Một tia nắng vừa lên chiếu sáng qua cánh cổng đá xanh, chói vào mắt anh, khiến Diệp Minh vội đưa tay lên đỡ lấy tia nắng. Anh nheo mắt lại...
"Diêp Minh, đi thôi!" Tống Nguy đã xuống xe, đứng bên cạnh anh, chờ đợi một lúc, cuối cùng cũng lên tiếng.
"Ừ, đi thôi, đến khách sạn tìm Nhạc Ly!"
Quay lại thấy Tống Nguy môi tím tái, mặt anh cau lại:
"Cậu ra đây làm gì? Áo khoác cũng không biết đường mặc vào nữa. Mau vào trong!"
Tống Nguy thường ngày rất thích cãi cọ với Diệp Minh nhưng hôm nay nhìn vẻ mặt thất thần của người kia, hắn cũng không muốn mở miệng nữa, ngoan ngoãn ngồi vào trong xe. Diệp Minh lái xe đưa cả ba người bọn họ tới khách sạn, nơi Nhạc Ly nhắn tới.
Diệp Minh đi trước, bước vào trong sảnh, vô thức, bảo vệ sảnh đều như không để ý đến ba người. Phía trong, lễ tân cũng thẫn thờ nhìn ba người tự do đi vào thang máy, cũng chẳng mở miệng hỏi một câu. Lúc ba người đã đi rồi, cô mới dùng tay khẽ đập vào đầu mình mấy cái. Tự nhiên có chút đau đầu, giờ hết rồi.
Ba người lên đến phòng Nhạc Ly, khi cậu ta mở cửa, Diệp Minh liền đưa tay ra sau, búng nhẹ một cái, camera ở sảnh lóe lên một tia sáng đỏ rồi tắt đi.
Trông mặt Nhạc Ly có vẻ vẫn chưa hết hồi hộp, cậu lắp bắp kể lại chuyện lúc bị tay súng bắn tỉa nhắm vào khi nằm trên bờ biển. Sau đó, cậu liền chạy về khách sạn nhanh chóng gọi cho Diệp Minh rồi qua lối thang bộ, bắt xe ra thẳng sân bay.
"Thầy, tại sao chúng lại định thủ tiêu em, em chỉ... em chỉ... tra.... tra..." Nhạc Ly liếc nhìn Tống Nguy rồi im bặt. Lẽ nào chỉ vì tra số liệu về anh ta mà cậu bị ám sát. Nếu vậy, đi chung với người này chết chắc rồi. Nhạc Ly kêu thảm trong lòng.
Diệp Minh trấn an cậu ta:
"Không sao, có thầy ở đây rồi!"
"Vâng!"
"Em mang theo máy tính đấy chứ?"
"Vâng, em có mang máy tính!"
"Từ hôm qua tới đây đã sử dụng chưa?"
"Em quá hoảng sợ, không nghĩ được gì luôn, nên cũng không động đến máy tính, không lên mạng!"
"Được rồi, bây giờ em mở máy, config lại IP, làm trong vòng ba giây có được không?"
"Được ạ!"
"Sau đó bật E-Wall ở chế độ Mega."
"Vâng thầy. Từ mấy hôm trước em đã bật chế độ chặn rồi, không hiểu sao vẫn bị truy vết."
"Là do E-IP của em!"
"Thì ra thế!"
Tống Nguy đứng ở bên nghe Diệp Minh sắp xếp, lòng thầm nghĩ:
"Người chỉ biết dùng điện thoại cục gạch sao lại biết mấy thứ này chứ?"
Trong khi Nhạc Ly thực hiện một số thao tác trên máy tính, Tiểu Hà liền bật tivi xem tin tức.
Bản tin sáng: "Thông tin từ thành phố Hà Phong: Sau cái chết do tai nạn giao thông của ông Lâm Cố Phương, Chủ tịch tập đoàn Lâm thị, ông Lâm Phong, người thừa kế duy nhất của Lâm thị sẽ lên điều hành tập đoàn. Điều này khiến cho nhiều cổ đông lo lắng. Hôm nay, hai trong số các cổ đông của Lâm thị cho biết sẽ rút vốn khỏi Lâm thị do không tin tưởng sự điều hành của ông Lâm Phong. Chỉ sau một đêm, cổ phiếu của Lâm thị đã giảm xuống 20%..."
