Hoa, Nắng Và Anh

Chương 10




Lâm Mạnh dữ dằn nhìn vợ mình đang ngồi bên cạnh, có loại con gái bất hiếu thế này không hiểu sao còn nói ông đừng nên đuổi nó khỏi nhà! Bây giờ đuổi rồi mới thấy đó là quyết định sáng suốt!

Ông gằn giọng, hai vành tai nóng bừng vì giận dữ: " Tôi đúng là bị điên mới cho cô ăn học tử tế như thế, đáng lẽ không nên bao giờ để đứa con gái hỗn xược mang họ Lâm! Sỉ nhục bộ mặt gia đình chúng tôi lắm!"

Tay cầm điện thoại của Lâm Hinh run lên, nhịp thở bất ổn định: " Vậy bố định làm gì? Để cho Bắc Đồng tiếp tục lừa gạt sao? Vậy thì đừng nói con là người làm bố mất trắng vì anh ta sẽ là người trực tiếp cướp mọi thứ của bố đi đấy!"

Phải, người đáng sợ nhất là người không nhận ra kẻ địch đang ở trước mặt mình, để cho vỏ bọc thiên thần của kẻ địch che mờ tầm mắt, không còn phân biệt được phải trái.

Từng đấy năm sống trên đời Lâm Hinh chưa bao giờ có đủ dũng cảm để cãi lại người bố ngoan cố của cô, kể cả lúc bị họ ném hết hành lí đuổi khỏi nhà, cô còn không dám đôi co một câu, thế mà bây giờ không hiểu nguồn lực nào đã thúc đẩy bản thân cô, đứng lên bảo vệ danh dự cho chính bản thân mình.

Lâm Hinh không hề giận Lâm Mạnh, cô chỉ xót thương cho ông vì đã quá tin vào loại người hèn nhát, gian trá như Bắc Đồng!

Nhắc đến cái tên đó, chỉ có đúng một từ trào dâng trong lòng cô: Kinh tởm.

Kinh tởm cái kiểu người khốn nạn không có tự tôn, đi lừa gạt người lương thiện, đội lốt kẻ vô tội và đổ hết lỗi lên đầu người khác, kinh tởm hắn khi có thể sống trong đồng tiền bẩn đục do ăn cướp và lừa lọc. Người đó sao có thể tồn tại được trên thế giới này?!

" Cô điên rồi! Đừng có vô cớ mà vu oan cho người khác, người phải dọn dẹp cho những thứ cô gây ra luôn luôn là chúng tôi, đây là lần cảnh cáo cuối cùng! Nếu còn gây thù chuốc oán ảnh hưởng đến nhà họ Lâm, chúng tôi sẽ không nương tay vì cô là con gái trong nhà nữa đâu!"

Nghe lời bố nói, Lâm Hinh cười chế giễu: " Bố từng coi con là con gái sao? Thật bất ngờ đấy..."

Khi còn đi học, bọn họ chưa từng tham dự bất cứ hoạt động nào cho phụ huynh trên lớp, kể cả bảng điểm tổng kết cũng là cô giáo tự tay đến nhà gửi. Ba năm học cấp ba, không ai nhìn thấy mặt bố mẹ cô cả. Bọn họ nuôi nấng cô như làm theo nghĩa vụ, chưa từng ru cô ngủ hay tặng cho cô một cái thơm lên má mỗi tối, an ủi, bảo vệ cô lúc buồn và sợ hãi thì càng không.

Tuổi thơ Lâm Hinh chỉ có nhìn tổ ấm hạnh phúc của những người khác mà ghen tị, đến cả bố cô bị người ta lừa mà sẵn sàng đuổi máu mủ của mình ra khỏi nhà, trong người ông có chút nào gọi là tình thương?

