Hỏa Ngục (Inferno)

Chương 82




Chiếc máy bay vận tải C-130 to lớn vẫn đang tăng độ cao trong lúc liệng về phía đông nam, ầm ầm bay qua biển Adriatic. Trên máy bay, Robert Langdon vừa cảm thấy tù túng vừa thấy lâng lâng. Anh bức bối vì xung quanh không có những ô cửa sổ, và hoang mang trước tất cả những câu hỏi chưa có lời giải đáp vẫn đang quay cuồng trong tâm trí.

Tình trạng sức khỏe của anh, Sinskey đã nói, hơi phức tạp chứ không chỉ là một vết thương ở đầu.

Mạch đập của Langdon rộn lên khi nghĩ về những gì bà ấy có thể nói với mình, nhưng vào lúc này bà ấy đang bận thảo luận các chiến lược ngăn chặn nhóm SRS. Brüder đang điện thoại gần đó, nói chuyện với các cơ quan chính phủ về Sienna Brooks, cập nhật tình hình tìm kiếm cô ấy của tất cả mọi người.

Sienna…

Langdon vẫn đang cố gắng tiếp nhận sự thật rằng cô có dính dáng đến tất cả chuyện này. Khi chiếc máy bay lấy lại thăng bằng, người đàn ông thấp nhỏ tự gọi mình là Thị trưởng bước qua khoang lái và ngồi xuống đối diện với Langdon. Ông ta chống tay lên cằm và mím môi. “Tiến sĩ Sinskey đề nghị tôi nói chuyện với anh… cố gắng làm rõ thêm tình cảnh của anh.”

Langdon tự hỏi người đàn ông này có thể nói gì để làm cho câu chuyện rối rắm này sáng sủa hơn.

“Như tôi đã nói ban nãy”, Thị trưởng nói, “có rất nhiều rắc rối xảy ra sau khi đặc vụ Vayentha của tôi bắt anh quá sớm. Chúng tôi không biết anh đã làm những gì cùng với tiến sĩ Sinskey, hay anh đã chia sẻ với bà ấy được chừng nào. Nhưng chúng tôi sợ nếu bà ấy biết được địa điểm dự án nơi khách hàng thuê chúng tôi bảo vệ thì bà ấy sẽ tịch thu hoặc phá hủy nó. Chúng tôi phải tìm ra nó trước bà ấy, và vì thế chúng tôi cần anh làm việc cho chúng tôi… chứ không phải cho bà Sinskey.” Thị trưởng ngừng lại, đập đập những ngón tay vào nhau. “Rất tiếc chúng tôi đã để lộ kế hoạch của mình… và chắc chắn anh không tin chúng tôi.”

“Cho nên các ông bắn vào đầu tôi phải không?”, Langdon giận dữ đáp lại.

“Chúng tôi lập một kế hoạch để làm cho anh tin tưởng chúng tôi.”

Langdon cảm thấy rối bời. “Làm sao có chuyện các ông làm cho ai đó tin các ông… sau khi các ông bắt cóc và tra khảo anh ta được?”

Giờ người đàn ông có vẻ không thoải mái. “Giáo sư, anh có quen với nhóm các hóa chất vẫn được gọi là benzodiazepine không?”

Langdon lắc đầu.

“Đó là một dòng dược chất được dùng để điều trị chứng căng thẳng sau chấn thương, bên cạnh nhiều tác dụng khác. Như anh có thể biết, khi ai đó trải qua một sự kiện kinh khủng như tai nạn xe hơi hay bị xâm hại tình dục, trí nhớ lâu dài có thể bị suy yếu vĩnh viễn. Thông qua việc sử dụng benzodiazepine, các nhà khoa học thần kinh giờ đây có thể điều trị và ngăn ngừa tình trạng căng thẳng hậu chấn thương.”

Langdon im lặng lắng nghe, không sao hình dung ra được cuộc trò chuyện này sẽ đi tới đâu.

