Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 36




Hứa Mạt nhớ lại lời vừa nãy Thẩm Thận nói, nhỏ giọng phản bác, "Anh làm sao nghĩ đẹp như vậy chứ?"



Thẩm Thận đẩy cô đi xa rồi, dùng cằm dựa lên đỉnh đầu cô, "Nghĩ đẹp không anh không biết, nhưng em rất đẹp thì đúng rồi."



Anh thu mắt nhìn Hứa Mạt, từ góc độ này, có thể thấy lông tơ rõ ràng, lông mi đen cong vuốt của cô đang nhẹ nhàng run rẩy.



Giây tiếp theo, Hứa Mạt linh hoạt cúi người, từ trong vòng vây của anh chui ra ngoài.



Hứa Mạt vỗ đỉnh đầu bản thân, "Anh lại như vậy, trực tiếp trừ xuống 0 điểm."



Thẩm Thận nghiêng người qua, nhìn cô, "Ở chỗ em, số âm anh cũng có thể.



Hứa Mạt cười lên, "Anh nằm mơ đi, số âm anh liền bị loại rồi, vừa vặn hai người chúng ta hoàn toàn cắt đứt.



Thẩm Thận kịp thời ngắt lời cô, "Cắt đứt không được, âm âm là dương, anh chỉ đành tiếp tục quấn lấy em thôi."



Hứa Mạt từ bên cạnh cầm lên một đùi gà Kim Hoa, bao bì mát mắt, trên thịt hiện lên màu mật ong vô cùng đều, cô ngữ khí nhàn nhạt, giống như không xảy ra chuyện gì, "Vậy bây giờ anh cầm cái này, em muốn mua."



Thẩm Thận, "....."



Tuy rằng vẻ mặt cuối cùng của Thẩm Thận có đủ thối, nhưng vẫn là ngoan ngoãn cầm đùi gà Kim Hoa lên lầu.



Lúc ở cửa mỗi người một ngả, Thẩm Thận không ngoài ý muốn lại gần.



Ngữ khí thoạt nghe có chút nghiêm túc, "Đồ của em nhiều như vậy, anh xách vào giúp em."



Hứa Mạt cũng rất nghiêm túc, "Không cần đâu, anh để ở cửa đi, để bên trong cũng thuận tiện, khuya rồi, em không dọn dẹp nữa, trực tiếp ngủ."



Thẩm Thận bị uyển chuyển cự tuyệt, cũng không tức giận, dù sao anh cũng sống ở đối diện, gần quan được ban lộc.



Thời gian quan sát tranh thủ quét giá trị hảo cảm, như vậy một khi chính thức ở bên nhau liền có thể trắng trợn hôn hôn thêm ôm ôm rồi.



Nghĩ đến đó, nhìn thấy Hứa Mạt đang bận rộn ở cửa, anh thay đổi suy nghĩ, tiếp tục nói, "Anh dọn xong nhà mới, vì chúc mừng anh dọn nhà, là hàng xóm, em có thể cho anh liên hoan một chút không."



Hứa Mạt vẫn đang chậm chạp dọn túi đồ, nghe thấy vậy đầu cũng không ngẩng lên, "Ồ.... đổi ngày đi."



Đêm khuya gió lớn, cô nam quả nữ, cô rất sợ Thẩm Thận đột nhiên đến một loạt thao tác.



Tất cả đã thu dọn xong, Hứa Mạt nhìn người đàn ông còn đứng ở đó, "Anh....cũng vào đi."



Cả ngày giống như hòn vọng thê, không biết còn cho rằng anh bị vứt bỏ có bao nhiêu thảm.



Thẩm Thận vốn đang nhìn cô không chớp mắt, lúc này bị cô nhẹ giọng quan tâm, mặt mày hào hứng bay đến một cảnh giới.



Phi.



Loại mùi vị này làm sao để hình dung, phiêu phiêu dục tiên.



Anh vừa bước lên một bước, Hứa Mạt liền theo bản năng khép cửa lại, chỉ lộ ra đôi mắt nai đen mờ mịt, điềm đạm đáng yêu.



Thẩm Thận giẫm lên thềm bước tới, liền mượn một khe hở nhở mà cô lộ ra, đầu cũng sáp qua.



"Không phải em nói thời gian quan sát sao Tiểu Mạt, anh trai sẽ không ức hiếp em."