Có nhiều lần cô đã muốn bỏ đi tìm chân trời hạnh phúc mới, vậy mà cô vẫn cứ bị níu kéo lại, không phải vì lưu luyến cơm no tiền bạc, mà là cô thực sự rất thương bố mẹ. Kể cả họ chưa từng để ý đến cô, ai sẽ chăm sóc họ khi về già, ốm yếu? Nghĩ thế, cô chịu đựng từng đấy năm sống dưới cái danh nhà họ Lâm, giả vờ cười vui mỗi khi có người hỏi về gia đình, mang theo mặt nạ giả tạo lâu tới nỗi quên mất tính cách thật của mình là gì.

Điều đó...thật đáng thương...

" Ngậm miệng! Từ bây giờ đừng có vác mặt tới chỗ chúng tôi nữa, gia đình này với cô đã là người xa lạ!"

Cảm giác châm biếm nổi dậy trong cõi lòng Lâm Hinh, ánh mắt cô hướng về nơi đám mây trắng đột nhiên chuyển sang một máu xám tối, giọt lệ sóng sánh bên khoé mi sẵn sàng chảy ra bất cứ lúc nào.

" Bố không cần nói một điều quá hai lần đâu."

Cô nói xong, vội vã ngắt cuộc gọi, đau thương ngồi bệt xuống bãi cát. Nước mắt tuôn ra như mưa, hoà cùng nước biển kéo về dăm khơi. Lâm Hnh gục mặt xuống đầu gối cất từng đợt xót xa, bờ vai run rẩy không ngừng.

Tại sao cô phải khóc?

Chẳng phải chạy khỏi cái nhà đó, cô sẽ tìm được một nơi hạnh phúc hơn sao?

Bây gì tâm hồn cô tự do rồi, không phải lo nghĩ hay chịu tổn thương từ người nào trong nà nữa, cớ sao cô lại khóc?

Đây là khởi đầu chứ đâu phải kết thúc, bọn họ chưa từng xem cô là con gái, trước đến giờ vẫn không, tất cả đã xong rồi, mạnh ai nấy sống, thứ duy nhất cô cần cảm ơn họ chỉ là đã mang cô đến thế giới này và nuôi cô lớn khôn, cảm tạ vì đã cho cô biết số phận này nó khốn nạn thế nào!

Từng người, từng người một, cô sẽ không bao giờ quên nổi ân huệ này...

Miệng đời quả đúng với hai chữ bẩn và tanh, chỉ vì đồng tiền mà sẵn sàng hi sinh con cái, mọi người thân thuộc với mình nhất, tệ nhất là bán rẻ cả niềm tin của bản thân.

Vì tiền mà một người bố ngày đêm dốc hết sức lực của bản thân cho sự nghiệp, ngu muội tới nỗi không còn coi gia đình là gì cả, người xung quanh mình chỉ là bề thấp kém, bản thân mới là nhất. Vì tiền mà một người mẹ bỏ cả tương lai tươi sáng trước mắt, rẽ sang một hướng khác, dần dần không còn cảm nhận được thứ tên là chân thành và tình yêu, ai trong đầu mình cũng là địch, kể cả người thân cận nhất.

Nhắc đến tiền, lòng tham của con người là vô hạn...

Thứ xấu xa nhất họ coi đó là thứ đẹp đẽ nhất, thứ đẹp đẽ nhât thì họ nhìn nó với một ánh mắt xem thường,mvô dụng cho bản thân. Tới bao lâu các người mới hiểu được tiền không phải là tất cả?

Trái tim Lâm Hinh như bị bóp vụn, dù dặn lòng mình mọi việc đã không còn để cô phải quan tâm nữa nhưng tâm can cứ giống thể bị hàng trăm nhát dao đâm vào, cứ thật sâu tới nỗi không thể nào rút ra được thì thôi.

