Hoạ Mỹ Nhân

Chương 6




" Ngươi tên là gì?"

Chu Họa Y hỏi một nha hoàn đứng trong hàng trước mặt.

" Bẩm Vương Phi, nô tỳ tên là Khanh Khanh ".

" Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?"

" Bẩm, năm nay nô tỳ mười sáu tuổi ".

Chu Họa Y có vẻ hài lòng, tay lật cuốn sổ ghi chép lý lịch của các gia nhân mà Ngoại Tổ Mẫu tặng cho.

" Trong này có ghi ngươi hầu hạ ở Cao Gia từ nhỏ, từng học qua cách quản lý gia nhân, giỏi tính toán và làm việc rất tỉ mỉ.

Lúc nãy bên ngoài ta thấy ngươi rất gan dạ, không sợ Triệu quản gia sẽ ghi thù khi ngươi vào Vương Phủ hay sao?"

" Hồi bẩm Vương Phi, Khanh Khanh từ nhỏ côi cút, được Cao Lão Phu Nhân thương xót mang về Cao Phủ cho nô tỳ có cơm ăn, áo mặc, ơn tình còn to lớn hơn cả sông núi, Khanh Khanh đến chết cũng không quên.

Nay được Cao Lão Phu Nhân gửi đến Vương Phủ hầu hạ Vương Phi, dù có đứng trước cường quyền Khanh Khanh cũng không sợ, lòng chỉ mong mỏi có thể chăm sóc cho chủ nhân, không phụ lòng tin tưởng của Cao Gia dành cho chúng nô tỳ ".

Họa Y trông thấy Khanh Khanh hành động cử chỉ đoan chính, ăn nói lanh lợi vô cùng yêu thích.

" Ta vừa đến Vương Phủ, bên cạnh ngoài A Tô theo bồi giá cũng không có thêm người thân tín nào.

Khanh Khanh, thông minh, lanh lợi rất được lòng ta, từ nay về sau giữ lại hầu hạ bên cạnh ta."

" Nô tỳ tạ ơn Vương Phi yêu thích ".

Họa Y nhìn hết một thể hai hàng người đứng trước mặt, hàng đầu tiên là tất cả các nha hoàn, tùy tùng giỏi việc vặt trong phủ, đã từng trải qua giáo huấn bài bản của Cao Gia. Hàng thứ hai là nam tử khỏe mạnh, từng làm việc trong doanh trại của Ngoại Tổ Phụ, trông dáng dấp cao lớn, mặt mày có chút dữ tợn, nhưng kỷ luật vô cùng nghiêm khắc.

" Các ngươi xuất thân đều là người của Cao Gia, nếu đã được gửi đến đây hầu hạ ta, mong các ngươi sao này trung thành, tận tụy. Các ngươi hết lòng với ta, ta ắt cũng sẽ không bạc đãi các ngươi."

" Vâng, Vương Phi ".

A Tô từ bên ngoài đi đến cạnh bên Họa Y, nhúng chân hành lễ rồi ghé sát tai nói nhỏ:

" Vương Phi, người mà Vương Phi phái đi đã nhanh chóng mang kết quả về rồi ".

Họa Y gật đầu.

" Được, ta biết rồi ".

Triệu Phong cũng từ xa tiến tới, khom lưng kính cẩn:

" Bẩm Vương Phi, mọi người đã tập hợp đầy đủ ở sân trước thư phòng rồi ".

" Ta biết rồi, ta sẽ đến ngay ".

Trình Tranh trên chiếc ghế bành liếc mắt nhanh nhìn Họa Y, rồi nâng tách trà nóng lên miệng uống, lòng hắn dửng dưng đến lạ, người khác nhìn vào đều nghĩ hắn là kẻ khờ chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng ngược lại từng bước đi của Họa Y đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn, không mảy may bất ngờ, điềm tĩnh chờ màn kịch nổi nhạc.

" Y Nhi, ta cũng muốn đi ".

Trình Tranh nắm lấy vạt áo của Họa Y bằng hai ngón tay, vẻ mặt hóng chuyện của hắn lộ ra cả bên ngoài.

" Ở đó rất đông người, chàng không sợ sao?"

Hắn nhìn cô lắc nhẹ đầu:

" Không sợ ".