Hứa Mạt chớp mắt, hiển nhiên không đồng ý với lời này của anh.



Mặt mày Thẩm Thận cúi xuống, khuôn mặt anh tuấn được ánh đèn mờ nhuộm lên một lớp dịu dàng.



Thế nhưng rất nhanh, lớp dịu dàng này bị nụ cười xấu xa của anh xé bỏ, "Vậy hàng xóm nhỏ, sau này xin quan tâm nhiều."



Tốc độ nói của Hứa Mạt hiếm khi tăng nhanh, "Quỷ mới tin anh."



Sau đó, "rầm" một tiếng đóng cửa lại, Thẩm Thận đụng phải một mũi toàn là bụi.



Anh hai tay đút túi, huýt sáo, cà lơ phất phơ đi về nhà của mình.



Sáng ngày hôm sau, Hứa Mạt bị tiếng gõ cửa có quy luật đánh thức.



Cô gần đây ngủ sớm dậy trễ, đang là là bổ sung tinh lực, sự quấy rầy lúc này quả thật là hình phạt công khai.




Hứa Mạt bình thường có chút tức giận khi ngủ dậy, lúc này chôn đầu trong chăn mềm mại hừ hừ vài câu, nhắm mắt dùng sức lớn giọng nói, "Thẩm Thận, anh không cần tiếp tục gõ cửa, em đang ngủ."



Ngừng một lát, cô bổ sung, "Biểu hiện không tốt, là sẽ bị trừ điểm đó, anh không được quên."



Nói xong tiếng gõ cửa đó quả nhiên biến mất, Hứa Mạt thỏa mãn a một tiếng, tiếp tục muốn ngủ.



Một giọng nói hơi thành thục truyền đến, chậm rãi hữu lực, là giọng của người già.



"Hứa tiểu thư, là tôi"



Hứa Mạt vừa nghe xong, cơn buồn ngủ cũng không còn, nhanh chóng chống nửa người dậy, dụi mắt, thăm dò hỏi, "Bác.....bác Tần sao?"



"Đúng vậy."



Lúc này cũng không quan tâm việc ngủ nữa, Hứa Mạt kéo dép lê, nhanh chóng mở cửa.



Bác Tần thoạt nhìn bộ dáng đã chờ khá lâu, "Vốn muốn trễ một chút gọi cô, nhưng cơm nguội rồi thì không ngon nữa."



Sắc mặt ông hòa ái, đưa cho cô một hộp cơm, tiếp tục nói, "Thiếu gia buổi sáng vốn muốn tự mình đưa cho cô, công ty đột nhiên có việc, cậu ấy không yên tâm, liền dặn tôi đến."



Hứa Mạt nhận lấy, sắc mặt xấu hổ, "Như vậy sao....cảm ơn bác Tần."



Cô suy nghĩ, lại hỏi, "Thẩm Thận là đặc biệt trở về một chuyến sao?"



Bác Tần ngữ khí khẳng định, "Đúng vậy, thiếu gia đặc biệt dặn thím Chu hầm thuốc cho cô, sáng sớm cậu ấy đặc biệt về Thẩm trạch một chuyến."



Hứa Mạt gật đầu, có chút ngại ngùng, "Bác Tần, sau này không cần phiền phức như vậy, cháu cũng không biết báo đáp mọi người ra sao."



Thuốc này của cô, lúc đó bác sĩ chỉ nói, tuần hoàn uống một tuần, không được ngừng.



Làm theo tuần tự như vậy, mới có thể bảo đảm hiệu quả của thuốc bắc.



Lúc đầu khi thân thể cô vừa có chút hoàn hoãn, liền nghĩ lười không uống, sau này chia tay với anh, dứt khoát vứt sau đầu, cũng không nghĩ bản thân đi bốc thuốc cho bản thân uống.




Chỉ có điều, hình như bất luận đến khi nào, Thẩm Thận luôn sẽ nhớ những thứ này.



Bác Tần nhanh chóng xua tay, "Không cần khách sáo như vậy, thím Chu cũng nhớ cô, rất muốn đi theo qua đây, nói muốn làm cơm cho vợ chồng son hai người, đã bị thiếu gia cự tuyệt."



Hứa Mạt muốn phản bác lại câu "vợ chồng son", nhưng vẻ mặt vui mừng của bác Tần, lời đến bên miệng vẫn là nghẹn trở về.



