"Phu nhân, trang chủ tới rồi." Dịch Ngọc hơi tiến lên phía trước, ở bên cạnh nhắc nhở nàng.
Đàm Tịch Yên đưa mắt nhìn bóng dáng cao lớn trước mặt, trong lòng nàng không khỏi có chút mơ hồ, như thể nàng và hắn gần ngay trước mặt nhưng lại xa tận chân trời.
Nàng không thể với tới được trái tim hắn, nhưng mọi cử chỉ nhẹ nhàng của hắn đều nằm trong mắt nàng.
"Phu" Nàng nhẹ nhàng mở đôi môi đang định gọi hắn, nhưng một tiếng khóc nức nở sau lưng đã cắt ngang lời nàng.
"Phu nhân, phu nhân, nô tỳ không dám nữa, nô tỳ không dám nữa." Lê nhi yếu ớt ngã xuống đất bên cạnh nàng, tách trà mỏng manh vỡ tan trên mặt đất.
Nàng ta đã thành công thu hút tất cả ánh mắt của mọi người nhìn về phía này.
"Ngươi nói cái gì?" Nàng khẽ cau mày, tựa hồ không biết người nữ nhân này muốn làm gì.
"Phu nhân, là nô tỳ không nên chuẩn bị trà nóng cho trang chủ, Dịch Ngọc không có đẩy nô tỳ, là nô tỳ tự ngã xuống." Nàng nước mắt đầm đìa trong thật đáng thương.
"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy? Ta không có đẩy ngươi!" Dịch Ngọc nghe xong lập tức tức giận, liền lùi ra phía sau một bước, đôi mắt gấp gáp nhìn về phía Tịch Yên.
Lúc này, Nam Cung Thanh Quyết chậm rãi đến gần, nhìn thấy Lê nhi đang quỳ dưới đất khóc thút thít, ánh mắt hắn nhìn về phía Đàm Tịch Yên, giọng nói tao nhã và dễ nghe phát ra: "Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Trang chủ, là Lê nhi không cẩn thận bị vấp té, không liên quan đến phu nhân." Nàng ta lên tiếng trả lời trước.
Đàm Tịch Yên cảm thấy dường như tất cả lời nói trong lòng đều nghẹn lại trong cổ họng, nàng nhìn những người xung quanh, sau đó chậm rãi chuyển ánh mắt sang nhìn phu quân bên cạnh: "Ta không có."
Chỉ với một câu ta không có, một lời giải thích nhạt nhẽo như vậy, khó có người có thể tin tưởng nàng, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Nam Cung Thanh Quyết, thậm chí còn không để ý tới Lê nhi đang đứng bên cạnh Dịch Ngọc.
Dịch Ngọc ngày thường tính tình thẳng thắn, có thù tất báo, vì vậy bị người khác nói như thế, cho dù nàng có giải thích thì cũng có người không tin.
"Trang chủ." Ánh mắt Lê nhi khẽ động, nàng ta dùng bàn tay trắng nõn che miệng ngăn tiếng khóc, khiến người ta nghe thấy đều cảm động, nhưng Nam Cung Thanh Quyết chỉ nhàn nhạc liếc nhìn nàng ta.
"Còn không mau dìu nàng ta đứng dậy." Lăng Cảnh Thiên nhìn thấy sắc mặt của phu nhân, liền quay sang nói với hầu nữ bên cạnh mình.
"Giả dối!" Dịch Ngọc không khỏi trợn tròn mắt.
"Một lát nữa ta sẽ đến tìm nàng." Nam Cung Thanh Quyết đi đến bên cạnh nàng, dùng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ lên vai nàng, sau đó quay sang căn dặn Dịch Ngọc: "Dìu phu nhân về phòng đi."
Nói xong hắn liền bước vào đại sảnh.
Từ đầu đến cuối, hắn không hỏi một lời về chuyện vừa xảy ra.
Đôi mắt nàng buồn bã, nhìn bóng dáng vừa rời đi dần biến mất của hắn, khóe mắt nóng bừng, một giọt nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.
Hắn không quan tâm chút nào à?
"Phu nhân, chúng ta quay về thôi." Dịch Ngọc đỡ nàng, lúc nàng ta rời đi, còn quay sang liếc nhìn Lê nhi một cái.
Đêm khuya trăng sáng, ánh trăng mờ nhạt nhẹ nhàng, làn gió ấm áp chậm rãi thổi qua, những cành lá xanh rì phát ra tiếng xào xạc, nhẹ nhàng rơi xuống đất.
Đàm Tịch Yên mặc một chiếc váy lụa trắng như hoa lê, đứng trước cửa sổ nhìn trăng sáng lòng nặng trĩu tâm tình, mãi đến khi trước cửa có động tĩnh, nàng mới hoàn thần lại.
