Hoa Lê Rụng Trong Sân

Chương 17: Hôn nhân đại sự




Bạch Thiên Thiên định buông tha chuyện nhị thiếu gia lấy vợ, nhưng lão phu nhân không định buông tha.

Mắt thấy Sở Thành Tường sắp đến lễ cập quan, toàn bộ già trẻ lớn bé trong Sở gia rối thành đoàn, lão phu nhân thúc giục lần sau gấp hơn lần trước.

Bạch Thiên Thiên trốn trên xe lăn ngày ngày giả bệnh, mà chân đại thiếu gia đã dưỡng thương tốt, bắt đầu thường xuyên lắc lư trước mặt nàng, vì vậy dẫn tới một đám di phu nhân cũng bắt đầu thường xuyên lắc lư trước mắt nàng.

Tê Hương các tưng bừng náo nhiệt chưa từng có.

Chỉ có Bạch Thiên Thiên vẫn không để ý mà cắn hạt dưa, bởi vì trừ việc nàng có thể nhận rõ thứ tự nhóm di phu nhân của Sở Thành Dực, tên vẫn còn mơ hồ và hỗn độn.

Dĩ nhiên, trừ Lưu Mộng Dao.

Nói đến di phu nhân chi thứ tám Lưu Mộng Dao chuyện cũng khá dài…

Lúc trước căn cứ nguyên tắc di3nda11leequuydo11 biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nha đầu Chỉ Vân tích cực chủ động tìm tỷ tỷ muội muội trong phủ thăm dò tin tức, vốn bọn tiểu nha đầu trong phủ còn định bài trừ thật sâu, hoàn toàn không coi thiếu phu nhân là người trong nhà.

Nhưng mà, bát quái không chỗ nào không có mặt, Chỉ Vân bằng vào tinh thần bát quái tốt đẹp đã dần dần đánh vào nội bộ kẻ địch.

Vậy mà, khi đại chiến thê thiếp tranh bá tiến hành đến thời khắc mấu chốt nhất, thiếu phu nhân vinh quang ngã xuống.

Vì vậy, tin tình báo nho nhỏ mà Chỉ Vân thu gom được là phương thức giải trí hạng nhất không thể thiếu của Bạch Thiên Thiên khi dưỡng thương.

Lại nói bữa trưa nay đại thiếu gia tới xem một vòng, Lưu Mộng Dao nâng cao bụng bự đương nhiên không thể thiếu theo đuôi phía sau, sau khi thấy thiếu phu nhân cũng rất mềm mại gọi “Tỷ tỷ…”

Mà Bạch Thiên Thiên cũng biết khả năng bấu víu của nàng ta, không hổ năm đó là diễn viên nghiêng nước nghiêng thành được yêu thích, quả nhiên thuộc phái thực lực, danh bất hư truyền danh bất hư truyền.

Lại nhìn dáng vẻ nhỏ nhắn xinh xắn, tài lẻ văn nhã, Sở Thành Dực cưng chiều nàng ta cũng không phải không có đạo lý.

Mà nay mỹ nhân có thai, phong tình tăng thêm, chỉ có điều khóe mắt có chút u buồn loáng thoáng khó thấy, đặc biệt trong lúc lơ đãng, ánh mắt nhìn đại thiếu gia, trong thâm tình mang theo chút buồn bã nhu mì, trong buồn bã nhu mì lại lộ ra chút hy vọng.

Bạch Thiên Thiên cảm thấy, có thể luyện ánh mắt đến trình độ này cũng coi như một cảnh giới.

Chân trước bọn họ vừa bước ra khỏi Tê Hương các, Chỉ Vân bất mãn mà bĩu môi, ai oán nói: “Bát di thái này mặt quá dày, cậy vào đang có mang mà cứ làm bộ làm tịch…”

Bạch Thiên Thiên cũng không nói tiếp, chỉ mang nửa bàn điểm tâm đặt lên đầu gối, cười tủm tỉm nói: “Nào… Đẩy ta vào trong sân phơi nắng, tiện thể tiếp tục nói cho ta nghe chuyện truyền kỳ về Mộng Dao cô nương… Ah, lần trước nói đến đâu rồi?”

