Họa Phố

Quyển 12 - Chương 12: R E S T A R T (12) : Điểm Mấu Chốt




Lúc này, toàn thân Tiếu Khải bỗng dưng run bần bật. Sống lưng cậu ta giống như bị bẻ gãy gập lại, chúc đầu thẳng về phía trước, đụng vào ngực của Điền Dương, rồi ngay lập tức từ trong miệng trào ra vô số máu đặc sệch lẫn với màu đen. Đống máu đen dính nhớt như một đống hồ nhão không ngừng tuôn trào ồ ạt từ miệng, từ lỗ mũi của hắn.

“—— Tiếu Khải!” Điền Dương khàn giọng hô to một tiếng, muốn nâng Tiếu Khải đứng dậy, nhưng mà vừa cầm lấy tay của cậu ta mới hoảng sợ phát hiện, cái áo thun Tiếu Khải mặc trên người chẳng biết từ lúc nào đã bị máu ướt đẫm. Hắn bần thần cúi đầu nhìn, thấy ống quần lộ mắt cá chân của Tiếu Khải đang tí tách tí tách không ngừng rỏ máu.

“—— Em ấy bị sao vậy? —— Em ấy bị làm sao vậy?” Điền Dương hai tay dính đầy máu ôm lấy cả người Tiếu Khải vẫn kịch liện run không ngừng. Hắn ngoái đầu, vẻ mặt bất lực, đau thương mà bàng hoàng hỏi Tần Tứ.

Tần Tứ vẫn cau chặt hai hàng lông mày nhìn chăm chăm gương mặt đã trở nên sạm đen của Tiếu Khải. Gương mặt kia thực sự quá mức quỷ dị. Mô liên kết dưới da của nó giống như đã mất đi tính kết dính cùng tính kết nối, khiến cho da bọc bên ngoài gương mặt giống một miếng vải đang mắc trên xương sọ, mà nằm ở giữa da mặt cùng xương sọ ấy giống như bị bơm đầy những vật chất hóa lỏng —— Nói chính xác hơn, chính là máu, cùng với các mô liên kết đã bị hòa tan.

Mà lúc này, cả mắt, lỗ mũi lẫn lỗ tai cùng toàn bộ lỗ chân lông trên người Tiếu Khải cũng bắt đầu tràn máu ra bên ngoài, hắn co giật ngã xuống ghế sô-pha, toàn thân nhìn như một kẻ vừa mới tắm máu.

Điền Dương vẫn tiếp tục vươn tay muốn nâng hắn dậy, nhưng thân thể Tiếu Khải tựa hồ đã bị hòa tan, mềm oặt oại giống như một mớ bùn nhầy, Điền Dương bởi vì bất ngờ mà mất đà cân bằng, cả người té ngồi lên ghế sô-pha.

Không còn Điền Dương che lại, làm cho toàn bộ đám người đứng trên bàn trà bên này có thể nhìn rõ được trạng thái thê thảm của Tiếu Khải. Giờ phút này Hà Đường, Ngô Du, Cố Thanh Thanh cùng La Bộ nhất thời bị tình cảnh trước mắt gây sốc đến nỗi hét lên mấy tiếng, Mục Dịch Nhiên đột nhiên cất cao giọng hét to “Chú ý, đừng để máu bắn vào da thịt!”

Mọi người lập tức giật mình tỉnh táo lại, vội vàng bao bọc lại làn da lộ ra bên ngoài cơ thể của mình. Mà bên kia Điền Dương đã giống như kẻ mất hồn, toàn thân dính đầy máu đen, tựa như một cái xác đã bị rút mất linh hồn, vẻ mặt thất thần ngồi ở bên cạnh ngơ ngác nhìn Tiếu Khải.

Tiếu Khải đang nằm vật trên ghế sô-pha, đột nhiên nảy lên một trận co giật dữ dội, tay chân hắn mất đi tự chủ vùng vẫy tán loạn va vào nhau, một bụm máu đặc sềnh sệch từ hậu môn của hắn bắn mạnh ra ngoài, văng tung tóe lên lưng dựa của ghế sô-pha, lên người Điền Dương, thậm chí lên cả phần nửa trên cánh cửa, tường cùng với trần nhà.

Mà trong đống máu ấy, thậm chí như còn lẫn theo nội tạng nát vụn.

