Hoa Mộng Trần Gian

Chương 14




Hôm nay đã là ngày thứ ba kể từ khi Ngọc Sơ cung cháy rụi.

Hôm ấy, xế chiều, Ngọc Sơ cung bỗng nhiên bốc cháy lớn. Hoả thế rất mạnh, mãi đến đêm khuya mới dập được tắt hẳn. Kỳ lạ là, tất cả cung nhân đều thoát, nhưng lại không thấy Thần phi.

Hoàng thượng từ ngoài cung tức tốc chạy về, phát điên, một hai đòi lao vào trong đám cháy tìm Thần phi nương nương. Cấm quân phải bất chấp giữ ngài lại, không cho hoàng thượng tiến vào đám cháy, mặc cho ngài gào đến khản cả cổ tên Thần phi.

Đến khi lửa được dập tắt, cấm quân nới lỏng tay, hoàng đế liền không ngại bụi bẩn, tro còn nóng rẫy, nhất quyết vùng ra đi tìm Thần phi. Ngài điên cuồng dùng tay không đào bới, ra lệnh cho tất cả mọi người cùng tìm.

Hoàng đế mất trí rồi.

Ngài không ngừng tay, miệng liên thanh gọi "Yến Ly, Yến Ly, nàng đâu rồi, nàng trốn ở đâu vậy, đừng doạ trẫm!"

Kết quả, lật tung đống đổ nát của Ngọc Sơ cung, cũng không thấy hài cốt của Thần phi đâu. Mộc Tâm chết trân, đám cung nữ khóc nức nở, nô tài, cấm quân tham gia tìm kiếm nãy giờ bất lực, đinh ninh rằng hoả thế quá lớn, thân xác Thần phi đều biến thành tro cả rồi, không cách nào thu lại được. Thật lạ, ai cũng thoát được, riêng mình Thân phi thì không. Trong lòng ai nấy đều có nghi ngờ, nhưng không ai dám nói ra.

Mộc Tâm nức nở khóc, dường như nương nương đã biết trước chuyện này, cho nên hôm nay mới bảo nàng đem thái tử đến thăm thái thượng hoàng.

Thật ra chỉ là vì Đoan Mộc Yến Ly muốn Mộc Tâm ở lại với con trai mình mà thôi, chính nàng cũng không hề biết sẽ có hoả hoạn xảy ra. Thường ngày nàng đối xử với hạ nhân rất tốt, lúc có cháy mọi người đổ xô đi tìm, không thấy nàng trong cung, tưởng rằng nàng đã trốn thoát rồi.

Vụ hoả hoạn này vốn là kế hoạch của Thương Duật, sau khi đưa nàng đi, hắn sẽ cho phóng hoả Ngọc Sơ cung nhằm đánh lừa người ngoài. Nhưng không, sao lại thế này!

Một đêm không trăng không sao, ánh sáng duy nhất là từ những ngọn đuốc. Không gian tang tóc đến đáng sợ. Trong khi tất cả đang chờ cơn lôi đình của hoàng đế, thì đột nhiên, ngài ngửa đầu lên trời, cười lớn.

Tiếng cười này, so với việc ngài nộ khí xung thiên, còn khiến người ta sợ hãi hơn.

"Nàng còn sống! Nhất định là vậy!" Mắt hắn đỏ lên, nhìn quanh, rồi lại lớn tiếng "Nàng chưa chết, chưa chết!"

"Hoàng thượng, xin người nén đau thương!" Vị công công thân tín rùng mình vì bộ dạng ấy của hắn,đi lên can ngăn, Thương Duật gạt ra, gào lên "Trẫm không tin, sống phải thấy người, chết phải thấy xác!"

Mộc Tâm lặng lẽ đốt vàng mã, vì hoàng đế không tin chủ tử nàng đã chết, tất không cho phát tang, một mặt tìm ra kẻ chủ mưu là hoàng hậu, xử trảm cả nhà, lại chuẩn bị ngự giá thân chinh đánh Diên Hải.