" Vương Gia, đây chỉ là việc hạ nhân trong Phủ, chàng cứ ở lại đây, ta có thể xử lý.

Ngoan, đợi ta về ".

Họa Y dỗ dành hắn như đứa trẻ, Trình Tranh ngoan ngoãn nghe lời cô ở lại.

Trên sân rộng lớn, tất cả gia nhân, tùy tùng Vương Phủ đều đã có mặt, ở giữa cửa thư phòng đặt một bàn trà và chiếc ghế, xung quanh những nam nhân mặt mày dữ tợn và một đám nha hoàn lạ lẫm xếp thành hàng đi tới, đứng trật tự nghiêm túc.

Bọn người trên sân bắt đầu xì xầm to nhỏ:

" Đám người này là ai vậy?"

" Tôi nghe nói là nô tài hồi môn bên nhà Ngoại của Vương Phi gửi đến ".

" Cô ta định làm gì chứ, sao phải bao vây chúng ta như vậy?"

" Ai mà biết được chứ ".

Họa Y bước ra, ngồi chễm chệ vào ghế ở giữa trung tâm.

" Tham kiến Vương Phi ".

" Miễn lễ ".

Bên dưới một phụ nữ tuổi trạc bốn mươi, tiến ra khỏi hàng lanh mồm lẹ miệng nói:

" Vương Phi, không biết người gọi chúng nô tỳ tập trung đến đây là có việc gì?"

" Người đâu, vã miệng ".

Khanh Khanh không kiên nể sai nha hoàn vừa đến cùm kẹp, vã miệng bà ta.

* Chát, chát *

" A..."

Gương mặt của người phụ nữ trung niên sưng đỏ, ánh mắt tất cả những kẻ có mặt tại đó hóa sững sờ trước động thái của Vương Phi.



Bà ta đứng đó ôm mặt rên rỉ, nhưng vẫn không biết vì sao bản thân chịu đòn lại tiếp tục lớn tiếng:

" Các người dám đánh ta, ta là nhũ mẫu của Vương Gia, người chăm sóc cho Vương Gia từ khi còn bé, các người dám đánh ta..."

* Chát, chát *

Bà ta còn chưa nói xong câu đã bị ăn tiếp hai bạt tai đau điếng, khiến da mặt sưng thêm một chút, rát thêm một chút, không cầm được mà quỵ gục xuống nền đất, mặt nhăn nhó khóc lóc trước Họa Y.

" Thì ra bà là Hướng nhũ mẫu, bà có biết vì sao bà bị đánh không? "

Lúc này bà ta mới chịu sợ hãi mà nói năng giữ kẽ.

" Bẩm Vương Phi, lão nô không biết ".

Họa Y nghe xong gương mặt lạnh lùng, chớp mắt nhẹ nhàng hất mặt ra lệnh cho Khanh Khanh nói rõ:

" Tội thứ nhất, bà thân phận nô tỳ, Vương Phi tôn quý chưa mở hỏi chuyện bà lại mở miệng nói trước.

Tội thứ hai, Vương Phi gọi mọi người đến là có dụng ý riêng, bà mang thân phận gì mà có tư cách chất vấn chủ nhân?

Tội thứ ba, bà đã sai còn không biết mình sai, dám lớn tiếng trước mặt Vương Phi. "

" Vương Phi, lão nô biết sai rồi ".

Tất cả nô tài đều kinh hãi, có kẻ còn mang chút run rẩy, duy chỉ Triệu quản gia đứng thẳng lưng, không e dè, bản thân hắn lộ ra vài phần đắc ý như đang xem một vở kịch.

" Bà biết sai sao?

Bà còn biết mình sai ở đâu không?"

Họa Y trên ghế tay ung dung nâng tách trà thổi nguội, ánh mắt khinh thường không nhìn đến người quỳ dưới chân.

" Lão nô...

Lão nô không biết tôn ti trên dưới, không biết thân phận đã phạm đại lỗi với Vương Phi ".