Chỉ Vân nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Cô nương hoa khôi gặp gỡ con nhà giàu, ừmh… Đúng, chính là đoạn này, ngày hôm nay nói tiếp chuyện anh hùng bất bình cứu mỹ nhân…”

Âm mưu thô tục…

Bạch Thiên Thiên ngáp một cái, hai con người tao nhã lại có thể thông qua phương thức dung tục như vậy mà quen biết, kế tiếp nhất định là chân thành ái mộ lẫn nhau nhằm báo thù đại ân, sau đó chính là hoa tiền nguyệt hạ, tiếp sau thế nào, thê thiếp đại chiến máu chảy thành sông…

Mặt trời giữa trưa sáng lóa, ấm áp dễ chịu, Bạch Thiên Thiên nghe rồi mơ màng ngủ thiếp đi.

Trong lúc mông lung, nàng nghe thấy d1end4nl3qu'yd0n Chỉ Vân nhỏ giọng lầm bầm: “Ta không thích nàng ta, nàng ta không phải người tốt.”

Bạch Thiên Thiên cười: “Là giả chút, nhưng không phải người xấu.”

“Đầu tiên độc hại lão phu nhân, sau đó lại cùng Lục di thái thiết kế hãm hại tiểu thư… Cái này còn không xấu sao?!” Chỉ Vân tặc lưỡi.

“Nếu nàng ta thật sự lòng dạ độc ác, ngày đó Liễu Hương Đề treo cho ta chính là chuỗi xạ hương là thuốc phá thai, nhưng nàng ta cho ta là thuốc dưỡng thai…” Bạch Thiên Thiên nghiêng người dựa vào xe lăn, đầu cũng tìm một vị trí thoải mái nhất, tiếp tục nói: “Mà chỗ lão phu nhân cũng không có chuyện…”

Lâu sau, Chỉ Vân không nói thêm gì nữa, vì vậy Bạch Thiên Thiên thật sự ngủ thiếp đi, trong mộng còn len lén chạy tới trong thư phòng của phụ thân cầm sách xem, nên nhìn không nên nhìn, có thể nhìn hay không có thể nhìn, dù sao cũng đều xem rồi, khi thấy chỗ kích tình mênh mông, trong giây lát lỗ tai bị nện vào một câu: “Mạt Nhi, Tường nhi chọn bức họa nào vậy?”

“Bức họa…” Bạch Thiên Thiên lập tức tỉnh táo, nàng nhanh chóng rời khỏi trạng thái Thôi Oanh Oanh và Trương sinh gặp gỡ dưới trăng (1) bị địch đột kích, ngồi thẳng người định thần nhìn lại, lão phu nhân đang tinh thần phấn chấn đứng ở cửa Tê Hương các, có dáng vẻ hưng sư vấn tội *.

(*) hưng sư vấn tội: mang binh đi hỏi tội

Vì vậy Bạch Thiên Thiên lại xác nhận một lần nữa, lão phu nhân thật sự không sao, hơn nữa còn có vẻ tinh lực tràn đầy.

Thiếu phu nhân sửng sốt hồi lâu mới giùng giằng đứng dậy thỉnh an.

“Bức họa đâu?” Lão phu nhân tiến gần một bước, da đầu Bạch Thiên Thiên bắt đầu tê dại, ngẩng đầu lên thoáng nhìn lần nữa đã thấy lão thái gia thong thả bước vào Tê Hương các.

Nhưng kể từ sau khi Sở lão phu nhân tỉnh lại, Bạch Thiên Thiên cảm giác hình tượng chói lọi mà cao lớn của lão gia đã bắt đầu co rút lại, dần có khuynh hướng bị che lấp.

“Khụ khụ…” Lão thái gia ho một tiếng, trấn an: “Trong người Mạt Nhi có thương tích, cứ ngồi đi.”

Thiếu phu nhân không dám ngồi ưỡn thẳng lưng mà đứng, trong đầu bất ổn, cuối cùng cắn răng nói: “Nhị thiếu gia đều không thích những bức họa kia, nhưng con dâu có một đề nghị…”

Ánh mắt lão phu nhân sáng lên, lập tức hứng thú: “Hả? Nói nghe chút.”

