Hoa Nhài Nhỏ Của Anh

Chương 20




Hôm nay Thẩm trạch vắng vẻ ngoài ý muốn.



Thẩm lão gia tử dẫn bà nội Thẩm đi xem triển lãm rồi, chỉ có Thẩm Khoảnh ở nhà.



Thẩm Khoảnh mặc quần áo ở nhà thoải mái, đang ngồi trên ghế mây, tỉ mỉ châm trà.



Sườn mặt đẹp đẽ ẩn trong hơi trà đang từ từ bay lên, hơi nước lượn lờ tiếp đó chậm rãi tản ra.



Đường nét thân hình người trẻ tuổi với bộ ấm trà cổ xưa thuần đạo này kỳ diệu dung hợp lại với nhau, không có chút không hòa hợp.



Thẩm Thận ngồi đến trước mặt anh ta, thờ ơ liếc nhìn anh ta một cái, "Anh hai, đây chính là chuyện gấp mà anh nói?"



Động tác châm trà của Thẩm Khoảnh không dừng lại, không chỉ có chọn trà, còn có chọn nước, phat trà, từng trình tự một anh ta đều không nhanh không chậm làm lưu loát, chậm rãi nhưng tinh tế tỉ mỉ.



Thẩm Thận hiếm khi không giống như trước khịt mũi khinh thường, mà xiêu vẹo trên sô pha, không biết đang nghĩ cái gì, thấy có một chút thả hồn.



Lúc này trái lại đến Thẩm khoảnh nghi hoặc, anh ta nâng mắt lên nhìn qua, "Biện pháp chữa trị tinh thần uể oải tốt nhất là chấn chỉnh lại cờ trống."



Từ nhỏ đến lớn, giữa hai người họ không tính là đặc biệt thân thiết, nhưng dù sao vẫn là anh em ruột cùng một mẹ, có sợi dây huyết thống buộc chặt lấy nhau.



Lần trước khi Thẩm Khoảnh chỉ điểm cho anh vẫn là chuyện rất lâu rồi.



Thẩm Thận gần đây vốn là xem không hiểu lòng mình, nghe lời nói văn vẻ của anh ta, chỉ lặp lại nói. "Chấn chỉnh..."



Sắc mặt anh trầm xuống, từ mũi phát ra một tiếng hừ, "Lão tử chỗ nào tinh thần uể oải? Đạo sĩ giả."



Thẩm Khoảnh không tiếp tục đề tài này, "Gần đây Lương gia thành nam có một buổi tiệc, anh không có thời gian, em thay anh đi đi. Thuận tiện kiếm cơ hội cho công ty của mình."



Đây là ý muốn anh xã giao nhiều hơn.



Nhưng mà Thẩm Thận biết ý của Thẩm Khoảnh không chỉ như vậy, anh nhướng mày hỏi, "Thế nào liền không có thời gian."



Thẩm Khoảnh lộ ra nụ cười mỉm ngàn năm khó gặp, trong lời nói lộ ra sự sủng ái nhàn nhạt, "Anh muốn ở bên vị hôn thê."



Ánh mắt của Thẩm Thận khó nén nghiền ngẫm, "Anh được lắm."



Đáp ứng rồi, tiếp theo dắt theo ai lại là một vấn đề.



-



Bộ phim này của Hứa Mạt được hãng quảng cáo mạnh mẽ tung ra, dĩ nhiên đã xuất hiện trên phố lớn ngõ nhỏ, nhanh chóng thịnh hành khắp nơi.



Mọi người đều vô cùng hiếu kỳ về lai lịch của ngôi sao đang lên cao này, bất luận là việc được hoan nghênh trên mạng lần trước hay là nữ người mẫu được đóa hoa cao lãnh giới nhiếp ảnh Giang Mặc khâm định lần này, tất cả hiện ra, Hứa Mạt là cô gái có bối cảnh.



Thế nhưng bất luận ký giả phân tích sâu sắc như thế nào, lại chỉ có thể đào ra được sự phát huy ưu tú trên phương diện học tập trong Thịnh Điện của Hứa Mạt, cùng với mỗi năm cô nhất định nhận được học bổng hạng nhất.



Tiên nữ có được thịnh thế mỹ nhan trên phương diện học tập cư nhiên lại cố gắng nỗ lực như vậy, dân cư mạng đều cảm khái, đây chính là cái gọi là con nhà người ta, ưu tú hơn bạn lại còn muốn càng thêm liều mạng siêng năng hơn bạn.



