Họa Phố

Quyển 3 - Chương 11




Khi mọi người tập trung ở sân giếng trời dưới lầu thì, thi thể của nam tử trần truồng kia đã bị ai đó đắp vải trắng lên.

Biểu tình của đám người bọn họ ai nấy đều như “tạc tượng”, quên luôn cả việc e ngại sợ sệt.

Chỉ có Vệ Đông cả người thất hồn lạc phách bước tới chỗ Kha Tầm, nhỏ giọng hỏi “Kha Nhi tối qua mày có thấy không? Thiệt làm người ta phát hờn à!”

“Hai người không phải ngày nào cũng đi ngủ sớm lắm sao?” Kha Tầm hỏi lại.

Vệ Đông đấm ngực thình thịch “Méo biết sao nửa đêm lại đột nhiên tỉnh dậy, bọn họ gây ra động tĩnh lớn quá mà… Lúc ấy thấy Hạo Văn Nhi nép người đứng bên cửa sổ dòm lom lom, thế là tao cũng tự tìm đường chết đi ngó thử, nào ngờ vừa nhìn cái liền không thể nhúc nhích hai con mắt, bị bắt phải xem trọn cả buổi biểu diễn… xém nữa là mù rồi…”

Kha Tầm vỗ vai cậu bạn chí cốt của mình “Coi như chưa từng thấy đi.”

Coi như chưa từng thấy?

Vấn đề là cái cảnh tượng kia dù cho qua 800 kiếp nữa cũng khó mà quên được a! Vệ Đông mắt nhìn thi thể đắp vải trắng dưới đất, thở dài một hơi, bỗng cảm thấy người này thật sự rất đáng thương, tinh tẫn nhân vong… Chết thì cũng thôi đi, trước lúc chết toàn bộ riêng tư đều bại lộ trước mắt mọi người, hơn nữa còn là phiên bản phóng đại cực hạn.

Tần Tứ cùng cụ ông Lý Thái Dũng lúc này vừa mới đi xuống, vẻ mặt của hai người vô cùng nặng nề u ám, Tần Tứ quay đầu nói với phía sau “Khiêng xuống đi, đắp vải cho kín lại.”

Vẻ mặt tạc tượng của mọi người lập tức sống trở lại, Cừu Lộ giống như nổi điên nhào tới “Ai chết? Ai chết nữa?”

Chẳng mấy chốc liền thấy được có hai người khiêng thi thể đắp vải trắng đi xuống, đặt song song bên cạnh thi thể của Sấu Trúc.

“Là Trĩ Diêu?” Kha Tầm hỏi.

Tần Tứ gật đầu.

Cừu Lộ vẻ mặt nổi điên quay ngoắt sang hỏi Kha Tầm “Trĩ Diêu? Làm sao cậu biết là anh ấy? Làm sao cậu biết là anh ấy?”

Hâm Miểu mặt mày tái mét như tờ giấy đột nhiên lên tiếng “Tôi nhìn thấy, tối hôm qua cô gái váy đỏ gõ cửa 309, sau khi cô ta đi vào phòng, Trĩ Diêu liền chạy ra ngoài.” Nói xong lại quay sang nhìn Tần Tứ “Hình như sau đó anh ta vào phòng anh.”

Tần Tứ gật đầu “Tối qua anh ta bị dọa đến thất kinh, bối rối chạy gõ cửa phòng chúng tôi, cụ Lý không đành lòng, liền đi ra mở cửa cho anh ta vào.”

“Anh ta chết có liên quan đến cô gái váy đỏ kia không?” Chu Hạo Văn đột nhiên hỏi như vậy.

Tần Tứ vẻ mặt bất đắc dĩ lắc đầu “Tôi cũng không rõ chuyện này là sao, tối qua anh ta mặt mày sợ hãi đi vào phòng chúng tôi, đầu tiên bảo là cô gái kia không phải Tiểu Tang, mà là một yêu quái đáng sợ cả người trắng như tuyết, sau đó lại oán trách Sấu Trúc mở cửa cho cô ta vào… Nói chung là cứ cằn nhằn lẩm bẩm lặp đi lặp lại mấy lời này, rồi đại khái khoảng một giờ sau, anh ta… tự bóp chết chính mình.” Tần Tứ rõ ràng ngủ không ngon giấc, hai bên hốc mắt thâm đen để lộ tinh thần suy sụp “Không biết có liên quan đến cô gái kia hay không.”

