Họa Phố

Quyển 12 - Chương 23




C thị tuyết rơi nhiều, đâu đâu cũng phủ kín bởi màu trắng như tuyết, hai hàng cây trụi lủi bên đường bị treo lên vô số đèn lồng màu đỏ, làm cho khắp nơi tràn ngập không khí ngày hội báo hiệu năm mới sắp sửa tiến đến.

Ngô Du cũng rất hào phóng thoải mái, trực tiếp mượn bạn của mình một chiếc xe 7 chỗ chạy tới sân bay chờ đón người.

Đến trước tiên là Kha Tầm cùng Vệ Đông, dòm hai người này ăn mặc trông chẳng khác gì hai chú gấu, nào áo phao rồi khăn choàng rồi cả nón với khẩu trang, không thiếu món nào.

Ánh mắt của Kha Tầm lộ ra giữa khẩu trang cùng nón, trên lông mi dính đầy hơi nước “Vê lờ thật, bên chỗ cô thật sự là lạnh vãi nồi ấy, quần áo tôi đang mặc trên người là dày nhất luôn rồi đó, vậy mà từ đại sảnh sân bay đi ra suýt chút nữa lạnh tới són tiểu.”

Ngô Du cắt tóc ngắn, không có đội mũ, thoạt nhìn chịu lạnh tốt hơn hai vị “nam nhơn” nào đó nhiều lắm “Cứ yên tâm, chỗ này tuy là lạnh thiệt nhưng hiếm ai chết vì lạnh lắm, đa số đều là chết do liếm lan can sắt bên đường thôi.”

Kha Tầm “…”

Vệ Đông “…”

Ba người chui vào trong xe sưởi ấm, tiếp tục chờ người.

“Hai người tính ở đâu? Đặt chỗ khách sạn chưa?”

“Đặt rồi, không cần lo.” Kha Tầm nói.

“Đặt chỗ nào đó? Để tui giúp Phương Phỉ đặt một phòng ở bển luôn.” Ngô Du nói xong liền lấy di động ra.

“Phương Phỉ cũng tới hả?” Vệ Đông nói.

Ngô Du gật đầu “Tối qua cô ấy gọi tui, bảo là được nghỉ phép rồi, thấy chúng ta tán gẫu trong nhóm nên bảo cũng muốn đi xem.”

“Trời lạnh gần chết chạy tới chi trời.” Vệ Đông rụt cổ “Đám chúng ta là đủ rồi.”

“Dù sao cô ấy cũng không cần thăm họ hàng hay chúc Tết gì, đến đây tui chiêu đãi cô ấy cũng được, cũng vừa lúc đi dạo shopping với nhau.”

“Làm sao cô biết cô ấy không cần thăm họ hàng?” Vệ Đông hỏi.

“Thì lúc hai đứa tui chat riêng với nhau ngẫu nhiên nghe cô ấy nói vậy,” Ngô Du nói “Hình như cô ấy sống một mình, rất ít khi liên lạc với người nhà của mình.”

“Ồ.” Vệ Đông nghĩ tới tác phong hành sự bình thường của Phương Phỉ, đúng là rất tự lập tự cường…

Đợi gần một tiếng, lục tục đón đủ La Bộ, Chu Hạo Văn cùng Phương Phỉ, Ngô Du mới lái xe tính rời khỏi.

“Chị hai ơi, chị lái được không đó?” Vệ Đông nhìn Ngô Du lắc lư lắc lư chạy trên mặt đường kết băng với tốc độ rùa bò, không kềm được níu chặt dây an toàn thắt trước ngực “Cầm lái mấy năm rồi vậy bà? Sao dòm giống như không rượu mà vẫn có thể lái kiểu xỉn vậy.”

“…” Ngô Du hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, thậm chí còn không dám chớp mắt “Tui mới lấy bằng…”

“Cái đù!” Mấy tiếng hô đồng thanh vang lên.

“Chị hai, chị buông cái tay lái kia ra đi để nó cho tui, được hông?” La Bộ run tay vươn ra.

“Chú mày lái xe ổn không đó?” Vệ Đông tỏ ra không tin tưởng La Bộ “Đừng nói với tao bình thường chú mày đều ôm ống nước bẻ cua nha.”

“Giỡn quài, xe thể thao hay xe việt dã tui đều chạy được hết á, mấy kiểu xe 7 chỗ này tui nghĩ chắc là không thành vấn đề đâu.” La Bộ nói.

