Hoa Mộng Trần Gian

Chương 2




Yến Ly trợn mắt, đứng bật dậy chỉ tay vào mặt Thương Duật "Ngươi nói bậy bạ cái gì!"

Yến Ly quay sang, hai tên kia đã chạy mất không thấy tăm hơi.

Thương Duật không nói lời nào, dúi cây kẹo đường vào tay nàng. Tối qua vì nàng hắn mất mặt một lần, giờ xem như trả đũa.

Yến Ly hậm hực cắn một miếng, vị ngọt nhất thời làm nàng tan đi lửa giận. Yến Ly chẳng có hứng thú nghe thuyết thư, vì vậy ăn xong kẹo liền ra dạo phố, một lát lại ăn cơm trưa, buổi chiều được chèo thuyền, vô cùng vui vẻ sung sướng.

Trăng lên, Thương Duật cùng Yến Ly trở lại khu chợ.

Đứng bên sông, có vài hoa đăng đã được thả. Yến Ly nhìn một cô bé con viết nguyện ước của mình, đặt vào chiếc đèn hoa sen, nhẹ nhàng thả xuống, trong đôi mắt lấp lánh, phản chiếu ánh sáng từ ngọn đèn, khiến lòng nàng ấm áp lạ thường.

"Đâu phải thần tiên sẽ thực hiện nguyện vọng của người phàm." Yến Ly ném tờ ghi ước nguyện đi.

Thương Duật đưa cho nàng một chiếc đèn, khẽ cười "Nhiều khi điều họ ước, chưa chắc đã là điều thực sự cần, nếu chúng ta thành toàn cho họ, họ sẽ sinh ra ỷ lại và tham lam." Hắn thắp đèn lên "Nguyện ước trong những hoa đăng này, là lòng tin của họ, dù rất mong manh."

Yến Ly cười thành tiếng "Nếu họ cầu được ước thấy, chẳng phải những gì Ti Mệnh ngài ấy viết thành công cốc sao!"

Thương Duật cũng cười, Yến Ly đến sát bờ sông, thả đèn xuống nước. Ánh sáng lung linh trên sông phả lên gương mặt phàm trần, nàng mỉm cười "Ít ra, phàm nhân còn có thể ước nguyện."

Thương Duật không quen nàng bi xuân thương thu như vậy, trong thoáng qua có đôi chút thất thần. Ngồi một lát, Yến Ly mới đứng dậy, quay đầu hỏi hắn "Có gì đáng xem nữa không?"

Thương Duật vuốt cằm "Tạp kỹ."

Hai người bọn họ nhàn nhã dạo chợ đêm, xem tạp kỹ, không hề hay biết có một cặp mắt dõi theo mình không rời.

Sáng hôm sau, Yến Ly biến mất.

Thương Duật tìm một vòng quanh thành không thấy tăm hơi, liền trở về Lăng Á, làm phép nhìn xuống Vạn nhãn kính, liền thấy Yến Ly ở Quỷ tộc.

Nàng hôn mê nằm trên chiếc giường lộng lẫy, ở trong cung của thế tử Quỷ tộc.

Giỏi, rất giỏi. Thịnh Dương, ngươi lại dám cướp người trên tay bản quân!

Thương Duật nhìn nàng im lìm nằm đó, nghiến răng, trong phút chốc đứng phắt dậy, gọi một đám mây lành đến, thẳng hướng Quỷ tộc mà đi.

Thịnh Dương lúc này vừa vào trong điện, đã có hai tỳ thiếp lả lướt đi ra "Điện hạ!"

Hai nàng cởi áo choàng cho hắn, Thịnh Dương nheo mắt cười "Tiểu hồ ly của ta đã tỉnh chưa?"