“Không bằng… Không bằng…” Bạch Thiên Thiên cắn môi, trong đầu nhanh chóng chuyển động, nhanh chóng tổ hợp lời nói dối hoàn mỹ nhất, nhưng… Hôn nhân là chuyện lớn, sao có thể là trò đùa…

Tố di đưa mắt ra hiệu, bưng nước trà hạt dưa và trái cây phục vụ mọi người trong sân rồi ngồi xuống, vì vậy không khí dần hòa hoãn, lão thái gia chủ động chuyển hướng đề tài, bắt đầu hỏi thăm tình trạng thân thể thiếu phu nhân.

Trong lòng lão phu nhân lại nổi lên vẻ không được tự nhiên, thấy thế nào bà cũng cảm thấy con dâu này không vừa mắt, không liên quan đến diện mạo tài tình, sai là sai ở chỗ nàng ta là nữ nhi đại tiểu thư Chu phủ, hơn ba mươi năm trước lão thái gia rất sáng tỏ đặt đoạn tình cảm kia xuống, nhưng bamươi năm trôi qua rồi, lão phu nhân vẫn rối rắm.

Chính là người trong cuộc đã tỉnh rồi, nhưng người đứng xem vẫn còn mơ hồ.

“Mạt Nhi à…” Lão thái gia nhấp một ngụm trà, ý vị sâu a: “Chờ sau khi thân thể khỏe mạnh đi một chuyến tới miếu Tống tử Quan âm đi.” Ông cụ chắc hẳn cho rằng thái độ của nhi tử với con dâu đã có dấu hiệu tiết trời ấm lại, như vậy cách ôm cháu cũng không xa.

“Vâng…” Bạch Thiên Thiên nhíu mày, theo bản năng nhích lại gần xe lăn, sao lúc đầu nghe Hạ Mạt Nhi nói “Đại khái trong sáu tháng hắn cũng lười nhìn đến ta một cái…”, bây giờ mới qua hơn một tháng đã ra ngoài dự tính nhiều như vậy chứ…

Ngày xuân gió nhẹ khẽ thổi lất phất, thiếu phu nhân dần ý thức được, cuộc sống, đúng là khắp nơi tràn đầy vui mừng.

Vui mừng đi qua còn có vui mừng lớn hơn…

“Tiểu thư tiểu thư, không xong rồi…” Từ Thương lớn tiếng dọa người, lúc thở hồng hộc vọt vào trong sân mặt đã bắt đầu xanh xao, sau đó chuyển thành xanh lá, trong tay cầm một phong thư quơ tới quơ lui.

Vì vậy mọi người đồng loạt nhìn về phía lá thư kia.

“Thư gửi ái nữ…” Chữ khải * hòa nhã, Bạch Thiên Thiên vừa nhìn đã nhận ra là bút tích của phụ thân.

(*) Chữ khải (khải thư hay chính thư 正書) là cải biên từ chữ lệ và bắt đầu phổ biến vào thế kỷ III CN. Đây là kiểu chữ chính thức, chuẩn mực, dễ nhận biết, dễ đọc nhất và vẫn là phổ thông nhất trong các kiểu viết chữ Hán hiện nay.

Thiếu phu nhân cảm thấy giờ phút này mình có thể nôn ra ba lít máu.

Năm sáu đôi mắt đồng loạt nhìn nàng chằm chằm, Từ Thương có kích động muốn đâm đầu chết.

Mọi người yên lặng thật lâu, Từ Thương đang lo lắng có cần phong thư trí mạng này này không, chỉ nghe di~end`anl^eq'uyd^on một âm thanh “Chẹp…” vang lên, Bạch Thiên Thiên nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà, thấm giọng.

Mọi người lại bắt đầu hoài nghi nhìn về phía thiếu phu nhân cười đến hoa xuân rực rỡ.

“Lão thái gia, lão phu nhân, về hôn sự của nhị thiếu gia, con dâu có đề nghị, hay là để cho Sở gia và Hạ gia thân càng thêm thân…” Bạch Thiên Thiên để nụ cười trên mặt mình tận tình nở rộ, “Con dâu muốn giới thiệu họ hàng trong nhà cho nhị thiếu gia, không biết hai người nghĩ như thế nào?”

