Họa Phố

Quyển 12 - Chương 3




Căn phòng mà Kha Tầm đi vào, có vẻ như là một phòng sinh hoạt, bên trong chỉ có một bộ ghế sofa và một cái tủ âm tường, mặt ngoài phủ kín một lớp tro bụi rất dày.

Bước đến bên cạnh sofa, dùng đèn pin di động chiếu sáng, cẩn thận quan sát, thấy nó đã cũ nát tới nỗi nhìn không ra màu sắc vỏ bọc sofa bên ngoài, trên đệm còn lưu lại vết hằn do ngồi lâu ngày, phía trước sofa có một cái bàn trà, trên bàn bày một cái ấm trà cùng vài cái ly, dưới đáy ly đọng đầy bụi bặm cùng mấy cái xác côn trùng li ti, trên vách ly còn đọng một vòng cặn trà.

Kha Tầm mở ngăn tủ âm tường ra, lục lọi từ trên xuống dưới một lượt, cũng chỉ thấy được một ít chai lọ lỉnh kỉnh, cậu thậm chí còn dời sofa đi chỗ khác để kiểm tra sàn nhà bên dưới, cuối cùng dùng đèn di động rọi vào, quan sát từng li từng tí kể cả sàn nhà lẫn trần nhà.

Từ trong phòng đi ra ngoài, thấy Chu Hạo Văn và Mục Dịch Nhiên cũng đã kiểm tra xong, lần lượt rời khỏi phòng trở lại sảnh giữa, ba người cùng nhau trao đổi những gì mình tìm được.

“Nếu không suy xét đến bãi máu ngoài cửa với mấy dấu chân máu này thì, thoạt nhìn nơi này trông chẳng khác gì một ngôi nhà với cuộc sống sinh hoạt bình thường như bao nơi khác.” Kha Tầm nói.

“Nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, khiến cho cuộc sống đời thường ấy đột nhiên im bặt,” Mục Dịch Nhiên tiếp lời “Giống như chỉ trong cái chớp mắt, toàn bộ tiến trình cuộc sống đều bị bỏ ngang giữa chừng, khiến cho mọi thứ đều bị đình chỉ ngay giờ khắc ấy.”

“Kỳ lạ nhất chính là,” Chu Hạo Văn lên tiếng “Giữa một cảnh tượng sinh hoạt đời thường như vậy, mà lại không phát hiện ra bất cứ vết tích nào của con người, hay đúng hơn là thi thể của con người, cảm giác giống như đã bị ai đó dùng cục gôm xóa đi khỏi hình ảnh vậy. Tất nhiên, nếu lát nữa trên lầu hai có phát hiện thì xem như lời này tôi chưa từng nói.”

“Vậy chúng ta lên lầu hai?” Kha Tầm dùng ánh mắt hỏi hai người trước mặt đã chuẩn bị sẵn sàng chưa.

Chuỗi vết chân máu kinh khủng đáng sợ kia chính là xuất phát từ lầu hai.

“Lên.” Hai người lại đồng thời lên tiếng.

Thế là, Kha Tầm như thường lệ dẫn đầu ở phía trước, Mục Dịch Nhiên đi giữa, Chu Hạo Văn sau cùng, giữa ba người cách nhau chừng hai ba bước chân, vừa không quá mức kề sát nhau, cũng không quá cách xa nhau, luôn duy trì khoảng cách để có thể vươn tay trợ giúp nhau bất cứ lúc nào, vừa thuận tiện để có thể xoay người chạy trốn khi cần thiết, trước sau nối đuôi nhau bước lên cầu thang bằng gỗ dẫn lên lầu hai.

“Kẽo kẹt ——”

“Kẽo kẹt ——”

Dù cho cả ba người bọn họ đều đã cố kềm hết sức phóng nhẹ bước chân, nhưng cầu thang gỗ quá mức xưa cũ vẫn phát ra tiếng vang ọp ẹp già nua mục ruỗng, âm vọng kéo dài văng vẳng, mà khi bước chân vừa mới nhấc lên rời khỏi, âm cuối liền thoắt biến thành một chuỗi “ké-ét ké-éét” trầm đục.

Tựa như một kẻ bị nhồi đầy vụn gỗ vào trong cổ họng, cố gắng hết sức như muốn nói gì đó nhưng rồi cuối cùng lại không nói thành lời, chỉ có thể tràn ra những tiếng rên rỉ thê lương.

