Họa Phố

Quyển 13 - Chương 12




“Tích——”

Âm thanh không lớn lắm, nhưng truyền vào lỗ tai lại vô cùng rõ ràng.

Phải nói sao ta, thật giống như trong cơ thể có lắp một cái công cụ báo giờ vậy, bất kể đi đến đâu, hay là có bịt thật kín hai lỗ tai, cũng sẽ đều nghe thấy được một tiếng “Tích ——” như vậy, âm thanh kia giống như là từ trái tim hoặc là từ trong trí óc vọng tới, không trốn cũng không tránh được.

Ngô Du là bị âm thanh đó đánh thức.

Cô ngẩng mặt lên khỏi cát, tóc dính đầy những hạt cát vàng, đưa mắt nhìn Cố Thanh Thanh cũng đang nằm úp mặt ở cách đó không xa.

Cố Thanh Thanh cũng đã tỉnh lại, nhưng sinh lực không bằng Ngô Du, thế nên lúc này mới nằm im không cử động.

Ngô Du ngồi bật dậy, trước hết mò lấy di động của mình ra ngó một cái, bên trên biểu hiện thời gian lúc này là —— 1: 11: 29.

“Thanh Thanh, dậy thôi, một tiếng trôi qua rồi!” Ngô Du đứng dậy, cả người cố hết sức lê lết trên mặt cát vàng, chậm chậm đến gần đồng bạn của mình “Chúng ta thoát ra rồi! Mấy đống cát kia đang dần dần rút đi!”

Cố Thanh Thanh cả người vùng vẫy ngồi dậy, lúc này mới phát giác, biển cát chảy lúc nãy suýt vùi lấp cả người mình giờ phút này đã trở nên ít đi.

Cố Thanh Thanh lau quệt những hạt cát còn dính trên mặt, cảm thấy may mắn vì mạng sống vẫn còn, ánh mắt bất chợt nhìn qua cái túi da bò đang nằm chỏng chơ giữa hai người “Thứ kia vẫn còn ở bên trong đúng không?”

Ngô Du cầm lấy cái bao da bò lên, cẩn thận thò tay vào trong sờ soạng, lấy ra một cái đồng hồ cát chứa đầy cát vàng “Còn, vẫn còn.”

Cố Thanh Thanh cũng đến gần, mắt nhìn cái đồng hồ cát với hai bầu hình tam giác đối ngược nhau, một cái chứa đầy cát vàng thoạt nhìn giống hệt kim tự tháp của Ai Cập.

Hai mắt Ngô Du từ sáng ngời dần dần tối sầm đi “Thứ này giúp ích được gì cho chúng ta chứ, cũng không phải tàn phiến mộc bản…”

“Ít nhất là thứ mà cái túi da bò này cần,” Cố Thanh Thanh bỏ cái đồng hồ cát vàng vào lại bên trong túi da bò “Chúng ta vừa vào thế giới này, bên cạnh đã có cái túi da bò, trừ mỗi cái đồng hồ cát vàng này ra thì mấy thứ khác đều không bỏ vào được, cho nên thứ này chắc chắn là hữu dụng đối với chúng ta. Nói không chừng… không chừng giống như chìa khóa mở ra cái gì đó cũng nên.”

Một cơn gió thốc mạnh thổi tới, trong nháy mắt cuốn cát đá bay mịt mù, sức gió càng lúc càng lớn, hai cô gái ôm choàng lấy nhau chống đỡ gió gào, mà cái túi da bò lại bị bọn họ giấu kín vào trong ngực.

Khoảng vài phút trôi qua, gió bỗng dần nhẹ đi.

Những hạt cát cũng tùy theo gió trôi đi..

Lúc này gió đang thổi quét sạch sẽ những hạt cát cuối cùng.

Dưới chân hai người họ lúc này là mặt đất vững chãi, xung quanh bốn phía trống trải đến vô ngần.

Ngô Du xiết chặt cái túi da bò lại, sau đó đeo chéo lên vai, cùng Cố Thanh Thanh đưa ánh mắt ngỡ ngàng nhìn một mảnh chỉ có trời cùng đất bao la tựa như vũ trụ kia.

Nếu như không gian nhỏ hẹp chật cội sẽ làm cho con người ta cảm giác bí bách sợ hãi, vậy thế giới với diện tích gần như không có điểm cuối này, lại khiến con người ta sinh ra cảm giác trơ trọi bất lực giống như đang đứng trước đại dương mênh mông vậy.

