Hoa Khai

Chương 6: Chương 6





Vừa vào hạ, trúc hồ đặc biệt nắng
Hơn nữa lúc chạng vạng. Mặt trời lặn ánh tà dương, vài chiếc thuyền trên nước tĩnh lặng quay về, gần bờ có mấy thuyền đánh cá đang sỡ cá, vừa thanh tĩnh, cũng là nhân gian.
Thượng Quan Vũ Nguyệt lúc này đặc biệt thích muốn đi du hồ.
Có lúc đi cùng năm ba bàng hữu tốt cùng mấy cô nương xướng khúc, có lúc thì chỉ mình hắn cùng Vịnh Thi, cũng nhiều lúc. là dẫn mấy tâm phúc trọng yếu ở trên thuyền bàn bạc chuyện buôn bán, tóm lại, trời không một gơn mây, luôn làm lòng người vui vẻ thoải mái.
“A Nghĩa nói, hắn nghĩ thiếu gia đã quên là có thuyền chờ ở bờ trúc hồ.” Vĩnh Bảo cười, “Trung thực mà nói, ta còn tưởng ngươi đã đổi tính, không thích du hồ.”
“Trúc Hồ đẹp như vậy, sao có khả năng không thích chứ.” Thượng Quan Vũ Nguyệt cười cười, “Chỉ có điều so với cảnh đẹp của Trúc hồ, nhi tử của ta càng đáng yêu hơn.”
Năm nay bởi vì có thêm tiểu Phồn Thịnh, thân là phụ thân, mỗi ngày đều về nhà nhìn ngắm khuôn mặt nhỏ của con, cho đến giữa mùa hạ mới lần đầu tiên đi – mặc dù đứa nhỏ này trước mắt mới đang bú sữa, nhưng đã có tài nghệ thu được bà nội cùng nương tán thưởng cực kì, thỉnh thoảng bập bẹ chút âm thanh, cũng khiến hai người vui mừng khôn xiết.
“Bất quá nghĩ lại, mới hơn một năm thôi.” Vĩnh Bảo nhớ lần này đi thuyền, đại khái là sau khi Thượng Quan Vũ Nguyệt thành hôn không bao lâu, khi ấy hắn nói muốn giải buồn, hiện nhìn hắn mỗi ngày đều về phủ sớm, Hà gia thiên kim thực sự có biện pháp.
Thượng Quan Vũ Nguyệt đứng ở đầu thuyền nhìn, hỏi: “Thế nào lại không bắt đầu đi?”
“Không phải đanh đợi Vịnh Thi cô nương sao?”
“Vịnh Thi? Ta không cho người gọi nàng.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt khẽ nâng mày, nhất định là do A Nghĩa tự chủ trương.
Thuyền này vẫn là do A Nghĩa trông nom, kể từ khi chính mình quen biết Vịnh Thi, mỗi khi du thuyền đều hẹn nàng tới làm bạn, cho nên lần này đại khái là “có ý thương xót”, Chính mình chạy tới.
Vĩnh Tề cùng lúc cũng nghĩ tới, “Vẫn ta bảo người đi báo cho Vịnh Thi cô nương biết, hôm nay có những người khác có tiện không?”
“Không quan hệ, cứ đi tới đi lui như vậy không tiện, huống hồ, đối với Vịnh Thi cũng không tiện.”
Vịnh Thi vốn là dòng dõi thư hương, có chút ngạo khí của người đọc sách – hai, ba năm trước đây, hắn từng có ý muốn thu Vịnh Thi làm thiếp, có điều không thành, một là tại nãi nãi không thích, hơn nữa Vịnh Thi cũng không đáp ửng.
Nàng nói, ở tửu lâu xướng khúc mặc dù vất vả, nhưng ít ra thấy hắn luôn đường đường chính chính, một khi trở thành thị thiếp, chỉ sợ từ nay trở đi gặp hắn lại phải cong lưng cúi đầu, rửa chân thay áo, hơn nữa xuất thân chênh lệch, so đi so lại, nàng thà rằng ở tửu lâu xướng khúc, hai người làm bằng hữu là được rồi.
Thượng Quan Vũ Nguyệt nghe nói cười to, thế nào lại thấy những lời này thật có đạo lý.
Hai người du thuyền đối ẩm, tự do tự tại, một khi Vịnh Thi gả vào cửa, cho dù cẩm ý ngọc thực, chỉ sợ cũng không vui vẻ.
Cũng áy náy với nàng, từ đó về sau liền không nhắc tới chuyện đó.
Hai người chỉ là bằng hữu, gặp mặt cũng luôn vui vẻ.
