Hoa Linh Lan

Chương 11: Là em, lạc lõng giữa quá khứ ấy




Tôi nhận được tin nhắn của Yoko trên facebook, khi đang trên đường từ Nội Bài về trung tâm thành phố: "Cậu bị điên à?" Tôi vừa cười, vừa trả lời Yoko: "Chuyện gì mà điên với khùng? Cậu nhớ tớ à? Tớ sẽ về sớm thôi."

Nghiễm nhiên tưởng rằng Yoko do xa tôi lâu ngày mà nhớ, nhưng sự việc lại hoàn toàn không như tôi nghĩ. Yoko hỏi tại sao tôi lại chen chân vào mối quan hệ của Khánh và Kat, và điều quan trọng hơn, tôi có coi Yoko là bạn hay không? Tại sao lại giấu nó chuyện này?

Hẳn Kat đã nói với Yoko điều gì đó, tôi cố gắng giải thích cho Yoko hiểu rằng, giữa tôi và Khánh hoàn toàn chưa có chuyện gì xảy ra cả. Nhưng nó không tin. Đằng sau những gì tôi nói, hẳn có uẩn khúc, và tôi vẫn còn giấu điều gì đó. Nhưng, Yoko không hỏi thêm nữa. Cô ấy nói rằng, cô ấy tôn trọng tôi. Và tin tôi là người thông minh đủ để không làm chuyện ngu ngốc. Thêm một tin sét đánh ngang tai, Yoko nói: Khánh và Kat đang ở Việt Nam.

Đầu óc tôi quay như chong chóng. Tôi nghĩ mình sẽ về quê hương để tìm kiếm lần cuối những kỷ niệm xưa cũ đầy ấm ức ấy. Tôi nghĩ sẽ tìm về để cất nó thật kỹ, đem giấu nó trong nửa phần hồn đóng khép của mình. Nhưng tôi không nghĩ rằng, Khánh và Kat cũng sẽ ở gần tôi đến thế trong cuộc hành trình này. Liệu đây có phải thứ mà người ta hay gọi là định mệnh? Vẫn diễn ra một cách ly kỳ, đột ngột mà ta không thể nào dùng trí lực phàm trần để đoán biết được hay không?

Nhưng thôi, họ có ở đây thì sao? Bầu trời này là của chung, không của riêng ai. Làm sao có thể cấm đoán ai đó ngước lên nhìn nó cùng mình. Mảnh đất này, cũng là của chung, đều là quê hương của cả tôi và Khánh, làm sao có thể tránh, anh ấy sẽ trở về.

Lo lắng để làm chi? Hồi hộp làm gì? Khi àm, anh ấy về cùng bạn gái, làm sao, chúng tôi có thể dễ dàng chạm mặt?

Tôi thở dài, ngả mình trên ghế sau taxi, nhắm mắt, quên đi những cảm xúc cồn cào đang nhao naho làm chủ bản thân mình. Nào, Linh Lan bé nhỏ, cuộc đời còn dài rộng bao la. Đừng vì một mối tình mà u hoài, ta đâu đã già? Chỉ mong, mau chóng về khách sạn nghỉ ngơi, để chuẩn bị cho chuyến hành trình sắp tới.

Ngày đầu tiên ở Hà Nội, tôi ra thăm mộ bố. ĐÃ bao năm từ ngày bố ra đi oan ức như thế. Bây giờ, mọi chuyện đã sáng tỏ rồi. Bố không làm gì sai trái cả, đều do ông quá tin tưởng cấp dưới mà ra cớ sự ấy. Nhiều năm sau khi bố tự tử, cấp dưới ông vì bị ám ảnh với cái chết ấy mà đã ra đầu thú. Sự thật cuối cùng ai cũng biết, nhưng người chết thì cũng chẳng thể sống nổi nữa rồi. Cái ngày mà người ta đến trường bắt bố đi, khép tội cho bố, họ đều khẳng định rằng bố có tội. Không ai tin ông. Họ sỉ vả và làm nhục ông - một người có thâm niêm hàng chục năm trong nghề. Họ, khi chưa rõ trắng đen, đã hủy hoại danh dự của một người thấy trước hàng ngàn học trò. Bố đã dìu dắt biết bao thế hệ học sinh trưởng thành. Cuối cùng thì bây giờ, khi đã lớn lên, tôi mới hiểu vì sao bố quyết định ra đi như thế? Có thể với ai đó, điều ấy dại dột, nhưng danh dự của một thầy giáo trong bố, lớn hơn cả mạng sống của ông. Nhưng, rốt cuộc, ông cũng đã để gia đình mình phía sau, với những vết thương sâu, không lành lặn. Tôi sẽ không trách bố. Bởi vì tôi yêu thương ông. Để mọi ký ức về bố, sẽ luôn hoàn hảo.

Bố ơi, mẹ và con đã từng đau khổ như thế nào? Bố có biết không...

Ngày thứ hai, tôi gặp lại một vài người bạn cũ, đã liên lạc trước đó trên facebook. Từng là bạn thân, nhưng giờ đây ai cũng khác. Họ không còn bé nhỏ như trong trí nhớ của tôi ngày nào. Ai cũng có cuộc sống sôi động, khác xa những gì tôi tưởng tượng. Chúng tôi ôn lại những kỷ niệm cũ từ thời còn đi học. Nhắc tới những người bạn cùng lớp trước đây, bây giờ đã ra sao? Điểm danh một loạt, rốt cuộc, cũng có người nhắc tới Khánh. Mấy đứa con gái tự hỏi, không biết bây giờ cậu ta trông như thế nào? Có còn đẹp trai như ngày xưa hay không? Cũng có một số người đàn ông, khi trưởng thành trở nên hói đầu, bụng phệ, đen sạm đi, v.v... nhìn bê tha hơn rất nhiều so với thuở còn trung học. Bỗng nhiên, tôi buột miệng phản bác:

- Không, cậu ấy vẫn thế, có khi còn đẹp trai hơn xưa ấy chứ?

- Ủa, Linh Lan gặp lại Khánh hồi nào vậy? Hai người vẫn giữ liên lạc sao?

Tôi thấy mình bị nói hớ, bèn kiếm lý do chống chế, nhưng rốt cuộc cũng phải khai ra, đã gặp cậu ấy cách đây không lâu ở Berlin.

- Thế có facebook của Khánh không? Vào đi, để bọn tớ xem bây giờ trông nó như thế nào rồi.

- Không, tớ không có đâu. Gặp xã giao thôi, cũng không trao đổi contact mà.

- Nó có bạn gái chưa? Cậu đang độc thân àm, sao không hớt luôn đi. Phí thế, đẹp trai, giỏi giang, hợp với yêu sách của Linh Lan quá còn gì?

- À... Khánh có bạn gái rồi. Bạn gái, xinh hơn hoa...

- Thật là... chua chát quá!

Ngày thứ ba, tôi gặp Khánh ở trường cũ của chúng tôi.