Mười ngày trước.
Đi bộ hết một đêm, Victor Alferov mới thấy một chiếc xe chiếu ánh đèn pha xông qua sương mù. Gã dơ tay ra vẫy, chiếc xe dừng lại, một người đàn ông ngồi bên ghế lái phụ kéo cửa kính, hỏi gã:
"Sao thế anh bạn? Lên đi kẻo chết lạnh!"
Anh ta hất hàm ý bảo vào ghế sau. Victor liền mở cửa leo lên. Trong xe có hai người đàn ông, một người có khuôn mặt tròn, thân hình khá mập mạp, vừa lái xe vừa hát theo tiếng radio rè rè. Người ngồi ghế phụ ăn mặc như một quân nhân, nhưng trông có vẻ nhếch nhác, mệt mỏi. Tia ánh mắt sắc lạnh về phía người kia, Victor chỉ quan sát mà không mở lời. Cuối cùng, người kia cũng nói trước.
"Tôi là Ngụy Hải Lan."
"Cảm ơn các anh đã cho đi nhờ."
Đương nhiên người lái xe không biết tiếng Anh, anh ta vẫn tiếp tục hát bằng tiếng bản địa.
"Có vẻ như chúng ta đều gặp phải con mồi có thực lực cao rồi!"
Ngụy Hải Lan thản nhiên nói. Victor bình tĩnh liếc nhìn hắn, lạnh lùng trả lời:
"Phải, đều là chưa hoàn thành nhiệm vụ."
"Nếu tôi đoán không nhầm, anh đến từ C.S.I?" Ngụy Hải Lan nhìn qua kính chiếu trong xe, quan sát Victor, nhưng tuyệt nhiên không thấy sắc mặt gã thay đổi.
"Đúng vậy, còn anh ở đội K."
Ngụy Hải Lan thầm nghĩ: "Không hổ danh là sát thủ cấp AAA."
Anh ta nói: "Đúng thế!"
Một lúc sau, không thấy Victor nói gì, Ngụy Hải Lan quay xuống, chìa bàn tay ra với Victor:
"Tôi muốn hợp tác với anh!"
Victor không đưa tay ra, nhưng lạnh lùng xác nhận:
"Ok, tôi đồng ý!"
"Chốt!"
Ngụy Hải Lan sảng khoái ngả lưng ra ghế, cảm thấy khá thoải mái, liền lim dim mắt ngủ. Victor cũng không có hứng thú nói chuyện, liền nhắm mắt dưỡng thần.
Chiếc xe từ từ lao đi trong đêm mù sương, thẳng hướng Cổ Thành.
Nay đã là ngày thứ tám Hải Tâm trông nom và giúp Nhạc Ly luyện tập. Chỉ trong vòng tám ngày, Nhạc Ly đã sử dụng súng bắn tỉa thành thạo và có thể vác ba lô súng chạy hơn ba kilomet mới nghỉ. Không ngờ cậu nhóc mảnh khảnh này lại tiến bộ nhanh như vậy, Hải Tâm khá hài lòng. Theo tính toán, sáng sớm hôm sau Hải Tâm và Nhạc Ly sẽ đi ô tô tới Hải Hồ. Đi chậm rãi chừng hai ngày là tới. Đêm hôm ấy, hai người không luyện tập gì cả mà nghỉ ngơi triệt để lấy lại sức. Tám ngày trôi qua bình yên cũng khiến Hải Tâm yên tâm hơn, mặc dù vẫn đặt súng bên cạnh nhưng anh có thể ngủ ngon hơn.
Sáng sớm hôm sau, hai người liền mang mấy ba lô ngụy trang đầy vũ khí xuống xe ô tô để chuẩn bị lên đường. Điều khiến Hải Tâm ít lo lắng nhất chính là an ninh của Cổ Lăng. Cổ Lăng canh gác vùng biên rất chặt, nhưng khi đã vào đất nước rồi thì có thể thoải mái đi lại mà không bị kiểm tra giấy tờ hay các thủ tục rườm rà khác. Hơn nữa, với tài "hack" của Nhạc Ly, cậu khẳng định có thể kiểm tra được phía trước có trạm an ninh không và sẽ tìm đường tránh nếu cần thiết.
Vừa bỏ đồ đạc vào trong cốp xe, Hải Tâm liền quay lại định lên ghế lái thì anh bỗng sững sờ. Một kẻ lạ đang dí dao vào yết hầu của Nhạc Ly. Là dân "xẻ xác" chuyên nghiệp đúng nghĩa đen, Hải Tâm biết rõ con dao đặt đúng vị trí động mạch chủ của Nhạc Ly, chỉ cần ấn nhẹ con dao là cậu đi đời. Người bên cạnh còn khiến Hải Tâm biến sắc hơn, đó chính là sát thủ đã đấu với Tống Nguy trước đó, Victor Alferov.