Nhóm mấy cô gái cùng La Bộ bị tình cảnh ấy sợ đến mức hét toáng lên đến độ méo cả âm, Hà Đường thì ngất xỉu trên lưng Thiệu Lăng.

Nhóm mấy người đàn ông tuy không có ai hét lên, nhưng cũng bị cảnh tượng kinh dị trước mắt sợ tới lặng tiếng.

Máu của Tiếu Khải bắn ra thật lâu, khắp mặt ghế sô-pha đều bị nhuộm thành màu đỏ máu tươi, đến lúc ngừng lại thì, cả người cậu ta giống như một bãi máu bùn đã bị hòa tan ngã xuống ghế sô-pha.

Máu đen từ cửa sổ cùng khe cửa vẫn ồ ồ tiếp tục ùa vào, dần dần tích tụ lại, mãi cho đến khi bên ngoài trời dần dần tỏ sáng nó mới ngừng không tràn vào nữa, mà độ cao của ao máu chỉ suýt soát một hai milimet nữa là tràn đến mặt bàn trà. Đám người đứng trên bàn trà ai nấy đều bị mồ hôi tưới tắm, bởi do vừa nóng bức lại vừa sợ hãi.

Lúc này dây thần kinh của mọi người ai nấy cũng đều căng thật chặt, trải qua cả một đêm như vậy cơ thể giống như đã muốn mất đi tri giác, thậm chí giống như nhớ không nổi đêm hôm qua mình là bằng cách nào mà chống chọi được tới bây giờ, đến ngay cả cơ năng thân thể như cũng toàn bộ ngừng lại.

“Chúng ta…” Cuối cùng, Kha Tầm dẫn đầu phát ra tiếng, giọng nói khàn khàn “…Làm sao rời khỏi chỗ này?”

Tuy rằng máu đen đã ngừng không tràn vào nữa, nhưng nó cũng không biến mất, vẫn tràn đầy khắp bên dưới bàn trà, ghế sô-pha, cửa ra vào, cả cửa sổ. Bọn họ không có cách nào rời khỏi nơi đây mà không chạm vào máu đen ở bên dưới.

“Hay là… chờ thử xem, đợi coi lát nữa nó có chảy ra ngoài theo khe cửa không?” Vệ Đông cũng khào khào lên tiếng.

“Làm vậy rất hao phí thời gian,” Tóc của Thiệu Lăng bị mồ hôi ướt đẫm dính bết trên trán, vẫn đang không ngừng rỏ xuống mặt hắn “Chúng ta nhất định phải tranh thủ từng giây từng phút ban ngày để tìm manh mối rời khỏi đây, không thể lãng phí bất cứ giây phút nào.”

Cái chết của Tiếu Khải thực sự quá mức thê thảm, không ai muốn mình sẽ là kẻ tiếp theo.

“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ…” Vệ Đông hai chân run như cầy sấy “Tui sắp đứng hết nổi rồi..”

Hắn cõng Phương Phỉ suốt cả một đêm, đến cả thể lực tốt như Kha Tầm mà cũng thấy mỏi mệt chịu không nổi, Vệ Đông lần này xem như là “vượt qua chính mình” rồi.

“Thả tôi xuống đi,” Phương Phỉ nói “Để tôi cõng lại anh.”

“…Phỉ ca, biết ca mạnh rồi,” Vệ Đông thều thào nói “Nhưng tiểu đệ đây cũng cần sĩ diện mà…”

“Hay là để tôi dùng quần áo bọc lấy chân, lội xuống đi qua mở cửa?” Kha Tầm nói “Các quý ông vui lòng cởi quần áo ra cho tôi mượn một chút, dùng tốc độ nhanh lướt qua, máu sẽ không kịp thấm ướt vào bên trong.”

“Không thể được.” Mục Dịch Nhiên nói “Hiện tại mọi người chỉ còn mặc lại mỗi một lớp áo mỏng, có quấn dày cỡ nào đi nữa vừa xuống sẽ lập tức bị ướt sũng, huống hồ gì em không chỉ phải đi qua thôi, còn phải đẩy ghế sô-pha ra rồi mới mở cửa được.”

“Cũng tức là, chúng ta chỉ có thể đứng đây chờ máu từ từ chảy ra ngoài hết rồi mới có thể đi xuống?” La Bộ cũng thều thào lên tiếng.

“Tôi có chút hoài nghi, đến khi ao máu này chảy hết ra ngoài, cũng vừa lúc trời lại tối đen.” Chu Hạo Văn nói.

