Họa Phố

Quyển 1 - Chương 9




Hai cỗ thi thể tuy vẫn còn hình người hoàn chỉnh, nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy, thi thể hai người bị thứ hung khí sắc bén nào đó xắt thành từng khối từng khối giống như thịt gà cắt miếng, lại vẫn giữ nguyên vẹn hình dạng thân thể bày trên mặt đất.

Quần áo trên người họ đã bị máu nhuộm ướt đẫm, nhăn nhúm dính nhớp dán sát vào thi thể, mặt đất bên dưới cũng bị nhuốm thành màu đỏ sậm, mùi máu tươi nồng nặc trong không khí, xung quanh xác chết rải rác có hơn mười con quạ đen, nhìn thấy Mục Dịch Nhiên đến gần cũng không bay đi mất, chúng dùng ánh mắt đen ngòm tĩnh mịch nhìn hắn.

Kha Tầm quay người đi chỗ khác, há miệng muốn ói ra, sợ tới mức Vệ Đông lại lần nữa dùng mông cùng hai tay lết ra đằng sau có hơn bảy tám mét “Cái đựu ngậm miệng lại! Mày nhìn thấy gì vậy!?”

Kha Tầm xua xua tay, cố gắng cả buổi mới nuốt cơn buồn nôn trở vào, hít sâu một hơi bầu không khí tởm lợm, lại cắn răng quay người trở về.

Mục Dịch Nhiên vẫn đang nhìn chằm chằm hai cỗ thi thể, giống như đang trầm tư gì đó.

Kha Tầm ép buộc bản thân mình nhìn vào thi thể, hai cỗ thi thể song song nằm cạnh nhau, nếu bỏ qua việc thân thể bọn họ bị cắt thành từng khúc nhỏ thì thoạt nhìn tư thế tử vong của bọn họ có vẻ khá bình tĩnh, hai tay chỉnh tề xếp bên cạnh thân thể, chân cũng duỗi thẳng, ngước đầu hướng mặt về phía trước.

Mặt…

Kha Tầm nhìn thi thể bên trái vài lần, nữ học sinh mười sáu mười bảy tuổi nhắm nghiền đôi mắt chưa trải sự đời, gương mặt bị vết máu ém đi vẻ ngây ngô, mái tóc dài mềm mại bị bùn đất dưới thân lẫn với huyết rối thành một đoàn lộn xộn, thân thể tuổi thanh xuân tựa như đóa hoa chờ đến mùa nở rộ, giờ phút này đã thành một đống thịt nát…

Kha Tầm thật sự không thể tưởng tượng được cô bé này trước khi chết đã trải qua những thứ đáng sợ gì, trong quá trình bị sức mạnh khủng bố không thể kháng cự kia đem mình trở thành một đầu súc vật đùa bỡn, cô bé ấy lại cỡ nào sợ hãi, cỡ nào đau đớn, cỡ nào muốn trở về nhà.

Bàn tay buông thõng bên người bất giác run rẩy, sau đó bị xiết chặt thành nắm đấm.

“Anh kiểm tra xong chưa?” Cậu hỏi Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên đưa mắt nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu.

Kha Tầm không nói gì nữa, bước tới cầm lấy cái xẻng cách đó không xa bắt đầu đào hố ở bên cạnh.

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, không nói lời nào.

Vệ Đông đứng cách đó xa xa không dám lại gần, chỉ có thể lên tiếng hỏi Kha Tầm “Mày làm gì đó? Đừng xằng bậy nha!”

Kha Tầm cắm đầu đào hố, không đếm xỉa tới hắn.

Lũ quạ đen tụ tập giữa không trung càng lúc càng nhiều, từng con từng con không ngừng đáp xuống, chúng nó thấy Mục Dịch Nhiên đứng cạnh thi thể bất động, vài con không nhìn hắn nữa mà là đáp xuống cạnh thi thể, dùng cái mỏ bén nhọn bắt đầu rỉa thịt nát.

Kha Tầm nghe thanh âm, quay đầu nhìn một cái, trong lòng đột nhiên trào dâng phẫn nộ, cậu quơ xẻng trong tay bổ về phía mấy con quạ đứng cạnh thi thể “Cút mẹ mày đi! Cút!”