Nghe bà ta ấp úng, quanh co, cơn tức giận trong Họa Y ngày sôi sục, hớp một ngụm trà nhỏ rồi dằn nhẹ tách lên mặt bàn, Chu Họa Y dùng con ngươi lạnh lẽo bắn thẳng đến Hướng nhũ mẫu đang khúm núm quỳ bên dưới, ngữ khí như đường dao mũi kiếm muốn xuyên nát bà ta:

" Không đúng.

Cái sai của bà không phải với ta, mà là với Vương Gia.

Bà còn biết mình là nhũ mẫu của Ngài ấy sao?

Ngài ấy uống sữa của bà, nằm trong lòng bà, nhưng bà một chút dụng tâm cũng không dành cho Ngài.

Phòng tân hôn Vương Gia phải tự tay chuẩn bị, điểm tâm sáng không một kẻ nào lo liệu, y phục mà Ngài ấy mặc đều bạc màu cũ kĩ, vải thô còn không bằng cả hạ nhân.

Bà còn dám dõng dạc trước mặt ta nhận mình là nhũ mẫu của Ngài."

" Bẩm Vương Phi, là do ngân lượng mà hằng tháng Triệu quản gia đưa không đủ dùng ".

" Bà nói bậy, hằng tháng ta đều đưa cho bà chi phí rất nhiều để bà chăm sóc Vương Gia, lụa là được hoàng cung mang đến đều không thiếu ".

Triệu quản gia ngắt lời bà ta thanh minh cho mình.

" Đủ rồi"

Họa Y nhíu mày, ngăn cản Triệu quản gia có cơ hội uy hiếp Hướng nhũ mẫu để lấp liếm chân tướng.

" Hướng nhũ mẫu, ta nghe nói lúc bà còn ở hoàng cung gia đình ở quê nhà quanh năm vất vả, một căn nhà nhỏ là nơi che mưa của mười miệng ăn, một mảnh đất nhỏ để trồng rau còn không có.

Nhưng sau khi bà theo Tam Vương Gia đến Phủ Đệ, trong vòng ba tháng xây được ngôi nhà rộng lớn ở quê, đất ruộng liên tiếp mua thêm gần năm, sáu mẫu, đệ đệ của bà đêm ngày lui tới chốn thanh lâu, ăn chơi trác táng.

Cho ta hỏi ngân lượng ở đâu mà bà có?"

Họa Y gằn giọng từng câu hỏi, khiến Hướng nhũ mẫu một lúc không thể tìm ra được lý do hợp lý để thoái thác. Khuôn mặt bà ta xám xịt, mồ hôi nhỏ giọt quên mất cả đau đớn ở hai má.

" Ta thăm dò được gia đình bà không có quan hệ rộng rãi, không người thăng quan tiến chức, cũng không có đất canh tác, quanh năm làm thuê.

Nam thì khuân vác ở các cảng nhỏ cho các thương nhân, nữ thì may vá, cày cấy cho những hộ khá giả trong làng, tiền lương ít ỏi phải lo toan no bụng của mười miệng ăn, sao có thể trong vòng ba tháng gom được số tiền lớn vừa xây nhà, vừa mua đất?"

Khanh Khanh đứng bên cạnh trông thấy bà ta sợ hãi đến không thể nói được gì, liền cao giọng thay Họa Y lên tiếng:

" Hướng nhũ mẫu, ta khuyên bà thành thật nói ra, Vương Phi nhân từ còn có thể chừa cho bà một con đường sống.

Nếu không thì hậu quả bà cũng có thể tự lường trước được rồi đó."

Hướng nhũ mẫu biết không còn đường lui, không ngừng dập đầu, khóc lóc van xin thảm thiết:

" Vương Phi, lão nô sai rồi, xin Vương Phi nể tình lão nô có công chăm sóc Tam Vương Gia mà tha cho lão nô một con đường sống, chính là Triệu quản gia xui khiến lão nô.

Ông ta nói Vương Gia khờ khạo, ăn bớt đi một bữa, mặc đồ rẻ một chút cũng không sao."

" Bà im miệng.

Ngậm máu phun người ".

Triệu quản gia hấp tấp lao đến muốn bịt miệng bà ta. Họa Y không do dự sai hạ nhân mang bà ta đi khỏi để tránh lão ta hạ thủ.