Ngày hôm qua xuống trần hỏi hoa tìm liễu, hắn vô tình nhìn thấy một nữ nhân như hoa như ngọc, chân thân lại là một con bạch hồ. Nghe nói nữ nhân tộc bạch hồ là quyến rũ kiều mỵ nhất, mà kẻ nổi danh phong lưu như hắn lại chưa có vinh hạnh được một lần. Nam nhân đi cạnh nàng ta lại là người phàm, xem ra tiểu tiên hồ này cũng không quá câu nệ. Đến lúc dùng phép làm nàng hôn mê suy yếu, mới phát hiện nàng dịch dung, dung mạo chân chính làm cho hắn thần hồn điên đảo. Nếu không phải vừa trở về đã bị phụ vương triệu kiến, hắn đã sớm đem mỹ nhân biến thành người của mình rồi.

"Nàng vẫn chưa tỉnh thưa điện hạ!"

Nghĩ đến đó, Thịnh Dương cười gian tà, bước đến gần bên giường, vuốt ve khuôn mặt Yến Ly. Hắn đưa mặt lại gần nàng, muốn hôn xuống đôi môi đỏ mọng, đột nhiên bị cắt ngang.

"Thưa điện hạ, Lăng Á thần cung Thương Duật quân tới!"

"Cái gì? Thương Duật quân sao bỗng dưng lại tìm bản cung?" Thịnh Dương có nghe đến, nhưng chưa gặp bao giờ, chỉ biết hắn là con trai nữ thần Nguyệt Cát, người kế nhiệm Lăng Á thần cung, là một kẻ lang thang khắp tứ hải bát hoang, không ai biết rõ hắn là người ra sao.

"Tiểu nhân cũng không rõ, ngài đang đợi điện hạ ở đại điện."

Mỹ nhân ở trong lòng, làm sao hắn nỡ buông, bàn tay nhấc lên kéo đai lưng của Yến Ly xuống, nói vọng ra

"Nói với Thương Duật quân, bản cung còn đang bận chính sự, qua nửa canh giờ nữa sẽ..."

Hắn còn chưa kịp dứt câu, rầm một tiếng, cửa bị đánh tan nát, một nam nhân áo tím hùng hổ xông vào. Thương Duật liếc thấy thân ảnh quen thuộc dưới thân Thịnh Dương, thấy nàng mê man, y phục xộc xệch, hai mắt vằn lên tia đỏ, tay phải siết lại rồi mở ra, bảo kiếm xuất hiện, một đường thẳng đâm về phía Thịnh Dương.

Thịnh Dương vội vã né qua một bên, biến ra một thanh đao nhảy xuống giường, quát "Ngươi là ai? Dám hành thích bản cung!"

Thương Duật khoát tay, thanh bảo kiếm trở về trong tay hắn, không nói một lời, bóng áo tím lướt về phía Thịnh Dương, hai mắt bừng bừng lửa giận, nhanh chóng đánh tới. Thế công của Thương Duật như vũ bão, Thịnh Dương không thể làm gì khác ngoài vừa lùi vừa đỡ.

"Người đâu! Có thích khách!" Hắn gào lên, mắt nhìn ra ngoài, ngoài hai thị vệ gục trước cửa thì chẳng có ai. Khốn kiếp, vì đây vốn là nơi hắn uống rượu thưởng nữ nhân, nên có rất ít thị vệ, chỉ sợ khi chúng đến nơi, hắn đã chết dưới kiếm của thích khách rồi.

Thịnh Dương không kịp tránh, trên vai liền trúng một kiếm của Thương Duật.

"Người của bản quân ngươi cũng dám đụng tới, lá gan ngươi quá lớn rồi!" Thương Duật nghiến răng.

"Vậy nam nhân đi cùng nàng hôm qua là ngươi?" Thịnh Dương hai mắt loé lên, từ trong tay áo ném ra một phi tiêu bay về hướng Yến Ly, Thương Duật vội vàng nghiêng người, đưa kiếm ra đỡ, Thịnh Dương nhân sơ hở này tặng hắn một đao bên sườn.

Thương Duật theo bản năng ôm lấy vết thương, nhìn lại, mới thấy chảy ra là máu đen.

"Từ trước đến nay còn chưa có ai dám động đến một sợi tóc của bản cung. Vì một con hồ ly mà làm đến mức này, có đáng không?"