"Phu quân." Nàng mỉm cười quay sang chào hắn.
Nam Cung Thanh Quyết đi đến trước mặt đỡ nàng ngồi dậy, đưa một chiếc hộp gấm đến trước mặt nàng, sau đó trầm giọng nói: "Phu nhân có thích không?"
Nàng đưa tay nhận lấy, ánh mắt rơi vào chiếc trâm cài tóc trong hộp, nàng hơi ngước mắt lên nhìn và gật đầu.
"Lần này ta mua rất nhiều đồ, lúc ta nhìn thấy cây trâm ngọc này, thì nghĩ rằng ngày thường phu nhân thích nhất là hoa lê." Nam Cung Thanh Quyết vừa nói vừa liếc nhìn nàng, thấy nàng vẻ mặt bất an, không khỏi thắc mắc. "Sao vậy? Nàng có chuyện gì lo lắng à?"
Nàng khẽ siết chặt những ngón tay mảnh khảnh, nhìn vào đôi mắt đen láy của hắn: "Phu quân. Lê nhi không phải là do ta đẩy."
"Là bởi vì chuyện này cho nên nàng bất an như thế?" Nam Cung Thanh Quyết nhướng mày.
"Ta" Nàng nhẹ nhàng mím môi, đầu khẽ cúi nhìn xuống đất.
Dường như trong lòng nàng có chút hối hận, lẽ ra nàng không nên nói cho hắn biết sự thật.
"Ngày mai Lê nhi sẽ bị đuổi ra khỏi sơn trang." Nam Cung Thanh Quyết thu lại nụ cười trên môi, xoay người rót một chén trà uống.
"Phu quân, ý của ta không phải là muốn chàng đuổi nàng ta đi." Nàng nhanh chóng giải thích.
"Có một số người nên ở thì ở lại, còn có một số người nên đi thì phải đi." Nam Cung Thanh Quyết dùng đầu ngón tay xoa xoa mép cốc, thanh âm nhẹ nhàng đến mức không thể nghe được cảm xúc thật sự của hắn.
Nàng nhìn bóng dáng của hắn, lúc này nàng cảm thấy bản thân mình thật nhỏ bé, gần trong gang tấc nhưng lại xa tít chân trời, nàng không thể đoán được suy nghĩ của hắn.
"Phu quân, trời cũng đã khuya rồi, chi bằng chàng tối hôm nay ở lại đây đi." Lúc nàng nói câu này, gương mặt liền ửng đỏ lên.
Nhưng nàng thật sự hy vọng có thể cùng hắn trở thành một đôi phu thê ân ái, cùng nhau nắm tay đi đến hết cuộc đời.
"Thư phòng vẫn còn một số việc, nàng nghỉ ngơi sớm đi." Nam Cung Thanh Quyết đặt chén trà xuống, sau đó định rời đi.
"Phu quân!" Nàng duỗi ngón tay thon dài nắm lấy vạt áo của hắn, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng mang theo chút khẩn trương.
Dưới ánh nhìn của hắn, nàng cắn môi hỏi hắn: "Phu quân, tại sao đến giờ chàng vẫn không đồng ý cùng ta viên phòng? Có phải ta đã làm sai điều gì không?"
"Không có, nàng làm rất tốt." Ánh mắt như ngọc có thể nhìn xuyên thấu người khác của hắn nhìn nàng, hắn nói nàng tốt, nhưng hắn lại không muốn cùng nàng trở thành phu thê thật sự.
Nàng gạt bỏ sự ngượng ngùng sang một bên, vươn đầu ngón tay về phía cổ áo hắn: "Phu quân, vậy tối nay chàng có thể ở lại với ta không?"
Hắn không chút lưu tình né sang một bên, giọng điệu bình tĩnh: "Đêm đã khuya, nàng đi ngủ sớm đi."
"Ta" Nàng thậm chí còn chưa có cơ hội nói câu tiếp theo, hắn đã bước ra khỏi phòng.
Nước mắt rơi ra từ đôi mắt đẹp của nàng, đôi tay đang đặt ở giữa không trung dần dần buông xuống. Chiếc trâm ngọc trên tay cũng rơi xuống đất vỡ thành từng mảnh, nó giống như trái tim nàng, khoảnh khắc hắn không chút lưu tình mà tránh né, trái tim nàng dường như cũng tan nát theo.
Lúc này trong lòng nàng dâng lên rất nhiều cảm xúc, trong đó có một nửa là xấu hổ, nàng vừa bị từ chối phải không?
Ngày hôm sau.
Lê nhi thực sự bị đuổi ra khỏi Nam Cung sơn trang, nhưng trước khi rời đi, nàng ta đã đến sân viện của nàng và có vài lời muốn nói với nàng.
