Họa Phố

Quyển 11 - Chương 16




“Không có khả năng.” Tần Tứ quả quyết phủ định “Trạng thái sinh lý của chúng ta hiện tại là một người sống, không có khả năng xuất hiện trạng thái vừa sống lại chết kia.”

“Vậy Trình Thức bày ra mấy thứ kia là để làm gì?” Kha Tầm chỉ tay vào mấy vật nhìn như hạt rồi lại như sóng ở bên trên.

“Bất luận là tên của bức tranh này, hay là trong không gian của mỗi gian phòng bày ra họa tiết tính đối ngẫu sóng-hạt của hạt, tựa hồ đều là ám chỉ về phía hiện tượng chồng chất lượng tử.” Mục Dịch Nhiên nói “Trong giới vật lý học, phương trình được sử dụng để biểu thị ‘Sự chồng chất của nhiều trạng thái bất định’ này được gọi là hàm sóng.”

“Nói dễ hiểu một chút thì, có thể xem hàm sóng như một cái danh sách, bên trên được liệt kê ra các trạng thái có thể xuất hiện của một hệ thống chồng chất lượng tử, ngay khi người ta tiến hành đo lường hoặc cũng có thể nói là quan sát, thì hàm sóng chồng chất đa trạng thái này sẽ lập tức suy sập thành một loại trạng thái bên trong hệ thống chồng chất kia.”

“Tính đối ngẫu sóng-hạt của hạt là một hàm sóng, 《 Con mèo của Schrödinger 》 của Trình Thức cũng có thể cho rằng là một hàm sóng, cho nên tôi nghĩ, chỗ xuất hiện chữ ký ắt có liên quan đến hàm sóng.”

“Chẳng có nhẽ…” Kha Tầm đang tính nói chuyện, bỗng nhiên nhận được một âm báo nhắc nhở có người xin giúp đõ, vội vàng mở ra —— lúc này mà gửi tin xin giúp đỡ chỉ có mỗi tổ của Vệ Đông cùng Chu Hạo Văn bên kia “Sao vậy? Gặp được nan đề gì hả?”

Kha Tầm chưa gì đã ào ào hỏi thăm, mà bên kia cũng chẳng kém cạnh tí nào “Ba người làm sao vậy? Gặp được nan đề gì sao?”

Là giọng của Chu Hạo Văn.

Kha Tầm sửng sốt “Không có, chúng tôi đã giải đề xong rồi, còn bên cậu?”

Cảm giác như có một chuỗi rất nhiều dấu chấm bay ra màn hình “…Giải xong rồi tại sao không ra?”

Kha Tầm “Còn bên cậu, vượt qua chưa?”

Chu Hạo Văn “Rồi, cũng đã ra ngoài rồi.”

Kha Tầm “…Vượt ải xong rồi còn gọi xin giúp đỡ làm chi á, làm sợ hết hồn à, cứ tưởng hai người đã xảy ra chuyện gì rồi chứ.”

Chu Hạo Văn “…Tôi mới là người sợ đây này. Ba người tính bao giờ mới ra?”

Kha Tầm “Đi ra ngay bây giờ nè.”

Chấm dứt trò chuyện với Chu Hạo Văn, Kha Tâm quay sang bảo Mục Dịch Nhiên cùng Tần Tứ “Xem ra tất cả mọi người đều vượt qua vòng khảo nghiệm này, chúng ta mau mau đi ra ngoài gieo xúc xắc tiếp thôi.”

Ba người không nán lại nữa, lập tức đi qua lối ra trở lại căn phòng bên ngoài, thấy người của những tổ khác đều có mặt đông đủ, không thiếu một ai.

Kha Tầm đưa mắt nhìn thời gian trên điện thoại di động, hiện tại đã là mười một giờ ba mươi hai phút buổi tối.

Là khoảng thời gian hung hiểm nhất trong tranh.

