Họa Phố

Quyển 14 - Chương 15




Dự cảm chẳng lành đối với số mệnh của bản thân khiến cho cõi lòng của mọi người nhất thời đều trở nên trầm trọng, thật lâu cũng chẳng ai lên tiếng, cho đến khi Nhạc Sầm cất lời đánh vỡ sự yên lặng khiến người ta bức bối đến khó chịu này “Mọi người đừng quên, trong bốn bức nham họa này vẫn còn hai vấn đề chưa được giải quyết.”

“Thứ nhất, là về thứ tự sắp xếp của bốn bức tranh này, vấn đề này rất quan trọng, thứ tự khác nhau sẽ dẫn đến nội dung cùng ý nghĩa biểu đạt khác nhau một trời một vực, cũng trực tiếp ảnh hưởng đến phỏng đoán sau cùng của chúng ta về chân tướng sự việc.”

“Vấn đề còn lại chính là nội dung của chủ đề ‘Tế đảo’ trên vách nham thạch A kia, khoảng trống rỗng ở giữa trung tâm mà những đồ phù xếp thành vòng tròn đồng loạt tế bái kia, rốt cuộc đại biểu cho cái gì?”

“Tiểu Nhạc nói rất đúng,” Hoa Tế Thu nói “Thứ tự sắp xếp nham họa rất quan trọng, ý kiến của Tiểu Thiệu là chúng sinh → hồng thủy → tử vong → tế đảo, còn ý kiến của tôi thì lại là hồng thủy → tử vong → tế đảo → chúng sinh.”

“Mọi người xem, đây là hai chiều hướng phát triển khác nhau, thứ tự của Tiểu Thiệu, khiến cho toàn bộ sự kiện mà bức nham họa ghi chép giống như dừng lại ở một giai đoạn không xác định, kết quả tế đảo như thế nào? Là cuộc sống mới thần linh ban cho, hay là an yên của tử vong?”

“Còn về trình tự của tôi, có lẽ có đôi chút lý tưởng hóa, tôi cho chúng nó một kết cục là cuộc sống mới, nhưng sự thật rốt cuộc có tốt đẹp mỹ mãn được như vậy không, khó mà biết được.”

“Mà nếu như chúng ta lại đổi thứ tự sắp xếp thì sao? Ví dụ như… Chúng sinh → tế đảo → hồng thủy → tử vong.”

“Xem đi, như thế liền biến thành một câu chuyện hoàn toàn khác, tràn ngập âm mưu, tàn bạo cùng dã man. Thế giới của chúng sinh vốn dĩ phồn hoa, bởi vì có kẻ sinh ra ham muốn, hoặc là tham lam, hoặc là muốn quyền lực, hoặc cũng có thể là ham muốn gì đó như khống chế toàn bộ chúng sinh hoặc muốn cai trị hết thảy mọi thứ, thậm chí cũng có thể là do cá nhân đi theo chủ nghĩa diệt chủng phản loài người phản xã hội.”

“Vì thế kẻ đó, hoặc là một quần thể có chung niềm tin như vậy, dùng phương thức tế đảo để phát huy Vu thuật, vì ham muốn của bản thân hoặc tín niệm cực đoan cá nhân, biến thế gian này thành đầy trời hồng thủy.

“Rồi cuối cùng, ham muốn cá nhân gây ra trận hạo kiếp bất kể hậu quả này, gieo rắc tử vong lên cõi người, hoặc cũng có thể nói, tạo thành thảm họa đồ thán sinh linh.”

“Câu chuyện được nêu ra dựa theo cách sắp xếp thứ tự này, cũng khá tương đồng với manh mối được ám chỉ bức tranh《restart》mà mọi người đã kể lại trước đó, sự diệt vong của mỗi nền văn minh bao giờ cũng có mối liên quan đến những sinh vật trí tuệ cao cấp thống trị nó, chiến tranh, quyền lực, tài phú, dục vọng, thù hận… đều có thể biến thành ngọn nguồn dẫn đến sự hủy diệt nền văn minh của chính mình.”

“Mà, khi một nền văn minh tự hủy diệt, thì tương ứng, sẽ có một nền văn minh mới khác thế chỗ nó, thay thế vị trí của nó, cho nên khi thảm họa tử vong kia qua đi, có lẽ sẽ mở ra một thế giới hoàn toàn mới, chẳng qua những người thuộc về thời đại của bức nham họa kia, đã không thể nào thấy được sự ra đời của một nền văn minh mới.”

