Hỏa Long Thần Kiếm

Chương 24: Chim sổ lồng, cá ra khỏi chậu




Không bao lâu, tâm tư của chàng lặng yên một cách bình tĩnh và trong suốt giai đoạn này, thính giác của chàng bén nhạy vô cùng.Lắng tai nghe văng vẳng đâu đây có tiếng nước chảy róc rách như một dòng suối con thì phải, Đường Luân lấy làm lạ, không biết mình lạc vào đâu, vị trí nằm ở chốn nào mà lại có tiếng nước róc rách như thế.Trong khoảng tối đen mờ mịt, chàng chỉ nhờ có thính giác để nhận định quang cảnh chung quanh. Chợt chàng giật mình vì nghe đâu đây phảng phất có tiếng gọi nho nhỏ :- Tướng công! Tướng công!Rõ ràng đó là tiếng người, phát ra tự một nơi âm u tịch mịch. Đường Luân cố gắng vận dụng hết thính giác của mình để lắng tai nghe ngóng và tiếng gọi “tướng công” lại vang lên văng vẳng.Lần này, Đường Luân trả lời :- Ai đó?Câu nói của Đường Luân vừa dứt thì tiếng nói văng vẳng ban nãy lại trỗi lên :- Tôi đây.... Cao Nguyệt!Đường Luân giật mình. Thì ra tiếng nói này do thiếu nữ đã đấu chiến với mình ban nãy phát ra. Nàng là bạn hay là thù? Đường Luân vẫn chưa được rõ, chỉ biết rằng ban nãy mạng của mình đã nằm trong tay nàng mà nàng vẫn nương tay.Đường Luân cất tiếng hỏi :- Cô nương đang ở đâu?Có giọng của Cao Nguyệt trả lời :- Tôi đang ở một gian phòng trên đỉnh đầu của tướng công, xin tướng công hãy lắng tai nghe để tôi chỉ đường đi nước bước để thoát khỏi chỗ hiểm nguy đó... trong một chốc nữa đây, e rằng đại nạn sẽ cho tướng công.Câu nói vừa đến đây, Đường Luân chợt nghe tiếng róc rách ban nãy nổi lên càng lúc càng to.Rồi một tiếng tách nho nhỏ vang lên trên một góc tường chợt lộ ra một kẽ hở, và không biết nước từ đâu do kẽ hở đó xối xả tràn vào!Nước đổ càng lúc càng mạnh, trong phòng lại kín như bưng nên bao nhiêu nước ứ đều đọng lại và dần dần dâng lên.Nguồn nước vẫn tuôn vào ào ạt và mực nước vẫn dâng lên, dâng lên mãi....Ban đầu tới ống chân, rồi dần dần tới gối. Cứ xem tình thế này thì thật là khó thoát nơi hiểm địa.Trong lúc đó thì tiếng của Cao Nguyệt vang lên :- Nguy cho tướng công rồi đó, tướng công cố sức lặn sát đất...Câu nói đến đây thì bị tiếng ồn ào của nước đổ làm cho cắt đứt, và mực nước dâng lên nhanh không thể tả, trong chớp mắt nó đã vượt lên khỏi lưng quần, rồi dâng lên gần tới ngang vai chàng.Đường Luân cố sức nhớ lời dặn :- Lặn sát xuống đất.Chàng tự hỏi :- Lặn sát xuống đất để làm gì?Nước vẫn dâng lên, mà lời nói của Cao Nguyệt lại bặt ngang, không vang lên nữa.Đường Luân nóng nảy hỏi :- Nước lên cao quá rồi.... Cao cô nương, lặn sát đất để làm gì, sao không nói tiếp?Một tiếng “suỵt” nho nhỏ vang lên. Thoáng nghe, Đường Luân biết nàng ra hiệu cho chàng im tiếng.Nước lạnh thấu xương và cứ dâng lên. Lúc bấy giờ hai chân của Đường Luân đã rời khỏi mặt đất, chàng cố sức nín hơi để cho thân hình của mình nổi lên trên mặt nước.Chàng cố hết sức dằn cho tâm thần của mình khỏi xúc động để lắng nghe động tĩnh bên ngoài.Nước vẫn ào ạt tuôn vào, đưa thân hình của Đường Luân lên cao, chỉ còn cách trần nhà chừng ba thước.Tình thế hết sức khẩn trương, nếu không có cơ hội gì cứu vãn thì cái chết đã cầm chắc trong tay. Chính vào lúc đó, tiếng của Cao Nguyệt vang lên nho nhỏ :- Đại ca của tôi vừa đến rình nghe động tĩnh của tướng công đó. Phải cẩn thận cho lắm... Nhưng hắn vừa mới lui ra
data-ad-slot="8346126209">