Hoa May Mắn

Hoa May Mắn - Chương 2




Khi Lục Hải Danh gặp lại Nghiêm Tại Phương, cậu lúc ấy đang ngồi thẫn thờ ở chỗ ngồi, đột nhiên thẳng tắp sống lưng lên.



Là anh ấy!



Có thông báo rằng sẽ có một giáo viên ngữ văn mới đến, thì ra chính là anh!



Lục Hải Danh ngồi ở vị trí đầu tiên, nên rất gần anh, cẩn thận tỉ mỉ đánh giá người này. Hôm nay anh dùng sáp vuốt tóc gọn gàng chải ngược về sau, một thân trường sam chỉnh tề, hiện ra vóc người cân xứng, phong thái đĩnh đạc, cùng với người đáng thương tìm chó hôm đó như hai người hoàn toàn khác nhau.



Anh viết tên mình lên bảng, Lục Hải Danh rướn cổ lên nhìn, Nghiêm Tại Phương. Lục Hải Danh đọc nhẩm trong miệng mấy lần, cái tên này làm cậu cảm thấy thật thú vị. Một cái tên đầy chất thư sinh thế này, mà chó của anh lại gọi là Điềm Điềm (ngọt ngào)!



Lục Hải Danh biết được cái bí mật nho nhỏ này, không nhịn nổi, gục hẳn xuống bàn mà cười. Nghiêm Tại Phương liếc mắt nhìn qua, chỉ từ bộ tóc đã nhận được ra cậu là ai.



Sau cả tiết học dập khuôn theo chương trình giáo án, cuối cùng cũng thông báo một tiếng kết thúc buổi học.



“Mỗi tuần phải nộp một bài tập—- bài tập viết văn,” Nghiêm Tại Phương giơ tay giữa không trung, một hồi sau mới hạ xuống.



“Có thể là tự sự, có thể là nghị luận về các vấn đề gần đây, không thì nghị luận văn học cũng được, không được lười biếng đâu đấy.” Nghiêm Tại Phương nghe thấy có tiếng học sinh thở dài, “Nếu không nghĩ ra được cái gì, cũng có thể viết những cái bực tức trong lòng ra, nếu có viết phân tích cặn kẽ được, thầy cũng sẽ cho điểm.” Sau đó là một tràng cười vang lên.



Hết giờ Lục Hải Danh liền đi tìm anh. Một phần vì cậu chính là ủy viên văn học của khóa, đây là nghĩa vụ, còn lại cũng là xuất phát từ mục đích riêng nữa. Bí mật của người trẻ tuổi như là sợi dây thép gai, mặt ngoài thì giả vờ trấn tĩnh, trong lòng nhất định lại như bị chọc cho ngứa ngáy.



“Thầy ơi, hai chúng ta đã từng gặp đó ạ, thầy còn nhớ không thầy?” cậu đang đứng ở dưới bục giảng, cao ngang đến ngực của người kia.



Nghiêm Tại Phương gấp lại giáo án, gật đầu: “Tôi vẫn nhớ, em đánh quyền rất khá, tôi rất thích xem.”



Hai tay Lục Hải Danh bám vào hai cạnh bàn giáo viên, vì Nghiêm Tại Phương còn nhớ cậu, lập tức lại trở nên hưng phấn.



Ai ngờ thầy Nghiêm cúi đầu xuống, nhìn cậu xuyên qua thấu kính: “Đánh quyền rất tốt, nhưng cũng không thể cho thêm điểm môn văn được, hiểu chưa?”



Lúc này Lục Hải Danh mới hiểu ra, thầy Nghiêm hiểu nhầm cậu thấy người sang bắt quàng làm họ rồi.



Thật là oan cho cậu quá!



Ít khi Lục Hải Danh cảm thấy tâm trạng khẩn trương như vậy, cậu lắc đầu: “Thầy ơi, em không có ý này. Em chỉ là, chỉ là rất vui thôi ạ. Huống chi, văn của em vốn dĩ cũng rất tốt mà. Thầy hiểu lầm em rồi thầy ơi!” Lục Hải Danh nhìn anh, mắt mở trừng trừng, nhưng lông mày lại vương chút thương tâm, ủ rũ nhíu xuống.



Nghiêm Tại Phương nghe cậu nóng lòng giải thích, cũng biết mình làm vậy cũng không đúng rồi. Cuối cùng anh vươn tay ra nhẹ nhàng vỗ bả vai Lục Hải Danh, “Là do tôi vội vàng suy đoán lung tung, đừng giận nhé.”