“Dịch Nhiên, xúc xắc chia tổ xong chúng ta nói cho mọi người nghe kết quả phân tích vừa nãy của chúng ta, để mọi người cùng nhau nghĩ manh mối,” Kha Tầm tranh thủ thời gian nói với Mục Dịch Nhiên “Với cả, đừng lãng phí số lần xin giúp đỡ nữa nha, tuy là trong lòng em anh là nam thần vô địch vô song gì cũng làm được, nhưng mà ngộ nhỡ, ngộ nhỡ anh cần giúp đỡ thì sao, đừng vì em mà lãng phí nữa. Anh yên tâm, nếu như em gặp phải câu đố nào quá mức khó khăn một mình không giải quyết được, em nhất định sẽ gọi xin giúp đỡ từ anh trước hết, mà nếu như anh không nhận được lời xin giúp đỡ từ em, cũng tức là chứng minh em có thể tự mình vượt qua được, anh cứ kiên nhẫn chờ em ra là được rồi, em cũng sẽ giống vậy, kiên nhẫn chờ anh ra, được không?”

“Ừm.” Mục Dịch Nhiên khẽ gật đầu.

Thời gian đếm ngược yêu cầu gieo xúc xắc trên màn hình đã bắt đầu khởi động, Kha Tầm đành phải vươn tay ra, chuẩn bị bắt đầu một vòng mới từ cuộc khảo nghiệm tựa như không có điểm cuối này.

Nếu Trình Thức cho rằng, toàn bộ vật chất đều ở trạng thái chồng chất lượng tử… Kha Tầm đột nhiên nghĩ, vậy viên xúc xắc này có phải cũng có thuộc tính tương tự như vậy không? Kiểu như, nó đang chuyển động, nhưng cũng là đang ngừng lại?

Nếu, vật chất được quyết định bởi ý thức, nên khi mình tiến hành “quan sát” nó, nó nhất định sẽ dừng lại cũng biểu hiện ra ở một mặt số nào đó, như vậy nếu như mình không tiến hành “quan sát” nó, có phải nó sẽ bày ra một kết quả khác hay không?

Chẳng hạn như… vẫn luôn chuyển động không ngừng nghỉ không dừng lại?

Kha Tầm nghĩ như vậy, ngón tay vươn ra chạm vào phía trước, ấn lên biểu tượng hình quyển sách nằm trên con xúc xắc.

【 Xin mời nói ra nội dung của quy tắc muốn sử dụng 】

“Hiện tượng giao thoa khe đôi của điện tử,” Trong đầu Kha Tầm nhanh chóng nhớ lại toàn bộ những kiến thức mà Mục Dịch Nhiên vừa giải thích cho mình lúc nãy, về “hàm sóng, trạng thái chồng chất lượng tử” toàn bộ đều nói ra.

【 Quy tắc thông qua. Xin mời ấn mở thùng đồ lựa chọn đạo cụ muốn sử dụng 】

—— có tác dụng! Kha Tầm cố kềm xuống kích động trong lòng, vươn ngón tay ấn vào biểu tượng thùng đồ.

【 Xin mời nói ra tên đạo cụ muốn sử dụng 】

Kha Tầm thử thăm dò nó “Xúc xắc trên giao diện.”

【 Yêu cầu thông qua 】

Kha Tầm lại nhìn con xúc xắc nằm giữa giao diện trước mặt, phát hiện nó cũng không có gì thay đổi, mà con số đếm ngược lúc nãy đã gần tiến vào những số cuối cùng, hiện cũng bất chấp ý tưởng này có hữu dụng hay không, cậu chỉ có thể bắt đầu gieo xúc xắc.

Kha Tầm vươn tay nhấn vào xúc xắc, nó lập tức bắt đầu nhanh chóng xoay tròn, ngay khi xúc xắc chưa dừng lại, Kha Tầm nhắm hai mắt lại.

Cứ thế qua chừng bốn năm phút gì đó, Kha Tầm nghe được giọng của Mục Dịch Nhiên vang lên bên tai “Kha Tầm, cứ giữ trạng thái nhắm mắt như vậy, tạm thời đừng mở ra.”

Kha Tầm liền biết, Mục Dịch Nhiên đã hiểu được ý tưởng của cậu, hơn nữa ý tưởng của cậu thật sự đã thành công!