Nhưng mà số lượng quạ đen thật sự quá nhiều, đuổi đám này đi đám kia lại đáp xuống, thậm chí càng lúc đáp xuống càng nhiều, chẳng mấy chốc trên hai cỗ thi thể đã bu đầy quạ đen, nhiều đến nỗi che phủ luôn cả thi thể.

Kha Tầm không muốn đụng vào thi thể, luống cuống tay chân cả buổi cũng thành công dã tràng, cuối cùng cậu trực tiếp xúc đất phủ lên trên thi thể, bầy quạ đen trốn tránh sang một bên, hơn chục đến gần một trăm con quạ đen đồng loạt dùng hai con mắt âm trầm lạnh lùng nhìn Kha Tầm.

“Kha Tầm,” Mục Dịch Nhiên đột ngột trầm giọng gọi “Dừng tay, đừng chôn nữa.”

Kha Tầm tay nắm chặt xẻng ngước mắt nhìn đối phương “Chẳng lẽ mặc kệ để họ bị nó ăn sao?”

“Cậu nhìn xem chúng nó đang làm gì.” Mục Dịch Nhiên ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu.

Kha Tầm nhìn về phía bầy quạ, chỉ thấy một đám ánh mắt tối om tĩnh lặng.

“Nếu cậu chôn bọn họ, người chết tiếp theo có lẽ sẽ là cậu.” Giọng nói của Mục Dịch Nhiên mang theo cảnh cáo, hắn lui về sau mấy bước “Bỏ xẻng xuống, lại đây.”

Kha Tầm mím chặt môi, lát sau mới vứt xẻng đi, bước lại chỗ Mục Dịch Nhiên “Anh kiểm tra xong chưa, tôi muốn trở về.”

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, trong giọng nói lạnh nhạt giống như có một chút nhường nhịn, rất khó nhận ra “Tôi kiểm tra xong rồi.”

“Đông Tử, đứng lên, đi thôi.” Kha Tầm lập tức xoay người, nhanh chóng men theo đường đi rời khỏi bãi tha ma này.

* * *

Lúc trở về, còn cách thôn trang một khoảng, Kha Tầm bắt gặp có mấy người cùng nhau kết đội ra thôn, đang hướng về phía bãi tha ma bên kia, Lưu Vũ Phi dẫn đầu, thấy Vệ Đông cũng không thèm chào hỏi.

Tất cả mọi người đều đang cố gắng tìm kiếm manh mối.

Cảm xúc của Kha Tầm dần dần lắng xuống, cậu quay sang nhìn Mục Dịch Nhiên “Mới nãy anh có tra ra được cái gì không?”

Mục Dịch Nhiên nhìn cậu, ngữ khí lạnh nhạt “Cậu dựa vào đâu mà cho rằng tôi phải chia sẻ với cậu manh mối mà tôi tìm ra?”

Kha Tầm bị hỏi nghẹn lời, Vệ Đông đứng cạnh cũng cứng cả họng, nhìn theo bóng lưng Mục Dịch Nhiên dứt khoát tiếp tục đi về phía trước “Tuy là lời này cũng không sai chỗ nào, nhưng mà tao vẫn cảm thấy nghe mà nhói con tim á…”

Kha Tầm cụp mắt suy nghĩ, bước nhanh đi theo sau, nghiêng mặt nhìn Mục Dịch Nhiên “Anh nói không sai, đúng là anh không có nghĩa vụ phải chia sẻ manh mối mà anh tìm ra được cho một kẻ mới biết như tôi, chúng ta không thân lại không quen, anh chia sẻ với tôi là anh có lòng thương người, không chia sẻ cũng là lẽ đương nhiên, mà tôi cũng không thể vì thế hận anh hay trách móc cái gì, thời đại bây giờ có cái gì không cần trả giá đâu.”