“Khi những ký ức mới được hình thành”, Thị trưởng tiếp tục, “các sự kiện đó được lưu giữ trong ký ức ngắn hạn của anh khoảng bốn mươi tám tiếng trước khi chuyển sang trí nhớ lâu dài. Sử dụng các hỗn hợp benzodiazepine mới, người ta có thể dễ dàng làm mới lại trí nhớ ngắn hạn… Cơ bản là xóa bỏ nội dung của nó trước khi những ký ức gần đây được chuyển sang ký ức lâu dài, đại thể như vậy. Xin lấy ví dụ, một nạn nhân bị tấn công, nếu được cấp một liều benzodiazepine trong vài giờ sau vụ tấn công, anh ta có thể bị xóa sạch những ký ức đó mãi mãi, và cơn tổn thương sẽ không bao giờ trở thành một phần trong tinh thần của người đó nữa. Cái dở duy nhất là người đó cũng mất sạch toàn bộ ký ức về vài ngày trong cuộc đời mình.”

Langdon nhìn sững người đàn ông nhỏ bé mà không tin nổi. “Các ông gây cho tôi chứng quên!”

Thị trưởng thở dài như xin lỗi. “Tôi e là như vậy. Sử dụng hóa chất. Rất an toàn. Nhưng đúng, đã xóa sạch toàn bộ trí nhớ ngắn hạn của anh.” Ông ấy ngừng lại. “Khi anh ở ngoài kia lúc trước, anh lẩm nhẩm gì đó về một đại dịch, chúng tôi cho là do anh xem những hình ảnh trong chiếc máy chiếu. Chúng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng Zobrist đã tạo ra một dịch bệnh thực sự.” Ông ta ngừng lại. “Anh cũng cứ lẩm bẩm một cụm từ mà chúng tôi nghe giống như ‘Rất xin lỗi. Rất xin lỗi’.”

Vasari. Đó chính là tất cả những gì anh nghĩ ra từ chiếc máy chiếu đến thời điểm đó. Cerca trova. “Nhưng… tôi nghĩ chứng quên của tôi là do vết thương trên đầu.”

“Sao cơ?!” Theo bản năng, Langdon đưa tay lần sờ những vết khâu và chỗ đau sưng phồng lên ở phía sau gáy. “Vậy đây là cái quái gì!” Anh vén tóc để lộ ra vùng da bị cạo sạch.

“Một phần của ảo giác. Chúng tôi tạo ra một vết rách nhỏ trên da đầu anh và sau đó lập tức khâu lại bằng chỉ, để anh tin là mình đã bị tấn công.”

Đây không phải là một vết thương do đạn bắn sao?!

“Khi anh tỉnh dậy”, Thị trưởng nói, “chúng tôi muốn anh tin rằng người ta đang tìm cách giết anh… rằng anh đang gặp nguy hiểm”.

“Có người tìm cách giết tôi!”, Langdon hét lên, cơn giận của anh khiến những người khác trên máy bay đều phải chú ý. “Tôi thấy vị bác sĩ trong bệnh viện – bác sĩ Marconi – bị bắn gục trong vũng máu!”

“Đó là những gì anh nhìn thấy”, Thị trưởng vẫn bình thản nói, “nhưng không phải những gì đã xảy ra. Vayentha làm việc cho tôi. Cô ta có một kỹ năng siêu việt dành cho loại công việc này”.

“Giết người à?”, Langdon vặn hỏi.

“Không”, Thị trưởng bình tĩnh đáp. “Giả vờ giết người.”

Langdon trợn mắt nhìn ông ta một lúc lâu, nhớ lại vị bác sĩ râu xám với đôi lông mày rậm gục đổ trên sàn, máu phun xối xả từ ngực.

“Súng của Vayentha được lắp đạn rỗng”, Thị trưởng nói. “Nó kích hoạt một mồi nổ điều khiển bằng sóng vô tuyến làm nổ tung một túi máu trên ngực bác sĩ Marconi. Nhưng thật ra ông ấy không sao”.

Langdon nhắm mắt, chết lặng trước những gì đang nghe. “Và… gian phòng bệnh viện?”

“Một sân khấu ứng biến nhanh”, Thị trưởng nói. “Giáo sư, tôi biết tất cả chuyện này rất khó tiếp nhận. Chúng tôi làm việc rất nhanh, và anh thì đang choáng váng, cho nên không cần phải hoàn hảo lắm. Khi tỉnh dậy, anh nhìn thấy những gì chúng tôi muốn anh thấy – trang bị bệnh viện, một vài diễn viên, và một cảnh tấn công được dàn dựng.”

Langdon như quay cuồng.

“Đây là những điều công ty chúng tôi làm”, Thị trường nói. “Chúng tôi rất giỏi tạo ra những ảo giác.”

