Hỏa Long Thần Kiếm

Chương 20: Chết đi sống lại - Nghìn đắng trăm cay




Từng đợt sóng... từng đợt sóng ào ạt đổ xô tới như thành nghiêng, như núi sụp.Đường Luân không còn sức lực nào để chống cự với những lượn sóng thần đó nữa, mắt hoa đầu váng... một lượn sóng chộp tới, cuốn chàng đi sâu vào lòng biển cả.Đường Luân than thầm :- Thôi... chuyến này thật là hết đời!Trong giây phút sắp sửa giả biệt cõi trần, trong đầu chàng nổi lên rất nhiều hình ảnh, những hình ảnh đó quay cuồng hỗn loạn trong bộ óc rối loạn của chàng.Trong những nhân vật quay cuồng hỗn loạn đó, chàng mơ hồ trông thấy hình ảnh diễm kiều bực nhất thiên hạ của Bích Cơ Ma Nữ. Chàng mơ màng thoáng thấy nụ cười duyên dáng và ngọt ngào của nàng.Chàng thầm nghĩ :- Chỉ cần có bàn tay búp măng trắng muốt của nàng vuốt mặt của mình, thì mình chết cũng được nhắm mắt...Nhưng rồi chàng nghĩ lại :- Nhưng nàng đã có vị hôn phu, hoa kia đã có chủ. Biết đâu rằng mối tình của nàng đối với mình là chân hay là giả. Biết đâu nàng đang đóng kịch với mình, và mình là món đồ chơi thú vị của nàng mà thôi...Nghĩ đến đây chàng tuyệt vọng lắm. Chàng thở phào một hơi thán khí trong đan điền của mình ra để rồi nuốt vào bụng mình từng ngụm, từng ngụm nước biển mặn và chát. Chàng nhắm nghiền cặp mắt để cho những lượn sóng dồi dập thể xác của mình đến một nơi vô định.Nhưng bỗng một nguồn ý niệm cầu sinh bừng bừng nổi lên trong trí, chàng tự nói với mình :- Mình vốn là tay sắt thép nổi danh, đã từng trải không biết bao nhiêu ba đào sóng gió, chẳng lẽ hôm nay lại khuất phục trước định mệnh.Ý chí của chàng vùng vẫy kịch liệt, nhưng thể xác của chàng đã rời rã không tuân theo ý chí của chàng.Trong đan điền của chàng chỉ còn một hơi thở mong manh. Chàng biết rằng mình hắt hơi thở này ra thì chính là lúc mình phải vĩnh biệt cõi đời.Nhắm nghiền cặp mắt, ém làn hơi cuối cùng vào tận đan điền, chàng xuôi tay nhắm mắt, để mặc thể xác của mình cho cơn hải triều mặc tình dồi dập...Chàng nghe thấy thân hình của mình theo đợt sóng mà trồi lên, rồi lại sụp xuống, rồi lại trồi lên, đem đến cho thần kinh của chàng một cảm giác cực kỳ hỗn loạn...Rồi chàng mê man đi lúc nào không biết, chỉ còn mơ màng cảm giác thân hình của mình cứ dồi dập liên miên trước cơn bão táp phong ba.Tai ù thêm...Mắt mờ thêm...Tứ chi rã rời...Thần trí mơ màng...* * * * *Bích Cơ vốn là người quen sống vùng bờ biển nên biết rằng xác của người chết đuối trông dễ sợ lắm, nàng muốn một mình nàng chuốc lấy cái lo sợ hão huyền đó.Quay đầu lại, thấy Mộ Dung Ngọc đang cười nham nhở, nàng khẽ cau mày bảo :- Mộ Dung Ngọc, ta và Lệ Quân đi xem người chết đuối, mi đi hay không thì bảo?Mộ Dung Ngọc vuốt lấy những giọt nước lấm tấm trên mặt mình, nói rằng :- Nhị vị cô nương có đi thì tôi cũng theo cho vui.Bích Cơ nhoẻn miệng cười rồi khoát tay Tần Lệ Quân. Như hai con bướm, hai nàng lượn nhanh về phía trước. Mộ Dung Ngọc lủi thủi bước theo sau.Ngắm nhìn mái tóc huyền buông xuống hai bờ vai tròn trịa của Tần Lệ Quân, Mộ Dung Ngọc liếm môi mình mà nghĩ :- Hừ! Tuyệt đẹp! Vị hôn thê của ta tuy là người đẹp nhưng khó tính quá. Như một đóa hoa hồng có gai, không biết chừng nào mới hái được. Con nhỏ này ngây thơ ngộ nghĩnh, để ta thử một vố xem sao...Hắn khe khẽ huýt gió qua một thái độ cực kỳ khinh bạc, và tất tả chạy theo...Trong chớp mắt, cả ba người đều qua bên kia ven rừng. Bích Cơ nhác trông thấy gương mặt của người chết đuối bất giác rụng rời. Nàng nghĩ :- Trời... sao mà giống Đường Luân đến thế.Tần Lệ Quân lo lắng nói :- Biết đâu hắn chưa chết!Mộ Dung Ngọc