Thương Duật chống ngoại xâm, vẫn không quên phái người truy tìm tung tích nàng khắp nơi. Mất hai năm ròng, chế phục được Diên Hải, hắn vốn nghĩ là do Đoan Mộc Kiến Thành đưa nàng đi, nhưng không phải. Niệm tình huyết mạch của nàng, hắn không giết hoàng thất Diên Hải.

Thương Duật không chịu bỏ cuộc, trong tám năm đánh Nam dẹp Bắc, vó ngựa Tinh Mộ in dấu khắp nơi, sát nhập Diên Hải, hàng phục hai nước còn lại là Nguyên Lăng và Tây Lĩnh. Thế nhưng, trong trận chiến cuối cùng với người Tây Lĩnh, hắn trúng một đao tẩm kịch độc, cầm cự được hai ngày, hoàng đế băng hà.

Rút cục, trẫm cũng không đợi được nàng.

Truyền rằng, khi ra đi, hoàng đế còn ôm một chiếc đồng tâm kết đơn sơ trong ngực.

Theo di chiếu của người, an táng mộ rỗng Thần phi nương nương, truy phong làm hoàng hậu, hợp táng với hoàng đế. Thái tử còn non nớt lên ngôi, nhưng có trung thần phò tá, bản thân trí tuệ hơn người, tiếp tục đưa Tinh Mộ đi lên hùng mạnh, suốt bốn mươi năm tại vị chư hầu quy thuận.

Minh phủ.

Thương Duật siết nắm tay, lạnh lùng mở miệng: "Thế là thế nào?"

Diêm Vương mày nhíu thật chặt, khó xử nói: "Ta cũng không biết vì sao, mà Yến Ly tiên tử chưa trở về."

"Sao Yến Ly lại chưa trở về được! Nàng rõ ràng là..." Kích động ảnh hưởng đến vết thương, Thương Duật hơi nhíu mày, Diêm vương lo lắng nói "Tiên thể Yến Ly tiên tử vẫn ở đây, nhất định sẽ tìm được linh hồn của nàng trở về, nhưng ngươi trước hãy trở về dưỡng thương đã."

Thương Duật nhìn vào tiên thể im lìm lạnh lẽo của Yến Ly, bàn tay siết vào rồi lại mở ra, Diêm Vương nhìn sắc mặt ngày một trắng của hắn, giục: "Ngươi mau trở về dưỡng thương đi, thượng thần Nguyệt Cát giận lắm, người của thần cung đã đợi ở..." Nếu không phải hắn còn dang dở chuyện lịch kiếp ở trần thế, đột ngột gọi về sẽ phá hỏng kiếp số của những người khác, thượng thần Nguyệt Cát thay vì cho người đến điều trị cho tiên thể của hắn ở đây, đã đến phàm trần kết liễu vị hoàng đế kia sớm hơn. Mũi đao tẩm độc giết chết Nạp Lan Thương Duật kia là do thượng thần dẫn lối, lúc ấy Diêm vương nhìn sắc mặt u ám của thượng thần, ông ta là chúa tể của cái chết, mà còn thấy rùng mình, hỏi người: "Thượng thần, làm như vậy có tàn nhẫn quá không?" Nữ thần Nguyệt Cát đáp: "Mạng nó còn không cần, cho nó chút bài học này đã là gì!"

Thế nhưng ông ta chưa kịp dứt lời, đã thấy Thương Duật ngồi xếp bằng trên giường đá, bắt quyết.

Diêm vương lầm bầm: "Ta đã nói là Truy hồn thuật cũng vô hiệu..."

Quả nhiên, chưa đầy nửa khắc sau, tầng ánh sáng màu tím bao quanh Thương Duật biến mắt, hắn mở mắt ra, nôn ra một búng máu tươi.