“Nếu vậy, chúng ta liền dựa theo phương châm hợp tác đôi bên cùng có lợi đến nói đi. Tôi cảm thấy cá nhân tôi mà nói vẫn có chút giá trị lợi dụng, tôi cũng sẽ không đòi anh cung cấp manh mối miễn phí, anh có bỏ công, tôi cũng sẽ bỏ sức, sao hả?”

Mục Dịch Nhiên vẻ mặt vẫn như cũ liếc nhìn một cái, nhạt giọng nói “Cậu tính bỏ sức thế nào?”

Kha Tầm đưa tay vò mái đầu lộn xộn của mình, thực lòng trả lời “Với loại học sinh dốt như tôi bảo giúp anh về khoản trí óc thì chắc là lực bất tòng tâm rồi, nhưng nếu cần công việc thể lực thì không thành vấn đề, chỉ cần anh có việc cần ra sức hay là chạy chân, cứ giao cho tôi, anh chỉ việc ở đó mở miệng nói là được, thấy sao hả?”

“Cậu xem tôi giống kẻ tứ chi không dùng được lắm à?” Mục Dịch Nhiên hỏi.

“Không giống, tôi thấy anh giống mấy đại lão đưa tay chỉ huy vừa cười nói vừa tiêu diệt đối thủ,” Kha Tầm hết sức thành khẩn nói “Đại lão, dẫn theo tôi đi, xin hãy nhận tiểu đệ này đi, nhận một đứa khuyến mãi một đứa, bao lời không lỗ.”

“Mày mới là khuyến mãi, cả nhà mày đều là khuyến mãi!” Vệ Đông tức giận.

“Đùi mày to hay đùi đại lão to hơn?” Kha Tầm hỏi.

“Xin chào đại lão, iem là vật phẩm khuyến mãi tặng kèm.” Vệ Đông lập tức nói.

Có thể là bị hành vi xin “ôm đùi” quá mức thẳng thắn không thèm che giấu của hai người khiến cho rung động, hoặc là dự liệu được tiền cảnh dù cho mình từ chối cũng sẽ bị hai tên ngốc xuẩn này bám dính lấy, Mục Dịch Nhiên vẻ mặt thản nhiên tiếp tục đi tới, một lát sau mới mở miệng nói “Đây là bức tranh đầu tiên hai người vào, có rất nhiều việc hai người còn chưa biết. Cả đám người chúng ta không bình an vô sự như hai người đang chứng kiến. Cho nên nếu hai ngươi thật lòng muốn kết đội, trước hết phải chấp nhận một điều kiện của tôi.”

“Nói thử xem.” Kha Tầm nhìn hắn.

Vẻ mặt thật lòng của đối phương khiến thần sắc lãnh đạm của Mục Dịch Nhiên vơi đi phần nào, nếu đối phương lập tức đồng ý mà không thèm suy nghĩ, hắn ngược lại khó mà tin được bọn họ.

Nam nhân cất giọng trầm ổn “Tôi muốn hai người bất kể lúc nào cũng phải nhớ kỹ, tất cả manh mối mà chúng ta thu thập được, nếu chưa có sự cho phép của tôi, hai người tuyệt đối không được phép tiết lộ với kẻ khác ngoại trừ ba người chúng ta. Hiểu không?”

Vệ Đông lập tức nhìn sang Kha Tầm, làm bạn chí thân từ bé, hắn hiểu rõ bạn mình nhất, yêu cầu này thật sự không hợp với tính cách của Kha Tầm.

Người như Kha Tầm, bên ngoài nhìn vào sẽ cảm thấy cậu là một người tản mạn thoải mái thậm chí có chút hờ hững lạnh lùng, nhưng thân là bạn chí cốt mặc chung cái quần, Vệ Đông biết rõ Kha Tầm là một người rất đơn thuần, rất… thiện lương, từ bé đến lớn tuy rằng làm không ít việc xấu, nhưng chuyện tốt cũng là không ít.

Kha Tầm không thích so đo quá mức, trước giờ cũng không phải một người keo kiệt ích kỷ.

Cậu dùng tài sản cha mẹ để lại mở một phòng tập gym. Không chỉ để bản thân có bữa cơm no thôi, còn không giúp đỡ bạn bè anh em thân cận với mình.