“Thiếu gia, Vịnh Thi cô nương tới.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt luôn luôn nghĩ nàng là bằng hữu, thế nên tự đến thuyền lâu nghênh đón.
Vịnh Thi ôm cầm, nhìn hắn mỉm cười, “Đã lâu không gặp.”
“Mau lên đây đi.”
Vĩnh Tề đứng ở thượng đầu, “Vịnh Thi cô nương, vừa nhắc tới ngươi xong.”
“Thế nào, nói xấu ra sao?”
“Nào dám, nào dám.”
Vừa nói chuyện, ba người đã đến mũi thuyền, A Nghĩa lập tức sai người tháo dây thừng, một đẩy một kéo, thuyền rất nhanh liền rời bờ, hướng giữa hồ đi vồng quanh.
Trong không khí có mùi vị của hồ nước, còn có hương phấn trên người Vịnh Thi.

Nhẹ nhàng, giống như U lan.
Lần đầu tiên gặp mặt, Thượng Quan Vũ Nguyệt liền thích mùi hương trên người nàng – bình thường cô nương xướng khúc gảy đàn, trên người thường có mùi thơm quá đậm thơm nồng, nhưng Vịnh Thi là vừa phải, tăng thêm khí tức nữ tử, nhưng lại không quá đà.
Ba người ngồi xuống bên bàn nhỏ, Vịnh Thi trước nâng chén, “Mừng công tử hỉ hoạch lân nhi” (sinh con trai a, lân này là kỳ lân Ngày xưa nói hễ có đấng vương giả chí nhân ra đời thì có con lân hiện ra)
“Lão phu nhân nhất định rất vui vẻ.”
“Vui tới độ sắp biến thành đứa trẻ rồi.” Thượng Quan Vũ Nguyệt đặt chén rượu xuống, “Buổi sáng mỗi ngày niệm xong kinh, việc đầu tiên là tới nhìn đứa nhỏ, sau bữa chiều cũng phải nhìn một lần, mặc dù đứa nhỏ hiện giờ còn chưa đứng được, vậy mà nãi nãi cũng đã bắt đầu chuẩn bị giầy cho hắn.”
Vịnh Thi từng vô tình gặp lão phu nhân ở trong miếu, vừa nhìn đã biết vị lão phu nhân này phi thường kiên nghị, cũng rất cố chấp.”
Nàng hoàn toàn có thể lý giải tại sao nữ nhân như vậy có thể nắm giữ Giang Nam tơ hồ trang, đương nhiên, cũng hoàn toàn có thể lý giải vì sao bà lại đề phòng người ngoài đến như vậy.
“Thiếu phu nhân một lần sinh con trai, công tử chắc là rất nhẹ nhõm?
Nghe nàng nói vậy, Thượng Quan Vũ Nguyệt thấy đúng như những gì mình ngĩ liền gật đầu, “Trong nhà có đặc biệt chọn mấy nha đầu, nãi nãi mỗi giờ mỗi khắc đều muốn đem các nàng tống vào phòng ta, cũng may kể từ khi Phồn Thịnh ra đời, nãi nãi đã không còn nhắc lại chuyện đó.”
“Còn biểu tiểu thư kia thì sao?”
“Đương nhiên không tốt.” Vĩnh Tề nhịn không được xen mồm vào, “Tú nhi đại khái vĩnh viễn khồng hiểu rõ, vì sao lão phu nhân thà muốn một nha đầu làm thiếp, cũng không cần nàng tiến vào Thượng Quan gia.”
Vịnh Thi nhẹ nhàng cười, “Biểu tiểu thư thẳng tính, nếu không ai giảng cho nàng, thì nàng cũng không hiểu được.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt thông cảm nói, “Tú nhi trước giờ rất khổ, từ lúc vào phủ, một số ma ma cùng nha đầu không để ý đến sắc mặt nàng, tính tình khó tránh có chút cổ quái.”
Lúc đó thu lưu Tú nhi kỳ thật là vì nhị nương, nàng ở Thượng Quan gia, không thể sinh một đứa nhỏ nào, lớn tuổi, cũng không có một người bên cạnh, càng không nói đến người có thể nói chuyện với mình.”
Tú nhi là cháu gái của nàng, gọi nàng là dì, tự nhiên có bảy phần thân.
Không nghĩ tới Tú nhi lại thích hắn.
Bà nội ý thức về môn hộ rất sâu, tự nhiên không có khả năng cho phép Tú nhi gả làm chính thất cho hắn, đến làm vợ lẽ, bà nội cũng thấy thà cưới một nha đầu vô thân vô y, cũng không cần thân thích một đống,
Nhìn thấy Thượng Quan Vũ Nguyệt tựa hồ có chút đau đầu, Vịnh Thi liền chuyển chủ đề, “Đúng rồi, nghe nói có đại quan từ kinh thành tới tơ hồ trang muốn làm giá y (áo cưới) cho Vương phi?