Bác Tần tri kỷ để cô đi vào, sau đó mới không nhanh không chậm xuống lầu.



Sau đó vài ngày đều bình an vô sự, Thẩm Thận rảnh rỗi luôn muốn chơi xấu, đến ổ nhỏ của Hứa Mạt cọ cọ.



Hứa Mạt miệng uy hiếp trừ điểm anh, lúc đầu anh cũng sẽ tém tém lại chút, thế nhưng đến sau cùng, liền lặp lại trò cũ, da mặt dày có thể xây Trường Thành rồi.



Như vậy bình đạm trải qua vài ngày, bất giác liền tới ngày Hứa Mạt về nhà, cô trước tiên thông báo cho bà nội, vé sớm đã mua xong vé máy bay, đồ mang theo bởi vì là đồ ăn, không thể ủy thác vận chuyển, cô dứt khoát trực tiếp gửi hàng trở về.



Tính toán thời gian, chờ đến khi cô về tới nhà, kiện hàng không sai biệt lắm cũng có thể đúng giờ mà đến.



Ngồi ở phòng chờ, Hứa Mạt vô cùng nhàm chán, quyết định vẫn là nên nói cho Thẩm Thận một tiếng, cô muốn về nhà ở bốn năm ngày.



Hứa Trạm thi đại học trong khoảng thời gian này, cô là chị ruột quanh năm không ở nhà, lúc này không dễ dàng có thể xin nghỉ phép, nói thế nào cũng nên về nhà ở bên cạnh, cổ vũ cho em trai, làm nó yên tâm.



Thế nhưng cô vừa vuốt mở màn hình điện thoại, khung nhắc nhở của Weibo ở trên cùng nảy ra.



Ở bên trên hiển thị tóm tắt, đều là tin hot gần đây trên weibo, cũng là nơi cộng đồng mạng thích ăn dưa.



Trước nay cô nhìn thấy những thứ này chỉ là sau khi liếc nhìn liền nhanh chóng lướt qua, thế nhưng lần này, tầm mắt cô nhìn lên trên đó.



Hai chữ "Thẩm Thận" này vô cùng quen thuộc.



[ Hot! Người điều hành giải trí Nhất Thiên, Thẩm nhị thiếu, đại lão trong giới, người đàn ông độc thân hoàng kim "Thẩm Thận" hẹn hò với người phụ nữ thần bí, có phải gần kết hôn?]



Hứa Mạt ấn vào xem, là Thẩm Thận và một người con gái ở trong nhà hàng tây, khuôn mặt người con gái rất mờ, nhưng khuôn mặt Thẩm Thận vô cùng ưu tú, vô cùng có độ nhận biết, mặc dù đang bị máy ánh từ xa kéo gần, có thêm mờ cũng có thể nhận ra là anh.



Cử chỉ nhìn không ra bao nhiêu thân mật, nhưng như vậy bị chụp được cũng xem như chuyện hiếm lạ.




Dù sao, Thẩm gia lâu rồi cũng không có truyền ra vụ tai tiếng nào như vậy, vài tấm ảnh để lộ bí mật như vậy không thể nghi ngờ là quả dưa lớn, nội dung tin tức chắc chắn là quan hệ giữa Thẩm Thận và cô gái kia.



Hứa Mạt lật xem bình luận của dân mạng phía dưới, liền lui ra.



Việc cô sắp về nhà, cũng không muốn nói cho anh nữa.



Văn phòng giải trí Nhất Thiên, khí áp rất thấp, Thẩm Thận lạnh mặt, ném báo cáo lên trên bàn.



"Trước khi lộ ra thế mà không có bộ phận quan hệ nào ngăn cản, chén cơm của các người bưng chắc chắn lắm rồi đúng không?"



Một đám quản lý cao cấp trước mặt, nín thở ngưng thần, vẻ mặt ngưng trọng.



"Lão tử không chơi trò này của giới giải trí các người, trực tiếp thu mua tòa soạn đó, để hắn cút." Thẩm Thận tiếp tục dặn dò, "Toàn bộ giải tán, tôi không hy vọng trên mạng xuất hiện bất kỳ tin tức nào liên quan đến chuyện này."



Quản lý của bộ phận kỹ thuật và bộ phận quan hệ gật gật đầu, đều lui ra ngoài.



Thẩm Thận còn chưa bình tĩnh, kéo kéo cà vạt của bản thân.