Tống Nguy đang gặm một quả táo, nghe thấy tin này, liền lao đến trước màn hình. Trên màn hình chiếu hình ảnh tai nạn giao thông thảm khốc. Lâm Cố Phương được đưa ra khỏi chiếc xe vỡ nát...
Hắn ném trái táo vào sọt rác ngay gần đấy, đi vào phòng ngủ, đóng rầm cửa lại.
Nhạc Ly: "Anh ta sao thế?"
"Không sao, để thầy. Em cứ lo xử lý máy tính đi!" Diệp Minh nói với cậu rồi đi tới phòng ngủ. Cửa khóa chặt.
"Tống Nguy, mở cửa cho tôi!"
Im lặng.
"Tống Nguy..."
Im lặng.
Diệp Minh không nói nhiều, vận một chút hỏa lực vào lòng bàn tay, xoay nhẹ nắm cửa. Tống Nguy ngồi trên giường, hai tay ôm đầu gối. Tóc hắn hơi dài, xõa xuống che mất nửa đôi mắt, chỉ còn lại một chút ánh sáng le lói xiên qua hàng tóc dày lòa xòa trên trán. Vốn đã quen với thái độ bình tĩnh, dửng dưng và có đôi chút bỡn cợt của hắn, Diệp Minh hơi có chút giật mình khi thấy đốm hoang mang trong mắt hắn. Anh không dám đến gần cậu, chỉ đứng ở ngay cửa.
"Tống Nguy, cậu không sao chứ?"
"Ừm!"
"Tôi tới nhé?"
"Không cần đâu, tôi không sao!"
"Vậy được rồi..."
Diệp Mình từ từ đi lại phía hắn, ngồi xuống giường, đối diện với hắn. Anh không hỏi gì, chỉ chờ đợi. Không biết mất bao lâu, cuối cùng Tống Nguy cũng mở lời.
"Có phải... tôi rất khốn nạn không?"
"Phải, cậu là đồ khốn!"
"Diệp Minh, thật ra... tôi chỉ muốn lôi hết bọn chúng ra ngoài, để chơi một ván, nhưng tôi không lường trước được, nhiều sinh mạng vì tôi mà chết... Lâm Cố Phương... gần như cũng giống ba tôi... ông ấy..." Tiếng của hắn bỗng khản đặc rồi tắc nghẽn.
Diệp Minh nén tiếng thở dài, chầm chậm nói:
"Phải, cái chết của Lâm Cố Phương khiến cậu bị đả kích nặng nề. Cậu biết uẩn khúc trong cái chết của mẹ cậu, cũng biết bí mật về bản danh sách. Cậu đến Wall-on lấy lá bài xuống, lại còn tung tin đó là bản danh sách liên quan đến BLS25, khiến cho tất cả những kẻ đứng đằng sau giật mình, truy đuổi. Cậu muốn tất cả bọn chúng đều lộ mặt, cũng muốn nhìn thấy một cuộc tàn sát không ngừng. Cậu muốn xem vở kịch hay, nhưng cậu lại không lường được, bất kỳ vở kịch nào cũng phải có những vai phụ, vai hề và cả những con tốt thí nữa. Từng người từng người ngã xuống, dù là kẻ thù của cậu, cậu cũng bắt đầu cảm thấy sai. Cậu tự lừa dối mình, tiếp tục xem kịch.
Cho đến hôm nay, cái chết của Lâm Cố Phương đã khiến vở kịch không còn vui nữa. JJ. James, cậu có biết, các thế lực liên quan đến vụ chế tạo tàu ngầm nguyên tử ở Hải Vực là vô cùng khủng khiếp hay không? Chưa kể đến việc cậu lộ mặt, khiến cho C.S.I cũng lần ra dấu vết, không ngừng truy sát. Tống Phi cũng lộ mặt muốn loại bỏ em trai mình. Các chính phủ liên quan đến BLS25 cũng lùng sục cậu cho bằng được. Sau đó, còn chưa kể... những kẻ có máu mặt ở "chợ đen" muốn có bản danh sách để bán đi, kiếm lợi. Trò vui mà cậu vừa khởi xướng, đích thị là một trận mưa máu gió tanh cấp hành tinh đấy!"
