở về phòng mang bô vào đi, tối có cần thì dùng tạm cái bô.” Bác gác cổng vẻ mặt lạnh lùng nói.

Bởi vì đêm lại sắp đến, khiến rất nhiều người cảm thấy sợ hãi hoang mang.

Cừu Lộ bởi vì hai vị đồng bạn đều chết đi, càng e ngại sợ hãi “Nếu như không cho ra khỏi cửa, vậy chúng ta đến cơ hội chạy trốn cũng không có! Một khi quái vật phá cửa vào phòng, như vậy chỉ có nước ngồi chờ chết!”

Sa Liễu lại nói “Nếu thật sự hết cách, có thể nhảy ra khỏi cửa sổ.”

Kha Tầm nhíu mày “Như vậy e là kết quả sẽ càng tệ hơn.”

Sa Liễu lại trừng ánh mắt đỏ ngầu nhìn cậu “Cũng tốt hơn bị quái vật băm thành nhân thịt.”

Những lời này lại gợi cho mọi người nhớ đến bóng dáng lòm khòm của người đàn ông xuất hiện trong phòng 307, tay cầm cái thau gốm, không ngừng khuấy nhân bên trong.