Trương Cổ sau khi bàn bạc xong xuôi mọi việc liền cáo từ.
Thượng Quan Vũ Nguyệt nhanh chóng chuẩn bị cho việc đi Tân Tập thôn.
Lại nói về chuyện hơn một tháng trước, vốn có nhiều chuyện cần bàn giao, huống chi, muốn đem tiểu nương tử theo – bà nội cùng nương vốn đều cảm thấy không ổn, một là thấy mình là đại hộ nhân gia, làm sao có thể để con dâu xuất đầu lộ diện, hai là Phồn Thịnh mới sinh mấy tháng, có mẫu thân ở bên cạnh chăm sóc sẽ tốt hơn nhiều.
Nếu như là trước kia, Thượng Quan Vũ Nguyệt tự nhiên sẽ lui bước, có điều kể từ khi hiểu rõ tâm ý của mình đối với tiểu nương tử, đột nhiên rất muốn làm điều gì đó cho nàng.
Nói cũng thật lạ, cảm giác tự nhiên trở nên sáng sủa.
Vì sao thời gian ở trong nhà ngày càng dài, vì sao đối mặt với chuyện này đột nhiên cảm thấy không hề áo lực như trước, vì sao hắn vốn luôn thấy wor trong phủ nhàm chán, bỗng nhiên lại thấy như vậy có nhiều niềm vui.
Hóa ra không phải chỉ vì nàng có thai thật đáng yêu, không phải vì con trai thật đáng yêu, mà bởi vì hắn đối với nàng có tình.
Trong quá trình đó, bất tri bất giác biến thành yêu.
Cho nên hắn dễ dàng tha thứ cho bốn con thỏ chạy loạn trong biệt viện.
Vốn là hắn tưởng mình chịu được chuyện mấy con vật trắng lông lông này, là vì mình thích động vật nhỏ, hiện mới hiểu được, là vì nàng thích động vật nhỏ.
Mà nàng thích động vật nhỏ, có quá nửa là vì hắn – sau khi kết hôn hắn vẫn làm việc tại xưởng nhuộm như trước, không gần gũi chăm sóc tân hôn thê tử, nàng nhàm chán cũng chỉ có thể chơi đùa với động vật nhỏ.
Cho cá ăn.
Cho hươu con ăn.
Có lúc lại vãi đồ ăn trên mặt đất hấp dẫn chim chóc xuống mổ.
Hắn cảm thấy mình thiếu nàng rất nhiều.
Nhớ tới việc nàng khóc sướt mướt yêu cầu được đến Tân Tập thôn, lại nhớ sau khi cưới ngoại trừ nuôi thỏ, đây à yêu cầu duy nhất nàng đưa ra, hắn liền cảm thấy dù thế nào cũng muốn đáp ứng.
Thế là hắn nói với bà nội và nương, Hà gia tú phương trước nay lấy tinh xảo làm nỏi tiếng, chỉ là tú công độc nhất không đủ thành danh, màu chỉ nhuộm của Hà gia, rất nổi tiếng trong nghề, lần này là vì nhiễm thạch mà đi, dẫn tiểu nương tử theo vì muốn có thêm ý kiến, tơ hồ trang lần này làm hỉ phục cho lục Vương gia và Vương phi, tự nhiên không thể sơ sót, càng có nhiều người càng tốt.
Lão phu nhân nghĩ lại thấy cũng đúng.
Màu chỉ Hà gia cực kì rực rỡ, cũng không phải cách nhuộm bình thường hay tẩm nhuộm có thể làm ra, tuyển chọn nhiễm thạch hoặc nhiễm thảo (phẩm nhuộm thực vật a) độc dáo, nhiều người thương lượng cũng tốt.
Sự việc cứ quyết định như vậy.
Thượng Quan Vũ Nguyệt đem theo mấy người, tiểu nương tử mang theo hai nha đầu tùy thân là Tiểu Đông cùng Tiểu Thu, mặt khác mời thêm mấy vị võ sư trong phiêu cục đi cùng.
Vào một ngày khí trời sáng sủa, một nhóm hơn mười người chạy về phía Bắc.
* * * * *
Đang là giữa hè.
Ban ngày nóng nực, xe ngựa lại lắc lư, tất nhiên vô cùng vất vả, Thượng Quan Vũ Nguyệt vốn lo lắng tiểu nương tử không chịu nổi, có điều xem ra vẫn còn may, trừ bở việc vì trời nóng mà ăn ít hơn, đối với việc đi đường vất vả, không hề oán giận.
Dọc đường tân khổ, vất vả tiến vào phía bắc Đại thành, Thượng Quan Vũ Nguyệt hạ lệnh nghỉ ngơi ba ngày sau xuất phát, đoàn người cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.