“Cái gì!? Bóp chết chính mình?” Cừu Lộ trợn mắt hỏi “Anh ta tại sao lại bóp chết chính mình? Con người ta làm sao có thể tự bóp chết mình!?”

Cừu Lộ cả người lộ ra điên cuồng bổ nhào tới trước thi thể đắp vải trắng, mọi người còn chưa kịp ngăn cản cô đã vươn tay xốc tấm vải lên —— trên người Trĩ Diêu vẫn còn mặc áo quần ngày hôm qua, hai tay xiết chặt trên cổ, cả gương mặt đều xanh lè, hai con mắt đỏ lự như muốn lồi ra ngoài, đầu lưỡi đen ngòm thè ra khỏi miệng…

“A!!!” Cũng không biết là ai bị dọa đến hét lên.

Lát sau có người kéo vải trắng đáp lại, thi thể được nâng lên, cùng với thi thể Sấu Trúc vận chuyển ra bên ngoài.

Cừu Lộ cả người uể oải như mất đi xương sống ngồi liệt dưới mặt đất “Trĩ Diêu… Anh ấy bảo sẽ cưới tôi, chờ anh ấy ly hôn xong sẽ cưới tôi! Anh ấy đã hứa sẽ cưới tôi!”

Lời này nghe xong ai nấy cũng đều kinh ngạc, bởi vì trước đó không ai nhận ra giữa hai người họ giống như là có quan hệ với nhau, nhưng những việc riêng tư như thế này đứng trước tử vong cũng liền trở nên bé nhỏ không đáng kể…

Sa Liễu sợ trạng thái của Cừu Lộ lúc này sẽ gây ảnh hưởng đến việc mọi người phân tích vấn đề, liền bước tới vỗ về bả vai đối phương “Người đã chết không thể sống lại, hiện tại chúng ta cần làm là nghĩ cách sống sót, thoát khỏi nơi này!”

Nhưng Cừu Lộ hoàn toàn không có phản ứng, vẫn thì thào lặp đi lặp lại mấy lời trong miệng, mọi người cũng không thể dành thời gian an ủi cô ta mãi, đều khẩn cấp tiến hành thảo luận.

Sa Liễu giành nói trước “Tình huống bây giờ rất rối loạn, chỉ một đêm mà đã xảy ra hai sự kiện tử vong, cái chết của Sấu Trúc nhìn là hiểu ngay, bị cô gái váy đỏ đêm qua… hại chết, nhưng còn Trĩ Diêu chết rất kỳ quái.”

“Trĩ Diêu làm trái với quy định của NPC, gõ cửa phòng khác.” Lên tiếng chính là Chu Hạo Văn.

Kha Tầm cũng gật đầu “Cái chết của Trĩ Diêu tương tự như hai cô gái 402 trước đó, đều là vì có ý muốn thăm phòng người khác mới bị trừng phạt tử vong, hai cô gái phòng 402 là chết do trận hỏa hoạn đã từng xảy ra trước kia, như vậy Trĩ Diêu chết hẳn là cũng có liên quan đến người từng ở 309 trước đó.”

“Nhưng mà Trĩ Diêu đâu có chết ở 309 đâu!” Hâm Miểu tỏ ra hoài nghi.

“Đây chính là điều chúng ta đã đề cập trước đó, địa điểm tử vong sẽ không nhất thiết là chỉ hạn chế ở trong gian phòng đó thôi, một khi trái với quy định cứng do NPC đặt ra, bất luận chạy đi đâu cũng sẽ lọt vào phản phệ của căn phòng mình ở.” Kha Tầm giải thích rõ ràng.

Hâm Miểu tính hỏi thêm gì đó, lại bị Chu Hạo Văn vô tình ngắt lời “Việc này gác qua một bên, tiếp tục nói về cô gái váy đỏ tối qua đi.”