" Người đâu, mang Hướng nhũ mẫu rời khỏi Vương Phủ, tịch thu toàn bộ tài sản của nhà họ Hướng. "

Các nô tài đứng đó nhìn thấy Hướng nhũ mẫu bị hai tên tùy tùng cao lớn xách lấy cánh tay mang đi trông rất thê thảm, ai nấy đều lạnh toát mồ hôi.

" Ai là người phụ trách phân công việc trong nhà bếp?"

" Dạ thưa Vương Phi, là nô tỳ ".



Bị hỏi đến, Đoàn ma ma giật mình run run tiến lên phía trước quỳ xuống trả lời.

" Ta từng đi qua nhà bếp, nhìn thấy các người vô cùng nhàn hạ, buổi sáng có thể uống rượu, đánh cờ, kể ra Vương Phủ này thật là nơi tốt đẹp ".

Đoàn ma ma mắt không dám nhìn lên, hay cánh tay bấu chặt mặt đất cố giữ bình tĩnh.

" Từ lúc nào Vương Gia nhà ta ăn cơm cũng phải cần nói trước với kẻ hầu, không chút tôn ti mà hiên ngang trách móc ngược lại chủ nhân như vậy?

Ta cũng nghe bà nói ta là đích nữ, nhưng không được lòng cha ruột mới chịu thiệt gả đến Vương Phủ.

Bà thấy ta có chịu thiệt không? "

Chu Họa Y đứng dậy, đi đến bậc thềm ngồi xuống, cúi đầu bắt lấy ánh mắt run sợ của Đoàn ma ma hỏi chế giễu, khiến bà ta áp lực chồng lên nhau mà bật khóc:

" Dạ, không thiệt ".

" Đúng.

Ta nào chịu thiệt khi gả cho Ngài.

Vậy là mồm mép của ngươi không sạch sẽ rồi, dám sau lưng nói xấu chủ nhân."

" Nô tỳ biết tội, nô tỳ biết tội rồi ".

" Nói thôi thì không đủ.

Người đâu, Đoàn ma ma ăn nói không biết phép tắc, bất kính với Vương Gia, những người liên quan đều cùng Đoàn ma ma chịu phạt năm mươi gậy."

Hết thảy mười người có mặt trong bếp vào thời điểm bà ta nói xấu Họa Y và Trình Tranh hôm đó đều bị lôi ra chịu phạt.

Triệu quản gia lúc này lại có ý ngăn cản Họa Y giáo huấn gia nhân, đứng ra nói vài lời.

" Vương Phi, người vừa vào Phủ, trừng trị kẻ dưới thẳng tay thế này để lập uy không khỏi người khác đàm tiếu chẳng hay.

Mong Vương Phi nghĩ lại."

" À.

Đa tạ Triệu quản gia ông lo nghĩ cho ta, ta cũng có chuyện cần giải quyết với ông."

Triệu quản gia trong đôi mắt không có lấy một tia sợ sệt, trực tiếp nhìn thẳng Họa Y đang bừng bừng dũng khí đứng trên bậc thềm, như thể khiêu khích cô.

Chu Họa Y nắm trong tay những bằng chứng, nào e ngại đáp lại ông ta bằng nụ cười khiêu chiến.

" Sổ sách của Vương Phủ ta đều đã xem qua, những con số từ những năm trước không có vấn đề.

Nhưng khoảng năm năm trở lại đây lại không hợp lý ".

" Xin hỏi Vương Phi, có chỗ nào không thỏa đáng ".

" Tổng số điền trang ngoại thành là một ngàn hai trăm mẫu, nhưng khi ta phái người đo lại thì tổng cộng là một nghìn tám trăm mẫu.

Thu nhập hằng năm của các điền trang phải nộp cũng không trùng khớp."

" Lão nô trước nay luôn hết lòng với Vương Gia, việc quản lý tài sản Vương Phủ luôn cẩn trọng, chưa bao giờ dám để xảy ra sai sót ".

Họa Y cười nhạt xoay lưng đạo mạo quay lại ghế ngồi, gương mặt vừa xoay ra đã trở nên âm lãnh.

" Vậy trong số hai ngàn hộ dân ở các điền trang chỉ có một nghìn năm trăm hộ dân được ghi lại trong sổ sách, còn lại năm trăm hộ dân kia thì được ghi ở đâu?