Hiện tại cũng không biết là đang mặt trời lặn hay mặt trời mọc, chân trời thoáng hiện một vạt màu đỏ, cái màu đỏ ấy không phải màu đỏ của ráng mây chiều, mà là màu đỏ như máu, giống như có ai đó vừa giết chết một con rồng ở phía chân trời, phun máu tươi nhuộm đẫm nửa bầu trời.

Mà màu sắc của nửa bầu trời còn lại cũng không giống nhau, có một nửa là màu xám, mà nửa còn lại thì màu trắng bạc.

Cố Thanh Thanh nắm tay Ngô Du, hoàn toàn không biết bọn họ nên làm gì tiếp theo.

Hai người cũng không rõ những tổ khác được phân chia như thế nào, cơ mà rõ một điều là tổ của bọn họ chắc là tổ hợp với năng lực kém cỏi nhất đám.

Cũng bởi việc này mà Ngô Du từng cổ vũ Cố Thanh Thanh, bảo rằng “Em phụ trách lao động trí óc, chị phụ trách lao động chân tay, hai đứa mình chính là tuyệt đại song kiêu đánh đâu thắng đó!”

Nhưng hiện tại, cả hai đều mờ mịt.

Ngô Du cau mày, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía bầu trời màu xám một lát, vô thức bước ra phía trước mấy bước, giống như nơi đó đang có gì hấp dẫn sự chú ý của cô.

Cố Thanh Thanh lập tức kéo Ngô Du lại, có chút sợ hãi hành động kỳ lạ của đồng bạn mình “Ngô Du, chị nhìn thấy cái gì?”

Ngô Du dừng chân lại, ánh mắt vẫn nhìn đăm đăm phía bầu trời xám “Giống như ảo ảnh vậy, chị thấy… có một vài người cổ đại đang làm việc! Đang làm việc đến nhễ nhại mồ hôi!”

Cố Thanh Thanh vội dùng ống tay áo chùi chùi mắt kính của mình, sau đó đeo trở vào rồi mới nhìn lại phía bên kia, vẫn chỉ thấy một màu xám xìn xịt, chẳng thấy cái gì khác cả “Chắc là do thị lực của em kém quá, hoặc là do chị có linh khí hơn em, em chẳng thấy cái gì cả! Chị có thể kể lại chi tiết cho em nghe không, bọn họ là kiểu người cổ đại như thế nào? Bọn họ đang làm việc gì?”

“Chị cũng không rõ ràng lắm, về quần áo của người cổ đại, chị chỉ biết mỗi kiểu thời nhà Thanh với nhà nào đó thôi…” Ngô Du nói tới đây, vẻ mặt thoáng hiện xấu hổ, nhưng hiện tại chỉ còn cách cố gắng miêu tả mấy thứ mình đã thấy “Nói chung mấy người này mặc không phải trang phục thời nhà Thanh, trên đầu có búi tóc, ở trần, trên lưng có quấn khăn vải, bên dưới là quần bố nhìn có vẻ hơi thùng thình… Mặc đồ kiểu làm việc nặng ấy, cũng nhìn không ra bọn họ rốt cuộc đang làm cái gì…”

Trong mắt Ngô Du thì, cảnh tượng ấy tựa như bị một lớp màn sân khấu vải the màu xám ngăn cách lại, giống đang xem một bộ phim phóng sự về thời cổ đại…

“Có âm thanh không?” Cố Thanh Thanh hỏi.

“Sao cơ?”

“Những người với cảnh tượng mà chị nhìn thấy ấy, có phát ra âm thanh không?”

Ngô Du dỏng tai lắng nghe, ấy mà thật nghe được âm thanh, đó là một tiếng lừa hí hết sức chói tai.

Mà Ngô Du cũng nhanh chóng tìm ra được con lừa đang kêu kia, con lừa ấy đang dùng ánh mắt to như hai cái sủi cảo ngó quanh ngó quất bốn phía, cứ mỗi khi thấy nhàm chán nó lại hí lên một tiếng.

“Mấy người đó đang tháo đồ vật từ trên xe lừa xuống,” Ngô Du tiếp tục miêu tả “Mấy thứ kia màu xám, hình chữ nhật, từng khối từng khối lớn, lớn cỡ nào ta… bề ngang của nó cỡ cỡ cái mặt bàn hai người hồi học tiểu học, còn độ dày… chắc cỡ cái lò nướng á.”

Cố Thanh Thanh tạm bỏ qua mấy cái so sánh vô lý hết sức của Ngô Du, trong lòng tự động đem lò nướng đổi thành ba quyển Từ Hải (*)…

“Việc bọn họ đang làm là dỡ hàng xuống sao? Còn gì khác nữa không?” Cố Thanh Thanh cảm thấy hiện tại mình giống một kẻ đui, còn Ngô Du là hai mắt của mình.