Diệp Minh ngừng lời, Tống Nguy ngẩng lên nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng phức tạp. Không ngờ người này lại biết đến bí mật của BLS25, cũng biết đến tận chân tơ kẽ tóc việc cậu làm. Diệp Minh nếu không phải là một điệp viên, thì cũng là một trùm xã hội trong thế giới ngầm. Nhưng tại vì sao, biết nguy hiểm như vậy mà vẫn theo sát hắn, không rời nửa bước. Rốt cuộc anh ta cần gì ở hắn?
"Anh nói không sai. Nhưng tôi hỏi anh, cả đời anh, liệu chưa từng giết người? Anh có chắc những người anh giết đều đáng chết không?"
"Tống Nguy, khi còn ở C.S.I, cậu là bị ép buộc giết người để tồn tại, nó làm cho cậu mạnh lên. Nhưng tình huống bây giờ rất khác, mỗi cái chết đều làm cho cậu cảm thấy yếu đi, suy sụp. Vì thế... "
"Vì thế làm sao? Dừng lại ư? Anh bảo tôi nên làm thế nào?" Tống Nguy trừng mắt nhìn anh. "Đưa trả bản danh sách BLS25 cho bọn chúng tự ý tranh giành nhau? Anh nghĩ chúng sẽ để tôi ung dung rời đi sao?"
"Tống Nguy, tôi muốn nói, vì thế... cậu phải để tôi ở cạnh cậu, đừng tự ý bỏ đi nữa!"
Tống Nguy ngạc nhiên nhìn anh. Cậu nghĩ, anh sẽ bảo cậu trả bản danh sách rồi tìm nơi nào đó ẩn nấp, sống cuộc sống của mình.
"Anh đừng quá lo cho tôi, tôi từng được đào tạo điệp viên sát thủ cấp AAA đấy!"
"Vậy sao cậu còn bị chúng bắt?"
"Mẹ kiếp, là chúng lợi dụng sương mù, thả thuốc mê vào sương dày đặc, tôi không chủ ý nên..."
"Dù sao cậu cũng chưa qua thực chiến nhiều, không có kinh nghiệm."
"Được rồi được rồi, sau này tôi sẽ cẩn thận hơn, không làm phiền anh lo."
"Bây giờ, nếu cậu vứt ra bản danh sách BLS25 các bên sẽ giết nhau không ngừng. Hơn nữa, đây là bằng chứng để đưa BLS25 ra tòa án Liên Minh, chúng ta không thể ngồi nhìn bọn chúng thử tàu ngầm nguyên tử ở Hải Vực. Trước đây, dự án này bị Liên Minh xóa sổ vì định lượng sẽ gây ra địa chấn, làm sụp đổ toàn bộ vùng Bắc Cực, gây ra đại hồng thủy. Chỉ những kẻ tham lam mới nghĩ đến việc tiếp tục dự án này. Thứ chúng cần là sở hữu vũ khí tối tân dưới lòng đại dương..."
Tống Nguy bỗng bật lên một trận cười sảng khoái, cười đến nỗi nước mắt hắn chảy cả ra.
"Này, giáo sư, tôi đếch quan tâm đến việc giải cứu thế giới. Tôi chỉ quan tâm đến việc mẹ tôi còn sống hay chết, bà ấy đang ở đâu? Anh hiểu chưa?"
"Nếu cậu đưa ra danh sách BLS25, bà ấy sẽ chết."
Tống Nguy thôi không cười nữa, lặng lẽ ngồi dựa vào tường, thẫn thờ nhìn ra cửa sổ, nơi những bông tuyết rơi như những đóa hoa. Hoa tuyết là loài hoa không nở từ bất cứ thân cây nào, đó là loài hoa nở từ trong nhân gian...
Nhẹ nhàng đến với cuộc sống này
nhẹ nhàng đáp xuống
rồi tan ra, tan ra
chẳng ai biết chúng đến từ đâu và đi đâu...