Ta nhớ không lầm trong năm năm qua hoàng cung đều phân phát tiền hỗ trợ cho các hộ dân tại điền trang để họ hăng hái làm việc.

Nhưng số hộ dân được nhận chỉ có một ngàn năm trăm, vậy tiền hỗ trợ của năm trăm hộ dân không được ghi lại đã đi đâu?"

Triệu quản gia mặt không đổi sắc, nụ cười ba phần là ngạo mạn nhếch ria mép nhìn Họa Y trả lời:

" Năm trăm hộ dân kia là mới chuyển đến, vẫn chưa kịp ghi chép vào sổ sách ".

Họa Y vứt phăng quyển sổ trong tay xuống dưới chân hắn, lão ta mang ánh mắt nghi kị nhìn thái độ hiên ngang của cô có phần thấp thỏm nhặt quyển sổ lên xem:

" Triệu quản gia, ta biết ông dựa vào việc được Thái Tử đích thân chọn gửi đến Vương Phủ, nhưng ông đừng quên chủ nhân của Vương Phủ là ai.

Đừng nghĩ những việc sai trái ông đã làm không ai dám trừng trị, trang thứ hai mươi ông xóa tên một hộ dân, trang một trăm mười ông viết thêm một con số và còn rất nhiều chỗ ta chưa kể hết ".

Cơ mặt lão ta giật lên đôi chút, không phải vì run sợ quá độ, mà là vì không thể lường được chỉ trong hai ngày ngắn ngủi mà một người bị đồn đại vô dụng như Họa Y đã có thể nhanh chóng tra ra tường tận.

" Thành Hoằng, cho người đó vào ". Họa Y sai tên tùy tùng cao lớn bên cạnh mời ai đó vào.

Triệu quản gia nhìn thấy một thanh niên ăn mặc giản dị, là một hộ dân nghèo ở điền trang từ ngoài bước đến, Thành Hoằng lúc này cũng tiến lại gần đứng sau lưng Triệu quản gia.

" Thảo dân tham kiến Vương Phi ".

" Hôm nay ta làm chủ cho ngươi, có việc gì không thỏa đáng cứ nói ra, đừng sợ ".

Nam nhân kia ngẩng đầu nhìn Họa Y, rồi lại lo sợ nhìn sắc mặt Triệu quản gia đang lăm lăm trừng mắt với hắn.

" Ngươi không phải sợ, nếu thật sự sai sót Triệu quản gia cũng không thể quản lý các ngươi nữa, ta tự có sắp xếp khác ".

Nghe một câu của Họa Y vừa nói như lời đảm bảo, nam nhân kia không còn e dè mà nói ra hết tội trạng của lão ta:

" Bẩm Vương Phi, Triệu quản gia năm nào cũng bắt ép các hộ dân phải mang nộp toàn bộ lương thực thu hoạch được, sau đó mới phát lại lương thực dùng trong năm cho chúng tôi, nhưng số lương thực được nhận lại thì quá ít, không đủ để lo cho mấy miệng ăn.

Hoàng Thượng long ân, hỗ trợ bá tánh cơ cực, nhưng đến tay chúng tôi chỉ còn lại một nửa. Những hộ nào chỉ có thanh niên khỏe mạnh, còn sức lao động mới có thể nhận tiền hỗ trợ, những gia đình nhiều phụ nữ và người già thì không được nhận tiền.

Năm ngoái, hạn hán kéo dài, mùa màng không được thuận lợi, chúng tôi phải chịu cảnh đói khổ. Triệu quản gia lấy đó làm lý do không hỗ trợ, trong nhà ngoài mẹ già còn có trẻ con, không có lương thực lẫn tiền hỗ trợ chúng tôi không cầm cự nổi, đành phải ăn số lương thực làm giống."

Nam nhân trong dáng vẻ khắc khổ gục đầu xuống đất trong tư thế quỳ khóc nức nở, Họa Y nhìn thấy chua xót vô cùng. Ở kiếp trước cô vô số lần nhìn thấy những cảnh khổ thông qua một cái màn hình, cũng nhìn thấy cái đau của người dân nghèo trên phim ảnh, nhưng hôm nay chứng kiến tận mắt cảm giác cảm thương lại không giống với trước kia.