Mọi người còn đang bàn bạc tìm cách, bỗng thấy bên ghế sô-pha phát ra động tĩnh.

Điền Dương suốt cả đêm vẫn luôn duy trì tư thế ngã ngồi ở trên ghế sô-pha không hề nhúc nhích, mãi cho đến lúc này mới từ từ đứng dậy, vươn chân muốn bước xuống đất.

“Đừng xuống!” Kha Tầm hô lên một tiếng.

Điền Dương khựng lại động tác, có chút cứng ngắc quay lại nhìn cậu, trên mặt hắn tràn ngập những đốm máu đen bị văng lên, thanh âm khàn khàn như thều thào phát ra từ trong miệng hắn “Vô dụng… Kha Nhi, vô dụng…”

Nói xong liền vươn chân ra khỏi ghế sô-pha nhúng vào ao máu cao đến đầu gối bên dưới.

“—— Này! Đừng bước xuống ——” Vài thanh âm liên tiếp vang lên, nhưng mà chẳng có cách nào ngăn cản được.

Điền Dương lội dưới ao máu, đẩy ghế sô-pha ra, sau đó mở cửa phòng.

Bên ngoài đã không còn thấy bóng của đám da người cùng những thứ đen sì không rõ kia nữa, máu trong phòng giống như vòi nước mở van ào ào tuôn ra bên ngoài, chẳng bao lâu liền lộ ra sàn nhà.

Điền Dương đi ra bên ngoài, vào phòng ăn cầm mấy cái ghế dựa mang ra, theo thứ tự đặt từ chỗ bàn trà kéo dài cho đến cửa phòng, rồi lại đẩy sô-pha đặt ở sảnh khách bên ngoài đến, để cho nhóm người trên bàn trà có thể giẫm lên đó, tránh chạm phải mấy vết máu đen còn đọng trên sàn, nhờ vậy thoát khỏi căn phòng đẫm máu kia, ra được phía bên ngoài.

“Điền Dương, sẽ có cách mà, cậu ở đây chờ, chúng tôi lập tức đi tìm chữ ký, cố gắng lên!” Kha Tầm mắt nhìn nửa người dưới của Điền Dương dính đầy máu ngồi bệt dưới đất, trong lòng nhất thời tràn lên vô số cảm xúc phức tạp.

Điền Dương tựa như kẻ mất hồn nhìn đăm đăm vào cái chân bị dính đầy máu của mình, giống như không nghe thấy lời Kha Tầm nói.

“Phải làm sao đây?” Ngô Du nhìn về phía đám thành viên cũ.

“Khí sắc của Hà Đường rất kém.” Tần Tứ dùng tay thử độ ấm trên trán cô gái, Hà Đường sợ hãi mở to hai mắt nhìn đối phương, lo sợ nghe được từ trong miệng của đối phương những lời còn đáng sợ hơn cả lời tuyên bố bệnh nan y của bác sĩ.

“Có lẽ là do thiếu nước cùng với thiếu ngủ cũng nên,” Tần Tứ vẻ mặt vẫn bình tĩnh nói tiếp “Tìm nước cùng tìm thức ăn vẫn là một trong nhiệm vụ quan trọng của ngày hôm nay, tôi nghĩ chúng ta nên chia ra hành động, dựa theo tình huống xảy ra tối qua, nếu như hôm nay chúng ta vẫn chưa tìm ra được chữ ký, nhất định phải chuẩn bị sẵn sàng biện pháp ứng phó, tìm một căn nhà nào đó, biến một căn phòng bên trong thành một mật thất khép kín không có kẽ hở, hoặc là làm ra cơ quan có thể ngăn cản máu đen kia tràn vào. Còn về ban ngày, mấy thứ kia hẳn là sẽ không hoạt động, cho nên khu dân cư này cũng tương đối an toàn, có lẽ nên để bốn cô gái ở lại, Phương Phỉ, cô dẫn theo ba cô ấy, tìm ra ngôi nhà nào thích hợp cũng tạm thời dọn dẹp xử lý một chút, sau đó tranh thủ thời gian ngủ bù một giấc, được không?”

“Không thành vấn đề.” Phương Phỉ đáp một tiếng, sau đó kêu Ngô Du, Hà Đường cùng cố Thanh Thanh đi ra ngoài, hướng về phía một ngôi nhà gần đó đi vào.