“Vậy cẩn thận nha, đường trơn lắm đó, cậu lại không quen với giao thông ở đây.” Ngô Du đỗ xe vào lề, nhường vị trí lái xe cho La Bộ.

La Bộ vô cùng tự tin đạp chân ga, cực kỳ vững vàng lái xe trở lại làn đường chạy tiếp.

“Kinh nha Củ Cải.” Vệ Đông khen ngợi “Không ngờ chú mày cũng có ưu điểm đó chứ.”

“…Anh nói gì dậy, ưu điểm của tui nhiều lắm đó.” La Bộ vô cùng thành thạo đánh tay lái trên mặt đường kết băng “Gì chứ về lái xe thì tui đây là bác tài lão luyện.”

“…Cũng đúng, đến thằng nhóc như chú mày mà còn có bạn gái.” Vệ Đông rụt cổ chui tọt vào khăn choàng, nhắm mắt ngưỡng người dựa vào sau “Đừng nói chuyện với tao, chó FA sếch-xi đang online giả chết.”

“Chỗ kia có xa lắm không?” Kha Tầm hỏi Ngô Du “Sắp tới trưa rồi, hay là chúng ta tìm chỗ nào ăn cơm trước.”

“Oke, cũng tiện đường mà.” Ngô Du nói “Đi tới phía trước một chút có cái tiệm kia bán món thịt dê kho, ăn siêu ngon.”

“Oke, vậy ăn chỗ đó đi.” Kha Tầm nói xong liền lấy điện thoại của mình ra, tính nhắn tin báo bình ăn cho Mục Dịch Nhiên.

Ai ngờ bình an mới báo được có một nửa, La Bộ đột nhiên thắng gấp một cái, toàn bộ người trên xe đều nhào đầu về phía trước, Vệ Đông còn bị sặc văng cả nước mũi ra.

“Vụ gì vậy?” Kha Tầm rướn người lên nhìn ra đằng trước.

“Phía trước có tai nạn tông xe liên hoàn,” La Bộ vẻ mặt kinh hồn tán đảm nói “Suýt soát 1 milimet nữa tui cũng đụng vô luôn rồi, may là tui võ công cao cường.”

Ngô Du ngồi ở ghế phụ lái sợ tới mức mở cửa ra nhảy xuống chạy ra trước xem, vòng đến đầu xe cẩn thận nhìn hồi lâu, sau đó trở về kinh ngạc nói “Thật sự là suýt có 1 mili! Củ Cải may mà có cậu! Xe này tui mượn người ta, bị va quẹt cũng không biết phải nói sao với người ta!”

“Có vẻ hơi bị xui rồi,” Vệ Đông ngó nghiêng đánh giá ngoài cửa sổ “Chúng ta coi như kẹt ở đây luôn, xe hai bên cũng đứng lại hết.”

“Tông cái đuôi xe thôi mà, sao hai bên lại đứng im không chạy nữa?” Ngô Du lại mở cửa nhảy xuống xe, chạy thẳng về phía trước, thật lâu không thấy trở lại.

***

Mọi người đợi một hồi, đều thấy lo lắng Ngô Du đã gặp chuyện gì, cả đám quyết định xuống xe khóa cửa lại, đi ra phía trước tìm người.

Phía trước có chừng hai ba mươi chiếc xe tông vào đuôi nối thành một dãy dài, bọn họ đi mãi đến tuốt phía trước, thấy có rất nhiều người đang bu xung quanh như đang nhìn gì đó, thi thoảng còn nghe tiếng hô to kinh ngạc.

Bọn họ cũng tới gần nhìn xem, thấy có một chiếc xe dưới gầm bê bết toàn là máu, một người nằm dưới bánh xe, không hề thấy nhúc nhích, giống như vừa xảy ra tai nạn xe cộ.

Có người nói “Chết thảm ghê luôn, tôi cũng chả dám ngó qua nhìn… Có ai gan lớn chút đi qua lấy gì đó che đầu lại đi, chứ để như vậy cũng không được tốt lắm, khu này có rất nhiều phụ nữ với trẻ em đi tới đi lui a.”

Nhưng mà hỏi mấy lần, cũng không thấy có người nào dám bước tới che thi thể lại.

Kha Tầm vẹt người ở phía trước ra, chen vào gần bên trong nhìn một cái, thảo nào không ai dám đi lên, bởi tử trạng của người chết thật sự quá mức thê thảm, bánh xe vừa lúc cán qua đầu hắn, toàn bộ xương sọ đều vỡ nát, cán tới dập nhừ, trắng trắng đỏ đỏ từ trong đầu chảy ra vãi đầy đất, hai con mắt đều rớt ra ngoài.