Diêm Vương chưa kịp phản ứng, Thương Duật đã đứng bật dậy, vẻ mặt hoang mang "Truy hồn thuật cũng không thấy, chẳng nhẽ là ở Quỷ tộc? Ta phải giết Thịnh Dương!""

"Không đúng, nếu là ở Quỷ tộc, thì khi ta ở đây triệu hồi, linh hồn cũng sẽ quay về. Giam giữ linh hồn của một tiên nữ, Thịnh Dương chưa có bản lĩnh đó, Quỷ vương lại không có lý gì làm chuyện đó. Ngài hãy bình tĩnh lại đi. Lăng Á thần cung và Quỷ tộc vừa mới xảy ra chuyện như vậy, náo đến Ngọc đế, hơn nữa thời gian ở mỗi kiếp của ngươi chưa lần nào được đến sáu mươi năm, Thịnh Dương vẫn còn chưa được thả ra nữa kia. Có người Thiên giới ở đó giám sát, tin rằng hắn không dám giở trò gì."

Thương Duật bình tĩnh lại đôi chút. Hắn nhớ lại, ở kiếp này trong đám cháy, không có trông thấy xác của Đoan Mộc Yến Ly. Khi hoàng hậu biết tin đó, còn điên cuồng nói không tin, cái gì mà "Ta bị lừa, ta bị lừa rồi! Hoàng thượng, ta là bị xúi giục! Ta bị ép!" Hắn lúc đó bị lửa giận làm mờ mắt, chỉ cho là nàng ta vịt chết còn cứng mỏ, căn bản không để ý những lời này. Có người đã mượn tay Trầm Uyển, dựng lên vụ hoả hoạn để mang thân xác phàm trần của Yến Ly đi. Nhưng là ai? Nàng có thù oán với ai đến mức ấy? Truy hồn thuật cũng không tìm được, nếu không phải Quỷ tộc, thì ở những nơi khác trong tứ hải bát hoang này, chỉ vì linh hồn nàng đã bị thuật pháp phong bế lại, hắn mới không tìm được.

Vạn nhãn kính. Đúng, không thuật pháp nào có thể qua mặt vạn nhãn kính.

Thương Duật hối hả lao ra khỏi động, hoá thành một làn khói biến mất.

Diêm Vương phất tay ra lệnh cho một tên quỷ sai "Đi, đi nói với người của Thần cung ở bên ngoài, quân thượng của họ đã rời đi rồi."

Còn có một mình, ông vuốt chòm râu bạc, lắc đầu, quả thật không ngờ xử lý xong Yết Thư, hắn lại không về chữa thương, mà từ núi Bắc Hiệu lao thẳng đến đây. Đáng lẽ vết thương không quá nghiêm trọng, mà vì không chữa trị kịp thời cho nên mới trở nặng. Hắn vừa đến đã đi vào cổng luân hồi, ông căn bản không biết chuyện gì, chỉ đến khi phu thê thượng thần Nguyệt Cát lo lắng chạy đến cửa, mới biết chuyện, hoá ra nếu không phải Sơn thần núi Bắc Hiệu báo tin, họ cũng không biết.

Đôi oan gia này, lão già ta đã sớm biết đến ngày này mà.

Vạn nhãn kính thật là là một hồ nước, mặt hồ luôn luôn tĩnh lặng, không bao giờ gợn sóng, cũng không bao giờ phản chiếu bất cứ thứ gì. Thương Duật hai chân vừa mới chạm đất, lập tức thi triển thuật pháp nhảy xuống hồ. Bây giờ phụ mẫu hắn còn đang ở Minh phủ, nếu không nhanh, để họ bắt kịp thì không được.

Việc này chỉ có hắn mới có thể làm. Hắn biết mẫu thân cũng rất yêu thương Yến Ly, nếu không phải khi xưa nghịch thiên thành thân với phụ thân hắn, hứng chịu thiên kiếp, từ đó không thể trầm mình xuống hồ Vạn nhãn được nữa, có khi người còn làm việc này trước hắn.

