Hoa May Mắn

Hoa May Mắn - Chương 8





Đại học Đoan Hoa là trường cổ vũ thể dục, từ trước đến nay hay có truyền thống thi đua biểu diễn quyền thuật.


Tuy nói là thi đua, nhưng lại giống như mang tính giải trí hơn. Bên trong hội trường đều là những tiếng hân hoan chúc mừng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.


Nếu không có trận thi đấu này, Nghiêm Tại Phương còn không biết thì ra Lục Hải Danh được hoan nghênh nhiều như vậy.


Nghiêm Tại Phương ngồi ở hàng ghế dành cho giáo viên, khi nghe thấy cái tên Lục Hải Danh, tiếng vỗ tay lập tức ầm ầm như sấm dậy. Nghiêm Tại Phương đưa mắt nhìn về phía lễ đài, bên tai loáng thoáng tiếng của thầy ngồi cạnh: “Thầy Nghiêm, kia có phải là học sinh thầy hay nói tới đúng không? Đúng thật mà, không sai!”


Tiếp theo là một đoàn nữ sinh lên lễ đài, trong tay đều ôm một bó hoa, đưa cho Lục Hải Danh. Các cô đều cắt tóc ngắn, chạy tới, đuôi tóc bay lên theo gió, nhìn như những đóa hoa. Các cô đứng phía trước Lục Hải Danh, ở bên dưới là các nam sinh ồn ào kêu loạn.


Nghiêm Tại Phương nhìn cảnh tượng đầy nưng lượng tuổi trẻ như vậy, ngón tay gõ gõ như đánh trống. Nhưng mà càng gõ càng chậm, sau cùng chỉ là cúi đầu, vuốt nhẹ ngón tay.


Hoa tươi, nữ sinh, Lục Hải Danh.


Nghiêm Tại Phương ngồi ở chỗ nhìn, bỗng dưng trong lòng nhói lên một cái. Anh nhớ lúc còn trẻ Dương Lương Phụ từng nhận xét anh.


“Tại Phương, cậu đừng lúc nào cũng như thế, là một người đàn ông trưởng thành rồi, sao lúc nào cũng thích lên cơn ghen tuông như thế! Lòng dạ rộng rãi hào phóng một chút đi!”


Sau đó Dương Lương Phụ đi ngoại tình.


Nghiêm Tại Phương nhớ lại mấy chuyện cũ hoang đường đó, tự mình cười. Anh đứng lên, nói là vào nhà vệ sinh rửa tay.


Nhưng thực ra anh không đi, chỉ là đứng ở bên ngoài hội trường một lát, ngoài trời đã bắt đầu chạng vạng, cửa hội trường cũng đóng lại, hình ảnh mái tóc bó hoa đều dần nhạt nhòa.



Dưới bậc thềm có vài con bồ câu đang mổ mổ, Nghiêm Tại Phương rũ mắt nhìn xuống, lại nghĩ: nếu mình là con chm bồ câu, mình có thể ngậm một cái vòng hoa, bay trên lễ đài.


Nghiêm Tại Phương bị ý nghĩ đó làm cho buồn cười, không bao lâu sau lại xoay người, đi vào cửa hội trường.


Lúc anh quay người lại, chóp mũi liền đụng phải gò má Lục Hải Danh.


Trong tay Lục Hải Danh vẫn còn cầm mấy bó hoa vừa được tặng, đầu cậu nghiêng nghiêng, nhìn Nghiêm Tại Phương đang ngây ra như phỗng: “Thầy Nghiêm, nếu không phải em vẫn luôn nhìn thầy, chắc em không biết thầy đã chạy ra ngoài rồi!”


Nghiêm Tại Phương không hiểu, lui về sau một bước: “Tôi….”


Lục Hải Danh lại tiến lên một bước theo anh, cậu vừa mới biểu diễn xong, trên mặt vẫn còn ửng hồng, cả người đều tỏa nhiệt: “Em chờ cả nửa ngày, ngay cả một bông hoa thầy cũng chưa tặng em, thầy đã muốn đi rồi sao?”