“Tìm gì đó đắp lên đi.” Vệ Đông nói.

“Lại giúp một tay.” Kha Tầm cất bước đi tới “Cởi áo khoác của anh ta ra rồi đắp lại.”

Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn theo sát, ba người cẩn thận cởi áo khoác của người chết ra, phủ lên đầu, cũng che đi một mảnh máu me ghê rợn.

Mọi người vây xem đều kinh ngạc lại bội phục nhìn xem cả ba người họ vẻ mặt hết sức bình thản làm việc kia, ngó bộ dáng ung dung nhàn nhã của họ cứ ngỡ không phải đang đậy lại một cỗ thi thể chết thảm, mà là một chiếc xe điện đang bị mưa ướt ấy chứ. Đặc biệt là cái cậu cao kều nhất cả bọn, còn cầm hai cái tròng mắt bị văng ra của người chết nhét trở về hốc mắt…

Lúc ba người bọn họ quay trở lại, có người còn cùng họ đáp lời “Trâu bò dữ nha mấy chú, làm việc ở trại hòm đúng không?”

Cả ba người “…”

La Bộ cùng Phương Phỉ tìm được Ngô Du đang đứng ở ven đường ói cả buổi rồi, thấy Kha Tầm với bàn tay dính đầy máu đi tới, Ngô Du lại ọe thêm mấy tiếng.

Kha Tầm với tay vốc một nắm tuyết ven được cọ rửa sạch sẽ bàn tay, nói “Xe là tạm thời chạy không được rồi đó, thôi chắc chúng ta tìm đại quán ven đường nào ăn cơm đi.”

“Mọi người… còn nuốt trôi được hả…” Ngô Du dùng mu bàn tay chùi chùi khóe miệng “Mẹ tui ơi, tui còn chưa bình phục lại từ bức tranh trước nữa, giờ lại dòm thêm vụ này… Tui nghĩ chắc mấy tháng sắp tới tôi không dám nghĩ tới chuyện ăn thịt quá… Cơ mà điều kiện là tui vẫn còn sống… Mọi người lợi hại thật sự ấy, còn dám đụng vô nữa chứ…”

Kha Tầm không lên tiếng, Vệ Đông nghĩ gì đó, bỗng cười nói “Quen rồi.”

“Chị hai, cứ trải qua thêm mấy bức tranh nữa thì cũng sẽ trở nên bình tĩnh như vậy thôi.” Sắc mặt La Bộ tuy là cũng không tốt gì mấy, cơ mà đỡ hơn Ngô Du nhiều lắm.

***

Cơm nước xong rời khỏi tiệm, Kha Tầm liền đi mua một ít đồ Tết, mọi người lại ngồi trong xe đợi thêm một lát, con đường mới lần nữa thông hành trở lại, La Bộ tiếp tục lái xe, chiếc xe vững vàng một đường chạy đến đích.

Vị bà cố ngoại của Ngô Du là ở cùng người nhà của mình trong một khu dân cư khá cũ xưa, tường ngoài gạch xám, hành lang hết sức hẹp hòi mà còn hơi âm u không được sáng mấy. Kha Tầm cao nhất bọn nên bị đẩy đi cuối cùng, vừa vào liền chặn hết ánh sáng mờ mờ từ phía cửa đằng sau vọng vào, báo hại Vệ Đông không thấy gì phải mò chân bước lên bậc thang, sau đó hụt chân một phát làm loạng choạng cả người, giẫm đám bụi mịt mù đọng trên hành lang bay tứ tán.

“Thằng tró họ Kha mày cúi xuống chút coi,” Vệ Đông giận dữ “Ăn kình thiên trụ lớn lên hay gì!?”

“Tao sai rồi, quên mất không để ý tới cậu bé tí hon 178 như mày,” Kha Tầm khom lưng cúi người về phía trước “Nếu đi không được hay là chui vô túi tao ngồi đi, tao mang mày lên?”

Trong bóng tối vang lên tiếng cười của vài người, Ngô Du cười xong than thở “Nếu muốn tui đạt tới trình độ như mọi người bây giờ, không biết còn phải trải qua bao nhiêu lần khảo nghiệm sinh tử nữa…”

Có người đưa tay vỗ nhẹ lên vai cô, mọi người không ai nói gì nữa, đều dọc theo hành lang đi lên lầu hai.