Thế nhưng, lúc mũi chân vừa chạm đến mép hồ, hắn lại bị một lực cực mạnh kéo lại. Cúi đầu nhìn xuống, tầng tầng lớp lớp lụa màu đỏ tươi quấn chặt lấy hắn, bao quanh tơ lụa còn có luồng sáng trắng lạnh như băng. Thương Duật quay phắt đầu lại, vừa ngạc nhiên vừa gấp gáp: "Dật Trần? Úc Dĩnh? Thả ta ra!"

Đứng cách hắn chừng mười bước chân là hai người, một nam nhân tóc trắng, y phục trắng, giờ phút này đang đưa lòng bàn tay về phía hắn, luồng sáng trắng từ đó mà ra. Nữ tử bên cạnh mái tóc đen tuỳ ý thả ra, đổ xuống thắt lưng, một thân quần áo đỏ thẫm, tơ lụa trói chặt lấy hắn là do nàng điều khiển.

"Ngươi điên rồi sao?" Úc Dĩnh lên tiếng trước, gương mặt xinh đẹp nhuốm lửa giận. "Ngươi xem ngươi bây giờ như thế nào, muốn chết sao?"

Úc Dĩnh và Bạch Dật Trần quen biết từ khi cả hai mới mấy trăm tuổi. Sau này khi Bạch Dật Trần và Thương Duật trở thành bạn, nàng cũng vì thế mà thành bằng hữu của hắn. Tình bạn của hai yêu tinh và một vị thượng tiên, quả thật là có một không hai. Bằng hữu mấy trăm năm, Bạch Dật Trần đã vì một nữ nhân mà khổ sở như thế, khôn ngoan như Úc Dĩnh chẳng khó khăn gì mà đoán được chuyện Thương Duật muốn làm, cho nên nàng mới kéo Dật Trần chạy đến đây.

"Thả ta ra, ta nhất định phải dùng Vạn nhãn kính, Yến Ly đang gặp nguy hiểm!"

"Ngươi bình tĩnh lại, phụ mẫu ngươi sắp về tới, chúng ta cùng nghĩ cách." Bạch Dật Trần mở miệng. Thương Duật vùng vẫy, hắn biết lúc bản thân không thương tổn gì, mình hắn cũng không phải đối thủ của hai người này chung sức lại, nói gì đến bây giờ. Thương Duật thôi không vùng vẫy nữa, hắn nhìn Bạch Dật Trần, kiên định: "Thả ta đi. Ngươi cũng sẽ làm như vậy cho Vân Hinh."

Quả nhiên Bạch Dật Trần xao động.

"Nàng cũng sẵn lòng làm vậy vì ngươi, cho nên giờ này ngươi mới còn đứng đây." Thương Duật không bỏ qua cơ hội, thấy Bạch Dật Trần đã lung lay liền tiếp tục tấn công " Ngươi phải tin vào ta, Vạn nhãn kính không làm khó ta được. Nếu bây giờ ta không đi, có lẽ sẽ hối hận cả đời. Mà ta, không biết đến khi nào cả đời mới có hồi kết."

Ngực Bạch Dật Trần nhói lên, cả đời, không biết đến khi nào mới là hồi kết. Chẳng phải hắn đã từng khổ sở vì thân xác bất tử sao? Luồng ánh sáng trắng vây quanh Thương Duật buông lỏng, gương mặt Bạch Dật Trần giãn ra, vẻ như đã làm ra quyết định. Úc Dĩnh quay phắt sang hắn, gắt "Bạch Dật Trần!"

Trong lúc nàng mất tập trung, Thương Duật cắt đứt tơ lụa, thả mình rơi xuống hồ.

"Đành trông vào Thiên ý." Một giọng nói bất đắc dĩ vang lên, Bạch Dật Trần cúi thấp đầu "Thượng thần, xin thứ lỗi."