Lúc mỗi người gieo xúc xắc chỉ có bản thân họ có thể thấy được, người khác không thể nhìn tới, cho nên cũng tức là, ở cái “hộp kín” nằm trên “giao diện” này, bản thân mình là người quan sát duy nhất, một khi nhắm mắt lại cũng tương đương như camera trong hộp kín đã bị tháo ra, hàm sóng xúc xắc sẽ lập tức suy sập hướng về một khả năng khác, tức là vẫn sẽ luôn xoay tròn như vậy.

Mà Mục Dịch Nhiên phát hiện được ý tưởng của Kha Tầm bởi vì hắn là người thứ hai gieo xúc xắc, khi 60 giây đếm ngược bắt đầu khởi động cũng tức là đến lượt hắn phải gieo, nhưng mà hắn đợi đến có bốn năm phút, vẫn không thấy con số đếm ngược xuất hiện trên giao diện trước mặt, điều này chứng tỏ con xúc xắc trên màn hình của Kha Tầm vẫn còn chưa có kết quả!

Sau khi mọi người từ vòng thứ nhất đi ra ngoài, bởi vì bị thời gian đếm ngược hạn chế cùng cưỡng ép, phải nhanh chóng gieo xúc xắc bắt đầu cửa thứ hai, cho nên căn bản không có thời gian cùng nhau trao đổi tình báo, hoặc là bàn bạc phương pháp tìm kiếm manh mối. Mà hiện tại, trước lúc tiến vào vòng thứ ba, Kha Tầm lại dùng cách thức này bám chân thời gian, để bọn họ không phải lập tức tiến vào vòng thứ ba, cũng rốt cuộc có cơ hội lẫn nhau trao đổi.

Mục Dịch Nhiên không muốn lãng phí dù chỉ một giây, lập tức thuật lại một lần quá trình cùng kết quả phân tích thảo luận của mình cùng Kha Tầm và Tần Tứ ở vòng trước đó cho những người khác nghe, cuối cùng lại nói “Ba người chúng tôi đều cho rằng, liên tục tham gia khảo nghiệm không ngừng nghỉ như vậy không hề có chút trợ giúp nào cho việc tìm kiếm manh mối, hơn nữa sẽ khiến nhân số của chúng ta càng lúc càng giảm, cho nên nhất định phải nhanh chóng nghĩ cách thoát khỏi hoàn cảnh này. Hiện tại tranh thủ thời gian, mọi người đóng góp ý kiến với nhau bàn bạc nghĩ cách, cố gắng phát tán tư duy của mình một chút.”

“Nhưng chúng tôi đâu phải dân học vật lý, làm sao nghĩ ra được cái gì?” Đặng Lâm khẩn trương lo âu nói.

“So với nề nếp quy củ dựa theo quy tắc mà làm thì trí tưởng tượng mới là quan trọng nhất,” Mục Dịch Nhiên nói “Trình Thức cũng cho là như thế. Bởi nên, hãy vứt quán tính tư duy của chúng ta qua một bên, mặc sức mà suy nghĩ đi.”

“Các đồng chí,” Kha Tầm hai mắt nhắm lại, nhưng cũng không ảnh hưởng chuyện trao đổi với mọi người “Thông qua việc thăm dò vừa rồi có thể chứng minh, quy tắc cùng đạo cụ có thể áp dụng cả ở bên ngoài ải khảo nghiệm, tôi cảm thấy chúng ta có thể lợi dụng hai thứ này để tìm ra chữ ký.”

“Vậy phải dùng quy tắc nào để tìm ra chữ ký đây?” Đặng Lâm vội hỏi.

“Nghĩ đi.” Kha Tầm nói.

“Nhưng… Những lúc khẩn cấp như thế này, bảo nghĩ ai mà nghĩ cho ra chứ.” Đặng Lâm vò đầu bứt tai.