Cả nhà bà cố ngoại vừa mới ăn cơm nước xong, Kha Tầm vừa mới vào nhà lập tức đưa tặng quà tết xem như là lễ gặp mặt, làm bà vui vẻ đến mức cầm tay cậu khen ngợi liên mồm “Thằng bé này, đúng là có mắt ghê! Để bà coi, tướng tá vừa cao to rắn chắc, mặt mày lại đẹp trai, nhìn xinh xẻo không khác gì em bé trên tranh Tết!”

Kha Tầm “…” Vãn bối đây gầy đét mà tiền bối ơi…

“Bà cố ngoại, mấy đứa bạn con đến thăm bà, sẵn tiện cũng nhờ bà nhìn dùm bọn họ.” Ngô Du dẫn theo mọi người đi vào phòng bà cố ngoại, sau đó nói thẳng vào vấn đề.

Nhà của của bà cố ngoại hướng lấy sáng hơi kém chút, nên trong phòng có chút âm u, bà cố ngoại ngồi trên cái giường lót ván đặt cạnh cửa sổ, ánh mắt già nua đục ngầu nhìn về phía một đám cả trai lẫn gái trước mắt.

Ai nấy đều kính cẩn đứng đó, không dám thở mạnh một hơi, dùng ánh mắt tràn ngập phức tạp nhìn về phía cụ bà, không biết trong mắt bà thì số phận của bọn họ như thế nào, còn có thể tự mình nắm lấy hay không.

Cụ bà dùng ánh mắt lần lượt đảo qua gương mặt của từng người họ, cuối cùng chịu mở miệng, chỉ ngón tay về phía Kha Tầm đứng gần mình nhất “Ông cố chín nhà con Du có nhỏ cháu gái, nhìn xinh gái lắm lại giỏi giang nữa, bà thấy hợp với thằng nhỏ này lắm nè…”

Mọi người “…” Không phải nhờ bà nhìn mặt rồi giới thiệu đối tượng a…

“Bà cố ngoại, bà giúp cháu nhìn kỹ một chút được không.” Kha Tầm bước tới gần, ngồi xuống giường, đưa mặt đến khoảng cách cụ bà có thể nhìn rõ được mình “Sáu tháng cuối năm đổ lại đây, cháu cảm giác mình xúi quẩy quá, chuyện không may cứ xảy ra liên miên, nghe bảo bà có thể nhìn ra việc này, bà giúp nháu nhìn đi, có cách nào sửa đổi vận may không ạ?”

Nghe như vậy, bà cố ngoại mới giống như đứng đắn thật lòng nhìn về phía Kha Tầm, lần này bà nhìn thật lâu thật lâu, mãi đến khi mọi người giống như cảm giác được trong phòng bắt đầu lạnh lên, mới nghe được một tiếng thở dài thậm thượt từ cụ bà.

Cụ bà thở dài xong rồi, lại im lặng thật lâu không chịu nói lời nào, Ngô Du tính cách nóng nảy, không chịu được kiểu tra tấn như đang treo người khác lên như vậy, bước nhanh đi tới trước mặt, ngồi xổm người ở cạnh giường nắm tay cụ bà nói “Bà cố ngoại, bà đừng giấu nữa mà, vươn đầu cũng là một nhát mà lùi đầu cũng một nhát, kết quả thế nào tụi cháu đều chấp nhận hết, nhưng bà đừng có giơ dao hù người khác như vậy mãi mà không chịu chém xuống nha, làm vậy tụi cháu càng khó chịu hơn. Bà coi như là thương cháu đi, có gì bà cứ nói ra đi!”

Ánh mắt già nua vẩn đục của cụ bà nhìn ánh mắt dần ửng đỏ của Ngô Du, bàn tay dùng sức nắm chặt bàn tay đã lạnh lẽo của cháu gái mình, bà lại thở dài một tiếng, nói “Lúc mấy đứa mới vào cửa thì bà đã nhìn ra rồi, đám mấy cháu, một đứa cũng không thoát, đều dính vào hết rồi.”

Cả đám người tuy rằng trong lòng đều biết rõ ràng, nhưng khi cái chuyện rõ ràng ấy được nói ra từ miệng của một người ngoài không liên can, trong lòng vẫn dâng lên cảm giác tuyệt vọng như vừa được chứng thật.

“Dính vào cái gì ạ?” Ngô Du run giọng hỏi.

Cụ bà vẻ mặt xót thương nhìn cô, nhẹ nhàng lắc đầu “Bà không biết cháu ạ… Bà không biết đó là cái gì, nó nằm ngay trên tướng cốt của cháu…”