"Không phải lỗi của ngươi." Nguyệt Cát nheo mắt. Nàng biết trách ai bây giờ, nó chẳng phải giống nàng sao? Nàng khi xưa bất chấp thiên kiếp, vẫn phải bằng được gả cho phụ thân của Thương Duật. Đành trông vào ý Trời.

Nửa canh giờ sau, mọi người vẫn vây quanh hồ Vạn nhãn. Dù không nói ra,nhưng ai cũng căng thẳng. Đúng lúc nữ thần Nguyệt Cát muốn nhảy xuống tìm hắn,thì ở giữa hồ, mặt nước từ từ xao động, hình dáng của Thương Duật từ từ hiện ra.

Hắn nằm trên mặt nước, bất động, hai mắt cố gắng mở ra. Bạch Dật Trần đỡlấy hắn, Thương Duật lập tức nói: "Đi Tây Hải!"Sau đó bất tỉnh.

Mọi người còn chưa có phản ứng với những gì hắn nói, chỉ vội vã mang hắn đi chữa trị, riêng Úc Dĩnh, bản thân là hồ ly chín đuôi, lại khôn khéo lắm thứ chuyện, lập tức xâu chuỗi mọi chuyện với nhau, đột nhiên bừng tỉnh.

"Dật Trần, ngươi còn nhớ vị hôn thê hụt của Thương Duật hay không?""

Nguyệt Cát nhíu mày "Mấy ngày nay vị công chúa đó nghe nói bị ốm, không xuống nổi giường, e là do dùng phép ở trần thế bị phản phệ. Nếu là thật, ta mà đồng ý cho nàng làm con dâu ta, thật phí hoài hơn vạn năm sống của bản thượng thần. Ta đi đòi người."

"Thượng thần, thượng thần, quân thượng không thấy đâu nữa!"

Long cung.

"Giao ra đây!" Thương Duật sắc mặt trắng bệch, trên môi cũng không có chút huyết sắc, thế nhưng vẫn thẳng lưng, ngẩng cao đầu, hướng thế tử và công chúa Tây Hải ra lệnh.

Hắn vừa mới bất chấp ngăn cản xông vào phòng công chúa Tây Hải. Nàng ta đang nằm trên giường bệnh, thế tử chắp hai tay sau lưng đứng ở bên cạnh, hành động của Thương Duật khiến hắn vừa bất ngờ vừa giận dữ.

"Thương Duật quân, ngài tự ý xông vào khuê phòng của muội muội ta, không coi Tây Hải chúng ta ra gì sao?"

"Quân thượng!"" Ngọc Linh công chúa đáng thương cất tiếng, ra hiệu cho tỳ nữ đỡ nàng ngồi dậy, dựa vào gối mềm "Không thể đón tiếp từ xa, lại để ngài thấy bộ dạng này, Ngọc Linh thật hổ thẹn."

"Mau giao nàng ra đây. Bản quân không muốn lặp lại."

Lần này đến lượt thế tử mù mờ: "Ngài nói gì vậy? Muội muội, Thương Duật quân muốn muội giao cái gì?"

Ngọc Linh công chúa mím môi, vốn nghĩ chỉ cần đem Yến Ly đi khuất mắt ngài, Thương Duật sẽ thôi không để ý đến nàng ta nữa. Dù sao trước kia hai người ghét nhau như vậy, nàng vốn không coi Yến Ly là tình địch của mình, chỉ vì nàng ta là nữ nhân duy nhất ở Lăng Á thần cung mà không phải hạ nhân, lại hay lảng vảng trước mặt Thương Duật, còn không biết vì sao mà hạ phàm lịch kiếp cùng chàng, nàng dõi theo hai người họ suốt hai kiếp, dần dần cảm thấy nguy cơ, nên mới nghĩ lợi dụng Trầm Uyển bắt Yến Ly đi. Không ngờ Thương Duật tìm tới tận cửa, lửa giận đùng đùng đòi người. Đã thế, nàng càng không thể giao ra!