“Khách quan, uống chút trà trước, trà nóng vừa pha, uống ngay là tốt nhất.” Diếm tiểu nhị thấy nhóm người vung tay rông rãi, lại thấy đi đầu là thiếu gia cùng một thiếu phụ, vội vã vào phòng tiếp đón, “Còn điều gì sai bảo?”
Thượng Quan Vũ Nguyệt hỏi: “Sao hôm nay trên đường lại nhiều người đến vậy?”
Hắn từng qua đây vài lần, chưa bao giờ thấy nhiều người đến như vậy.
Nha, khách quan từ ngoài tới không biết, ngày mai là Thất Tịch, buổi tối ngã tư có miếu hội, diễn trò, hí ban, cái gì cũng có, miếu tơ hông còn có hội cầu phúc, khách quan cũng phu nhân nếu như rảnh rỗi, không ngại đi xem thử một chút, rất náo nhiệt.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt gật đầu, thưởng cho tiểu nhị ít bạc, thúc giục hắn đun nước nhanh một chút, tiểu nhị nhận tiền thưởng, vội vàng nhận lời, chưa tới một nến nhang đã đưa tới.
Hắn quay qua phía tiểu nương tử, “Mệt mỏi sao, có muốn đi nằm một chút không?”
Hoa Khai lắc đầu, “Ta không mệt.”
“Vậy, tới đây uống với ta chén trà.”
“Được.”
Hoa Khai nghe vậy tiêu sái đến bên bàn ngồi xuống, cầm lấy chén trà, mặc dù không muốn uống, chỉ là vuốt nhẹ, thần sắc có chút hoảng hốt.
Thượng Quan Vũ Nguyệt tự nhiên nhìn thấy.
Từ sau khi rời khỏi Giang Nam, tiểu nương tử có chút phấn khởi, càng đi về phía bắc, nàng bắt đầu thường thất thần, thỉnh thoảng ngẩn người, luôn suy nghĩ điều gì đó, thỉnh thoảng cười, thỉnh thoảng lại lộ vẻ ảm đạm, sau khi vào thành, nàng bắt đầu không yên lòng.
Hắn cũng không nhịn được nữa, quyết định phát huy phu quyền (quyền của người chồng =_=), hỏi cho rõ ràng.
Không phản ứng.
“Thiếu phu nhân.”
Không để ý tới hắn.
Thở dài một cái, hắn lấy đi cái chén trong tay tiểu nương tử, rồi mới đề bờ vai nàng, nhẹ vuốt hai má nàng, “Mẹ Phồn Thịnh?”
Tiểu nương tử giờ mới tỉnh mộng hồi thần, “Ừ?”
“Phu nhân ta đang nói chuyện với nàng.”
“Ai, ai.”
“Nàng rốt cuộc thế nào? Không cần nói vô sự với ta, ta sẽ không tin.”
Hoa Khai nhìn hắn, hiển nhiên khó xử – chuyện này, muốn nói thế nào mới tốt?
Cũng không thể nói với hắn là do gần về quê hương đi, xa hơn về phía bắc, chỉ cần bốn ngày nữa là đến Tân Tập thôn, về đến nhà nàng.
Ngôi nhà nàng lớn lên từ nhỏ.
Đã lâu quá rồi, Hoa Khai cũng không chắc chắn còn bao nhiêu lão lân cư còn ở lại, nàng rất sợ không tìm được cái gì, như vậy nàng làm sao biết chính mình, cùng tỷ muội liệu có ngày đoàn viên?
Nàng đương nhiên biết mình thật kì quái, nhưng mà, nàng không biện pháp không tiếp tục nghĩ.
Lúc này trượng phu đã thắc mắc...
Nói cũng kỳ quái, Trương công tử tới từ kinh thành ở tơ hồ trang mấy ngày, tướng công hơi khang khác, mới đầu nàng tưởng hắn tức giận với nàng, nhưng sau đó hình như không phải, làm nàng không hiểu lắm, nhưng ít ra cũng biết hắn không tức giận.
Hắn không tức giận là tốt rồi.
Lông mày đẹp như vậy, ngũ quan tuấn lãng, khuôn mặt thật đẹp mắt.
Sau khi Trương công tử đi, hắn bắt đầu đối rất tốt với mình.
Đương nhiên, cũng không phải là thổi phồng mọi chuyện lên, mà là hắn chú ý đến từng chuyện nhỏ nhặt, thậm chí một chút biến hóa cũng không thoát khỏi ánh mắt của hắn – tựa như lúc này, trong đầu nàng vừa lóe lên hình ảnh phòng xá trong ngư thôn, hắn lập tức cảm nhận được nàng đang dao động, nên mới tự nhiên, giống như vợ chông bình thường, hỏi nàng thế nào.
Nàng chưa bao giờ là người nói mạnh miệng, cứ thất thần như vậy tự nhiên là có nguyên nhân, hắn thông minh như vậy, muốn lừa chỉ sợ không dễ dàng, vẫn là nên nói thật đi.