Nước mắt rơi lã chã, nhuộm ướt cả mặt cát, mây mù cứ ùn ùn kéo đến từ lúc nào không hay, cơn mưa bất chợt đi ngang qua như nghe được cõi lòng cô. Hạt nước nặng trĩu dần rơi từ trên cao xuống, cuốn theo từng giọt nước mắt đi thật xa. Gió nổi lên, gào thét mạnh mẽ bên tai, che lấp đi cả âm thanh cùng cực bật ra từ miệng, mây đen che kín cả bầu trời, mặt biển trông thật u tối.

Cơn sóng dữ nổi lên, khuấy động cả bờ biển yên tĩnh thành vùng ồn ào, tiếng sóng giống con quái vật hung dữ đập tung tất cả, bọt trắng bay liên hồi không có điểm kết thúc. Tia sấm xẹt qua, ánh sáng xé tan cả khoảng trời cao, ầm ầm rạch đường chớp loé ngang qua đám mây, liên kết với giông bão, đánh xuống biển sâu.

Mưa thấm ướt thân thể Lâm Hinh, sóng kéo tận vào bờ trong đánh lên mặt cô, vị mặn chát cứ thế lọt xuống cổ họng. Cô ngồi im một chỗ không khác nào mất đi sự sống, khóc không ngừng trong khi con ngươi lại trống rỗng, không còn quan tâm đến việc biển động trước mắt.

"..."

Mạc Tử Ân đứng từ trên phòng vẽ quan sát Lâm Hinh qua lớp kính, kiên nhẫn đợi chờ xem đến khi nào cô mới chịu vào nhà.

Muốn trôi dạt ra ngoài biển đến nơi mà còn không chạy về?

Anh nhíu mày, dưới đất bày loạt giấy vẽ đã phác thảo qua bằng chì: từ hình ảnh người con gái đứng một mình nói chuyện điện thoại sát bờ biển tới cảnh cô ấy gục xuống, hai tay nắm chặt lấy cát dưới chân, cho đến lúc cô ấy khóc một cách tang thương, giọt lệ kêu gọi cơn bão giông kéo tới.

Tất cả hết tập giấy mười trang, tờ nào cũng có nét chì, mỗi một bức lại thể hiện trạng thái và xúc cảm khác nhau.

Bảng hiển thị của Andy vẽ trời mưa, quan tâm hỏi: " Ngài Andrew, ngài nên đón tiểu thư về, nếu cứ ngồi trong tình trạng ấy sẽ rất dễ bị cảm lạnh."

Đôi mắt anh phản chiếu hình bóng yếu ớt của Lâm Hinh, thân thể Mạc Tử Ân khẽ động đậy: " Andy, tại sao kiểu người như cô ấy lại có thể đau khổ được chứ?"

Loa của Andy vang lên tiếng tít tít, thành thật đáp lại anh: " Ngài Andrew, kể cả chúa sơn lâm cũng có thể rơi nước mắt, không phải ai cũng có khả năng che giấu cảm xúc của mình. Tính đến bây giờ ngài đã có tới hơn mười lăm bức phác hoạ bằng chì về tiểu thư nhưng không có cái nào ưng ý cả, đó là vì ngài không hiểu cô ấy, không hiểu thứ gì đang diễn ra trong lòng tiểu thư."

" Cô ấy chỉ là con người dễ thích dễ quên, hay đi gây sự với mọi người." Mạc Tử Ân cười nhạt.

" Ngài chắc chứ ngài Andrew? Nếu ngài biết rõ vậy, thì chẳng phải bức tranh của ngài sẽ hoàn thiện một cách dễ dàng sao?"

"..." Câu nói của Andy làm anh quay về trạng thái trầm lặng, khoé môi mím lại thành một đường thẳng.

Anh thở cực kì nhẹ, ngón tay chạm lên xửa kính, vuốt hình ảnh bé nhỏ của Lâm Hinh.

Đến cả cái máy còn thông minh hơn anh, điều gì làm anh chắc chắn về luận điểm đánh giá con người Lâm Hinh tới vậy?

...