Đợi bốn cô gái đi rồi, Tần Tứ mới quay đầu, hạ thấp giọng nói với mọi người “Tình huống của Hà Đường không tốt lắm, cô ấy đã bắt đầu sốt nhẹ.”

Mọi người nghe vậy đều là giật mình kinh ngạc, La Bộ vành mắt bắt đầu ửng đỏ “Phải làm sao đây… Chữ ký ở đâu chứ, đến bây giờ chúng ta vẫn chưa rõ được cái gì, toàn bộ manh mối đều lung tung rời rạc, chúng ta phải đi đâu tìm bây giờ?”

“Tần ca, anh dẫn theo Củ Cải với Đông Tử đi tìm nước,” Kha Tầm vịn lại vai La Bộ, quay sang nói với Tần Tứ “Bốn người chúng tôi đi tìm chữ ký, đến buổi trưa chúng ta trở lại đây tập họp.”

“Oke.” Tần Tứ không trì hoãn thời gian, vội cùng La Bộ và Vệ Đông đi về phía rừng rậm.

“Mọi người cùng nhau bàn bạc manh mối trước đi, tôi qua kia một lát.” Kha Tầm đối với ba người còn lại nói một câu, sau đó quay người chạy tới một ngôi nhà ở gần đó, chẳng mấy chốc lại trở về, trên tay cầm theo mấy bộ đồ cùng mấy cái khăn.

“Lau sạch máu trên người đi, rồi đổi bộ đồ khác.” Kha Tầm đặt mấy thứ kia ở bên cạnh Điền Dương, nói tiếp “Điền Dương, hiện tại vẫn còn thời gian, chưa đến một giây cuối cùng tuyệt đối đừng đầu hàng bỏ cuộc, nghĩ lại đi, trong nhà cậu vẫn còn vợ cùng con thơ đó.”

Điền Dương vẫn đang trong cơn thất thần, nghe đến mấy chữ cuối cùng mới như giật mình tỉnh lại, hắn ngước mắt nhìn Kha Tầm, động tác chậm chạp vươn tay lấy khăn bắt đầu lau mặt mình.

***

Kha Tầm quay trở lại với đám người Mục Dịch Nhiên, nhìn bọn họ nói “Sao rồi, có ý tưởng gì chưa?”

“Hoàn toàn không có.” Chu Hạo Văn vẫn lý trí tỉnh táo như mọi khi “Khí hậu, “huyến án”, sô năm bị cố tính xóa đi, thảm thực vật vô trật tự, sóng hạ âm, mấy thứ này rốt cuộc có mối liên hệ gì với chủ đề “Khởi động lại”, phải nghĩ rõ ràng chuyện này chúng ta mới có thể nghĩ được cách để tìm ra chữ ký.”

“Manh mối hiện tại tuy nhiều, nhưng cũng chỉ có ngần ấy, mọi thứ đều giẫm chân tại chỗ, không có cách nào đột phá chướng ngại trước mắt.” Thiệu Lăng nói xong, đưa mắt nhìn Mục Dịch Nhiên.

Người này, tuổi tác rõ ràng còn nhỏ hơn hắn, nhưng tri thức uyên bác, tư duy logic rõ ràng, ý nghĩ chặt chẽ thấu đáo, còn bình tĩnh lý trí hơn người, cả thể lực cũng mạnh hơn bất cứ kẻ nào khác, đến nỗi khiến cho một kẻ vẫn luôn có chút tự tin cùng kiêu ngạo như hắn đều không thể không sinh lòng khâm phục, thậm chí còn có chút xíu… ỷ lại.

Thật sự đúng với câu “núi cao còn có núi cao hơn” mà… Thiệu Lăng âm thầm cảm thán một câu.

“Manh mối mà chúng ta đạt được trước mắt hiện tại nhìn thì nhiều, nhưng giống như lại thiếu mất vài mẩu quan trọng,” Mục Dịch Nhiên bình tĩnh đáp lại “Cũng tựa như chúng ta đang có mấy cái ống PVC, nhưng lại không có những cái khớp nối để ghép chúng lại với nhau, không cách nào tạo thành một hệ thống đường ống hoàn chỉnh.”

“Chướng ngại mà Thiệu Lăng nói quả thực tồn tại. Những thứ có thể nghĩ đến chúng ta đều đã nghĩ, nhưng nếu đến thế mà vẫn không thể tìm ra được “khớp nối”, như vậy chỉ có thể là do một nguyên nhân—— “Khớp nối” ấy vẫn luôn nằm bên cạnh chúng ta, chẳng qua đã bị chúng ta xem nhẹ mà thôi.”