"Vào xe, lái đi!" Ngụy Hải Lan hất đầu nói với Hải Tâm. Anh nén cơn cuồng nộ trong lòng, ngồi vào ghế lái. Victor mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, Ngụy Hải Lan đưa Nhạc Ly ấn vào ghế sau.
"Lái đi, tới nơi mà các cậu muốn đi!"
Hải Tâm lạnh nhạt hỏi:
"Các người muốn đi đâu?"
"Hải Hồ!"
Hải Tâm thất vọng toàn tập. Hóa ra kế hoạch đến Hải Hồ của bọn họ cũng đã bị biết trước. Dường như cả thế giới ngầm đang đổ về Hải Vực. Anh yên lặng lái xe, hoàn toàn không phản kháng. Hải Tâm thừa biết, Ngụy Hải Lan chính là kẻ đã truy đuổi anh, Mã Linh và Triệu Thanh lúc trước. Bản lĩnh của hắn không cần phải nói cũng biết. Người kia là Victor Alferov, sát thủ cấp AAA đã tốt nghiệp, thực lực hơn cả Tống Nguy, dù cho gã không khống chế Nhạc Ly chăng nữa thì anh cũng không có bất kỳ phần trăm chiến thắng nào. Hải Tâm yên lặng, chuyên tâm lái xe, vừa đi vừa nghĩ đến Tống Nguy và Diệp Minh. Cầu mong họ đến được điểm hẹn.
Lúc này, Tống Phi cũng đã mang hai thủ hạ đáp máy bay từ Hà Phong đến Hải Hồ. Tại sân bay, Mã Linh nhìn thấy Tống Phi, liền quay bước sang cửa khác, gọi taxi...
Tyler cùng Quân Dao đang dùng máy bay chuyên dụng bay vào một điểm mù trên bầu trời Hải Vực...
Rời Cổ Thành một lúc, Victor đánh ngất Nhạc Ly ở ghế sau, vứt cậu ta sang một bên cho rảnh tay, khiến Hải Tâm đau lòng muốn chết. Anh nghiến răng lái xe lao về phía trước với tốc độ bàn thờ.
Tại lưu vực sông Thanh Vân, Diệp Minh, Tống Nguy cùng Triệu Thanh đang ngồi trước một tấm bản đồ. Tống Nguy chỉ vào các khu vực được đánh dấu, nói:
"Tôi đã giải mã xong một phần của BLS25, trước mắt chúng ta có bốn ông lớn tham gia vào dự án này. Thứ nhất, đó chính là thế lực của Tyler - Tổng Tư lệnh của Liên Minh Vùng Đông Bắc. Tyler nắm giữ hai phần ba quân quyền tại các quốc gia Đông Bắc, cùng với đó, gia tộc Tyler hai trăm năm nay kinh doanh trong lĩnh vực nhiên liệu valadium, tạo ra nguồn năng lượng chuyển đổi từ trường thủy động cơ cho gần như toàn bộ vùng Đông Bắc. Việc tham gia vào BLS25 có thể phán đoán, Tyler muốn kiểm soát toàn bộ vùng nhiên liệu đường thủy từ các quốc gia Đông Bắc và toàn bộ Hải Vực."
"Còn ông lớn thứ hai?" Diệp Minh hỏi.
"Thứ hai là đảo quốc Nefeli, quốc gia bao trọn quần đảo Nefeli nằm trong Hải Vực, quốc gia này sở hữu vũ khí sinh học, tuy đã bị Liên Minh Địa Cầu áp dụng Luật L5 (Luật kiểm soát vũ khí) chặt chẽ, nhưng vẫn ngấm ngầm sản xuất vũ khí sinh học. Tuy nhiên, do nằm cách đất liền rất xa nên rất nhiều năm nay, Nefeli gần như hoạt động độc lập, không giao lưu nhiều. Việc tham gia vào BLS25 theo tôi suy đoán, là để đổi lấy một miếng bánh quân sự tại đất liền."
Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồngý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 917899789 hoặc gmail bachvanthuquan
Diệp Minh, Triệu Thanh đều đồng tình với phân tích của Tống Nguy. Tuy nhiên, việc Nefeli tham gia BLS25 còn có thể nói chính là tham gia vào đòn bẩy chiến tranh Địa cầu, thúc giục các nước dùng vũ khí sinh học.
Diệp Minh nhìn Tống Nguy, tiếp tục chờ đợi:
"Tiếp theo là ai?"
"Tiếp theo, chính là Tập đoàn Tàu thủy Tống thị." Tống Nguy hơi nhăn mày, Diệp Minh liền dơ tay đặt nhẹ lên lưng hắn, vuốt vuốt.
"Tống thị, tuy bề ngoài là một tập đoàn tàu thủy đa quốc gia nằm gọn trong thành phố Hà Phong, nhưng mấy chục năm nay, những chân rết mà Tống thị vươn ra đã vượt qua khu vực Đông Bắc. Hầu như toàn bộ thị phần Tây Nam, Nam bán cầu đều sử dụng tàu ngầm, tàu thủy, bao gồm cả vũ khí... của Tống thị."