“Cách nói này của Hoa quán trưởng rất có lý,” Thiệu Lăng nói “Có người từng cho rằng, nền văn minh hiện tại của chúng ta, cũng không phải là nền văn minh loài người đầu tiên trên trái đất này, nghe bảo có rất nhiều nơi trên thế giới từng phát hiện dấu vết của các nền văn minh cổ xưa hơn.”

“Tôi còn nhớ hình như con người từng phát hiện một lò phản ứng hạt nhân cách ít nhất hai tỷ năm về trước ở Châu Phi, cũng có rất nhiều nhà khoa học từng phỏng đoán, nền văn minh nhân loại trước đó chính là bị hủy diệt bởi chiến tranh hạt nhân.”

“Thế nên, liệu chúng ta có thể suy đoán thế này không, rằng thế giới Sơn Hải rất có thể chính là một nền văn minh cổ thực sự đã từng tồn tại, nằm giữa giai đoạn nền văn minh hiện đại của con người ngược dòng về khoảng hai tỷ năm trước?”

“Có thể nó không phải là nền văn minh của con người, nhưng nó nhất định là một văn minh của loài trí tuệ cao cấp từng làm chủ thế giới này, nhưng sau đó nó bị hủy diệt trong trận đại hồng thủy diễn ra thời tiền sử, rồi không bao lâu sau đó, văn minh của con người được sinh ra, hay thậm chí rất có khả năng… con người thật ra chính là hậu duệ của nền văn minh Sơn Hải kia!”

“Cho nên… Những bức vẽ khắc trên đài nham thạch kia, rất có thể chính là tổ tiên của loài người, tổ dân Sơn Hải ghi chép chúng lại, là vì không muốn khiến mọi người quên đi giai đoạn lịch sử cùng thế giới ấy?” Cố Thanh Thanh lên tiếng, trong mắt thoáng có chút phiền muộn.

“Vì để hậu nhân đừng quên giai đoạn lịch sử kia, bèn dùng cách thức kéo người ta vào tranh để hại chết con cháu của mình à?” Kha Tầm một tay chống cằm, hơi nhướng mày nói “Này nghe rất vô lý. Hơn nữa đừng quên một điều, thứ bọn họ bái tế là trống không, nếu như bọn họ cầu giáng hồng thủy, ở giữa hẳn là nên vẽ cái đồ phù hồng thủy, cũng đâu phải không biết vẽ, hoặc là không trực tiếp tới thế, cũng có thể vẽ con rồng mà đúng không? Chẳng phải bảo rồng là thần cai quản nước sao? Nói chung tôi cảm thấy, cái chỗ trống kia vì sao không được vẽ cái gì, không phải là do không vẽ được, mà nhất định là có dụng ý gì đó.”

“Như vậy có khi nào, thứ mà bọn họ tế đảo thật ra là.. tử vong?” Tần Tứ nói “Tử vong cũng có thể xem như hư vô, cho nên ở giữa nghi thức tế đảo mới là một mảnh trống không, còn hồng thủy có thể xem như một kiểu cách thức gây ra tử vong thôi, nếu không phải hồng thủy thì cũng có thể là những thứ khác, ví dụ như động đất, hoặc như lốc xoáy, nhưng chẳng qua trùng hợp xuất hiện lại là thiên tai như hồng thủy mà thôi. Nếu thật như vậy, thứ tự của nham họa có lẽ nên là chúng sinh → tế đảo → hồng thủy → tử vong.”

“Nhưng bọn họ tại sao phải cầu nguyện cho tử vong xuất hiện chứ?” Ngô Du hỏi “Chẳng lẽ giống như lời chú Hoa vừa nói mới nãy, đó là một đám phản con người phản xã hội muốn cùng hủy diệt chung với loài người?”

“Tôi thì lại muốn biết, bốn bức nham họa này có mối liên hệ gì với một thế giới khác,” Kha Tầm ngồi thẳng người dậy “Còn nhớ suy đoán lúc trước của Dịch Nhiên không? Cảnh tượng ở thung lũng tử vong này rất có thể là một trạng thái chồng chất của hai thế giới, hay có thể nói như, ban ngày là thế giới của chúng ta, đến tối lại là một thế giới khác, hai cái thế giới thay phiên xuất hiện —— cũng đừng quên những manh mối ám chỉ mà chúng ta đã tổng kết được từ các bức tranh, sự tồn tại của hai thế giới xem như là khẳng định rồi.