“Bọn họ khiêng mấy khối màu xám hình chữ nhật dỡ xuống xe lừa, sau đó nâng nó đặt trên một cái giá rất lớn, bên dưới có một cái lò đang bốc lửa, cũng không rõ rốt cuộc muốn làm gì.” Ngô Du dụi dụi mắt, cố gắng nhìn thật rõ mấy người ở bên trong cảnh tượng.

“Chị đừng sốt ruột quá, cứ từ từ quan sát tiếp đi.” Tuy Cố Thanh Thanh nhìn không thấy, nhưng hai mắt vẫn nhìn vào bầu trời màu xám bên kia, giống như dựa vào lời Ngô Du miêu tả bản thân mình cũng có thể nhìn thấy được vậy, con người ta một khi chìm vào cơn mơ sẽ lọt vào nơi ấy “Chị có nhìn ra được vẻ mặt của những người đó không? Từ mặt của bọn họ có thể nhận ra được gì không? Vui sướng vì lao động, hay là phẫn nộ vì bị bóc lột, hoặc là thứ gì khác?”

Ngô Du nghe lời này, hai mắt lập tức nhìn kỹ vào gương mặt của người đang quay mặt về phía bên này, cùng với nửa mặt nghiêng của một người trong số đó “Cái này hơi bị khó tả, nhìn bọn họ giống như rất vui sướng, nhưng mà cái loại vui sướng này giống như là lén lút âm thầm vui sướng ấy… Hơn nữa bọn họ như có chút lo sợ, thấy cứ nhìn trái rồi nhìn phải miết, thấy giống như vừa làm xong chuyện gì đó mờ ám ấy… Có một người trong số họ còn la lên quát con lừa, như sợ tiếng lừa hí sẽ làm người khác chú ý đến.”

Cái này Cố Thanh Thanh thật sự không ngờ tới “Chị nhìn tiếp đi, chú ý động tác của bọn họ, xem bọn họ rốt cuộc đang làm gì.”

Khoảng chừng mười mấy phút trôi qua, Ngô Du giật mình phát hiện, có một người đàn ông cầm một thứ nhìn như cây gậy chọt vào giữa khối chữ nhật màu xám, sau đó hai người hợp sức rút cái gậy ra, sau đó chỗ bị đâm thủng trên khối chữ nhật giống như cái vòi nước bị tháo van, dần dần chảy ra một dòng nước màu xám.

Rồi lại có mấy người vội vã cầm lọ chứa đi hứng nước màu xám kia, giống như đó mới là thứ bọn họ cần.

Toàn bộ quá trình “lao động” của bọn họ chỉ có thế.

Cố Thanh Thanh nghe xong lời miêu tả của Ngô Du, thật lâu mới lên tiếng “Chị hoàn toàn không hiểu vụ này, phải mà có Mục ca hoặc là Thiệu tổng ở đây, chắc là đã giải ra được bí ẩn này rồi.”

Ngô Du đưa tay dụi mắt thật mạnh, lại bước về phía trước mấy bước “Thôi rồi, hết thấy rồi, cảnh tượng biến mất.”

“Biến mất hoàn toàn luôn sao? Hiện tại chị nhìn thấy cái gì?” Cố Thanh Thanh không quá cam tâm hỏi lại “Giống như em đang nhìn thấy sao? Mấy đám màu xám vần vũ tựa như mây?”

“Không phải, giống như một tấm ảnh cũ quá sức ấy, loáng thoáng nhìn thấy mấy khối xám xám ở bên đó, chỉnh tề chất thành một đống, cũng không biết là để làm gì.” Ngô Du quay sang nhìn Cố Thanh Thanh “Hay là để chị nhìn thử hay phía khác xem sao ha?”

Cố Thanh Thanh “Ý chị là ở bên hai bầu trời khác, cũng xuất hiện những cảnh tượng như vậy à?”

“Để xem thử đã.” Ngô Du đảo người vòng một vòng, lần này đối mặt chính là hướng nhìn về phía bầu trời trắng bạc “Bên này sáng ghê luôn, sáng tới chói cả mắt.”

Cố Thanh Thanh hoàn toàn không thấy cái gì sáng cái gì chói cả, đập vào mắt là một mảnh mây sáng sủa đang chầm chậm trôi đi.