“Họ hàng!?” Mọi người tạm thời không kịp phản ứng, lão thái gia lại lấy lại tinh thần, ánh mắt lấp lánh nhìn Bạch Thiên Thiên, kích động nói: “Là họ hàng gần sao?” Dáng vẻ kia hiển nhiên giống như giới thiệu nữ hài tử với lão thái gia.

“Không phải?” Bạch Thiên Thiên rất kiên quyết phủ nhận: “Là họ hàng ở dòng thứ.”

Ông cụ hơi thất vọng, lão phu nhân vẫn kiên định không dời chú ý thư trong tay Từ Thương.

Thiếu phu nhân lại nhấp một ngụm trà, không nhanh không chậm nói: “Con dâu cả gan hỏi thăm ý kiến của phụ thân trong nhà trước, biển muội Nghiên Nghiên cũng đến tuổi lập gia đình.” Nói tới đây, nàng rất rộng lượng vung tay lên, phân phó: “Từ Thương, trình thư lên.”

Sắc mặt của Từ Thương hoàn toàn biến thành đen, ngơ ngác đưa lá thư tới trong tay Bạch Thiên Thiên, mặt khác liều mạng nháy mắt với Tố di.

“Xoạt…” một tiếng, thiếu phu nhân run rẩy mở thư trong tay, lão phu nhân vừa định tới gần nhìn, Bạch Thiên Thiên đã giòn tiếng: “Nữ nhi Mạt Nhi của ta, phụ thân nghe được trong phủ hòa thuận, thật sự an ủi. Nghĩ đến chuyện liên gia trong thư, phụ thân hỏi ý biểu huynh, huynh ấy rất biết ơn, đồng thời vô cùng vinh hạnh. Nhưng Nghiên Nghiên còn tấm bé, đang học cầm kỳ thư họa chỗ tiên sinh…” Bạch Thiên Thiên rất hợp thời nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Phụ thân muốn hôn sự trì hoãn nửa năm sau, không biết ý tứ hai người?”

Lão thái gia trầm ngâm không thôi, lão phu nhân hỏi: “Không biết tướng mạo tiểu nữ Nghiên Nghiên này như thế nào?”

“Hơn một năm trước kia khi nhìn thấy vẫn còn là tiểu hài nhi xinh xắn, bây giờ đã trổ mã thành đại cô nương duyên dáng yêu kiều, tướng mạo ấy, tuyệt đối không bại bởi mấy thiên kim tiểu thư trong bức họa.” Thiếu phu nhân vỗ ngực cam đoan, lão phu nhân bắt đầu nghiêm túc suy tính khả thi cuộc hôn nhân.

Bạch Thiên Thiên nhân cơ hội nhét thư vào trong ngực, thúc đẩy tiếp: “Mấy ngày trước con cũng mơ mơ hồ hồ đề cập với nhị thiếu gia, hắn không bày tỏ ý phản đối…”

Tiểu nhi tử quật cường lại có thể ngoan ngoãn nghe lời!

Hai vị lão nhân cảm thấy được hy vọng, vì vậy lão phu nhân không do dự nữa, “Vậy chuyện này cứ quyết định như vậy, nửa năm sau lại đặt sính lễ với Hạ gia, về phía Tường nhi, trước xong lễ cập quan ngày mai rồi nói.”

Tố di, Chỉ Vân, Từ Thương cùng nhau há to mồm, chỉ cảm thấy đỉnh đầu mỗi người có một đám quạ quà quà chạy như bay qua.

Hôn nhân đại sự của nhị thiếu gia Sở gia cứ như trò đùa qua loa vậy…

Bạch Thiên Thiên thở dài một hơi, sờ lên ngực, mạng nhỏ vẫn còn, còn về phần Hạ Nghiên Nghiên tinh thông mọi thứ cầm kỳ thư họa kia quỷ mới biết ở nơi nào, chuyện nửa năm sau thì nửa năm sau hãy nói…

Mà nhị thiếu gia đang xử lý công vụ trong Thính Vũ các đột nhiên nghe tin tức mình đính hôn, lại cười ha ha thành tiếng, vẻ mặt tươi cười trong lòng thầm nghĩ: Thiên Thiên nha đầu, nàng lại có thể chủ động giới thiệu bản thân mình cho ta, có thể thấy tình nghĩa của nàng với ta không tầm thường…

Thì ra cùng một sự việc, sự khác biệt trong mắt người quả nhiên không giống nhau.