Không hề nghi ngờ, lần này lại giúp Hứa Mạt kéo không ít hảo cảm của người qua đường.



Kỳ thật trong dăm ba câu của ký giả cũng có thể lờ mờ đoán được gia cảnh của Hứa Mạt, cô từ nhỏ liền cùng với em trai và bà nội sống nương tựa lẫn nhau, nhưng lại không kiêu ngạo không siểm nịnh, hành động xử sự vô cùng khiêm tốn, trong thời gian ba năm trước ở trong Thịnh Điện, gần như không có bất kỳ diễn xuất bên ngoài nào, một lòng dốc sức học tập.



Sau đó liền là xu thế ngôi sao đang lên, một lần liền dành được sự chú ý của nhiều người.



Đối với người mới mà nói, có sự chú ý liền có lưu lượng, có lưu lượng liền đại biểu giá trị bản thân, không thể không nói Hứa Mạt có được một khởi đầu vô cùng hoàn mỹ.



Hứa Mạt một đường đi tới, trừ bỏ cảm kích, trái lại không biết nên làm thế nào mới tốt, bởi vì hết thảy hoàn toàn không ở trong phạm vi cô tưởng tượng, dù sao dự tính lúc ban đầu của cô là kiếm tiền mua nha, làm một tiểu "phòng nô" thuần chất.



(*Phòng nô: có nghĩa là nô lệ cho nhà ở, "phòng nô" là việc người dân thành thị mua nhà bằng các khoản vay thế chấp trong thời kỳ hoàng kim của cuộc đời họ từ 20 đến 30 năm, 40% đến 50% hoặc thậm chí cao hơn thu nhập khả dụng của họ sẽ được sử dụng để trả nợ gốc và lãi vay hàng năm, gây ra áp lực lâu dài ảnh hưởng đến cuộc sống của các hộ gia đình.)



Lúc này hợp đồng không dứt, ùn ùn kéo đến, chờ khi Hứa Mạt hậu tri hậu giác, tiền tiết kiệm của cô đã đủ để mua một căn bất động sản không to không nhỏ bên ngoài khu Tam Hoài của thành phố.




Cô trước nay là cô gái biết cảm ơn, sau khi mời nhân viên công tác quay quảng cáo ăn cơm, cô lại cảm ơn Giang Mặc qua wechat, loại bữa ăn mời khách này trước nay Giang Mặc sẽ không tham gia.



Giang Mặc liền giống như ấn tượng ban đầu của Hứa Mạt đối với anh ta, ít lời nhưng lạnh lùng, lúc chụp ảnh yêu cầu rất cao, nơi có hơi không vừa ý, vừa vặn có một ánh mắt lạnh lẽo quét qua, có thể làm cho người khác không rét mà run.



Hứa Mạt trong quá trình chụp hình, bị khuôn mặt lạnh của anh ta hù qua vài lần, may mà chụp ảnh vô cùng ngắn, ba ngày liền kết thúc.



Lúc mời khách, Hứa Mạt nghe nói anh ta không đến, trong lòng thậm chí có chút thở ra một hơi, nhưng sự cảm kích ở trên mặt luôn đúng mực.



Thế nhưng lần này Giang Mặc không giống như trước, không chỉ ngắn gọn vài chữ đáp lại, mà nhanh chóng trả lời trong nháy mắt.



"Nhận máy."



Hứa Mạt nhìn chằm chằm ba chữ trên màn hình điện thoại, còn chưa hồi thần, liền bị tiếng chuông điện thoại dồn dập làm cho rối bời.



Cô giống như cầm lấy củ khoai lang phỏng tay khó giải quyết, một lát vẫn là cứng da đầu móc điện thoại về, ấn nút nhận máy.



"Alo...?"



"Alo."



Sự trầm mặc dài vắt ngang giữa hai người, Hứa Mạt cách một cái điện thoại cũng cảm thấy được sự cứng nhắc và ngại ngùng của bản thân, giờ khắc này cô vô cùng hối hận bản thân đã gõ đoạn cảm ơn đó cho Giang Mặc.



Cô đang muốn lên tiếng, giọng nói du dương kéo dài của Giang Mặc từ trong điện thoại truyền đến, âm sắc mang theo chút trầm thấp bị mài giũa, "Khuyên tai của cô rơi ở phòng chụp ảnh bên này, làm sao đưa cho cô?"