“Nếu đã thế, bây giờ chúng ta bắt đầu suy ngẫm lại, rốt cuộc mình đã xem nhẹ cái gì. Mỗi một ngôi nhà trong khu vực này chúng ta đều đã kiểm tra qua, khu rừng bên kia chúng ta cũng đã đi vào, nhưng diện tích rừng quá mức rộng lớn, những nơi chúng ta có thể đi đến lại có hạn, vẫn còn rất nhiều nơi chúng ta chưa điều tra tới, mà dù cho chúng ta muốn điều tra hết toàn bộ khu rừng kia thì bảy ngày là không đủ. Nếu như chữ ký nằm trong khu rừng, nằm ở xa quá thì không có ý nghĩa, mà những nơi ở gần chúng ta đều đã đi qua, không phát hiện được gì cả.”

“Thế nên tôi nghĩ, dù cho chữ ký có thật là nằm trong khu rừng kia, nhưng vì chúng ta vẫn tìm chưa ra “khớp nối”, vẫn chưa giải được ý nghĩa cốt lõi của bức tranh này, cho nên dù cho chữ ký kia có xuất hiện ở trước mặt thì chúng ta cũng không có cách nào nhìn thấy, không nhận ra được, hoặc thậm chí là có thể tìm ra cũng chạm vào nó, nhưng cũng sẽ không có bất cứ tác dụng nào.”

“Hoặc là nếu chữ ký nằm trong khu dân cư này, cũng sẽ vì nguyên nhân tương tự như trên làm cho chúng ta dù có gặp được hay vô tình thấy được chữ ký cũng sẽ không phát hiện ra được.”

“Khu rừng cùng khu dân cư, hai khu vực thoạt nhìn như hoàn toàn độc lập không có bất cứ mối liên hệ nào với nhau, nhưng nếu chúng nó đều là chủ thể của bức tranh, như vậy tất nhiên sẽ có mối liên quan nào đó, có thể là bổ trợ cho nhau, hoặc cũng có thể là quan hệ nhân quả.”

“Nếu ngẫm lại nội dung của bức tranh này, nét chủ đạo là một bàn tay người, tạm thời khoan bàn đến việc nó có phải là một kiểu thể hiện mang ý nghĩa tượng trưng hay không, nếu họa sĩ đã dùng tay người để diễn tả tư tưởng của bức tranh, như vậy “người” ở đây sẽ đóng vai trò cực kỳ quan trọng.”

“Lại nghĩ tới nguy hiểm tử vong mà đêm qua chúng ta nếm trải, sức mạnh đứng sau lưng nếu như biến đám máu đen cùng da người kia thành công cụ đẩy chúng ta vào chỗ chết, mà không giống như những bức tranh trước đó, xuất hiện quỷ thần hay là vu yêu, hoặc là tinh quái, lần này kẻ chấp hành tử vong là “người”, lại một lần nữa thể hiện tầm quan trọng của yếu tố “người” trong bức tranh này.”

“Vậy, cá nhân tôi cho rằng, trong hai chủ thể song song nhau là khu rừng và khu dân cư, thì khu dân cư vốn dĩ tràn đầy yếu tố “người” có lẽ chính là điểm then chốt để phá giải câu đố này. Bất kể chữ ký nằm trong khu dân cư hay là trong rừng đi nữa, manh mối mấu chốt nhất định sẽ nằm trong khu dân cư.”

“Chúng ta đã kiểm tra toàn bộ các ngôi nhà nằm trong khu dân cư, cả trong phòng, ngoài phòng, sân vườn hoặc thực phẩm, cùng một vài thứ thoạt nhìn giống như có thể ẩn chứa manh mối, nhưng lại chẳng thu hoạch được gì, cho nên nhất định là chúng ta đã kiểm tra sót thứ gì đó, hoặc là kiểm tra nhưng lại không coi trọng nó.”

“Nên tôi nghĩ, điều tiếp theo chúng ta nên làm, là một lần nữa kiểm tra lại toàn bộ những căn phòng trong các ngôi nhà nơi đây, trọng điểm đặt ở những thứ thoạt nhìn như vụn vặt không quan trọng, dễ dàng bị chúng ta xem nhẹ.”