Hỏa Lệnh

Chương 99: Trùm Trường




Tống Nguy lững thững theo anh ta đi. Ra đến cửa đã thấy đám học viên túm tụm hóng bên ngoài.

"Thôi xong, kiểu này chắc Độc Nhãn Xà bị đuổi học rồi!" Một học viên đã nhanh chóng gán cho Tống Nguy cái biệt danh thú vị.

"Mới nhập học một ngày đã bị đuổi, đây là kỷ lục mới của trường chúng ta!"

"Như thế cũng thật đáng tiếc, tớ lại muốn cho cái lũ Muriel khốn kiếp kia bị đập cho gãy giò!"

"Đi theo, đi theo đến phòng Hiệu trưởng xem xem!"

Cả bọn lục tục kéo đi, chẳng mấy chốc đã thành một cái đuôi dài dẫn đến phòng Hiệu trưởng.

Hiệu trưởng Corbin đợi trong phòng, khi thấy nhân viên giám thị đưa Tống Nguy vào, ông còn đang xem đoạn clip quay lại cảnh Tống Nguy vừa đánh nhau. Corbin nhấc kính lên nhìn Tống Nguy vẫn đang đứng giữa phòng, một con mắt cũng chẳng buồn nhìn ông ta, hờ hững như không. Corbin hỏi:

"Cậu không sợ bị đuổi học sao?"

"Nếu trường của các ông chỉ để đào tạo ra những kẻ hèn nhát, không biết phản kháng, thì tôi cũng không cần học nữa!" Tống Nguy nói.

Corbin không ngờ lại nhận được câu trả lời như vậy, ông ta đi từ tức giận, sang ngạc nhiên rồi bất giác cười phá lên. Corbin phấn khích đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc, đi đến trước mặt Tống Nguy.

"Khá lắm! Cậu nhóc... à... mà bọn nhóc gọi cậu là Độc Nhãn Xà nhỉ? Thú vị thật đấy!"

"Nếu không có chuyện gì, thì tôi về phòng đây." Tống Nguy nói. Corbin không những không tức giận vì thái độ của cậu, mà còn tiến lại vỗ vỗ vai cậu:

"Tôi xem qua hồ sơ của cậu rồi. Thủ khoa khóa mới nhất! Điểm số trắc nghiệm và điểm số chiến đấu cao nhất trong số học viên trúng tuyển trong vòng ba mươi năm nay. Tuy thực lực rất tốt, nhưng cũng nên bớt đánh nhau đi, nếu không người làm thầy như tôi sẽ bị áp lực. Cậu biết đấy, ở cái trường này tôi bị sức ép cũng không nhỏ đâu!"

Tống Nguy không còn là một đứa trẻ hay một học viên lơ ngơ năm nhất, vì thế điều Corbin nói hắn liền hiểu ngay, cũng có chút đồng cảm với ông ta. Hắn dịu giọng lại:

"Hiệu trưởng, em biết rồi! Nếu không có gì, em về phòng đây ạ!"

Trước khi đi, hắn còn mỉm cười, nháy mắt với ông. Corbin sững sờ nhìn cậu nhóc vừa bước ra khỏi phòng. Hóa ra, lúc cười cậu ta lại sán lạn đến vậy.

Tống Nguy sau khi đập trùm trường năm tư cùng một lũ học viên con ông cháu cha hùng hổ mà lại không bị đuổi học, khiến nhiều học viên kinh ngạc. Bọn họ bàn ra tán vào, cho rằng hắn được một thế lực lớn chống lưng. Tống Nguy cũng chẳng buồn quản miệng của lũ choai choai ấy, vì thực ra đúng là như vậy. Hắn chưa từng mở lời nhờ vả Alvar Soler, nhưng hắn biết nếu có ai động đến hắn, Alvar Soler cũng không bỏ qua.

Quả nhiên, sau đó, thầy Corbin cũng đã bí mật điều tra gốc gác của Tống Nguy, lại thấy trên hồ sơ mật có ghi hắn từng tham gia giải trừ vũ khí hạt nhân vụ BLS25. Mà vụ án này là do Alvar Soler phụ trách cách đây hai năm. Corbin liền gọi điện cho Alvar Soler hỏi han, Alvar Soler không tiết lộ gì, chỉ nói, đuổi học ai cũng được, trừ Tống Nguy.

"Nhóc đó là mầm non hiếm có của ngành quân sự, tôi đã nhắm đến lâu rồi. Nhưng anh cũng đừng có chiều chuộng nó quá, chèn ép thêm một chút càng tốt!" Alvar Soler dặn dò thêm.