"Ngươi thật hèn hạ." Hắn nghiến răng, lửa giận càng dâng cao, xông vào Thịnh Dương. Đồ đạc trong tẩm điện xa hoa của thế tử quỷ tộc cơ hồ bị đập nát hết, Thịnh Dương bị chém suýt gãy rời tay trái, đó là tốc độ của Thương Duật đã chậm đi nhiều vì trúng độc, nếu không cánh tay của hắn sớm đứt lìa. Đánh từ trong điện ra đến ngoài sân, đến lúc Thương Duật đánh gãy cây cổ thụ thành tinh, mặt đã trắng bệch, Thịnh Dương nhìn cổ thụ đã ở Quỷ tộc mấy nghìn năm cứ thế đổ xuống, liền buônh xuống sĩ diện, ôm cánh tay bị thương gào lên "Bản cung chưa chạm vào nàng! Chưa chạm vào nàng!"

Quả nhiên lửa giận của Thương Duật nguôi bớt, chỉ kiếm vào mặt Thịnh Dương "Ngươi nói thật?"

"Thật... là thật." Nói xong, hắn ta ngã ra đất, máu tươi đầm đìa.

Thịnh Dương hôn mê, bên ngoài đã nghe tiếng binh lính chạy đến, Thương Duật ôm vết thương, loạng choạng đến chỗ Yến Ly, cài lại đai lưng cho nàng, chật vật leo lên mây lành. Lúc hai người vừa rời đi, binh lính Quỷ tộc cũng tới nơi.

Lăng Á thần cung.

"Yến Ly, tỷ tỉnh!" Một cung nữ nhỏ tuổi vui vẻ nói.

Yến Ly ngồi dậy, tay đỡ trán, thở hắt ra "Đầu ta nặng trĩu."

"Tỷ tỷ không sao chứ? Tối hôm qua, quân thượng ôm tỷ trở về, tỷ thì hôn mê, người quân thượng toàn là máu, ngã từ trên mây xuống, làm muội sợ muốn chết!"

Yến Ly không tài nào nhớ nổi, nàng và hắn về khách điếm, sau đó đã xảy ra chuyện gì?

"Lạc Lạc, Thương Duật đâu, hắn thế nào rồi? Đưa ta đến chỗ hắn."

Nghe đến độc dược của Quỷ tộc, toàn thân nàng đều lạnh ngắt. Hẳn là họ từ Quỷ tộc trở về. Có chuyện gì mà nàng và Thương Duật lại đến Quỷ tộc cơ chứ? Thương thế của hắn...

Lúc này, nữ thần Nguyệt Cát lại không có trong cung. Yến Ly không biết mọi chuyện là thế nào, ở chỗ Thương Duật chờ hắn tỉnh lại. Chừng nửa khắc, có khách đến thăm hắn, nàng được bảo rằng đó là Lang vương Dật Trần, bằng hữu thân thiết nhất của hắn.

Đến đây, Yến Ly đã biết được mọi chuyện. Thì ra, trước khi xông vào Quỷ tộc, Thương Duật đã báo cho Lang vương đề phòng bất trắc, nhưng Lang vương không đến kịp.

Bạch Dật Trần nhìn Yến Ly, trong mắt loé lên vẻ khó hiểu, cau mày nói khẽ: "Bằng thực lực của Thịnh Dương, nhẽ ra một góc áo của Thương Duật hắn cũng không chạm đến được, thế này là thế nào?""

Yến Ly trong lòng thật sự bất ngờ, không ngờ hắn vì cứu nàng mà mạo hiểm như vậy, xem ra sau khi hắn tỉnh lại, nàng thực sự nên đối tốt hơn với hắn.

Một ngày sau, thượng thần Nguyệt Cát trở về, mang theo tin xấu.

Thịnh Dương ở Quỷ tộc, Thiên đế không tiện can thiệp, nhưng Quỷ vương đã hứa phạt hắn cấm cung một trăm năm suy ngẫm.

"Về phần Thương Duật, đánh trọng thương thế tử, phá nát tẩm cung của hắn, còn đánh ngã thụ tinh Quỷ vương quý, lịch kiếp ba lần."