“Thế còn Sienna?”, Langdon hỏi, tay giụi mắt.

“Tôi cần đưa ra quyết định, và tôi chọn bắt tay với cô ta. Ưu tiên của tôi là bảo vệ dự án của khách hàng trước tiến sĩ Sinskey, và Sienna với tôi có chung mong muốn đó. Để có được sự tin tưởng của anh, Sienna đã cứu anh khỏi kẻ ám sát và giúp anh trốn vào một ngõ nhỏ phía sau. Chiếc taxi đợi sẵn là của chúng tôi, với một mồi nổ điều khiển bằng sóng vô tuyến khác gắn trên kính chắn gió sau để tạo ra hiệu ứng cuối cùng khi anh chạy trốn. Chiếc taxi đưa anh tới một căn hộ được chúng tôi bố trí sẵn.”

Căn hộ tuềnh toàng của Sienna, Langdon nghĩ, giờ đã hiểu tại sao trông như thể căn hộ được bài trí đồ đạc thanh lý vậy. Và nó cũng giải thích cho sự trùng hợp là “người hàng xóm” của Sienna lại có quần áo hoàn toàn vừa vặn với anh.

Toàn bộ mọi thứ đã được dàn cảnh.

Ngay cả cuộc điện thoại tuyệt vọng của người bạn Sienna ở bệnh viện cũng là giả. Sienna, Danikova đây!

“Khi anh gọi điện cho lãnh sự quán Hoa Kỳ”, Thị trưởng nói tiếp, “anh gọi tới một số mà Sienna đã bố trí cho chúng tôi. Đó là số đổ chuông trên tàu The Mendacium”.

“Tôi chưa hề gọi đến lãnh sự quán…”

“Chưa hề”.

Cứ ở nguyên chỗ của anh, gã nhân viên lãnh sự quán giả mạo đã nhắc anh. Tôi sẽ cho người đến đón anh ngay. Sau đó, khi Vayentha xuất hiện, Sienna đã dễ dàng phát hiện ra ả ở bên kia phố và kết nối mắt xích lại với nhau. Robert, chính phủ của anh đang tìm cách giết anh! Anh không thể liên lạc với bất kỳ cơ quan công quyền nào! Hy vọng duy nhất của anh là phán doán xem cái máy chiếu kia có ý nghĩa gì.

Thị trưởng và tổ chức bí ẩn của ông ta – cho dù nó là thứ quái gì – đã rất thành công khi làm cho Langdon ngừng hợp tác với Sinskey và bắt đầu làm việc cho họ. Màn đánh lừa đã hoàn thành.

Sienna dắt mũi mình quá hoàn hảo, anh nghĩ, cảm thấy buồn nhiều hơn là giận. Anh đã thấy cảm mến cô trong quãng thời gian ngắn ngủi bên nhau. Điều phiền toái nhất với Langdon là câu hỏi nhức nhối rằng tại sao một tâm hồn tinh anh và nồng ấm như Sienna lại có thể hoàn toàn ưng thuận giải pháp điên rồ của Zobrist đối với tình trạng quá tải dân số.

Em có thể nói với anh không chút ngờ vực, Sienna đã nói với anh, rằng nếu không có một hình thức thay đổi quyết liệt nào đó, sự cáo chung của giống loài chúng ta sẽ đến… Các phép tính toán không có gì để bàn cãi nữa.

“Thế còn bài báo về Sienna?”, Langdon hỏi, nhớ đến cuốn chương trình biểu diễn kịch Shakespeare và những bài viết về chỉ số IQ cao chất ngất của cô.

“Đều là thật”, Thị trưởng đáp. “Những màn đánh lừa tốt nhất phải càng liên quan đến thế giới thật càng tốt. Chúng tôi không có nhiều thời gian để bố trí, vì thế máy tính của Sienna và những hồ sơ cá nhân đời thật gần như là tất cả những gì chúng tôi phải sử dụng. Anh chẳng bao giờ thật sự có ý định xem bất kỳ thứ gì trong số đó trừ phi anh bắt đầu thấy nghi ngờ về độ chân thực của cô ta.”

“Cũng như không sử dụng máy tính của cô ấy”, Langdon nói.