Tống Nguy sau khi hạ bệ Muriel, liền có nhiều kẻ đi theo "liếm gót". Tống Nguy cũng chẳng buồn từ chối, tạo nên một đế chế ngầm trong đám học viên toàn trường. Cái gì không giải quyết được bằng hòa khí, thì hắn giải quyết bằng nắm đấm.

Hết năm thứ nhất, Tống Nguy làm đơn xin học vượt cấp. Corbin xem xét điểm số của hắn, không ngừng kinh ngạc. Từ trước đến giờ, trong trường không phải là không có quy định học vượt cấp, nhưng số học viên đủ điểm để xin vượt cấp từ ngày thành lập trường đến nay mới có một người, người thứ hai là Tống Nguy. Corbin không thể từ chối đơn của hắn.

"Được, em đủ điểm để vượt cấp lên học năm ba!"

Tống Nguy sau một năm nhập trường quân sự, ngang nhiên bước vào học năm thứ ba Khoa Quản lý chiến lược quân sự. Trong suốt quá trình học, Corbin luôn cho các huấn luyện viên chèn ép hắn. Những kế hoạch quân sự giả lập khó nhằn nhất Tống Nguy đều đưa ra được phương án khả thi phù hợp khiến Corbin không còn gì bắt bẻ. Đối với các môn học phụ như chiến đấu, vũ khí, cơ giáp, khoa học quân sự... Tống Nguy đều bước qua dễ dàng. Thỉnh thoảng, giám thị nhà trường lại báo lên việc Tống Nguy vừa nện một đám học viên mới nổi nào đó, nhưng Corbin chỉ phạt qua loa rồi để mặc hắn. Dù sao, cái trường toàn con ông cháu cha này cũng cần có một thủ lĩnh để điều trị bọn học viên cậy quyền cậy thế.

Đến kỳ nghỉ đông năm học thứ hai ở trường quân sự, Tống Nguy trở về Hà Phong, hẹn cùng Lâm Phong tới đảo Velia thăm ông nội Winifred Soler một chuyến.

Lúc Tống Nguy về đến biệt thự, Hàn Anh đang ngồi xem tivi, còn Triệu Thanh đang nấu bếp. Có vẻ như Cục trưởng Cục Cảnh sát Hà Phong rất thích nấu ăn thì phải.

"Triệu Thanh, hôm nay mua thêm cua biển đi, tôi muốn ăn!" Hàn Anh vừa nhai bỏng ngô, xem tin tức vừa gọi vào trong bếp.

"Được rồi. Tôi sẽ đi siêu thị ngay đây!" Triệu Thanh bỏ cái tạp dề, định đi ra cửa thì đụng phải Tống Nguy đi vào.

"Về rồi à? Sao không gọi chúng tôi ra đón!"

Tống Nguy lườm anh, nói:

"Anh có phải bố tôi đâu!"

Triệu Thanh lờ đi.

"Hôm nay Hàn Anh muốn ăn cua biển, tôi ra ngoài mua đây. Cậu muốn ăn gì?"

"Gì cũng được!" Tống Nguy nói, kéo cái vali vứt uỵch vào trong phòng. Triệu Thanh kêu lên:

"Này, bỏ đồ gọn vào chứ!"

Tống Nguy trừng một con mắt lên với anh:

"Từ bao giờ nhà của tôi là do anh quản hả?"

Hàn Anh: "Này, cậu có đi nhanh không? Định để tôi chết đói à?"

Triệu Thanh xỏ giày, lao nhanh hơn bị chó đuổi:

"Đi ngay đây! Tống Nguy, cất cái vali vào trong nhà!"

Tống Nguy xùy một tiếng, sà vào hôn má Hàn Anh.

"Dì Hàn, nhớ con không?"

"Lớn bằng nào rồi còn như trẻ con thế. Ôi sao mà hôi hám thế này? Trời ơi con mặc cái gì thế kia, đồng phục à? Sao cái trường tốt nhất Liên Minh này lại may đồng phục xấu thế?"

Tống Nguy: Cạn lời.

Ăn cơm xong cũng chín giờ tối, vẫn thấy Triệu Thanh ngồi xem điện thoại, chưa có ý định về, Tống Nguy nhắc nhở:

"Này Cục trưởng, dạo này thành phố ít tội phạm lắm à?"

"Ờ, cũng không nhiều!"

"Nay có tuyết đấy, về sớm đi kẻo tí nữa bị kẹt xe!"

"À, tôi ở cũng gần đây, đi bộ là được!"

Tống Nguy đập bàn, quát:

"Này, anh có cút về hay không? Định ngồi ăn vạ ở nhà tôi đấy hả?"

Triệu Thành vừa chơi game, vừa nói:

"Cậu cút đi ngủ đi, định làm cái bóng đèn à? Đồ không biết xấu hổ!"

