Hoa Mãi Mãi Thuộc Về Gió

Hoa Mãi Mãi Thuộc Về Gió - Chương 24: Bắt cóc




Part 24 : Bắt Cóc

_Có ai không, cứu tôi với có ai không_Nó lớn tiếng gọi khi thấy bản thân bị trói chặt trên chiếc ghế, cả người nó đau nhức không còn sức sống, không hiểu sao sợi dây bỗng nhiên được nới lỏng ra từ lúc nào, chưa hết bất ngờ này thì lại đến bất ngờ khác. *Ting* bỗng nhiên trước mặt nó hiện ra một cái TV lớn rồi một đoạn phim hiện ra *Hãy xem và tìm lại chính bản thân mình đi* đó là tiêu đề, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt nó, là hình ảnh nó và Bin

_Bin bé Bi không uống sữa đâu, ngán lắm _Nó nhỏng nhẻo

_Bé Bi ngoan, em uống đi anh thương nha_Bin ân cần nói với nó

_Vậy Bi uống thì tối nay Bin nấu canh súp cho Bi ăn nha_Nó nói, còn Bin chỉ biết cười gật đầu, mọi thứ quá quen thuộc từ căn nhà cho đến các đồ vật, rồi hiện ra trước mặt nó là sợ dây chuyền Bin đang đeo

_Hàn Băng cô nhớ sợi dây chuyền này chứ, đây là sợ dây chuyền của cô và Bin, đây là vật đã giúp cô tìm lại được anh trai mình và chủ nhân của sợi dây chuyền này không ai khác chính là Bin_Một người áo đen nói, đồng thời có người bước đến tháo dây trói cho nó

_Làm sao có thể, tôi..tôi chỉ có Hàn Vũ là anh trai mà thôi_Nó ngạc nhiên nói, rồi đôi bàn tay không tự chủ lấy sợi dây chuyền trên cổ mình ra xem,sợi dây có mặt đá một nữa mặt trái tim màu hổ phách và nó giống như in sợi dây chuyền, mà người áo đen đó đang cầm

_Vậy cô hãy xem cái này đi_Người đó nhếch môi, rồi trước mắt nó hiện ra cảnh nó và Hàn Vũ bên nhau thân mật

_Thùy Anh, anh yêu em_Hàn Vũ thì thầm vào tai nó, cò nó đang ôm chặt lấy Hàn Vũ gục đầu vào ngực anh

_Không tất cả không phải, tôi..tôi không phải là Thùy Anh, tôi chỉ giống cô ấy mà thôi_Nó lùi lại ôm lấy đầu phủ nhận

_Được hãy xem cái này đi, rồi cô sẽ biết vì sao cô lại như vậy_Người áo đen. Rồi đoạn phim vào hai năm trước nó cùng Lyna đột nhập vào nhà ông Khang, lúc hạ gục từng tên vệ sĩ, rồi bắn Lyna, lúc hàn Vũ đỡ viên đạn cho nó, từng hình ảnh cứ hiện rỏ ràng ngay trước mắt nó, những hình ảnh đó cứ như hàng ngàn mũi dao đâm vào trái tim nó, đầu nó đau nhức dữ dội

_Làm sao có thể như vậy được_Nó bàng hoàng khi thấy người con gái đó lại có ý định giết ông khang

_Vì đở cho cô viên đạn vào 2 năm trước nên, anh ấy, hàn Vũ mới như bây giờ, còn cô cũng vì tai nạn đó mà mất trí nhớ_Người mặc áo đen nói

_Cô có biết vì sao cô lại có ý định giết ông Khang người mà cô hiện cứ luôn miệng là bố không, chính ông ta là người mười mấy năm về trước đã giết bố mẹ ruột của cô đó_Người áo đen vẫn không thôi buông tha cho nó, nó bây giờ không còn đứng vững được nữa, nó khụy xuống ôm lấy đầu

_Không..không ..làm ơn nói là không đi...không phải như vậy đâu..đừng nói nữa, làm ơn đi mà..đừng nói nữa_Nước mắt lăn dài, nó vẫn ôm lấy đầu đau nhức mà nài nỉ van xin sự buông tha

_Hãy đối mặt với sự thật đi, cô đừng cố lãng tránh sự thật nữa, đừng có ngu ngốc như vậy, cô không thấy thắc mắc tại sao Hàn Vũ lại gọi cô là Thùy Anh sao, không chỉ riêng anh ấy mà mọi người điều như vậy, cứ cho là người giống người đi, nhưng làm sao có thể giống nhau như hai giọt nước được chứ_Người áo đen bước đến ghì lấy đôi vai nó, bắt nó phải nhìn vào thẳng vào người đó, muốn nó nghe rỏ từng lời, từng chữ mà người nó nói

_Không...im đi...khôngggggggggggg_Nó hét lên rồi lịm đi vì cơn đau đầu đã quá sức chịu đựng của nó