Đám bạn học anh em gia cảnh khó khăn lại không có bản lĩnh kiếm tiền đói mốc mỏ đều được Kha Tầm nhận vào làm trong phòng tập gym, làm được huấn luyện viên thì làm, không làm được thì ngồi quầy đón khách hoặc nhân viên phục vụ, hoặc tính sổ sách, còn mấy vị thực sự không có tí bản lĩnh nào, vậy đi bảo trì thiết bị, hoặc quét dọn vệ sinh, ra ngoài đứng phát truyền đơn, về mặt lương bổng cố gắng đảm bảo bọn họ có thể ấm no là được.

Bởi vậy, người như Kha Tầm, mặc dù không tới mức đi bộ dọc đường vội vàng giúp người này người kia, nhưng chỉ cần xảy ra trước mắt mà cậu nhìn thấy, lại trong tầm sức của mình, cậu sẽ không ngại mà vươn một tay.

Mà, trở lại với tình huống trước mắt, khốn cảnh mà những người bị kéo vào tranh gặp phải không phải là nghèo nàn, là đói khát, mà là chuyện với sinh tử, nếu như đưa tay giúp một phen, có thể cứu sống không chỉ một mạng mà thậm chí là mấy mạng người, ngược lại không giúp họ, trong hoàn cảnh như vậy có khác gì đẩy họ tìm đến cái chết đâu…

Vệ Đông không thể xác định Kha Tầm sẽ đồng ý với điều kiện này hay không, Kha Tầm không phải thánh phụ, nhưng cũng không phải ma vương.

“Tôi có thể hỏi lý do tại sao không?” Kha Tầm nhìn Mục Dịch Nhiên.

Mục Dịch Nhiên cũng đang nhìn cậu.

Tên nhóc này, lần đầu vào tranh, có chút nhiệt huyết, có chút ngây thơ, thi thoảng lại có chút gợi đòn này… vẫn cứ luôn dùng ánh mắt trong suốt đến mức thuần túy nhìn hắn, làm cho hắn… không hiểu sao lại mềm lòng.

Mục Dịch Nhiên cụp mắt nhìn xuống, giọng nói vẫn lạnh nhạt như thế “Bởi vì ở thế giới trong tranh này, có thể giết chết cậu không chỉ ‘thứ đó’ mà thôi, còn có cả ‘người sống’ nữa.”

“Ý anh là, những người cùng chúng ta vào tranh rất có thể… sẽ giết chúng ta?” Kha Tầm ánh mắt chợt đọng lại “Tại sao?”

“Trong tranh có một quy tắc,” Mục Dịch Nhiên nhìn thôn trang tràn ngập tử khí trước mắt “Lúc trước tôi từng nói, thời gian của chúng ta chỉ có bảy ngày, trong bảy ngày không tìm ra được chữ ký hay ấn chương của tác giả, tất cả đều sẽ chết. Mà, trong bảy ngày này, mỗi ngày đều sẽ có người bởi vì đủ loại sức mạnh kỳ quái của thế giới trong tranh hại chết, nhưng đó không phải là thứ không thể tránh né.”

“Thực tế thì, bởi vì sức mạnh thần bí trong tranh gây ra tử vong đều là ngẫu nhiên, giống như tối qua, vốn dĩ cậu đã lâm vào tình cảnh nguy hiểm cận kề cái chết, nhưng lại vì tình huống đột nhiên xảy ra ở chính phòng mà tránh được một kiếp, đó không phải là quá trình mà tranh đặt ra sẵn, là bất hạnh tử vong hay may mắn ngoài ý muốn thoát chết, đều là ngẫu nhiên.”

“Nhưng, thế giới trong tranh còn tồn tại một quy tắc không thể sửa đổi, cũng không thể phản kháng—— nếu trong bảy ngày này có một ngày nào đó, bởi vì tính chất ngẫu nhiên của thế giới trong tranh này mà may mắn không có người nào chết đi, như vậy vào khoảng thời gian tám đến chín giờ ngày hôm sau, tất cả những người còn sống sót sẽ tụ tập lại với nhau, bầu chọn ra một kẻ… tiếp nhận cái chết.”