“Thanh Thanh, hình như chị hiểu được tại sao mình có thể nhìn thấy mấy thứ này rồi, chị nghĩ là không có liên quan gì đến thị lực đâu.” Ngô Du nheo mắt, tiếp tục nhìn chằm chằm về phía bầu trời trắng bạc “Dựa theo cách nói của chỗ chị á, là hồi bé chị có thể chất thông linh, bà cố ngoại của chị bảo là vì ánh mắt của chị rất sạch, cho nên mới thấy được nhiều thứ mà người thường nhìn không được, bởi vậy nên hồi bé chị hay bệnh lắm, lần nào cũng phải chờ bà cố ngoại ‘Tróc kinh’ hoặc là ‘Trừ tà’ mới khỏi bệnh được.”

“Rồi sau, bà cố ngoại bảo là tìm được cách che mắt của chị lại, từ đó chị mới không bị mấy thứ đó ảnh hưởng nữa…”

“Vậy tại sao bây giờ…”

“Từ lần tước tướng cốt của chúng ta bị đại sư kia nhìn ra, chị cứ ngờ ngợ cảm giác như cái thứ mà bà cố ngoại dùng để che mắt chị lại năm đó, mất tiêu đâu rồi ấy… Mà năng lực nhìn được mấy thứ gì đó cũng dần dần có lại, cơ mà từ sau khi vào tranh lá gan của chị cũng ngày càng lớn, không dễ bị hù dọa như hồi còn bé nữa. Trước đó chị cứ tưởng là ảo giác của mình không, nhưng mà hôm nay chị mới nhận ra mình có thể nhìn thấy mấy cảnh tượng này rõ ràng như vậy…” Vẻ mặt của Ngô Du chẳng nhìn ra được là buồn hay vui.

Cố Thanh Thanh bước tới nắm tay cô, im lặng không nói.

Ngô Du lại dùng tay dụi mắt “Không được, phía bên này sáng quá, chị chẳng nhìn thấy được gì cả, chỉ loáng thoáng thấy được hình dáng giống như một thân cây…”

Cố Thanh Thanh vẻ mặt có hơi thất thần, nhìn đăm đăm đôi mắt rạng ngời của Ngô Du “Hiện tại em mới hiểu, những người được ‘Tranh’ chọn lựa thật sự đều có lý do.”

Ngô Du gật đầu, việc này bản thân cô cũng nghĩ đến, lúc này đảo mắt chuyển về phía bầu trời đỏ như máu bên kia.

Có thể ánh mắt đầu tiên nhìn thấy không quá rõ ràng, đợi đến khi Ngô Du chăm chú nhìn lại lần thứ hai, lập tức che hai mắt lại hô lên một tiếng sợ hãi bén nhọn.

Cố Thanh Thanh vội vàng dùng thân thể che lại tầm mắt của Ngô Du, dùng tay vỗ nhẹ sau lưng cô như trấn an xoa dịu “Làm sao vậy? Nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ lắm sao?”

Thật lâu sau, Ngô Du mới khẽ gật đầu, nhưng lại vô thức quay mặt sang một bên, giống như vô cùng kiêng kị né tránh bầu trời màu đỏ như máu kia.

Cố Thanh Thanh cũng không vội gặn hỏi, vẫn luôn dùng tay vỗ nhẹ sau lưng Ngô Du, bỗng nghe đối phương lên tiếng “Đều là quỷ.”

“Quỷ?”

“Đúng vậy, bên trong bầu trời màu đỏ toàn là quỷ, hơn nữa chúng nó bị giết chết cả rồi!”

“Quỷ? Bị giết chết?” Cố Thanh Thanh có hơi sợ hãi, nhưng ngẫm kỹ lại cảm thấy có chút hơi vô lý.

“Mấy con quỷ hoặc là bị mổ bụng đứt ruột, có lại gãy chi chặt đầu… Cả cái bầu trời màu đỏ lòm chính là bị máu của chúng nó nhuộm lên!” Ngô Du vừa tả vừa cảm giác lông tơ toàn thân như dựng đứng lên, vẫn luôn xoay mặt không dám nhìn về phía bầu trời màu đỏ nữa.

Những lời Ngô Du nói, Cố Thanh Thanh chẳng nhìn thấy được, thứ duy nhất đập vào mắt, là một mảng trời đỏ rực đến bất thường…

_________________________

Chú thích

(*) Từ hải (辞海): là một cuốn từ điển và bách khoa toàn thư quy mô lớn của tiếng Trung phổ thông. Công ty sách Trung Hoa đã xuất bản ấn bản đầu tiên vào năm 1938