Vết chân máu trên cầu thang thoạt nhìn có vẻ xiêu vẹo loạng choạng, vách tường cạnh cầu thang cũng bết dính vết máu, có hình dấu tay, lại có mấy đốm như bị bắn lên tung tóe, cũng có vết nửa mặt nghiêng in hằn lại.

“Người này rốt cuộc là bị chảy bao nhiêu máu vậy?” Kha Tầm lại một lần nữa kinh ngạc thốt lên, dừng chân lại trước một cái vết máu hình người thoạt trông có vẻ khá hoàn chỉnh đầy đủ, chỉ cho Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn nhìn “Hai người nhìn dấu máu này đi, toàn bộ thân thể của người nọ đều dính máu.”

“Là một người đàn ông, thân cao chừng một mét tám lăm, cơ thể cường tráng, tay chân khỏe mạnh,” Mục Dịch Nhiên đánh giá vết máu kia “Nếu như loại trừ khả năng bị đánh lén, một người bình thường mà muốn đánh người đàn ông với điều kiện thân thể như vậy bị thương đến mức máu chảy xối xả như thế, cũng không phải chuyện dễ.”

“Xuất huyết phạm vi lớn như vậy, có bảo hắn bị chém ngàn vạn nhát cũng không đủ.” Chu Hạo Văn cũng nói.

“Cậu nói làm tôi sợ quá đi à.” Kha Tầm quay đầu tiếp tục đi lên.

Chu Hạo Văn “…” Chí ít cũng làm ra vẻ như đang sợ hãi một chút chứ.

Lầu hai cũng tương tự bên dưới, có bốn phòng, cửa phòng đóng kín, hai cánh cửa sổ ở sảnh giữa phủ đầy bụi, khiến cho xung quanh chìm trong tăm tối.

Kha Tầm đứng ở đầu cầu thang, dùng di động chiếu rọi xung quanh một lát, sau đó mới quay lại nói với hai người đằng sau “Kéo áo lên trùm đầu lại đi, toàn là mạng nhện với tro bụi không.”

Ba người dùng áo khoác đã cởi lúc ban đầu phủ trùm lên gương mặt cùng tay, chỉ để lộ cặp mắt ra ngoài, Kha Tầm rọi đèn chiếu lên vết chân máu dưới sàn nhà, thấy nó dẫn đến căn phòng ước chừng là phòng ngủ chính “Chúng ta vào phòng này đi.”

Hai người còn lại không ai có ý kiến, Kha Tầm cẩn trọng dùng tay đã bị áo khoác bọc lại phất đi mạng nhện dính đầy tro bụi giăng mắc trước mặt, chầm chậm tiến về phía trước, sau đó dừng chân lại trước cửa phòng ngủ.

Dùng ánh sáng di động chiếu xuống dưới chân, thấy được vết máu đen dày đặc từ bên trong tràn ra, thậm chí còn nhiều hơn, dày hơn cả bãi máu ở sau cửa dưới sảnh lầu một.

Một đống gì đó vừa đen vừa hỗn loạn, cuồn cuộn phần phật lao tới, Kha Tầm phản ứng cực kỳ nhanh chóng, chân lùi về phía sau một bước, cơ thể cũng né sang một bên, hơn nữa còn kịp thời túm lấy cả Mục Dịch Nhiên lẫn Chu Hạo Văn tránh sang bên cạnh cửa.

“Ong ong ——” Âm vang hỗn tạp ầm ĩ hòa với một đoàn hỗn loạn đen nghìn nghịt bay tứ tung nháy mắt lao ra khỏi phòng, ở giữa không trung tán loạn ra khắp nơi, sau đó va vào mạng nhện, nổ tung bụi mù văng ra bốn phía.

“Ruồi nhặng.” Chu Hạo Văn nhíu mày, giật giật cái áo khoác trùm trên đầu cho nó bao lại càng kín hơn.

“Má ơi, cái bầy này phải hơn cả vạn con ruồi ấy chứ chả ít.” Kha Tầm vội vàng xua xua tay đuổi mấy con ruồi vo ve trước mặt, một tay bóp chặt cái mũi, ngăn cản cái mùi hôi tanh tưởi khiến người ta chỉ muốn ói mửa từ bên trong phòng toát ra theo lũ ruồi nhặng.

“Hai người ở bên ngoài chờ đi, để tôi vào xem trước.” Kha Tầm nói.

Cả lũ ruồi nhặng cùng mùi vị đáng kinh tởm kia đều như đang thuyết minh, tình cảnh bên trong căn phòng nhất định là rất khó đỡ.