"Quân thượng nói gì Ngọc Linh không hiểu."

Một vệt sáng loé lên. Thanh thần kiếm hiện ra trong tay Thương Duật. Cả thế tử và công chúa đều biến sắc, thế tử cũng rút kiếm, nhìn vẻ đằng đằng sát khí của Thương Duật, cảnh giác nói "Ngài muốn làm gì? Đây không phải Lăng Á của ngài, Thương Duật quân cẩn trọng hành động!"

Thương Duật chỉ mũi kiếm vào mặt hắn " Bản quân được Vạn nhãn kính chỉ dẫn, người của bản quân đang trong tay muội muội ngươi. Thế tử, bản quân khuyên ngươi nên bảo muội muội ngươi đưa nàng ra đây!"

"Nếu không thì sao?" Công chúa Ngọc Linh kích động nói "Nàng ta là cái gì, mà khiến cho quân thượng hao tâm tổn trí như thế?"

"Muội muội, muội thật sự đã..." Thế tử sửng sốt nhìn nàng. Mấy hôm nay hắn đã thấy nàng kì lạ, ốm nặng nhưng lại không rõ nguyên nhân, xem ra là liên quan tới việc này. "Sao muội lại làm vậy? Còn không mau đem người giao ra?"

Ngọc Linh công chúa không thèm để ý đến anh trai mình, hai mắt ậng nước, giọng nói đầy vẻ không cam lòng "Nếu không thì sao? Ta không đời nào giao ra, trừ khi ngài chấp nhận hôn sự!" Nàng đường đường là công chúa của Tây Hải, thân phận cao quý như thế, được nuông chiều nâng niu từ bé, xưa nay, trừ Thương Duật, chưa từng có ai nói với nàng nửa chữ không. Nàng ngưỡng mộ Thương Duật lâu như vậy mà hắn chẳng thèm quan tâm đến, nay bảo nàng thua dưới tay một hồ tiên thấp kém, xuất thân hoang dã, tu vi lại mỏng, nàng làm sao mà cam tâm?

"Nếu không, ta sẽ tróc từng cái vảy của ngươi ra." Thương Duật dứt lời, cánh tay phải nâng lên, mũi kiếm đâm thẳng xuống sàn. Uỳnh một tiếng, mặt đá liền nứt ra, sàn nhà chấn động thật mạnh, mấy người cung tỳ đứng không vững ngã rạp ra đất.

Có động, binh lính liền đổ về phía này.

Sắc mặt Thương Duật càng ngày càng trắng, hắn cố lờ đi cơn đau nhói ở mạn sườn, đó là vết thương bị quái thú Yết Thư cào bốn mươi ngày trước. Ngọc Linh hơi run lên, nàng chết trân nhìn hắn. Hai mắt chưa từng nguôi lửa giận, bây giờ càng thêm đáng sợ, vị tiên quân muôn đời mang dáng vẻ lạnh nhạt hờ hững đã biến mất, thay vào đó là Thương Duật mất đi lí trí, sẵn sàng san phẳng Tây Hải Long cung, chỉ cần nàng dám trái ý hắn.

Thế tử phản ứng đầu tiên, quát lên "Các ngươi, đi, lục soát tẩm cung của công chúa.""

Thương Duật gắng đứng vững, không để cho kẻ khác nhìn ra bất thường. Hắn vừa rồi làm một màn hăm doạ kia, tốn rất nhiều sức, có thể chống đỡ đến lúc này, là đã cố gắng lắm rồi. Qua Vạn nhãn kính, hắn đã biết chính xác nàng ở đâu, nhưng muốn xông vào tìm nàng, tất phải giao tranh. Mà hắn, thì không còn sức nữa.