Nghiêm Tại Phương lùi thêm bước nữa đã chạm chân đến cạnh bậc thềm, không thể không dừng lại, bám lấy cái giá, thật lòng khuyên nhủ: “Tôi tặng cậu cũng chả biết nói là gì, huống chi tôi cũng không có….” Lục Hải Danh không cho anh bám vào giá, liền nắm lấy tay anh, đem những bó hoa vừa nãy nhét vào trong lòng anh:”Thầy Nghiêm, coi như bây giờ thầy đã có rồi, thầy tặng em đi.”


Nghiêm Tại Phương đỡ lấy bó hoa, mấy giọt nước trên đấy văng ra làm ướt lên trường sam của anh. Anh lại đưa mắt nhìn Lục Hải Danh, thực sự rất buồn cười: “Cậu …. Tôi đưa cho cậu kiểu gì? Đưa xong, tôi còn phải xuống lễ đài lối nào nha?”


Bên ngoài hội trường không có ai khác, chỉ có vài học sinh chợt đi qua, nhưng cũng không chú ý đến hai người với bó hoa lắm.


Đây là lần đầu tiên Lục Hải Danh giận Nghiêm Tại Phương, cậu quay mặt đi chỗ khác, không động đậy, đến khi hơi thở đã bình tĩnh rồi lại nghiêng mặt nhìn lại một chút, vừa nhìn thấy Nghiêm Tại Phương, trên mặt lại nổi lên một mảng hồng.


Nghiêm Tại Phương cầm hoa, trong lòng cũng bồn chồn lo lắng, có hơi xấu hổ nói: “Hải Danh, không nên nghịch ngợm như vậy nữa!”


Ai ngờ Lục Hải Danh đột nhiên quay đầu lại, ôm cả người Nghiêm Tại Phương đều đang xấu hổ vào lòng.


Đầu của cậu tựa vào vai Nghiêm Tại Phương, “Thầy ơi…..thôi, thầy không lên lễ đài cũng tốt,” cậu ngẩng mặt lên: “Thầy ôm hoa, nhìn rất là đẹp mắt, để cho người khác nhìn thấy em cũng không đồng ý.”


Hơi thở của Lục Hải Danh vờn quanh, quyện cùng cả mùi hoa thơm, tất cả đều ập vào mũi Nghiêm Tại Phương. Anh được ôm trong lòng Lục Hải Danh, đầu choáng váng như đang bị say xe, một hồi lâu mới nhỏ giọng từ trong vòng ôm của cậu nói ra: “Hải Danh, cậu buông tôi ra đi, tôi thở không nổi,….”


Nhưng Lục Hải Danh vẫn không buông.


Ôm được Nghiêm Tại Phương trong lòng mình, cậu vừa hỗn loạn vừa vui mừng.


Nhưng cậu cũng có một thắc mắc nho nhỏ, cậu mở miệng trước: “Thầy ơi, sao anh không đợi em, anh lại ra ngoài trước? Có phải em đánh quyền không đẹp ạ?”


Nghiêm Tại Phương tựa cằm vào vai Lục Hải Danh, lắc lắc đầu, nhưng lại ấp úng không nói ra.


Anh là người rất hay do dự, bây giờ lại dây dưa với Lục Hải Danh, bị Lục Hải Danh không biết ngại ngùng là gì nhiễm lây, dây dưa lâu như thế, cũng bắt đầu mài ra được một ít mặt dày rồi.


“Không phải còn có nhiều nữ sinh xinh đẹp như thế sao? Hoa cũng vây xung quanh cậu, tôi nhìn không thấy cậu nữa…..”


Tuy là Lục Hải Danh đúng là da mặt dày, nhưng nhất thời vành tai cũng đỏ rực lên. Cậu cười, đem cả cơ mặt đều thả lỏng, như là đường làm quan rộng mở đến nơi: “Vậy bây giờ em ở trước mặt thầy rồi đây, thầy nhìn em nhiều hơn một chút.”