Tống Nguy nói về Tống thị mà như nói về một người xa lạ, mặt hắn gần như không biểu cảm. Triệu Thanh nhìn phong cách này của Tống Nguy mà âm thầm thán phục.
"Vậy, lý do tham gia của Tống thị là gì?" Anh hỏi Tống Nguy.
"Trước giờ, Tống thị không màng đến chính trị, chỉ màng đến tiền. Tôi cho rằng ba tôi và Tống Phi muốn sở hữu công nghệ vũ khí thủy đạo số một thế giới với lợi nhuận khổng lồ."
"Không sai!" Diệp Minh nói. "Còn ông lớn thứ tư là ai?"
Tống Nguy trầm mặc một lúc, nhìn vào khuôn mặt không tỳ vết của Diệp Minh, nói:
"Ông lớn thứ tư... e rằng có liên quan đến anh đấy, Diệp đại nhân. Đây là một tổ chức tôn giáo có tên Thủy Linh Giáo, hoạt động trong phạm vi nhỏ ở các vùng ven Hải Vực. Thủy Linh Giáo rất ít được nhắc tới bởi các tín đồ không nhiều, hoạt động cũng không rầm rộ. Tôi không có tư liệu về Thủy Linh Giáo, tuy nhiên, nếu đã tham gia vào dự án này, chắc chắn đều có mục đích. Các anh đoán xem..."
Diệp Minh lặng đi một lúc, anh trầm mặc nói:
"Việc Tyler bắt cóc tôi, có lẽ liên quan đến Thủy Linh Giáo. Bọn chúng có sự trao đổi. Thủy Linh Giáo - Hỏa Linh Giáo - Hỏa Linh tộc..." Diệp Minh lẩm bẩm, một lúc sau, anh ngước đôi mắt sáng rực lên nhìn Triệu Thanh và Tống Nguy:
"Tôi hiểu rồi?"
"Là như thế nào?"
"Các cậu thử nghĩ xem, ai là người biết rõ tôi là người còn sót lại của tộc Hỏa Linh?"
"Hỏa Linh tộc đã mất tích từ một nghìn năm trước, không thể nào..." Triệu Thanh lẩm bẩm.
"Đối với người thường mà nói, sống một trăm năm đã là nhiều, nhưng đối với tộc Hỏa Linh chúng tôi, một trăm năm, hai trăm năm mới chỉ là quãng đời thanh xuân, qua đi cũng rất nhanh. Tám trăm năm trước, Mộc Thanh Tiêu, Thánh chủ của Hỏa Linh Giáo đã vì muốn mở Hỏa Lệnh mà giết mẹ tôi, truy sát huynh đệ chúng tôi. Dường như bọn chúng vẫn chưa từ bỏ âm mưu triệu hồi toàn tộc. Tuy nhiên, Hỏa Thần Môn sau nhiều năm đã chịu ảnh hưởng của biến đổi lục địa, chìm sâu dưới đáy lục địa... "
"Khoan đã, Diệp Minh!" Tống Nguy bỗng ngắt lời anh. "Anh nói, cổng Hỏa Thần đã mất tích mấy trăm năm, trước đây, nó nằm ở đâu?"
"Trước đây nghi là nằm tại Kim Thành dưới lòng đất, ngay dưới đỉnh Hỏa Thần Sơn. Sau trận chiến tại Hỏa Thần Sơn, toàn bộ Kim Thành đã bị vùi lấp."
Tống Nguy mở điện thoại, lấy ra một bản đồ mạng, mở rộng.
"Đây, chính là Hỏa Thần Sơn cổ xưa, nằm ngay sát bờ biển."
Hắn lại mở một bản đồ khác, chỉ vào vùng đỏ:
"Còn đây là bản đồ biến đổi lục địa, Hỏa Thần Sơn hiện đã biến mất, thay vào đó, các cuộc vận động núi lửa và lục địa đã khiến cho Hải Vực lan rộng..."
Diệp Minh thốt lên:
"Như vậy, Kim Thành, Hỏa Thần Sơn, chính là đang nằm ở vùng cực Bắc, sâu dưới đáy Hải Vực!"
"Đúng thế, chỉ có điều, cực Bắc của Hải Vực đóng băng quanh năm kiên cố, không có cách nào tiếp cận."
"Nếu như..." Cả Triệu Thanh và Diệp Minh cùng thốt lên.
"Nếu như thử nghiệm tàu ngầm BLS25, toàn bộ đáy đại dương sẽ rung chuyển, khối băng sẽ tan rã, Kim Thành sẽ lộ ra, cổng Hỏa Thần cũng sẽ xuất hiện!"
"Đúng thế, đó là lý do vì sao Thủy Linh Giáo tham gia vào dự án, thúc đẩy thử nghiệm. Cũng chính là lý do bọn chúng tìm cách bắt bằng được Diệp Minh vào thời điểm này, để mở cổng Hỏa Thần." Tống Nguy nhìn Diệp Minh, trong lòng nổi sóng.