Đôi mắt Thương Duật mờ dần đi, tai cũng không nghe rõ nữa. Hắn khuỵu xuống, tay vịn lấy kiếm. Hắn nghe thấy tiếng gọi của Ngọc Linh, của phụ thân, của mẫu thân lao xao, hỗn độn bên tai. Có hai đôi tay đỡ lấy hắn, xốc hắn đứng dậy.

Rồi hắn thấy một ánh sáng xanh dìu dịu trước mặt, Thương Duật ngẩng đầu, hoá ra là một quan tài bằng băng, nàng đang nằm đó, hai mắt nhắm nghiền.

Đoan Mộc Yến Ly, Yến Ly của ta.

Trên môi Thương Duật thoáng qua một nụ cười, người hắn đột ngột gập xuống, ho một tiếng, một vệt máu tươi kéo dài trên vạt áo. Thương Duật gục đầu, không còn biết gì nữa.

Nàng cảm thấy toàn thân nặng như chì, không thể động đậy, nhưng vẫn có thể nghe thấy. Không thể mở mắt, bốn bề tối đen như mực. Những ký ức nối đuôi nhau chạy ào ào qua tâm trí. Lúc nhỏ có mẹ chăm sóc, lúc được bảo mẹ đã bị một gã phương sĩ giết rồi, đến mùa mưa, những ngày dài tưởng như cả năm, ngồi một mình trong động nhìn ra ngoài, bụng rỗng không. Những khi trời tuyết, rét run cầm cập, lùi thật sâu vào trong hang khi thoáng nghe tiếng người, năm tháng thật dài cô độc một mình.

Rồi khi được đem về Lăng Á, cuộc đời nàng sang trang mới.

Rồi khi gặp Thương Duật. Không, chính xác là rơi vào hắn.

Rồi tuổi thơ của Giang Ly và Lăng Duật như thế nào, đôi thanh mai trúc mã Mục Thương và Điệp Yến ra sao, hoàng cung xa hoa rực rỡ, đồng tâm kết Đoan Mộc Yến Ly làm, bóng lưng cô độc của hắn...Tất cả như một cơn lũ tràn qua.

Kiếp thứ nhất, hắn vẫn là hắn, còn nàng, là một cô bé vui vẻ ngốc nghếch, thật giống lúc nhỏ khi mẹ vẫn còn sống.

Kiếp thứ hai, nàng có được trí nhớ, nhưng mà Điệp Yến khi ấy thật giống nàng lúc mới về thần cung, vừa rụt rè vừa sợ hãi, không dám đón nhận bất cứ thứ tình cảm nào, vì sợ một ngày nào đó họ giống như mẹ, sẽ rời xa nàng, cho nên hời hợt, tự thu mình vào cái vỏ, cô đơn ở trong đó. Còn hắn, chấp nhất như thế, nàng chưa được thấy bao giờ.

Kiếp thứ ba, cả hai đều không nhớ gì. Nàng dựa vào hắn để có thể sống, hắn lại dựa vào nàng để trốn nỗi cô đơn đến cùng cực. Đúng thế, nàng mãi mãi không quên bóng lưng của hắn, lúc ấy nàng cảm tưởng, đó chính là kẻ cô độc nhất thế gian, vĩnh viễn có thể một mình mà bước, chỉ vì sự xuất hiện của nàng mà quay đầu lại.

Qua ba kiếp, họ còn lại gì?

Nàng mở bừng mắt.

Yến Ly biết mình đã quay trở lại nguyên thân.

"Yến Ly tỷ!"

"Lạc Lạc, nói ta biết, Thương Duật đâu, hắn thế nào?" Vừa nãy chưa tỉnh lại, nàng vẫn có thể nghe thấy, biết được tình trạng nguy kịch của Thương Duật.

Vậy là Lạc Lạc vừa dẫn nàng đi tìm hắn, vừa gấp gáp kể.