Nói tới khuyên tai...



Hứa Mạt theo bản năng sờ vành tay của mình, tay chạm vào khoảng không, khuyên tai cô thường đeo không thấy rồi.



Đó là quà kỷ niệm mà Thẩm Thận tặng cô.




"Đưa tôi địa chỉ của cô, tôi gửi qua." Giọng nói của Giang Mặc lại truyền qua, thanh âm lạnh nhạt như khối ngọc.



"Như vật làm phiền anh không tốt lắm, tôi bây giờ đi lấy." Nói xong, Hứa Mạt lại nghĩ tới điều gì, vẫn im lặng một hồi, lại bổ sung một câu, "Thôi vậy vẫn là trước tiên để chỗ anh đi, lần sau gặp mặt anh đưa tôi là được."



Ưng Thư Nguyệt đã bắt đầu nhận phim rồi, lần này luôn ở trong đoàn phim. Hứa Mạt cũng bận rộn, dứt khoát thuê một phòng ở nơi gần giải trí Nhất Thiên. Lúc nào bận xong, cô liền một mình đến đấy qua đêm.



Nói đến, gần đây cô nếu không ở ký túc của trường học, đa số là ở phòng trọ bên đó, khá thuận tiện.



Nhưng có một số vật dụng cần thiết, cô vẫn phải chuyển từ ký túc xá qua bên đó.



Bây giờ cô đang chạy hai bên, có chút lộn xộn.



"Được." Giang Mặc không có chút chần chừ, đang muốn chuẩn bị cúp máy, lại nghe thấy giọng Hứa Mạt vang lên.



Tuy rằng trong ngữ khí pha lẫn chút chần chừ với xấu hổ, nhưng cuối cùng vẫn là nhờ anh ta, "Giang Mặc, vẫn là nói câu cảm ơn với anh....Khuyên tai này khá nhẹ, anh giúp tôi để ý chút.....Tôi không muốn lại làm mất nữa."



-



Một tuần trước bữa tiệc, Lương Giang Hành tự mình đem lễ phục cho Hứa Mạt thử, sau đó là trang sức và giày phối hợp.



Lương Giang Hành mọi mặt đều suy nghĩ chu đáo, Hứa Mạt cũng không có phí nhiều tâm tư.



Như vậy, trong bữa tiệc hôm ấy, Hứa Mạt trang điểm nhẹ nhàng, rất nhanh liền sửa soạn xong.



Lúc Lương Giang Hành đến đón cô, ánh mắt hơi lóe sáng, có điều anh ta rất nhanh liền hồi phục lại bình thường, "Tiểu Mạt, lên xe đi."



Hứa Mạt hơi gật đầu, cúi người ngồi vào xe.



Trên đường, Hứa Mạt đã hỏi những điểm cần chú ý, liền tự ý ngồi một bên nghỉ ngơi, Lương Giang Hành thấy vậy chỉ cười cười, không nói gì.




Bữa tiệc quả thật vô cùng khiêm tốn, từ nơi cửa sảnh, có thể nghe thấy những tiếng nói khẽ.



Đài phun nước ngoài sảnh có hoa văn phức tạp, tiếng nước chảy cũng yên tĩnh không tiếng động.



Cho đến khi phục vụ đẩy mở cánh cửa lớn mạ vàng, vàng son lộng lẫy với yến tiệc linh đình ở bên trong giao thoa mới bắt đầu xuất hiện.



Có lẽ là bên trong phòng bật máy sưởi thích hợp, vừa bước vào chân dẫm xuống thảm sàn mềm mại, phả vào mặt là không khí không thể nói rõ, kiều diễm lại ôn hòa.



Trong lúc tiếp xúc với cái lạnh, Lương Giang Hành thấy Hứa Mạt vô tình rùng mình, liền duỗi ray về phía cô, tỏ ý dắt cô đi.



Hôm nay Lương Giang Hành mặc trang phục màu trắng, chỉ đơn giản thắt một chiếc cà vạt màu đen. Chỉ như vậy, liền tôn lên sự tao nhã, nhanh nhẹn lại cao quý của anh ta.



Hứa Mạt ngừng lại, nhưng cũng biết lúc này rụt rè trái lại không tốt, liền cũng tự nhiên đưa tay qua phối hợp.



Trong nháy mắt nắm lấy tay cô, Lương Giang Hành thất thần trong chốc lát, nhưng anh ta cuối cùng cũng là người thấy qua cảnh đời, nhẹ khụ một tiếng sau đó ép buộc bản thân bình tĩnh lại.