Lục Hải Danh vốn đang cảm thấy oan ức khó chịu thì lại được thầy Phương dỗ dành, thế là thoáng cái lông mày lại nhướng phát lên rồi.



“Thầy ơi, bao giờ thầy lại đến nhìn em đánh quyền nữa ạ? Lần trước bị thầy bắt gặp lúc em sơ sẩy thôi, chứ em đánh cũng giỏi lắm đấy ạ!”



Nghiêm Tại Phương bị cậu chọc cười, “Tôi cũng không biết nữa. Nếu tôi có thời gian rảnh, sẽ đi qua xem, được không?”



Lục Hải Danh gật đầu, sau đó mới nhận ra mình có mấy hành động hấp tấp, lúc này mới bình tĩnh lại: “Thầy ơi, em muốn kết bạn với thầy.”





Nghiêm Tại Phương chỉ mỉm cười. anh không biết có phải cậu cố ý đến trêu mình hay không, nên không nói gì nữa.



Một tuần sau, anh nhận ra không phải Lục Hải Danh nói đùa.



Bài văn mà Lục Hải Danh nộp, là viết về mối quan hệ cân bằng giữa Quyền thuật và Âm Dương.



Nghiêm Tại Phương tỉ mỉ đọc một lượt, sâu sắc cảm thấy cậu học sinh này không hề nói quá, quả thật có chút tài hoa. Anh nhìn bài văn của Lục Hải Danh, sướng không chịu được: hay lắm, anh thế mà có một học sinh tài giỏi như thế.



Anh cầm bút định phê mấy lời ca ngợi, ai ngờ nhìn kỹ lại, ở mấy dòng cuối tờ giấy có vài dòng chữ bé tí hon:



‘Thầy đã đồng ý lúc rảnh rỗi sẽ đến nhìn em mà. Sáu giờ em bắt đầu tập quyền, đến tám giờ kết thúc, em lại đợi thêm một tiếng nữa, mà vẫn không đợi được thầy. Đã bảy ngày liên tục rồi, không nghĩ tới thì ra thầy lúc nào cũng bận như vậy, không có chút thời gian rảnh rỗi. Mong thầy hãy nghỉ ngơi nhiều hơn.’



Nghiêm Tại Phương nhấc bút, đỏ mặt.




Anh đỏ mặt không phải vì ngượng ngùng, mà chỉ là xấu hổ vì đã để người kia cô đơn chờ đợi như vậy… Anh hiểu được cảm giác ôm ấp kỳ vọng chờ đợi…dằn vặt như nào, giống như trên dây nhỏ treo một con dao ngọt ngào.



Tối hôm đó Nghiêm Tại Phương lại đến quyền phòng. Trong lòng anh có chút muốn nhận lỗi, còn không hiểu tại sao mà mang theo một cái khăn mặt.



Bạn tập quyền cùng Lục Hải Danh phát hiện ra Nghiêm Tại Phương đang ở của trước, giơ tay chỉ chỉ hướng cửa hô lên: “A! A kìa!”



Lục Hải Danh thì đang chuyên chú, cậu phản ứng cực nhanh, cản lại động tác của người bạn kia, sau đó như nước chảy mây trôi làm một cú lật ngược tay đối thủ, vật cậu ta ngã xuống sàn. Mặt cậu bình tĩnh không gợn sóng, không hề bị phân tâm, cậu bạn kia bị ngã mới oang oang kêu to: “Mẹ kiếp, không đánh nữa! Thầy gì của mày đến rồi kìa!”



Lúc ấy Lục Hải Danh mới nghe thấy cậu ta nói gì, liền quay ngoắt ra đằng sau, thu lại khí lực trong tay, người vừa bị cậu đánh ngã hô lên: “Là thầy Nghiêm!”



Lục Hải Danh ra ngoài quyền phòng, chạy vài bước đã đến.



Lục Hải Danh đánh quyền cũng khoảng một tiếng rồi, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, lộ ra hai gò má trắng hồng: “Thầy ơi, thầy đến xem lâu chưa? Em không nhìn thấy thầy!”



Nghiêm Tại Phương thấy cậu chạy tới, bắt chéo hai tay ra sau giấu cái khăn mặt đi. Anh cảm thấy hành động lau mồ hôi cho Lục Hải Danh cứ kỳ quái sao sao á, còn tại sao kỳ quái, anh cũng không giải thích được.



“Hôm nay tôi tiện đi ngang qua, vào nhìn em xem thế nào.”



Nghiêm Tại Phương ló đầu nhìn ra phía sau cậu, hỏi: “Cậu kia như thế nào rồi? Tôi nhìn em đánh cũng không nhẹ, nhỡ đâu bị thương thì sao….”