“Nói cũng đúng,” Vệ Đông cố gắng giãy dụa thoát khỏi trạng thái lơ mơ như bay bổng vì vừa mới được cập nhật thế giới quan “Giống như mới nãy chúng ta vượt mấy ải khảo nghiệm, rất nhiều quy tắc cùng biện pháp nếu đổi lại trong trường hợp bình thường chỉ cần ngồi nghĩ từ từ, nói không chừng có thể nghĩ ra bảy tám cái, hơn nữa bảo đảm xịn hơn có hiệu quả tốt gấp mấy lần những biện pháp chúng ta nghĩ ra lúc này. Nhưng mà… đang trong trạng thái nguy cấp khẩn trương như vậy, đầu óc cùng ý tưởng như bị ai đó khóa van lại ấy, mấy thứ nghĩ ra được cũng bị hạn chế nhiều lắm. Cho nên đừng khẩn trương, cố gắng thả lỏng bản thân, nên nhớ một điều, trong bức tranh này thì ý thức mới là quyết định vật chất… Má của tui ơi, đến bây giờ tui vẫn không thể tin được thế giới sự thật của chúng ta rất có thể cũng giống như nơi này, ù má nó tui giờ không dám trở ra luôn rồi nè…”

“Hừ, bớt nói mấy lời xàm ngôn xui xẻo đó nha mậy.” Kha Tầm nói, thanh âm bỗng nhiên trầm xuống “Dịch Nhiên, anh chú ý lời nhắc nhở trên màn hình nha, nếu xuất hiện đếm ngược vậy tức là xúc xắc của em đã ngừng lại rồi.”

“Tần ca, anh để ý thời gian trên di động của mình, tuy rằng chúng ta đang bám chân thời gian xúc xắc, nhưng không bám chân thời gian trong tranh, nếu thấy thời gian trên di động bước vào ba giờ sáng, anh lập tức thông báo cho mọi người một tiếng.”

“Hạo Văn Nhi, cậu với Dịch Nhiên hiểu biết nhiều về kiến thức vật lý, hai người phụ trắc suy nghĩ tìm ra quy tắc để sử dụng tìm ra chữ ký.”

“Đông Tử, mày với Củ Cải ngày thường hay chơi game này kia, tao cảm thấy mấy cái ải khảo sát kia cũng na ná như mấy cái game vượt ải ấy, hai đứa bây ở bên đó phụ trách suy xét dựa theo góc độ trò chơi, xem có cách nào nhanh chóng vượt ải hay coi có cách nào tìm ra manh mối không.”

“Thiệu tổng, anh với Tần ca tính cách cẩn trọng tỉ mỉ, hai người xem xét lại toàn bộ những chữ đã xuất hiện trên màn hình từ đầu tới giờ xem, biết đâu có thể tìm ra manh mối từ nó.

“Đặng Lâm, Hà Đường, với người đẹp tóc ngang vai kia…”

Cô gái tóc ngang vai ngắt lời “Tôi tên Ngô Du.”

“Tên rất êm tai.” Kha Tầm nói “Ba người cô cậu mấy thứ khác đừng quan tâm, nhiệm vụ chủ yếu là bình tĩnh lại, vì mạng sống của mình, bất cứ giá nào cũng phải bình tĩnh lại hiểu chưa.”

“Còn tôi?” Phương Phỉ hỏi.

“Cô làm mẫu cho ba người họ, cho bọn họ xem cái gì gọi là chuẩn mực của sự bình tĩnh.” Kha Tầm nói.

Phương Phỉ “…”

Mười một người, từ trạng thái bàng hoàng khiếp sợ dần dần có thứ có tự bắt tay vào nhiệm vụ của mình, hai ba người tụ thành một tổ hết sức tập trung tinh thần thảo luận tìm kiếm manh mối.

Kha Tầm nhắm mắt, bên tai trái nghe được Mục Dịch Nhiên cùng Chu Hạo Văn nhẹ giọng thảo luận, bên tai phải lại nghe Thiệu Lăng cùng Tần Tứ cẩn trọng sắp xếp, thi thoảng xen lẫn giọng của Vệ Đông cùng La Bộ đang liệt kê các kiểu vượt ải của mấy trò chơi mà mình từng chơi, vô số thanh âm tụ lại thành một dòng, dần dần chẳng hiểu tại sao trở nên mơ hồ không rõ, ong ong ong ong nhòe thành một vùng, tán loạn ra xung quanh tựa như bị cách trở bởi một lớp màng.