Trước kia, quả là Tây Hải có đến Lăng Á bàn hôn sự, nhưng Thương Duật không thèm đếm xỉa, lúc ấy hắn rời đi là chạy đến núi Bắc Hiệu. Hai trăm năm trước hắn đi ngang, Sơn thần ở đây cầu cứu, nói Yết Thư canh giữ binh khí của chiến thần Dực Long thoát khỏi pháp trận, hết sức tàn ác, sức ông ta không đủ để đem chúng nhốt trở lại, củng cố pháp trận. Tình hình cấp bách, hắn giúp ông ta lập ra pháp trận, đem Yết Thư nhốt lại. Không ngờ một con lớn nhất, tu vi lâu năm nhất sổng ra, hung thú này thích ăn thịt người, đã xuống núi hại mất mấy mạng người ở chân núi. Thương Duật gấp gáp đi đến, nó sắp sửa xông đến một ngôi làng thì trúng đòn của hắn. Con Yết Thư này cao chừng  một bộ, dài một trượng, vô cùng hung dữ. Thương Duật mất một ngày một đêm mới đánh bại nó, nhưng bị vuốt sắc của nó cào vào mạn sườn. Đáng lẽ phải đi chữa trị, nhưng nàng xuống trần một mình, hắn không yên lòng, nên chạy ngay tới Minh phủ. Sau khi trở lại, tuy nguyên thân được trị thương, nhưng vì phần hồn rời đi nên hồi phục rất chậm. Đã vậy, hắn còn nhảy xuống hồ Vạn nhãn. Vạn nhãn kính là bảo bối có một không hai của Thiên giới, có thể tìm bất cứ ai, nhìn thấy quá khứ của bất cứ người nào. Quyền năng như vậy, đương nhiên có cái giá của nó.

Vạn nhãn kính tiêu hao rất lớn tiên lực, thế mà hắn vẫn làm. Yến Ly lẩm bẩm trong đầu. Trước kia hắn cũng dùng cách này tìm nàng ở Quỷ tộc, vậy mà chưa từng nói cho nàng biết, hắn đã phải trả giá thế nào. Hoá ra vì tiêu hao tiên lực, hắn mới có thể bị Thịnh Dương đánh lén. Thì ra là vậy. Từ lúc đó nàng đã nợ hắn.

Còn cách chỗ Thương Duật vài bước chân, Yến Ly đột ngột dừng lại.

"Yến Ly tỷ, sao vậy?"

"Hắn vì ta làm nhiều như thế, ta cũng nên đáp lại rồi." Yến Ly cúi đầu, nói với Lạc Lạc, lại giống như nói với chính mình. Nói xong, nàng quay đầu, túm lấy tay Lạc Lạc đi thật nhanh.

Lạc Lạc không hiểu ra làm sao "Yến Ly tỷ, chúng ta đi đâu vậy?"

Yến Ly đến trước cửa phòng luyện đan của mình, nắm lấy hai vai Lạc Lạc "Tỷ có cách trị cho Thương Duật. Muội hãy ở ngoài này đợi."

Yến Ly đóng chặt cửa phòng, nổi lửa lò luyện đan. Nàng mở sách ra, ngón tay dừng lại ở một phương thuốc bí truyền, quý giá bậc nhất. Yến Ly nhanh tay bỏ nguyên liệu vào trong, ánh lửa xanh bập bùng, nàng bắt quyết, đan dược trong lò bắt đầu thành hình.

Chỉ còn thiếu một nguyên liệu quan trọng nhất.

Yến Ly nhắm mắt lại, sáu cái đuôi trắng muốt hiện ra, nàng cầm một thanh đao, nhắm chặt mắt lại, rồi mở ra, đã hạ quyết tâm, liền dứt khoát chém xuống.

"A!" Yến Ly không nhịn được kêu thét lên, khuỵu xuống, quỳ gối trên đất. Đau đến xương tuỷ. Lạc Lạc nghe tiếng thét của nàng, lo sợ đập cửa "Yến Ly tỷ, Yến Ly tỷ!