cướp lời :- Nếu nó còn một hơi thở, thì ngu huynh có cách cứu sống.Lệ Quân quay phắt lại hỏi :- Thật ư?Mộ Dung Ngọc trả lời đầy tin tưởng :- Thật chứ!Dứt lời, chàng cúi xuống lật ngửa Đường Luân ra và sửa cho tay chân ngay lại.Bích Cơ kêu lên một tiếng kinh hoàng, vì cái xác chết kia chính thật là Đường Luân.Tần Lệ Quân cũng hốt hoảng nói :- À! Thì ra là hắn...Rồi nàng cúi xuống, áp tai vào ngực của Đường Luân mà lắng tai nghe ngóng. Mái tóc đen huyền của nàng xõa lên lồng ngực ướt men của Đường Luân. Mộ Dung Ngọc thấy vậy rùng vai tỏ vẻ bực tức.Trên gương mặt đang ứa lệ của Bích Cơ cũng thoáng hiện lên vài nét kinh hoàng.Tim nàng đập mạnh, nàng hối hận lắm vì rằng trước đây không lâu, nàng còn đang oán trách Đường Luân.Bây giờ thì Đường Luân chết thật rồi, nàng nghe thấy tâm can của mình tan nát...Chợt Tần Lệ Quân ngẩng đầu dậy, cặp mắt của nàng long lên, thốt ra mắt tiếng mừng rỡ :- Tim hắn hãy còn đập...Nhảy nhổm lên như người bị điện giật, một nguồn hy vọng đem đến sinh lực và phấn khởi cho Bích Cơ. Nàng bay vù tới trước mặt Đường Luân như một cánh bướm, níu cánh tay xanh xao giá lạnh của chàng, Bích Cơ bắt đầu bắt mạch.Sắc mặt của nàng từ từ mừng rỡ, lẩm bẩm nói :- Quả thật còn sống!Tần Lệ Quân thò tay ra vuốt mặt của Đường Luân mà nói :- À... hắn ta đang cười!Mộ Dung Ngọc huýt lên một tiếng sáo, hậm hực nói :- Thật là một tay hảo hán!Bích Cơ liếc nhìn Tần Lệ Quân, trong lòng nàng nghi ngại lắm. Cử chỉ thân mật của Tần Lệ Quân làm cho nàng phập phồng lo sợ.Khẽ cau mày, Bích Cơ hỏi :- Lệ Quân, mi quen biết với người này?Tần Lệ Quân không biết nói dối, khai ngay :- Quen chứ!Bích Cơ mỉm cười chua chát và đầy vẻ ma quái :- Nó đối với mi thế nào?Lệ Quân đã từng nghe cha mình hình dung nụ cười ma quái của Bích Cơ, nên mỗi khi thấy Bích Cơ cười là thấp thỏm lo âu, vội vàng ngoảnh nhìn sang chỗ khác.Đôi mắt của nàng nhìn vào khuôn mặt của Đường Luân, nàng thơ ngây trả lời :- Hắn đối với tôi tốt lắm nhưng mà cha tôi chẳng thích hắn, bảo tôi không nên đến gần hắn!Người nói thì vô tình, mà kẻ nghe lại cố ý. Bích Cơ Ma nữ lại mỉm cười, nhưng thật ra trong lòng đau đớn lắm. Nàng thoáng nghĩ thật nhanh, ngày hôm ấy sở dĩ Đường Luân không đếm xỉa đến mình có lẽ vì chàng đã quen biết Tần Lệ Quân thì phải...Ngọn lửa ghen tức lại dâng lên trong lòng, Bích Cơ hậm hực liếc nhìn Tần Lệ Quân, nói thầm trong dạ :- Nàng có đẹp chỗ nào đâu? Tóc tai rối bên, quần áo xốc xếch, thật là man rợ! À... hay là Đường Luân mê chỗ thơ ngây của con này, nó đã từng bảo ta là chua ngoa, quỷ quyệt kia mà...Nghiến răng kèn kẹt, Bích Cơ bỏ đi, nàng không đếm xỉa đến Đường Luân nữa.Nhưng khi nhìn thấy cái xác đầm đìa những nước, máu me be bét của Đường Luân, hơi giận của nàng dịu xuống. Nàng thở dài, quay lại bảo :- Mộ Dung Ngọc, mi bảo rằng mi có thể cứu sống người này?Mộ Dung Ngọc cười niềm nở :- Việc này dễ giải quyết.Bích Cơ khoát tay truyền lệnh :- Thôi đừng huênh hoang, khoác lác. Dời hắn ra sau hậu viện trước đã.Mộ Dung Ngọc không bằng lòng, nhưng lại không muốn nghịch ý người đẹp, miễn cưỡng cúi xuống nhặt cái xác Đường Luân.Tần Lệ Quân vuốt mái tóc của chàng, lo lắng nói :- Mộ Dung ca ca, đừng kẹp chặt lắm...Mộ Dung Ngọc cười hề hề, nói rằng :- Cô cứ yên chí, tôi bảo đảm không kẹp chết “vị hôn phu” của cô đâu mà sợ.Tần Lệ Quân mặc dầu thơ ngây nhưng cũng nghe thấy mình hổ thẹn, đỏ bừng đôi má, quắc mắt nhìn Mộ Dung Ngọc.Hắn lại buông ra một chuỗi cười thích thú làm như đổ thêm dầu vào ngọn lửa đang bừng cháy trong thâm tâm của Bích Cơ
data-ad-slot="8346126209">