“Mà đài nham thạch kia, nó đến từ một thế giới khác, vậy trên vách đá của nó vì sao lại khắc nửa bộ 《Sơn Hải Đồ》, tại sao 《Sơn Hải Đồ》lại có một nửa ở thế giới chúng ta, nửa còn lại nằm ở thế giới kia?”

“Vì sao một nửa bộ ở thế giới kia lại được biến thành nội dung của bốn bức nham họa ấy?”

“Về vấn đề này, chúng ta có thể dùng lẽ thường thử suy đoán một chút,” Thiệu Lăng nói “Sau khi đại hồng thủy xảy ra, rất nhiều con người cùng động vật đều chết đi, khi ấy trạng thái cùng tâm lý của những người còn sống sót sẽ thế nào?”

“Tất nhiên là lòng đau như cắt nước mắt đầm đìa rồi,” Vệ Đông nói “Hơn nữa rất có thể cả người nhà cùng bạn bè của đều táng thân trong hồng thủy, nhà cửa mất đi, đất đai cũng không còn, tài sản lại không có, khi ấy cảm giác nhất định là vô cùng tuyệt vọng, thử hỏi đặt mình vào vị trí đó, sẽ cảm giác bản thân không biết phải làm sao mà sống tiếp, vừa bất lực vừa bi thương.”

“So với bất lực, bi thương chắc chắn sẽ trầm trọng hơn rất nhiều.” Giọng Kha Tầm có chút buồn bã.

Vệ Đông nhìn sang đối phương, biết mình vừa vô tình chạm vào vết sẹo đau đớn nhất dưới đáy lòng của thằng bạn thân, đang suy nghĩ nên an ủi nó như thế nào, liền thấy nó đưa tay gãi đầu mấy cái, vẻ mặt tự nhiên tiếp tục nói “Bọn họ chắc chắn sẽ vô cùng nhung nhớ những người thân đã mất đi của mình, hi vọng người thân có thể sống lại, đó là một ước muốn cực kỳ mãnh liệt. Nếu như ước muốn đó không thể thực hiện, vậy liền thoái nhượng một chút, hi vọng có thể gặp lại người thân một lần nữa, nhìn một cái thôi cũng tốt rồi, hoặc là nói với nhau một câu cũng được, tóm lại… Chính là hi vọng mình có thể một lần nữa được cùng người thân trao đổi với nhau… Khụ…”

Mục Dịch Nhiên nãy giờ vẫn ngồi im lặng nghe mọi người phân tích, như nghe được Kha Tầm giả vờ ho như thế chỉ để che giấu âm điệu có chút thay đổi của mình, liền với tay đặt trên lưng cậu vỗ nhẹ vài cái, sau đó bàn tay cũng dừng lại trên người cậu, nhẹ nhàng đặt ở gáy sau, giống như muốn truyền hơi ấm từ lòng bàn tay sang cho đối phương.

Kha Tầm âm thầm hít sâu một hơi, rồi mới nói thêm câu nữa “Nếu như ước muốn trao đổi không thể thực hiện được, vậy chỉ có thể thoái nhượng mà lựa chọn một cái cuối cùng, chính là cầu phúc cầu nguyện, hi vọng người thân của mình ở một thế giới khác cũng có thể sống tốt.”

“Thế nên——” Thiệu Lăng nói “Từ xưa đến nay, lòng người cùng tình cảm đều là tương tự như nhau. Sau khi trải qua trận đại hồng thủy kinh hoàng, tâm tình của những kẻ may mắn sống sót hẳn chính là giống như Kha Tầm vừa mô tả.”

“Trọng điểm chính là nằm ở đây, người xưa thờ phụng sức mạnh quỷ thần, có lẽ bọn họ tin tưởng, cho rằng sức mạnh quỷ thần có thể giúp người thân mình chết mà sống lại, hoặc có thể giúp bọn họ trao đổi với những người thân của mình ở thế giới của những người đã chết, hoặc ít nhất cũng có thể giúp bọn họ cầu phúc cùng cầu nguyện vì những người thân đã khuất của mình.”

“Mà đó cũng chính là vai trò của những Đại Vu thời cổ đại, thế nên nghi thức tế đảo long trọng quy mô được khắc trên vách đá nham này, cũng theo lẽ ấy mà tiến hành.”