Đàm Tịch Viên cả đêm không ngủ, sắc mặt có chút tái nhợt, liếc mắt nhìn Lê nhi đang xách tay nải đi về phía nàng.
Đầu ngón tay thon dài cầm tách trà nóng, nàng không chủ động lên tiếng mà chỉ im lặng.
"Là ngươi yêu cầu ngài ấy đuổi ta đi đúng không." Lê nhi nhìn nàng với đôi mắt sưng đỏ, cuối cùng cũng lên tiếng.
Đàm Tịch Yên vẻ mặt bình tĩnh, ngước mắt nhìn nàng: "Nếu như ta nói đó là quyết định của chàng ấy, ngươi có tin không?"
"Ngài ấy vì ngươi mà đuổi ta đi?" Lê nhi trong mắt hiện lên tia ghen tị, tràn đầy không cam lòng oán hận.
Tại sao người nữ nhân này có thể ngồi yên vị ở vị trí Nam Cung phu nhân, chỉ vì gia thế của nàng sao?
"Sống cuộc sống mà ngươi mong muốn chẳng phải sẽ tốt hơn sao? Nơi này không thích hợp với ngươi." Ánh mắt của Đàm Tịch Yên rơi vào tay nãi của nàng ta.
Nam Cung sơn trang chưa bao giờ đối xử tệ với nàng ta, cho dù có đuổi nàng ta ra khỏi, cũng sẽ cho nàng ta ngân lượng để sinh sống, hà tất chi phải lưu luyến những thứ không thuộc về mình.
"Cuộc sống mà ta muốn, người mà ta muốn đều ở đây, ta rất rõ bản thân mình muốn điều gì." Khuôn mặt thanh tú của Lê nhi tràn đầy sự oán giận và không cam lòng.
Nàng ta yêu đơn phương trang chủ nhiều năm như vậy, lại đột nhiên bị một người nữ nhân từ đâu đến đây đuổi ra ngoài, đây không phải điều mà nàng ta mong muốn.
"Lê nhi cô nương, nếu như cô nương có thể an phận ở trong sơn trang, thì ta tin rằng phu quân cũng sẽ không đuổi cô nương ra ngoài. Nhưng cô nương hãy tự hỏi lại bản thân mình, có những việc mà chính bản thân mình làm ra, không sợ người khác nhìn thấy sao?" Nàng giọng điệu có chút lạnh lùng.
"Việc mà ta làm ra bị người khác nhìn thấy thì như thế nào, ngài ấy có thể nhìn ra được tất cả mọi việc mà ta làm, ngươi chẳng phải cũng không nhìn ra ngài ấy nghĩ như thế nào sao?" Lê nhi liên tục cười lạnh, giọng điệu mỉa mai khó có thể che giấu.
Nàng ta nhìn vẻ mặt im lặng của nàng như đang bị đâm vào điểm yếu của mình, cười mỉa mai nói: "Trang chủ cưới ngươi về sơn trang, lại không thèm chạm một ngón tay vào ngươi, ngươi thật sự cho rằng ngài ấy thật sự đối xử thật lòng với ngươi sao? Ngài ấy chỉ cảm thấy ngươi thích hợp với vị trí trang chủ phu nhân này thôi, chỉ là thích hợp mà thôi, ngài ấy đối với ngươi mà nói một chút tình cảm cũng không có."
"Chàng ấy nghĩ như thế nào, cũng không đến lượt ngươi phán xét."
Lê nhi trên mặt lộ ra một tia giễu cợt: "Đàm Tịch Yên, thứ mà Lê nhi ta không có được, thì ngươi cũng đừng hòng mà có được, ngươi cứ ở đây sống cả đời mà giữ cái vị trí hữu danh vô thực này Nam Cung phu nhân."
Đàm Tịch Yên nhìn bóng dáng đang rời đi của nàng ta, đôi mắt hơi nheo lại, lời nói của nàng ta dường như vẫn còn vương vấn bên tai.
"Dịch Ngọc, như thế này có ổn không?"
Buổi tối, nàng đứng trước gương, nhìn bộ lay động lòng người trong gương, cảm thấy có chút xấu hổ.
"Phu nhân, Lê nhi đã bị đuổi ra khỏi sơn trang, hiện tại bên cạnh trang chủ không còn nữ nhân xấu xa nào nữa, người còn không mau nhanh lên." Dịch Ngọc thoa một chút dầu thơm lên mái tóc đen dài mượt của nàng.
Phu nhân quả thực vốn dĩ đã đẹp rồi, chỉ cần ăn mặc một chút là có thể đẹp đến nghẹt thở.
"Như thế này liệu có ổn không?" Nàng cúi đầu nhìn bộ váy màu xanh nhạt trên người, vai trái hơi bị kéo xuống, lộ ra một bờ vai thon trắng.