Hoa Mẫu Đơn

Hoa Mẫu Đơn - Chương 9: Lần đầu tiên (1)





Cô rúc vào lòng anh, ngửi mùi hương đàn ông trên người anh sau đó nhắm mắt ngủ, mặc kệ, ở nhà cũng tốt, sinh một đứa con để làm bạn những khi chồng đi làm, sau đó xây dựng một tổ ấm thật chắc chắn bền vững cho bé cưng lớn lên trong sự yêu thương của cha mẹ và mọi người xung quanh. Nghĩ đến đó lòng cô lâng lâng vui sướng, có một đứa con, sinh con cho người đàn ông mình yêu, sống cùng nhau hạnh phúc thì còn gì hơn chứ?


Nghĩ được một lúc thì ngủ thiếp đi, anh ôm chặt cô vào hôn lên môi cô sau đó cũng ngủ. "Bà xã, đợi khi em hết đau sẽ ăn em không còn một mảnh vụn, chờ đó".


Sáng hôm sau anh đến trường rút hồ sơ của cô, còn cô ở nhà ngồi trong phòng khách chờ anh. Bạch Ngọc Lộ sấn sổ bước vào đứng trước sofa.


- Vân Thanh. Tôi chấp nhận là tôi sai, cô hãy nói chủ tịch Lâm phục chức cho cha tôi, trong nhà chỉ có cha tôi kiếm được tiền nuôi sống cả nhà. Cầu xin cô...


Cố Vân Thanh nhếch môi cười, đùa sao, hại cô ra nông nỗi này, làm cô bị người chồng khó tính kia bắt ở nhà, không biết ngày nào giờ nào sẽ bị giải quyết...


- Lúc đầu cô đã biết sẽ có ngày hôm nay?


- Phải... Lúc đó tôi nghĩ hai đường, một là hiện tại, hai là Tuấn Kỷ sẽ rời bỏ cô...


- Nếu cô biết có ngày hôm nay tại sao hôm đó lại làm như vậy? Cũng chẳng phải vì cha cô kiếm không được tiền nên cô mới đến cầu xin tôi? Bạch Ngọc Lộ, trên đời này không ai hơn ai, hôm nay người cô chọc vào là cả nhà Lâm gia chỉ mất đi Bạch thị, hôm sau thì sao? Mất đến mạng à? Tôi không biết nhân từ làm thế nào.


- Vân Thanh. Dù sao bây giờ cô cũng có được Tuấn Kỷ, hãy bỏ qua cho tôi...


- À. Tên tôi không phải để cô gọi, cũng đừng gọi tên chồng tôi thân mật như vậy. Người đâu tiễn khách!




Cô kêu người làm trong nhà đuổi Bạch Ngọc Lộ về. Mẹ anh đứng trong bếp nghe hết tất cả, khá lắm con gái, đúng là không chọn nhầm con dâu...


- Vân Thanh...


- Dạ?


- Ăn trái cây đi, rất tốt cho sức khỏe.


- Cảm ơn bác.


- Phải gọi bằng mẹ, người một nhà, không cần khách sáo, ăn rồi thì cô cậu mau sinh cháu nội cho tôi.


- Con sẽ cố gắng.


Anh từ bên ngoài bước vào, đi đến bên cô hôn lên má, cô mỉm cười...


- Bà xã. Chúng ta về phòng thôi.


-...


- Bà xã.


-...


- Cố Vân Thanh!


- Dạ?


- Anh kêu em nảy giờ tại sao không trả lời?


- Ai là bà xã của anh? Em còn chưa lấy anh đó.


- Vậy bây giờ lấy anh đi.


- Em vẫn chưa đồng ý đâu!



- Hừm. Đừng gọi tên chồng tôi thân mật như vậy.


Anh giả giọng yểu điệu, cô đỏ mặt đứng lên đi khập khiểng lên phòng. Anh thấy cô đi vô cùng ảo não, bước đến bế cô lên phòng.


- Vân Thanh.


- Dạ?


- Anh muốn... ăn...


- Vẫn chưa ăn sáng?


- Ăn em. Chính là muốn ăn em, để em sinh con cho anh...


Cô đỏ mặt rúc vào ngực anh, anh cười tà đặt cô xuống giường, hôm nay trời đẹp, không ăn được cô thì rất uổng phí...