Mục Dịch Nhiên liếc nhìn Sa Liễu “Cô ta từ đâu tới?”

Sa Liễu cố gắng bình tĩnh nói “Là từ phòng 410 chúng tôi.”

Hiển nhiên đây là kết quả không ai ngờ tới, toàn bộ đều nhìn về phía Sa Liễu.

“Tối qua cô gái trắng đó xuất hiện trong phòng chúng tôi, trong bóng đêm tôi nhìn thấy cô ta thay váy đỏ, trang điểm, đội tóc giả, mang vào giày cao gót ra khỏi cửa…” Sa Liễu hiện tại nhớ lại trong lòng vẫn còn run sợ.

Tần Tứ vẻ mặt giật mình “Thảo nào tối qua cô ta không gõ cửa phòng 410.” —— có vẻ như tối qua hắn vẫn luôn quan sát tình hình từ đầu đến cuối.

“Nếu 309 và 402 đều áp dụng chung một quy tắc tử vong, như vậy sự kiện cô gái 410 hiển nhiên thuộc về quy tắc tử vong khác.” Chu Hạo Văn một lần nữa lên tiêng “Hơn nữa quy tắc này chúng ta phải tự mình tìm ra.”

Mọi người vẻ mặt trầm tư gật gật đầu, đều đồng ý với cách nói này.

Âm thanh chìa khóa lạo xạo va vào nhau hết sức quen thuộc vang lên, bác gác cổng thong thả bước đến trước cửa quán ăn.

Mọi người tốp năm tốp ba chủ động đi tới, nghe được bác gác cổng nói ra câu nói không khác mấy so với ngày hôm qua “Mọi người đều đông đủ, hôm nay chúng ta sẽ nói về hai câu chuyện.”

Lúc này ai cũng đều vểnh tai chăm chú lắng nghe, bao gồm cả Cừu Lộ vẫn còn đang đứng bên cạnh lau nước mắt.

“Trước tiên chúng ta nói về chuyện 309, phòng đó trước là bà cụ Tôn ở, bà cụ có thể xem như con cháu đầy đàn, nhưng lại chẳng có đứa nào biết hiếu thảo với bà, một đám cả trai cả gái không ai quan tâm chăm sóc bà cụ, cuối cùng bà cụ trong lòng lẩn quẩn thắt cổ tự tử.” Bác gác cổng nói xong, thở dài một tiếng.

Trĩ Diêu tối qua là tự bóp chết mình, cùng là bị ngạt thở chết giống như thắt cổ tự tử, xem ra đúng là bị phản phệ từ phòng 309.

“Lại nói đến phòng 410, việc này kể ra có chút dài dòng.” Bác gác cổng ngồi xuống cái băng ghế ngồi Kha Tầm đưa đến, còn gật đầu cười một cái, sau đó mới hắng giọng nói tiếp “Dọn vào 410 sớm nhất là gia đình tri phần tử tri thức cao cấp của xưởng chúng ta, cũng chính là hai vợ chồng bác sĩ Chu cùng kỹ sư Trần, bọn họ có ba đứa con, con gái lớn Nhã Phân từ bé đã bị bệnh, hồi xưa chúng ta gọi là “thiên lão nhi”, còn theo cách gọi khoa học là bệnh bạch tạng, tóc trắng, cả người đều trắng, bẩm sinh ánh mắt không tốt, không thể thấy ánh sáng.”

“Cả ba đứa con họ đầu óc đều lanh lợi, Nhã Phân cũng thông minh lắm, nhưng lên cấp 3 cứ hay bị bạn học đặt biệt danh, liền không muốn đi học nữa. Nhã Phân lòng tự trọng cao, không thích ra khỏi cửa, vả lại cũng sợ ánh mặt trời, cho nên cả ngày đều ngâm mình trong phòng đọc sách. Hai vợ chồng kỹ sư Trần mua nhà riêng cũng lâu rồi, mấy năm trước liền dẫn theo con cái dọn ra ngoài ở. Bên phòng ký túc xá còn lại mỗi Nhã Phân, con bé không muốn đi chỗ lạ sống, ít nhiều gì hàng xóm bên đây đều quen thuộc, lỡ có gặp phải cũng không đến mức giật mình hoảng sợ.”