Trái tim của Kha Tầm dần dần lắng xuống, hai mắt nhắm chặt mang đến bóng tối làm cho cậu thoáng chống cảm giác như trở về bức tranh 《 Hải Thượng Nhiên Tê Đồ 》lần đó.

Mỗi một đêm đều chìm trong bóng tối như thế này, mỗi một đêm đều trải qua những ảo ảnh khác nhau. Trong số những ảo ảnh đó, khiến cậu ghi nhớ khắc sâu nhất đương nhiên là đêm ấy, cái đêm vang lên giọng nói của ba cậu.

Dẫu cho đó chỉ là ảo ảnh quấy phá, nhưng nó lại bắt chước như thật giọng nói cùng tính cách của ba cậu.

Nếu… Nếu như, toàn bộ vật chất đều được quyết định bởi ý thức, như vậy khối vật chất thể xác này phải chăng cũng là.. từ ý thức của bản thân mình quyết định? Nếu như ý thức vượt lên hẳn so với thể xác, như vậy sau khi thể xác đã tử vong thối rữa, ý thức liệu có còn tồn tại hay không?

Chắc là còn nhỉ, bởi vì nếu như thể xác tử vong rồi ý thức cũng biến mất, kia chẳng phải là vật chất mới là thứ quyết định ý thức sao?

Cho nên, nếu như thể xác không thể ảnh hưởng ý thức, khi nó tử vong rồi, ý thức đương nhiên vẫn còn tồn tại. Vậy… thứ mà con người vẫn luôn gọi là linh hồn, liệu có phải chính là ý thức đã mất đi thể xác không?

Thế, những người đã chết đi, ý thức của bọn họ đi đâu cả rồi? Là không thể khống chế bản thân trôi đi khắp nơi, hay là tất cả mọi người sẽ có một nơi để đến?

Nếu như, ý thức có thể khống chế phạm vi cùng địa điểm của nơi mình tồn tại, vậy… vậy có phải ba… Có phải ba vẫn luôn ở bên cạnh cậu không? Vẫn luôn dõi theo cậu, nhìn cậu ăn cơm, nhìn cậu ngủ, nhìn cậu rảnh rỗi không có gì làm ra ngoài đi dạo, nhìn cậu cười, nhìn cậu thừ người, nhìn cậu bật khóc…

Nhìn xem con trai mình ngày qua ngày dần dần trưởng thành, giống như khi ba vẫn còn ở trên đời vậy.

Nếu thật là như vậy, thế thì cậu cũng bằng lòng tin tưởng, rằng tất cả mọi thứ của thế giới vĩ mô đều có trạng thái chồng chất lượng tử.

Cậu sẵn lòng tin tưởng quan điểm thoạt nghe như ý tưởng hão huyền kia, giống như Trình Thức vậy.

Chỉ cần để ba còn ở lại bên cạnh cậu, dẫu cho ba chỉ có thể tồn tại dưới một trạng thái khác…



Khoan đã.

Trình Thức mất đi con trai, phải chăng cũng suy nghĩ giống như cậu vậy?

Nỗi tưởng nhớ con trai thôi thúc làm cho ông ấy như điên như cuồng tin tưởng vào quan điểm ấy —— cho rằng con trai ông ấy dù đã chết, nhưng thứ mất đi chỉ là thể xác mà thôi, ý thức của con trai ông ấy vẫn còn sống, chẳng qua là ông ấy nhìn không thấy mà thôi!

—— Thế nên ông ấy mới luôn miệng nhắc tới việc đi tìm con trai mình

—— Mà, ông ấy tự sát cũng là vì khiến cho thể xác của mình tử vong, sau đó bằng trạng thái ý thức đi tìm con trai ông ấy!