“Nếu như, quỷ văn là chữ viết hoặc chất môi giới của một thế giới khác, như vậy việc khắc đầy quỷ văn trên tế đàn cùng các vật dụng cúng tế, là nhằm mô tả lại toàn bộ ngọn nguồn của sự việc, để ký gửi sự nhớ thương, cầu chúc của người sống đến người đã khuất, hoặc thậm chí dùng quỷ văn ấy để câu thông, bàn bạc, cầu xin với kẻ đứng đầu của một thế giới khác, để đạt được ước nguyện hồi sinh cho những người đã chết, mọi việc liền có thể giải thích hợp lý.”

“Bởi thế, bốn bức tranh này bị khắc vẽ vào đài nham thạch, rồi dùng cách thức nào đó truyền đến thế giới khác, là để minh chứng cho việc vu đảo có thể câu thông với quỷ thần. Cá nhân tôi, vẫn duy trì ý kiến về thứ tự sắp xếp của bốn bức nham họa kia, cũng chính là chúng sinh → hồng thủy → tử vong → tế đảo.”

“Rồi sao nữa? Suy luận này của anh không giải thích được các vấn đề ở phía sau.” Chu Hạo Văn lên tiếng “Thời đại Sơn Hải thế giới phồn vinh, bỗng nhiên đại hồng thủy kéo đến, khiến cho sinh linh đồ thán, những người may mắn sống sót sau khi hồng thủy qua đi tập trung tiến hành nghi thức tế đảo, để tưởng nhớ người thân đã khuất, hi vọng mượn sức mạnh quỷ thần sống lại người thân, hoặc là hi vọng bọn họ ở thế giới khác cũng có thể sống tốt.”

“Vì đạt được mục đích ấy, bọn họ tách bức 《Sơn Hải Đồ》 chia ra làm hai phần, một phần khắc đúc ở Cửu Đỉnh vốn được dùng như vật dụng cúng tế, một phần khắc vào vách nham thạch coi như tế đàn, sau đó dùng cách nào đó đưa tế đàn này đến một thế giới khác, phối hợp với Cửu Đỉnh ở thế giới này, đạt được hiệu quả nối liền hai thế giới.”

“Đến đây, mọi thứ thoạt nghe có vẻ rất hợp lý, nhưng, sau đó thì sao nữa? Tại sao nửa phần《Sơn Hải Đồ》trên Cửu Đỉnh lại biến thành tướng cốt của chúng ta? Chẳng lẽ là vì muốn chúng ta thay thế Cửu Đỉnh tiếp tục giữ liên lạc với một thế giới khác? Đã mấy ngàn năm trôi qua rồi, nghi thức tế đảo kia vẫn chưa dừng lại nữa sao?”

“Còn nữa, vì sao lại muốn lôi kéo chúng ta vào tranh? Vì sao cứ sau mỗi đêm cột lốc xoáy lại càng lúc càng khổng lồ? Trong manh mối mà mỗi một bức tranh ám chỉ đều hướng về một điều, có một thế giới khác muốn hoán vị với thế giới của chúng ta, điều này lại giải thích thế nào?”

Một loạt vấn đề liên tiếp làm Thiệu Lăng nhất thời á khẩu không biết trả lời ra sao, Hoa Tế Thu nghe được cũng chìm vào trầm tư. Trầm mặc một hồi lâu, Thiệu Lăng cuối cùng ngước mắt lên, nhìn về phía Mục Dịch Nhiên từ đầu đến giờ vẫn ngồi lắng nghe cùng như đang suy tư gì đó, nói “Tới lúc nói ra ý tưởng của anh rồi đấy, tôi không tin đến bây giờ mà anh vẫn chưa sắp xếp lại mạch tư duy của mình.”

“Quả thật, tôi có một mạch tư duy khác, với cái nhìn cùng ý kiến hoàn toàn trái ngược với mọi người.” Mục Dịch Nhiên rốt cuộc mở miệng, tầm mắt của mọi người nhất thời đều tập trung về phía hắn, nghe hắn nói từng câu từng chữ hết sức rõ ràng “Tôi cho rằng, ‘vai chính’ kia, không phải là Đại Vũ, cũng không phải thủ lĩnh hay là Đại Vu của con người, mà là một vị Đại Vu có năng lực ‘quan sát’, một kẻ thuộc về thế giới khác.”

“Mà tế đàn nham thạch kia, cũng không thuộc về thế giới nhân gian, nó thuộc về một thế giới khác.”

“Nham họa trên vách đá kia, cũng không phải ghi chép lại lễ cúng tế hoặc vu đảo của thế giới nhân gian, mà là nghi thức vu đảo—— của một thế giới khác.”