“Ba mẹ con bé ở xa, bác sĩ Chu mỗi tuần đều về một chuyến mang đồ ăn thức uống cho Nhã Phân. Ngày thường Nhã Phân đều ngâm mình trong phòng, cũng sợ ánh sáng, đại tiểu tiện đều giải quyết trong phòng, tới tối mới dám ra ngoài đi vệ sinh. WC phía tây lầu bốn nhất xem như dành riêng cho con bé, vì mọi người cũng không muốn nửa đêm bắt gặp nó.”

“Nhã Phân cũng giỏi, thích đọc sách thích học tập, thường thường viết cái gì thơ ca rồi tiểu thuyết này kia, thi thoảng lại gửi đến tòa soạn báo, nghe đâu cũng có được đăng đôi ba lần. Sau lại nghe bảo quen bạn qua thư, hai người viết thư qua lại cũng mấy năm, cuối cùng hẹn nhau gặp mặt, khỏi nói cũng biết người ta khẳng định là không thích nó rồi.”

“Sau lần đó Nhã Phương cũng thay đổi, giống như điên điên khùng khùng, ông bà hay bảo là mắc bệnh dâm (*) ấy. Suốt ngày cứ nghĩ đến chuyện yêu rồi này kia, còn bảo mình muốn thấy mặt trời thấy ánh sáng, cùng người yêu đi gặp bạn bè thân hữu, cùng người yêu nắm tay đi dạo phố để mọi người chúc phúc mình. Đám người chúng ta cũng chỉ là cười ha ha dỗ mấy câu, con bé đáng thương như vậy mà…”

“Ba mẹ nó toàn lo cho hai đứa em nó không, gia cảnh nhà nó khá giả, năm nào cũng đi du lịch, có mỗi nó không được đi. Dọn sang nhà mới ở, nó bảo nó không đi thế là mẹ nó chẳng buồn khuyên bảo nó nửa câu. Ký túc xá của chúng ta bị đám súc sinh kia xây tường xi-măng vây lấy bao ngày rồi, ba mẹ nó bên kia cũng còn không biết, không thèm quan tâm đến nó.”

“Về sau, Nhã Phân cũng không tự giam mình trong căn phòng tối thui đó nữa, thường canh trời nắng chang chang đi ra ngoài, không thèm đội mũ hay đeo mắt kính. Cái bệnh đó sợ nhất là phơi nắng mà, Nhã Phân sau đó mất sớm, có thể là do phơi nắng nhiều quá cũng nên. Cơ mà chắc do trong lòng nó cũng buồn bực không thoải mái.”

“Nhã Phân chết không phải ai cũng biết, nhiều người cứ tưởng là ba mẹ nó rước nó đi thành phố ở nhà to hưởng phúc rồi. Thực ra nó chết ở 410, ba mẹ nó vội vàng trở về xử lý hậu sự, còn không cho hàng xóm đưa tiễn nó đi.”

Bác gác cổng kể xong câu chuyện, mọi người đều im lặng thật lâu không ai nói gì.

Nhã Phân trong lời của bác gác cổng, cùng với nữ tử trắng như tuyết cả người sung sướng khoái hoạt xuất hiện trong cảnh tượng khổng lồ quái dị tối qua… quả thật không giống như cùng một người.

“Cô ấy cả đời đều muốn ra ngoài ánh sáng, sự kiện tối hôm qua có lẽ là vì muốn mọi người đều nhìn thấy.” Hâm Miểu là một nữ tính, liền dựa theo góc độ suy nghĩ của Nhã Phân mà xét vấn đề.

“Nhưng cũng không nên hại người chứ.” Cừu Lộ thì thào “Trực tiếp gián tiếp hại chết hai người.”

“Bởi vì cô ấy có oán khí,” Vẻ mặt Mục Dịch Nhiên vẫn lãnh đạm như vậy “Oán khí như vậy mới thích hợp làm điều kiện tử vong.”