“Đúng, chúng tôi mất kiểm soát ở chỗ đó. Sienna không hề nghĩ đội SRS của bà Sinskey tìm ra căn hộ, cho nên khi những người lính ập đến, Sienna rất hoảng hốt và phải ứng biến. Cô ta cùng anh dùng chiếc xe máy bỏ chạy, cố gắng duy trì tấn kịch. Khi toàn bộ nhiệm vụ bị phơi bày, tôi không còn lựa cọn nào khác ngoài việc từ bỏ Vayentha, mặc dù cô ta đã phá bỏ quy trình và đuổi theo bọn anh.”

“Cô ta suýt giết tôi”, Langdon nói, kể lại cho Thị trưởng tình huống trên tầng áp mái của Cung điện Vecchio, khi Vayentha giơ súng lên và nhắm thẳng vào ngực Langdon. Chỉ đau trong nháy mắt thôi…, nhưng đó là lựa chọn duy nhất của tôi. Sau đó Sienna vọt ra và đẩy cô ta ngã nhào ra ngoài lan can, khiến Vayentha rơi xuống dưới và tử vong.

Thị trưởng thở dài rất rõ, ngẫm nghĩ những gì Langdon vừa kể. “Tôi không nghĩ Vayentha cố tìm cách sát hại anh… súng của cô ta chỉ bắn đạn rỗng. Hy vọng chuộc lỗi duy nhất của cô ta vào thời điểm đó là kiểm soát được anh. Có lẽ cô ta nghĩ nếu cô ta bắn anh bằng một phát đạn rỗng thì cô ta có thể làm cho anh hiểu cô ta không phải là một kẻ ám sát và rằng anh đang bị đánh lừa.”

Thị trưởng ngừng lại, ngẫm nghĩ một lúc, và sau đó tiếp tục. “Sienna có định sát hại Vayentha hay chỉ cố gắng can thiệp, tôi không dám mạo muội suy đoán. Tôi bắt đầu nhận ra rằng mình không biết nhiều về Sienna Brooks như tôi nghĩ.”

Tôi cũng vậy, Langdon đồng ý, mặc dù khi nhớ lại vẻ sững sờ và đau đớn trên gương mặt của người phụ nữ trẻ, anh cảm thấy những gì cô làm với người phụ nữ đầu đinh chắc chắn là một sai lầm.

Langdon cảm thấy thông suốt và vô cùng cô độc. Anh ngoảnh ra phía cửa sổ, muốn nhìn ra thế giới bên dưới, nhưng tất cả những gì anh thấy chỉ là vách máy bay.

Mình phải ra khỏi đây.

“Anh ổn chứ?”, Thị trưởng hỏi, mắt nhìn Langdon vẻ lo lắng.

“Không”, Langdon đáp. “Tôi rất không ổn.”

***

Anh ta sẽ ổn thôi, Thị trưởng nghĩ. Anh ta chỉ đang cố gắng xử lý thực tế mới mẻ của mình.

Vị giáo sư người Mỹ trông như thể vừa bị cuốn bay khỏi mặt đất vì một trận lốc xoáy, xoay tít thò lò rồi rơi xuống một vùng đất xa lạ, khiến anh hoàn toàn mất phương hướng và choáng váng.

Những người là mục tiêu của Consortium hiếm khi nhận ra sự thật đằng sau tất cả các sự kiện được dàn dựng mà họ đã chứng kiến, và nếu họ nhận ra thì chắc chắn Thị trưởng cũng không bao giờ có mặt để nhìn hậu quả. Ngày hôm nay, ngoài cảm giác tội lỗi khi trực tiếp chứng kiến nỗi hoang mang của Langdon, trong lòng Thị trưởng còn nặng trĩu cảm giác về trách nhiệm đối với cuộc khủng hoảng hiện tại.

Mình đã sai lầm khi chấp nhận một vị khách. Bertrand Zobrist.

Mình đã tin tưởng nhầm một con người. Sienna Brooks.

Giờ Thị trưởng đang bay về phía mắt bão – khu vực tâm chấn nơi có thể chính là một đại dịch chết người có khả năng hủy hoại cả thế giới. Nếu còn sống sót qua toàn bộ vụ việc này, thì ông ta ngờ rằng Consortium của mình sẽ không tài nào thoát khỏi ảnh hưởng của nó. Sẽ có những cáo buộc và chất vấn liên tu bất tận.

Đây là cách mọi việc kết thúc với mình sao?