“Thôi đừng, nếu đã đến đây rồi cùng nhau đi vào đi.” Chu Hạo Văn nói xong liền toan cất bước rời ra khỏi cạnh cửa, tính dẫn đầu đi vào phòng, bị Kha Tầm vươn tay kéo lại.

“Sao cậu lại thật thà tới như vậy chớ?” Kha Tầm vừa nói vừa mở camera di động ra, sau đó vươn tay vào bên trong phòng bấm quay phim lại.

Chu Hạo Văn “…” Đầu óc của người này đúng thật là càng ngày càng linh hoạt.

Kha Tầm rụt tay về, mở video ghi hình lúc nãy vừa thu ra cho cả ba người cùng xem, nhưng mà dù cho kia chỉ là những hình ảnh trên một đoạn video, nhưng vừa xuất hiện đã gây rung động tới mức khiến tay Kha Tầm thật sự run rẩy cả lên, nếu không phải Mục Dịch Nhiên nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy cái tay cầm di động của cậu, sợ là nó đã bị cơn run kia đẩy rớt xuống mặt đất nãy giờ rồi.

Trong video, thấy được một cái giường đôi được đặt giữa phòng, cửa sổ bị bức mành cửa nặng nề che lại, bên cạnh tường có một cái tủ quần áo đa năng.

Trong phòng không có người, cũng không có thi thể, nhưng ở trên giường, trên mành cửa, trên tủ quần áo, trên sàn nhà, trên vách tường ở bốn phía xung quanh thậm chí là trên trần nhà, toàn bộ đều bị máu đen đặc cục dính đầy hoặc là phun tun tóe.

Quả thực trông chẳng khác gì một cái địa ngục trần gian.

Chu Hạo Văn chưa từng nhìn thấy nhiều máu đến như vậy, dẫu cho lần đó trong 《 Tịnh Thổ 》, Kỳ Cường dùng kiếm cắt đầu cũng không thấy chảy máu đến nhiều như vậy.

Vết ố đen đặc mà nùng sệch phủ kín mọi ngóc ngách trong phòng, giống như bị ai đó nén vào một cái vòi phun cao áp rồi bắn ra khắp nơi vậy, máu đọng trên sàn nhà thành vũng, đâu đâu cũng thấy bu đầy lũ ruồi màu đen to bự.

Chu Hạo Văn xoay mặt đi chỗ khác, cố nén cổ họng nôn khan hai cái.

Kha Tầm tắt video, nhìn Mục Dịch Nhiên “Sao, còn muốn đi vào không?”

“Hai người đứng ở đây chờ đi, tôi vào xem sao.” Mục Dịch Nhiên nói xong liền bước vào phòng.

“Hạo Văn Nhi cậu ở đây chờ lát, tôi với Dịch Nhiên vào xem.” Kha Tầm bỏ lại một câu liền sát bước theo sau Mục Dịch Nhiên.

Mùi hôi thối, xú uế, rữa nát làm người ta lợm họng buồn nôn khiến cho hai người họ thiếu điều thở không nổi. Thời tiết nóng bức oi nồng làm cả căn phòng giống như bốc ra từng luồng khí hơi. Ruồi nhặng ong ong vo vo bay loạn khắp xung quanh, lâu lâu lại va vào người bọn họ.

Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên một người mở tủ quần áo kiểm tra, một người thì bước tới giở chăn mền trên giường xem xét.

Tro bụi sặc mũi, ruồi bọ bay loạn, mùi hôi thối rữa nồng nặc, những tia sáng ảm đạm làm người ta như ngạt thở. Toàn bộ như bị biến thành như một nồi cháo mốc meo, bầy nhầy, dù cho hai người họ đã hết sức cẩn thận động tác của mình.

Lục lọi từ trong ra đến ngoài một lượt, cũng không phát hiện được manh mối hay đạo cụ gì quan trọng, Kha Tầm chỉ tay vào vách tường cùng trần nhà “Hay là đầu mối này nọ đều bị mấy dấu máu này che lại hết rồi?” Nếu thật vậy thì việc họ phải làm kế tiếp có lẽ sẽ rất ghê tởm.

“Manh mối hẳn là sẽ không đơn giản được đặt ở một chỗ như thế này,” Mục Dịch Nhiên lại lắc đầu nói “Nhưng chúng ta cũng không thể loại trừ khả năng này, có thể đặt nó vào suy xét cuối cùng.”