“Kỳ thật cả ba vụ án mạng trước mắt đều có oán khí ẩn đằng sau.” Kha Tầm bổ sung một câu “Giống như cụ Lý trước đó từng nói, mọi việc đều có nhân có quả.”

“Ăn cơm thôi!” Cô Năm gọi mọi người.

Mọi người lần lượt đi vào quán ăn, hôm nay không ai muốn ngồi ngoài sân dùng bữa, trong không khí giống như vẫn còn loáng thoáng mùi của hai cỗ thi thể phủ vải trắng kia…

“Trên cơ bản cả ba sự kiện đều đã rõ ràng, tiếp theo chúng ta phải đi đâu tìm ấn chương đây?” Sa Liễu không có tâm trạng ăn uống, liền mở miệng hỏi.

“Sự kiên 410 vẫn chưa giải quyết,” người nói là Chu Hạo Văn “Trước mắt chỉ mới hiểu được nguyên nhân tử vong, chứ quy tắc tử vong vẫn chưa rõ ràng.”

Tần Tứ lâm vào trầm tư “Đúng vậy, sự kiện tử vong hai phòng còn lại là do đương sự trái với lệnh cấm thăm phòng, mới bị oán linh trong phòng mình giết hại. Nhưng Nhã Phân của 410 là một trường hợp đặc biệt, tại sao cô ta đột nhiên xuất hiện? Người ở phòng 410 đâu có vi phạm lệnh cấm?”

“Cho nên Nhã Phân mới không ra tay với người trong phòng chúng tôi,” Sa Liễu tiếp lời nói “Tối qua cô ta đi vòng quanh hành lang tìm kiếm, chính là muốn tìm con mồi thích hợp để ra tay, Sấu Trúc chủ động mở cửa cho cô ta vào, kia rõ ràng là lời đáp lại.”

Rõ ràng là lời đáp lại để tự tìm chết —— lời này Sa Liễu không có nói ra.

“Nhưng mà, tại sao lại là Nhã Phân của 410? Mà không phải là người nào đó ở 411 hoặc 307?” Kha Tầm vừa lột vỏ trứng gà vừa nói.

“Bởi vì…” Sa Liễu giống như luôn cảm thấy mình là người tìm ra đáp án chính xác “Bởi vì lúc ban ngày, Sấu Trúc đã phát ra tín hiệu đáp lại cô ta! Mấy bài thơ viết trên WC kia là do Sấu Trúc phát hiện đầu tiên cũng chỉ ra! Hơn nữa chỉ mỗi mình anh ta cho rằng mấy bài thơ đó là lãng mạn, việc này vốn chính là một loại tán thành cùng ca ngợi!”

“Nếu nói như cô thì Nhã Phân chẳng cần tìm kiếm con mồi làm gì, trực tiếp đi thẳng tới 309 của Sấu Trúc gõ cửa là được.” Chu Hạo Văn nói.

Sa Liễu nghẹn họng không trả lời được.

Ngay lúc mọi người vắt óc vẫn nghĩ không ra thì, giọng của Mục Dịch Nhiên đột nhiên vang lên “Vì sao là Nhã Phân của 410? Là bởi vì đêm trước có người đã thả cô ta ra.”

__________

Chú thích 

(*) Diễm quỷ : thường là nữ, mấy con quỷ đi săn trai làm chiện đó đó, mấy người giao cấu với nó thường là đều sẽ tinh tẫn nhân vong.

(*) Bệnh dâm (hay cuồng dâm): chỉ những người nghiện tình dục, ham muốn cao và dễ bị kích thích.

Từ gốc đây là hoa si bệnh (bệnh hoa si), thực ra từ hoa si hiểu nghĩa nhẹ là háo sắc (cả trai lẫn gái) thôi, nhưng nó cũng là tên của một căn bệnh trong trung y, còn y học hiện đại gọi là “chứng cuồng dâm”, chỉ nam hoặc nữ đối với tình dục nhu cầu quá mãnh liệt mà thành bệnh. Bệnh trạng thường thấy: thường xuyên hưng phấn tính dục, nhu cầu quan hệ tình dục bức thiết, tần suất quan hệ tăng mạnh, thời gian quan hệ kéo dài.. etc