Yến Ly không ngờ đến là kết quả này, nhưng đúng là Lang vương đã nói với nàng, Thương Duật bị thương nặng, tên kia cũng không khá hơn, mà cung điện của người ta còn bị hắn đập phá, Quỷ vương lên tận Linh Tiêu bảo điện đòi công đạo, Thiên đế không thể không trừng trị Thương Duật.

Nhưng việc xấu này chưa tới, việc xấu kia đã đến. Thật ra việc này vốn không xấu, nhưng trong thời điểm này chính là muốn mạng của Thương Duật.

Hắn chịu thiên kiếp.

Lúc biết Thương Duật đang chịu sét đánh, Yến Ly lập tức chạy tới. Hắn mới tỉnh hai ngày nay, đến Nguyệt Cát cũng không biết liệu hắn có qua được hay không. Qua được, phi thăng thượng tiên, còn không qua, sẽ hôi phi yên diệt.

Nhìn Thương Duật chống đỡ, trái tim nàng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Yến Ly không dám rời mắt khỏi hắn một khắc, vốn muốn gào thét cổ vũ hắn, giờ khắc này lại thở mạnh cũng không dám, hai tay siết chặt nhìn hắn khuỵu xuống.

Thương Duật lần nữa bị thương nặng, nhưng hắn đã qua được.

Vì chuyện này xảy ra, thời hạn hắn phải xuống trần lùi lại một tháng. Trong những ngày dưỡng thương, Thương Duật không chịu gặp nàng một lần nào, Yến Ly thầm nghĩ, chắc hắn giận mình lắm.

Trước ngày hắn đi, Yến Ly đến gặp Nguyệt Cát.

"Thượng thần, căn nguyên chuyện này là do con. Con xin được xuống trần cùng Thương Duật."

Minh phủ.

Thương Duật rút cục không nhịn được nữa, khẽ gắt "Ngươi theo ta làm gì?"

"Ta cũng có lỗi, ta muốn chịu kiếp số cùng ngài." Yến Ly mím môi, bướng bỉnh nói.

Hai thân ảnh một tím một trắng đứng trên Vọng Hương đài, ngoài ra còn có Mạnh Bà cùng vài gã quỷ sai.

Yến Ly có chút ngạc nhiên nhìn Mạnh Bà ở kia, nàng đã tưởng tượng ra một bà lão tóc bạc phơ, không ngờ là một cô nương trẻ tuổi, mặc váy lụa dài màu đen không có bất kì hoa văn gì, vóc dáng cao gầy, gương mặt xinh đẹp, toàn thân tản ra thanh lãnh. Nàng từ trong cái nồi đồng thật lớn trước mặt múc ra hai bát canh, quỷ sai liền nhận lấy.

Quỷ sai dâng lên hai bát canh, nghiêm cẩn nói "Thỉnh quân thượng và tiên tử uống canh."

Thương Duật tay bưng bát canh, mắt loé lên nhìn Yến Ly đang ngoan ngoãn uống, hắn đột ngột quát "Ngươi lẽ ra không nên theo ta!"

Yến Ly giật mình suýt sặc, ngẩng đầu nói "Ta có ý tốt, ngài còn mắng ta?"

"Ngươi quá ngốc, ta sợ ngươi xảy ra chuyện gì, mẫu thân sẽ đau lòng, nên mới cứu ngươi, ai ngờ bị thương nặng như vậy!"

Quỷ sai không ngờ Thương Duật tự nhiên nổi nóng, nghĩ đến chuyện Thương Duật đánh nát cung điện của thế tử Quỷ tộc, thầm nghĩ hắn cũng phá mất Vọng Hương đài thì gay, liền vội vàng lên tiếng "Quân thượng, ngài bớt giận, dù sao Yến Ly tiên tử cũng ở đây rồi."

Yến Ly không nói cái gì, ấm ức nhìn một bên.

"Đúng đấy, quân thượng." Một tên khác nói.

"Ngươi chính là kiếp số của ta." Thương Duật lườm Yến Ly nói, đưa bát lên miệng, cái bát trống không trả lại cho quỷ sai, trên môi thoáng qua ý cười: "Đi thôi!"