Thiên sứ phương Tây với đôi cánh đang bay lượn, cũng chính là thần tình yêu Cupid, mũi tên của cậu bé vẫn chưa bắn đến trong lồng ngực của Lục Hải Danh. Cậu nhóc này vẫn còn bướng bỉnh lắm, cái mông lộ ra hết sạch cười khanh khách bên cạnh Lục Hải Danh: nghe thấy chưa, anh ấy thật đáng yêu. Tiến tới đi nha, đi ôm ảnh, hôn ảnh, đi yêu ảnh nha. Ngày tốt thì chóng qua*, hiếm khi có dịp như thế này?


(良辰苦短 lương thần khổ đoản, ý chỉ ngày đẹp thì thường nhanh chóng trôi qua, hay dùng để chỉ cho các cặp đôi yêu nhau)


Lục Hải Danh nghe đứa bé này nói, không biết trong lòng lại đang động tâm tư gì, chỉ ôm thắt lưng Nghiêm Tại Phương, nhân lúc máu chảy trong người chưa bình tĩnh lại, lại hơi nâng anh lên.


Nghiêm Tại Phương theo lực của cậu, không khỏi kiễng chân lên, hoảng hốt nói: “Hải Danh, Hải Danh! Cậu đang làm gì thế?”


Kính mắt của anh sượt trên mũi, hai cánh tay thì đẩy trên ngực Lục Hải Danh, cái cổ không khỏi gần sát gò má Lục Hải Danh. Giống như một cô gái đi giày cao gót đang tiến vào lồng ngực người yêu.


“Thầy Nghiêm,” giọng nói của Lục Hải Danh lướt qua những giọt nước đọng trên cánh hoa, tiến tới gần vành tai Nghiêm Tại Phương: “Nếu anh xấu hổ, có thể lấy hoa che đi.”


Muốn che vậy liền che đi.


Cuối cùng học sinh của anh đứng dưới bậc thềm hội trường, ôm anh lên, ngước cổ rồi hôn anh.


Tên nhóc này chắc cũng chưa từng hôn qua người khác, cậu không biết môi lưỡi phải gắn bó vào nhau như nào, cũng không biết dùng đầu lưỡi để dây dưa. Nụ hôn của cậu chân thành mà đơn giản, giống như chỉ là da thịt thân cận, cũng đủ để làm cậu vui sướng—- chỉ cần người kia là Nghiêm Tại Phương.


Tay trái của Nghiêm Tại Phương ôm chặt bó hoa, anh không đẩy cậu ra, chỉ ôm chặt bó hoa.


Một bó hoa không lớn không nhỏ, cũng đủ che đi hai gò má, dưới đêm trăng là một góc thiên đường.


Cánh tay của anh hướng xuống dưới, đỡ lấy cổ Lục Hải Danh, lúc ban đầu anh còn hờ hững thụ động, lúc này lại nghĩ đến mấy tâm tư kiều diễm. Đối với một Lục Hải Danh như vậy, làm sao lại không nổi tâm tư cho được? Mặc dù biết là liều lĩnh ngu ngốc, anh cũng muốn hôn đáp lại cậu. Lục Hải Danh thoát ra khỏi các cô nữ sinh, đuổi theo anh ra ngoài hội trường, chỉ là một chuyện nhỏ bé như vậy, làm anh lại cảm thấy mình được cưng chiều mà kiêu ngạo một chút.


Dường như chỉ cần ở cùng Lục Hải Danh, anh sẽ nảy sinh ra những tâm tư hiếm thấy.


Anh chạm môi Lục Hải Danh, chỉ hy vọng bó hoa này có thể hào hiệp, làm một việc tốt nho nhỏ giúp chúng ta, nở lâu hơn một chút, lâu hơn một chút nữa đi.