“Ta sợ không tìm thấy bằng hữu kia.”
“Không phải nàng nói chỗ kia nhỏ, dễ nghe ngóng sao?”
“Nói là nói như vậy, nhưng vẫn có chút lo lắng.” Hoa Khai nhăn mày, “Cùng là nữ nhân, rất nhiều chuyện là thân bất do kỷ (ko tự chủ được)”
Nếu là trước kia, Thượng Quan Vũ Nguyệt nhất định cảm thấy, không tìm thấy cũng không sao, cùng lắm là một nha đầu chơi cùng, cũng không có gì quan trọng.
Có điều kể từ lúc bắt đầu đi về bắc, hắn đã thấy địa cị của nha đầu này trong lòng tiểu nương tử vô cùng quan trọng.
Hắn nghĩ, có thể tiểu nương tử là muốn cùng nha đầu kêu... Kim Hoa Khai làm bạn, cho nên thế nào cũng không thể không tìm thấy.
“Tình cảm các ngươi tốt như vậy, sao lúc đó lại không lưu nàng làm bạn?”
“Nàng... không chịu.”
“Không chịu?” Hắn cảm thấy kì lạ, “Nàng nói nàng ta quay về quê hương mấy năm, khi ấy cũng không biết nàng sẽ gả vào Thượng Quan gia, sao lại không chịu lưu lại?”
“Thiếp thân nha đầu lưu lại gần như chính là của hồi môn, nhưng hồi môn nha đầu có khả năng sẽ trở thành thị thiếp của thiếu gia, thị thiếp sau này không biết có bao nhiêu người, cứ một người lại thêm một, chàng không biết, mặc dù có một số nha đầu muốn bay lên cành cao sống tốt, nhưng càng có nhiều nha đầu thà rằng một vợ chồng cơm đạm canh nhạt, cũng không muốn sống trong cẩm y ngọc thực nhưng tối đến phải một mình trơ trọi.”
Cho nên trước kia còn ở Hà gia nàng mới cố gắng tích cóp như vậy, chính vì muốn chuộc khế ước bán thân trước khi tiểu thư xuất giá.
Có điều khế ước bán thân của nàng là năm mươi lượng bạc, một nha đầu muốn tích cóp được năm mươi lượng, nói dễ hơn làm.
Sau này biết tiểu thư hứa gả cho Thượng Quan gia, Thượng Quan gia lại có quy định kì quái không cho phép mang theo nha đầu hồi môn cùng lão mụ, khi ấy Hoa Khai mới yên tâm, chỉ cảm thấy rất tốt, không sợ nguy cơ làm thiếp của hồi môn, nàng có thể ở lại Hà phủ tiếp tục tích cóp tiền chuộc thân, không ngờ nàng không đến Thượng Quan gia làm thiếp, mà lại làm chánh thê (trong convert là tố tiểu là tố đại có nghĩa là làm vợ bé với vợ lớn). Chỉ có thể nói người tính không bằng trời tính.
Nhưng mà... không phải nói người tốt được báo đáp sao? Lúc đó vì báo đáp lão gia cùng phu nhân mà gả thay, nhưng Thượng Quan Vũ Nguyệt lại là vị hôn phu tốt hiếm có.
Mặc dù mới đầu có hơi lãnh đạm, nhưng sau này đối xử với nàng càng ngày càng tốt.
Hoa Khai thặm chí bắt đầu vụng trộm có hy vọng, tiểu thư cùng Uông đại ca có hài tử, như vậy dù tìm được tiểu thư, cung không thể đổi người, như vậy nàng có thể ở bên hắn cả đời, cho dù hắn vĩnh viễn không gọi nàng là “Hoa Khai” cũng không sao.
Trước đây, vì hắn gọi nàng là Thược Ước, nàng khổ sở không biết nên nói gì mới tốt, nhưng hiện tại không cảm thấy như vậy, vì hắn, nàng nguyện ý giả trang Hà Thược Ước.
Thượng Quan Vũ Nguyệt tự nhiên không biết suy nghĩ của nàng, nhưng lại nghĩ về những gì nàng vừa mới nói – thà rằng một vợ một chồng cơm đạm canh nhạt, cũng không muốn cẩm ý ngọc thực mà tối đến phải một mình trơ trọi.
Mặc dù là lời nha đầu đó nói, nhưng thê tử nói đến thì thập phần tự nhiên, như vậy trong lòng nàng cũng nghĩ như thế,
Tam thê tứ thiếp, một vợ một chồng.
Hắn chưa từng muốn tam thê tứ thiếp, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến một vợ một chồng – đương nhiên, đó là trước kia.
Trước kia chỉ nghĩ dù là thê hay thiếp đều vì khai chi tán diệp, nếu thê tử không có con, vậy liền nạp thiếp, có điều, hiện giờ không còn suy nghĩ như vậy.