Cơ mặt Lục Hải Danh đều giãn cả ra, chỉ cười khúc khích: “Chúng em quen biết nhau từ nhỏ rồi ạ,” cậu ngoái đầu vào gọi: “Hồ Vọng nhỉ?”



Người họ Bạch nào đó bị đánh cho đang nằm trên đất, chỉ có thể giơ tay lên, ra hiệu mình đã nghe thấy.



“Cậu ta cũng chịu được đòn lắm!” Lục Hải Danh quay đầu lại, “Thầy nên lo lắng cho em mới phải, em không chịu đòn như vậy được.”



Nghiêm Tại Phương hơi ngạc nhiên, anh chớp mắt: “Cái gì cơ?”




Giọng nói phía sau Lục Hải Danh như tro tàn lại cháy, rất có khí lực: “Lục Hải Danh, mày có luyện tập tiếp hay không?”



Nghiêm Tại Phương vỗ vỗ cánh tay cậu, “Đi tập tiếp đi.”



Bạch Hồ Vọng hôm nay rất là khổ thân. Lục Hải Danh cứ như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc, càng đánh càng hăng. Cậu bị Lục Hải Danh đấm cho hết sức vô tình, dù có mặc đồ bảo hộ rồi mà khắp cả người vẫn cảm thấy đau nhức. Tập xong Lục Hải Danh còn ngại ngùng mỉm cười với cậu, nói: “Hồ Vọng, tao phải đi đây. Mày về sớm nghỉ ngơi đi nhé.”



Bạch Hồ Vọng giơ nấm đấm lên, lại đụng chạm đến cả bắp tay đang đau đớn, đành phải buông xuống: “Phắn nhanh đi!”



Nghiêm Tại Phương thấy cậu ta đau đến nhe răng trợn mắt, lại nổi lên lòng trắc ẩn, trên đường đi cùng Lục Hải Danh vẫn hỏi như cũ: “Em thật sự không làm cậu ấy bị thương đấy chứ?”



Gió đêm cũng lười thổi, chỉ có vài tiếng quạ kêu éc éc, tính ra cũng là khung cảnh thanh bình.



Giọng của Lục Hải Danh vẫn rất bình tĩnh: “Cha của cậu ta chính là sư phụ của em,” Giọng của cậu rất thấp, khí vận đan điền, là đặc tính của người luyện quyền, “Năm ấy Bạch sư phụ dạy em, còn không nương tay hơn cơ ạ.”



Nghiêm Tại Phương đành phải yên lặng, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, như là sợ rằng cậu thiếu tay cụt chân chỗ nào đó, “Thật cơ á? Có đau lắm không?”



Lục Hải Danh nghe anh thực sự lo lắng như thế, giống như là đêm đó, chứ không phải là thầy giáo nghiêm túc ở trên lớp nữa. Cậu cúi đầu cười thầm, nói lái sang chuyện khác: “Thầy à, dạo này Điềm Điềm sao rồi ạ?”



Nghiêm Tại Phương bước hụt một cái, lảo đảo suýt ngã.



“Hôm ấy thầy vội vàng tìm nó như thế, chắc thầy quý nó lắm.”



Nghiêm Tại Phương nghĩ tới Điềm Điềm, trên mặt cũng nở ra một nụ cười. Anh gật gật đầu: “Bình thường ở nhà cũng không có việc gì làm, có nó bên cạnh chơi đùa, cũng quen rồi.”



Lục Hải Danh nghiêng mặt đi: “Vợ thầy không ở cùng thầy ạ?”



Nghiêm Tại Phương hạ mi mắt, giống như đã lỡ miệng nói ra, nụ cười vẫn còn trên mặt, cũng không nói gì nữa. Bước chân của anh trên đường giẫm lên lá khô, vang lên vài tiếng vỡ giòn giã, coi như thay cho câu trả lời.




Lục Hải Danh nhìn khóe mắt của anh, không biết có phải mình đã lỡ miệng nói sai gì rồi không.



Hay là thầy Nghiêm vẫn còn ….độc thân?



Tự dưng trong đầu Lục Hải Danh bật ra câu hỏi này, cậu cũng thấy kỳ kỳ: tự dưng đi quan tâm việc này của người khác làm gì? Nhưng câu hỏi này cứ như một cái hồ lô trôi nổi trên mặt nước, cậu cố ấn xuống, nó cứ ngoan cố nổi lên trêu tức cậu.



Bất tri bất giác cậu đã đi phía sau Nghiêm Tại Phương rồi.