Anh ta dẫn cô đi vào trong, vòng qua sàn nhảy của tầng lớp thấp, tự ý dẫn đến nơi tiệc rượu, bên cạnh là một hàng dài bàn ăn, kèm theo rất nhiều giá đồ ngọt.



"Buổi tối chưa ăn cơm, em ăn một chút trước lót dạ?" Lương Giang Hành quay đầu lại nhìn cô, giọng nói ấm áp hỏi.



Tay Hứa Mạt tự nhiên rót khỏi lòng bàn tay của anh ta, "Học trưởng, anh xem em là con nít sao?"



Có lúc buổi tối không ăn chính là đang giảm cân rồi, mà cô gần đây thường xuyên bận đến không có thời gian ăn cơm tối, dưới sự hết sức khống chế không cảm thấy đói nữa.



Lòng bàn tay Lương Giang Hành hơi siết lại, nhớ tới xúc cảm bàn tay nhỏ của cô vừa nãy, nhẹ cười lên, "Không phải là con nít."



"Có điều hôm nay em thật sự rất xinh đẹp." Lương Giang Hành trước nay đều là hình tượng tao nhã có lễ, khen ngợi người khác như vậy là biểu hiện thân sĩ.



Hứa Mạt cũng cười nhẹ, "Cảm ơn học trưởng nha, anh cũng vậy, rất đẹp trai."



Lương Giang Hành dắt cô đi loanh quanh hai vòng, không biết đang nghĩ đến gì, đột nhiên cúi đầu sáp lại gần bên tai cô, "Bám chặt anh."



Hứa Mạt chần chừ một hồi, lúc này nắm chặt lấy khuỷu tay anh ta.



Trước mặt hai người chậm rãi có hai vị phu nhân bước thong thả đến, nhìn thấy cô bên cạnh Lương Giang Hành, vẻ mặt có chút kinh ngạc, có điều rất nhanh liền hồi phục bình thường.



Chào hỏi hàn huyên vài câu, Hứa Mạt tranh thủ ngẩng đầu hỏi anh ta, "Học trưởng, người vừa nãy có quan hệ gì với anh vậy?"



Lương Giang Hàn cúi đầu nhìn cô, "Nói ra khó trách ngại ngùng, bà dì trong gia tộc thấy anh chậm chạp không tìm bạn gái, nhất định muốn thay anh sắp xếp."



Hứa Mạt xem qua phim truyền hình cẩu huyết hào môn, tán đồng gật đầu, "Thảo nào, vừa nãy bọn họ thấy em ở đây, giống như không tiếp tục nói chuyện nữa."



Lương Giang Hành giống như bất đắc dĩ, "Tuổi anh cũng không tính là lớn, bọn họ làm anh giống như tên trọc đầu, không lấy được vợ vậy."



Hứa Mạt "xì" một tiếng cười lên, mắt nai cong cong, đôi mắt ướt sũng, "Học trưởng em sai rồi, em vừa nãy bổ não một chút dáng vẻ trọc đầu của anh."



Lương Giang Hành cúi người xuống, dán gần vào người cô, thân mật đánh lên ót cô, "Nên đánh."



Hứa Mạt vẫn đang cười, luôn cảm thấy có tầm mắt đốt cháy người giống như đâm vào lưng, trước sau đuổi theo cô.



Cô xoay mặt qua bên trái, nhìn qua, lại bị đôi mắt vô cùng sâu thẳm thu hút.



Chủ nhân của ánh mắt đó dáng người thẳng tắp, một thân đen thuần cao cấp phẳng phiu lại ngay ngắn, phác họa bờ vai rộng của anh, đôi chân thẳng dài. Vốn nên là nhan sắc cấm dục, lại bị anh mặc thành một khí tức yêu nghiệt.



Mà đôi mắt hoa đào bình thường hơi mang theo ý cười, giống như ngâm vào hồ băng, ngầm thổi thành sương, lạnh băng lại vô tình.



Lúc này đang gắt gao nhìn chằm chằm vào cô, băng tuyết trong đôi mắt giống như ngọn núi sụp đổ, phút chốc toàn bộ chuyển hóa thành ngọn lửa bốc cháy hừng hực.



Thẩm Thận mặt đen như than, "Hứa Mạt! Em qua đây cho lão tử!"