Tống Nguy vớ lấy cái áo khoác, xỏ giày đi ra ngoài, còn chỉ tay mắng Triệu Thanh:

"Anh đừng có ở đây mà mơ làm bố tôi!"

"Cút mau đi, đồ bóng đèn!"

Tống Nguy gọi điện cho Lâm Phong, thấy gã lè nhè gọi hắn tới bar. Khi Tống Nguy tới nơi đã thấy gã say khướt, lảo đảo ôm vai mấy cô gái hở hang nhảy liêu xiêu. Hắn lao vào lôi gã ra chỗ riêng tư.

"Này, uống thế đủ rồi. Em đã nhắn anh là hôm nay em về, sao anh còn đi uống đến say thế hả? Vệ sĩ của anh đâu? Mộ Hàm đâu?"

Lâm Phong ngước ánh mắt lờ đờ lên nhìn Tống Nguy, rồi bỗng chốc đổ gục vào người hắn, lè nhè:

"Tên khốn đó, nghỉ việc rồi!"

"Sao? Nghỉ việc là thế nào? Không phải anh bắt nạt anh ta đấy chứ?"

"Tống Nguy, uốn... uốn... uốn... nữa..."

Lâm Phong líu lưỡi nói, lảo đảo đứng dậy đi lấy thêm rượu. Tống Nguy nhìn không nổi, liền gọi điện thoại cho Mộ Hàm:

"Anh Mộ, Lâm Phong say rồi, anh mang xe đến giúp tôi đưa ông tướng này về được không? Được rồi, cảm ơn anh!"

Lúc Mộ Hàm cho xe tới, Lâm Phong đã nôn hai trận, ném lên xe đã không còn nhúc nhích. Mộ Hàm lái xe, mặt anh khá căng thẳng, nhưng nhìn ra cũng không có vẻ quan tâm đến Lâm Phong như trước.

"Tống Nguy, cậu về khi nào?" Mộ Hàm hỏi cho có chuyện.

"Tôi vừa về tới. Anh Mộ, nghe nói anh nghỉ việc rồi, chuyện này... có phải do Lâm Phong chèn ép anh không?"

"Không phải, là do tôi tự nghỉ thôi."

"Vậy, bây giờ anh làm ở đâu?"

"Tạm thời tôi vẫn chưa đi làm. Tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian."

"Anh Mộ này, lúc anh nghỉ, phải có người khác thay thế anh chứ? Không thể để Lâm Phong ra ngoài một mình như thế này! Cũng phải có người quản anh ấy. Thị trưởng thành phố mà như thế này, báo giới chụp được sẽ không hay đâu!"

"Việc đó, nội bộ của cậu ta còn khối người, tôi cũng không quản sâu đến thế!" Mộ Hàm nói.

"Anh Mộ, là hai người có chuyện đúng không? Nhưng rõ ràng là anh vẫn lo lắng cho anh ấy, nếu không khi tôi gọi anh cũng chẳng đến đây đón chúng tôi làm gì. Có chuyện gì, nói với tôi được không?"

"Không có chuyện đó đâu, cậu đừng suy diễn nữa! À phải rồi, Tống Nguy, sau này, tôi cũng không ở Hà Phong nữa, cậu tìm giúp Lâm Phong một vệ sĩ có nghiệp vụ tốt đi, hay là tìm trong trường quân đội xem có ai xuất sắc..."

"Cảm ơn anh Mộ đã lo lắng. Tôi sẽ để ý."

Mộ Hàm dừng xe trước cổng biệt thự của Lâm Phong, để Tống Nguy dìu Lâm Phong vào. Nhìn theo dáng đi liêu xiêu của gã, trong lòng anh như có kim đâm, vô cùng khó chịu. Kẻ khốn nạn này, thế mà lại chính là người làm tan tành sự nghiệp của anh, còn khiến cho cuộc đời anh suốt năm năm bị cơn ác mộng bao trùm không thoát ra được.

"Lâm Phong, cậu đi chết đi!" Mộ Hàm nghiến răng đạp ga. Tuyết đã bắt đầu rơi dày hơn, khiến cho phía trước trở nên mờ mịt. Cái thành phố này, cứ tuyết rơi là lại tắc đường. Trước đây khi chở Lâm Phong đi, dù có tắc đường đến mấy anh cũng chẳng quan tâm, vì ngồi bên cạnh anh, Lâm Phong thường nói không ngừng, trêu chọc anh đủ kiểu. Thời gian bên cạnh Lâm Phong, có những ngày nắng nóng, cũng có những ngày tuyết rơi, không ngờ lại trôi đi vùn vụt.

Niềm tin giữa anh và Lâm Phong xây bằng năm bằng tháng, nhưng sụp đổ chỉ trong vài giây, và không bao giờ phục hồi được nữa.