Tống Đình từ nãy liền ở một bên nhìn, lúc này thấy có cơ hội, nhanh chóng lại gần, "Cậu lúc này phải làm sao, nhảy xuống sông hoàng hà cũng rửa không sạch."



Lúc đó ăn cơm rõ ràng còn có Thẩm Khoảnh, thế nhưng góc độ xảo trá, lại chỉ chụp được mình anh.



Lại nói, Thẩm Khoảnh hiếm khi và vị hôn thê cùng ăn với Thẩm Thận một bữa cơm, Thẩm Thận làm em trai, có trăm bận, vẫn lựa thời gian rảnh ra để đi.



Lông mày xinh đẹp của Thẩm Thận luôn chau lại, "Có thể làm sao, lão tử đi thẳng ngồi thẳng, rửa cái gì."



Tống Đình dựng ngón tay cái, vẫy qua vẫy lại, "Trên mạng không tin chiêu này của cậu, bọn họ thấy cậu bỏ hot search, chỉ sẽ cảm thấy cậu chột dạ."



Đôi mắt Thẩm Thận híp lại, "Cậu hiểu tôi không hiểu sao, tôi tự có đối sách."



Xét thấy biểu hiện trước đây của anh, Tống Đình biểu thị không phải rất nguyện ý tin anh.



Thế nhưng Thẩm Thận chỉ cười lạnh, "Tôi ngược lại xem xem ai gài lão tử."



Nhưng kỳ thật những thứ này đều không quan trọng, quan trọng nhất là, Thẩm Thận vẫn là sợ Hứa Mạt sẽ hiểu lầm.



Thẩm Thận tỉ mỉ nghiền ngẫm một hồi, sau khi phát weibo, liền nhanh chóng gọi điện cho Hứa Mạt.



Thế nhưng đối phương luôn hiển thị âm thanh bận, căn bản gọi không được.



Trong lòng Thẩm Thận lộp bộp một tiếng, trở về nơi cô ở tìm, cũng không có người.



Cuối cùng vận dụng lực lượng tổng tài Nhất Thiên, liên lạc quản lý của cô, lúc này mới biết, Hứa Mạt đã về quê, còn nếu muốn ở vài ngày.



Trong lòng Thẩm Thận không hiểu sao khó chịu, luôn cảm thấy thời gian quan sát của bản thân sắp kết thúc sớm rồi, nghênh đón không phải là sự tốt đẹp mà là ngược lại.



Anh nhịn xuống tâm tình lộn xộn, gọi Trần Thanh Huy, "Giúp tôi đặt vé thương gia đi Dương Thành trong hôm nay, càng nhanh càng tốt. Tốt nhất là loại có đường giao thông tiện lợi.



Trần Thanh Huy ra ngoài gọi vài cuộc điện thoại, "Chuyến bay hôm nay đã bán hết, công ty hàng không bên kia nói sớm nhất chỉ có ngày mai, còn muốn không?"



Thẩm Thận tiện tay túm chìa khóa ở trên bàn, "Không cần."



Nói xong, sải bước liền đi ra ngoài, "Mấy ngày này công việc giao cho cậu, có chuyện liên lạc điện thoại."



Tống Đình vừa vào cửa, liền bị Thẩm Thận đụng vai, lảo đảo một cái.



Cảm nhận dược lệ khí xẹt qua trên người Thẩm Thận và sườn mặt lạnh cứng của anh, Tống Đình cắn răng chịu đựng, bóp vai bản thân, nhìn bóng lưng Thẩm Thận biến mất trong thang máy, "Tiểu Huy Huy, cậu ta sao đi rồi, đây là làm sao vậy tức giận như vậy."



Trần Thanh Huy lạnh lùng liếc anh ta một cái, "Mời gọi tôi trợ lý đặc biệt Trần."



Tống Đình tức giận trợn mắt với anh ta, điện thoại "ting" một tiếng vang lên, anh ta moi ra tập trung nhìn vào, là tin weibo được gửi đề cử.



Thậm Thận mà Tống Đình đặc biệt follow không chỉ phát weibo, còn lên hot search.



Anh ta mở ra, nội dung lập tức hiện ra, chỉ ít ỏi hai hàng chữ.



[@Thẩm Thận: Cùng anh trai chị dâu ăn một bữa cơm mà thôi, đùa giỡn gì vậy?? Khác: Tôi chỉ truyền tai tiếng với vợ tương lai.]