(1) Thôi Oanh Oanh và thư sinh Trương Quân Thụy:

Theo chuyện "Hội Chân ký " đời Đường, Trương Quân Thụy gặp Thôi Oanh Oanh ở chùa Phổ Cứu đang lúc nàng thọ tang cho cha. Vậy mà tình yêu cũng nẩy lộc, đêm đêm hai người hẹn nhau ra mái phía Tây của chùa mà tình tự.

Tình yêu đã thắm đậm, nhưng sau đó hôn nhân không thành, chàng lấy vợ và nàng cũng đi lấy chồng...

"Hội Chân ký" kết thúc khi mối tình tan vỡ.

Đến đời Nguyên, nhà văn Vương Thực Phủ đã phóng tác, viết thành tuồng Tây Sương ký. Theo đánh giá của Kim Thánh Thán, nhà phê bình văn học lừng danh cuối đời Minh, đầu đời Thanh, thì Tây Sương ký là một trong “Lục tài tử thư” của Trung Quốc.

Tóm tắt tuồng “Tây Sương ký”:

Góa phụ Thôi tướng quốc cùng ái nữ là Thôi Oanh Oanh xin trú ngụ mái Tây chùa Phổ Cứu để cư tang cho Thôi Tướng quốc.

Trên đường về kinh đô thi Hội, thư sinh Trương Quân Thụy ghé lại tham quan cảnh chùa và gặp gỡ Thôi Oanh Oanh. Diện kiến nhan sắc tuyệt trần, chàng Trương bèn xin trọ lại chùa để có dịp tỏ tình với giai nhân.

Gặp lúc có giặc Tôn Phi Hổ vây chùa và bắt nàng Thôi Oanh Oanh đem đi. Mẹ nàng không biết cầu cứu ai, chỉ biết hứa là ai cứu nguy được cho gia đình thì gả con gái. Trương Quân Thụy cấp tốc gởi thư cho một người bạn học cũ là tướng quân Đỗ Quân Thực đem binh đuổi giặc, cứu nạn cho gia đình Thôi Oanh Oanh.

Nhưng sau khi tai qua nạn khỏi, bà mẹ Oanh Oanh thất hứa, không cho đôi trẻ kết hôn mà chỉ cho kết nghĩa anh em. Trương Quân Thụy phẫn uất, buồn bã rồi sinh trọng bệnh. Thị nữ của Thôi Oanh Oanh là Hồng Nương hay tin, về báo cho cô chủ. Thôi Oanh Oanh đang đêm, cùng Hồng Nương tìm đến thăm chàng. Thị nữ đứng trông chừng bên ngoài, trong thư phòng đôi lứa đã ...gẫm duyên kỳ ngộ, đẹp tày Thôi Trương.

Chuyện “tiết trăm năm, nỡ bỏ đi một ngày” của nàng Thôi bị đổ bể. Mẹ nàng đành phải chấp thuận cho đôi trẻ se duyên, nhưng buộc Trương Quân Thụy phải lên đường về kinh ngay cho kịp kỳ thi Hội, khi bảng vàng có tên rồi hãy quay về làm lễ thành hôn. Trên đường tiến kinh, chàng Trương ghé lại một quán trọ qua đêm. Trong giấc ngủ, chàng mơ thấy Thôi Oanh Oanh...

Theo Hội Chân ký, thì khi giấc mơ qua rồi cũng là lúc cuộc tình ra đi. Nửa đường đứt gánh, chàng theo đường chàng lấy vợ, nàng theo đường nàng lấy chồng.

Nhưng trong tuồng Tây Sương ký thì tình duyên hai người không đứt đoạn, Trương Quân Thụy thi đỗ Thám Hoa, vinh qui trở về cưới nàng Thôi Oanh Oanh. Kim Thánh Thán đã đặt nghi vấn, cho rằng 4 hồi sau của Tây Sương ký không phải do Vương Thực Phủ viết, mà có thể do Quan Hán Khanh, một nhà văn cùng thời với Vương Thực Phủ. Bản dịch của Nhượng Tống cùng chỉ dịch 16 hồi, đến lúc tan vỡ mối tình Thôi Trương thì kết thúc. (theo maxreading/giai thoại văn học)