Nghiêm Tại Phương vẫn còn cúi đầu, chăm chú giẫm lên lá cây chơi đùa, hành động của anh nhìn rất kỳ quái, chỗ đó nhiều lá cây như vậy, anh cứ đi đi lại lại trong cái chỗ đó.



Hồn anh đang thả trên mây rồi, bỗng bị Lục Hải Danh kéo về.



Lục Hải Danh ba bước hóa hai tiến đến cạnh anh, ở ngay phía sau, dùng sức đè lại tay anh: “Thầy ơi, mồ hôi em cũng sắp khô hết rồi, thầy còn muốn cầm cái khăn kia đến lúc nào ạ?”




Hiển nhiên là Nghiêm Tại Phương ngây ngẩn cả người, một lúc sau anh mới xoay người lại. Trước mắt kính hiện ra rõ ràng tình cảnh của anh, may mà có ánh trăng chiếu vào, che giấu anh đang làm bộ trấn tĩnh.



“Đây là, là của con chó.” Nghiêm Tại Phương vội vàng nói: “Trước khi tôi đến có tắm rửa cho nó.”



Lý do này làm Lục Hải Danh bật cười.



Cậu buông tay Nghiêm Tại Phương ra, tốt bụng trả lời: “Tối rồi thầy còn tắm cho nó, cẩn thận nó bị ốm đấy ạ.”



Nghiêm Tại Phương tiếp tục mê sảng nói phét đến cùng: “Đúng vậy, bây giờ thời tiết hơi lạnh, nó lại không chịu đứng yên, bắn hết nước ra xung quanh….”



Lục Hải Danh gật đầu, đi đến bên cạnh Nghiêm Tại Phương, sóng vai đi cùng anh: “Thì ra là như vậy, thế là khổ cho thầy rồi!”



Nhưng Nghiêm Tại Phương lại là người không nói dối được lâu, anh cầm lấy cái khăn, không bao lâu lại chân thành nói mấy chuyện đâu đâu: “Hiếu động chút cũng tốt. Tôi không thích yên tĩnh quá, nó sủa vài tiếng tôi cũng thấy trong nhà có chút náo nhiệt. Mà con chó này cũng hiểu người lắm, lúc tôi nói chuyện với nó, nó cứ như hiểu được ấy…”



Đang nói dở chợt Nghiêm Tại Phương dừng lại, anh thấy mình bắt đầu dông dài rồi, cũng có chút ngượng ngùng: “…… lại bắt cậu nghe mấy chuyện nhân sinh nhàm chán của lão già này rồi.”



Lục Hải Danh nghe được đến đó, không ngờ là thầy Nghiêm cô đơn như vậy, lại nghe thấy anh lại tự chê bai chính mình, lập tức dừng bước, hạ giọng nói với anh: “Thầy không nên nói vậy, em thấy thầy rất là phong nhã tài hoa.”



Nghiêm Tại Phương bật cười, “Bạn học Lục à, em toàn nói lời hay cho tôi thôi, thực ra tôi có chỗ nào tốt như thế đâu.”



Nghiêm Tại Phương lại cười, Lục Hải Danh quay sang nhìn gò má anh.



Cậu nghĩ đây cũng là chỗ tốt này.



Nếp nhăn của Nghiêm Tại Phương nhàn nhạt từ khóe mắt kéo ra, trong một bài văn của cậu đã từng viết, giờ phút này dưới ánh trăng mênh mang, như là phủ lên một lớp phấn trắng, lại khiến Lục Hải Danh nhìn không rõ.



Hai người đi song song không bao lâu, đã tới một ngã ba.



Lục Hải Danh quay sang nhìn anh, cúi chào: “Thầy à, thầy về nhà cẩn thận.”



Nghiêm Tại Phương gật đầu, nhìn Lục Hải Danh mới đi được hai bước, lại nhớ ra chuyện gì nên gọi cậu lại.



Lục Hải Danh quay đầu, đứng cách Nghiêm Tại Phương khoảng chừng một hai mét.



“Cái này…là cho em đó.” Nghiêm Tại Phương đưa khăn qua, như là cầm đồ gì là phỏng tay lắm: “Tôi mới mua thôi, là đồ mới.”



Lục Hải Danh nhận lấy, rồi nắm chặt trong tay.



“Không phải là để lau cho chó rồi hay sao ạ?”



Bị cậu hỏi, Nghiêm Tại Phương đỏ mặt, chỉ biết lẩm bẩm: “Không phải mà.” Anh há miệng định nói gì, nhưng cuối cùng không nói ra, liền xoay người vội vã bỏ đi.