Nói rồi liền bảo Kha Tầm chuẩn bị rời khỏi căn phòng này. Lúc Kha Tầm bước ra ngoài, đưa mắt quan sát thật kỹ mấy vết ố bẩn dính ở trên vách tường, thấy những vết bẩn ấy có vẻ gồ ghề bám lấy vách tường ấy giống như không chỉ đơn thuần là máu, mà còn có thứ gì đó lẫn lộn bên trong, nhưng Kha Tầm cũng không muốn dùng tay kiểm tra, cứ có cảm giác nó không phải là thứ tốt lành gì.

Rời khỏi căn phòng đó, ba người lại thay phiên kiểm tra hết những căn phòng khác trên lầu này, ngoại trừ duy nhất căn phòng ngủ chính có vết máu ban nãy ra thì những phòng còn lại hoàn cảnh y hệt bên dưới, vẫn như trong trạng thái cuộc sống sinh hoạt bình thường.

Thế cho nên, ba người họ vẫn chưa tìm ra được manh mối gì.

Vừa rời khỏi ngôi nhà, Kha Tầm lập tức kéo áo khoác trùm mặt ra, há miệng hít thật mạnh mấy hơi không khí cũng không lấy gì làm trong lành bên ngoài. Theo thời gian trôi qua, thời tiết như càng ngày càng nóng bức. Thừa dịp những người khác còn chưa trở lại, Kha Tầm tranh thủ cởi hết quần áo bên trong ra, chỉ chừa lại duy nhất một cái quần mỏng ở ngoài cùng.

“Trong ngôi nhà kia rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Kha Tầm cùng Mục Dịch Nhiên và Chu Hạo văn tiến hành thảo luận “Nhất là trong căn phòng ngủ kia, phải xảy ra chuyện gì mới khiến cho một người máu phun xối xả đến mức thế kia?”

“Hoặc là máu kia không phải chỉ của một người.” Chu Hạo Văn nói “Có thể là hai người, thậm chí là cả nhà.”

“Càng nói nghe càng thảm,” Kha Tầm nói “Thôi mặc kệ là mấy người, chết kiểu đó nhất định là bị người ta giết rồi, nhưng giết người kiểu gì lại có thể làm cho máu người ta phun tới dính đầy cả nhà như vậy, tới trần nhà cũng bắn lên luôn? Tôi thấy mấy vết máu kia hoặc là phun lên hoặc là bị chọi lên mới được vậy, nhưng hẳn là không có ai rảnh tới mức làm như vậy. Hơn nữa điều quan trọng nhất là, người chết đâu rồi?”

“Có lẽ trước khi chết, trong nhà của người chết chỉ có một mình hắn ở, sau khi xảy ra án giết người, thi thể cũng bị hung thủ mang đi xử lý, ngôi nhà kia cũng biến thành nhà vô chủ, tự nhiên sẽ không có ai đến chủ động quét dọn hay là xử lý, lau chùi các vết máu kia.” Chu Hạo Văn nói.

“Không, ngôi nhà này đang ở một gia đình ít nhất là ba người,” Mục Dịch Nhiên nói “Tôi có kiểm tra từng tủ quần áo của các phòng, bên trong có đặt quần áo của đàn ông và cả phụ nữ, cũng có quần áo của trẻ em. Dù cho trong sự cố kia có kẻ nào còn sống sót, hoặc là toàn bộ gia đình họ đều gặp nạn, thì ngôi nhà này lẽ ra cũng không nên giữ nguyên trạng thái như vậy đến bây giờ.”

“Vậy xem ra, hiện tại có ba điểm nghi vấn chúng ta cần giải quyết,” Chu Hạo Văn nói “Thứ nhất, trong ngôi nhà kia từng xảy ra chuyện gì; thứ hai, vì sao hiện trường giết người vẫn luôn duy trì đến tận bây giờ; thứ ba, việc này có liên quan gì đến việc tìm ra chữ ký, hay nói đúng hơn, có liên hệ gì đối với chủ đề “Khởi động lại” của bức tranh này.”

“Tôi nghĩ có lẽ chúng ta cần phải kiểm tra nhiều nhà hơn nữa mới có thể đạt được thêm nhiều manh mối.” Kha Tầm nói.

Đang nói thì thấy mấy đồng bạn đang lục tục hướng về phía bên này đi tới, cả một đám người ai nấy cũng nóng đến đầu đầy mồ hôi, cũng có người đã cởi đồ trên người ra, chỉ để lại mỗi một cái áo và quần mỏng.

“Có phát hiện được gì không?” Kha Tầm hỏi mọi người.