Thượng Quan Vũ Nguyệt quả nhiên nở nụ cười, “Tin tức của ngươi thật linh thông.”
“Tửu lâu nhiều người tới lui, tin tức gì cũng có thể biết được ba phần, có điều thế nào cũng chỉ biết được ba phần, không bằng công tử nói lại cho Vịnh Thi một lần đi.”
Nói tới việc làm giá y cho Vương phi, tất cả sự vui vẻ của Thượng Quan Vũ Nguyệt đều tập trung lại.
Cơ nghiệp của Giang Nam tơ hồ trang tuy lớn, nhưng đều là Giang Nam, vùng Giang Bắc ngay cả kinh thành, người biết đến cũng không nhiều.
Năm nay xưởng nhuộm thành tây mở rộng thêm một nửa, mua thêm ruộng bông cùng nương dâu, cũng chiêu mộ thêm năm trăm công nhân, hắn dự định từ từ rời đến Giang Bắc, trong vòng năm năm, muốn trở thành bố trang lớn nhất tại kinh thành.
Hiện gặp được dịp may này.
Vừa nhận được tin Lục Vương Gia sang năm muốn cưới nữ nhi thứ ba của Tể tướng làm phi, Trương quản gia trong phủ với lão gia từng là bạn bè, thế nên bốn tháng trước hắn phải Vĩnh Tề đi tìm Trương quản gia, cùng với thư tín của Trương quản gia và lão gia trước đây, nói Trương quản gia tới gặp con của cố nhân để nói chuyện cũ.
Vĩnh Tề nói, Trương quản gia xừa thấy nước mắt liền tuôn ra như suối, lập tức đáp ứng chuyện nói giúp, hơn một tháng trước có tin tức truyền tới, giá y của vương phi sẽ do Giang Nam tơ hồ trang phụ trách trình lên.
Hỉ phục của hoàng thất lần đầu tiên được chế tạo ở Giang Nam bố trang, bởi vậy không ít nhiều, cũng được biết đến
“Chúc mừng công tử, đừng nói là đến Giang Bắc buôn bán, cho dù là bình dân cũng biết đến bảng hiệu ‘Giang Nam tơ hồ trang’.”
“Cũng may có Vĩnh Tề, ở kinh sư bàn bạc hơn một tháng, trước sau đánh đúng chỗ, bằng không sợ không dễ dàng như vậy.”
“Vịnh Thi kính Vĩnh Tề công tử một ly.”
Vĩnh Tề vội vàng cầm lấy cái chén. “Vịnh Thi cô nương khách khí rồi.”

Ngay khi Vịnh Thi cúi đầu mời rượu, Thượng Quan Vũ Nguyệt đột nhiên nhìn thấy cây trâm trên đầu nàng, cây trâm tím nhạt châu hoa buông xuống, rất là lịch sự tao nhã.
Trân châu màu tím...
Tiểu nương tử không thích kim ngân ngọc khí, nhưng đối với những vật làm từ trân châu lại đặc biệt yêu thích.
Có lần không biết thế nào, nàng nói với hắn có lần lấy được một con trai ngọc lớn, trân châu bên trong ước chừng lám bàng đầu ngón tay cái.
Trước kia hắn không rõ Hà gia thiên kim thế nào lại chạy đi lấy ngọc trai, khi ấy cũng không để bụng, cho đến sau nàu bết nàng không phải do Hà gia phu nhân sở sinh, cách nói chuyện kì kì quái quái cũng không phù hợp với một thiên kim tiểu thư, tất cả đều được giải thích.
“Vịnh Thi, cây trâm này của cô là chế tạo đặc biệt?”
“Là Điền công tử đưa, sao vậy? Khó coi sao?”
“Không, chỉ là cảm thấy hình dạng không tệ, rất đẹp.” Thượng Quan Vũ Nguyệt nhìn một chút, “Thật trang nhã.”
Trong đầu Vịnh Thi liền lóe lên một ý tưởng, kiền đoán ra ý tứ của hắn, “Muốn mua cho thiếu phu nhân?”
“Cô thật thông minh.”
Vĩnh Tề ngạc nhiên hỏi: “Cô sao lại biết được?”
“Bởi vì Thượng Quan công tử chưa từng hỏi Vịnh Thi về trang sức xiêm y chế tác ở đâu, nhiều nhất, cũng chỉ nói hôm nay rất được, đến nỗi Vịnh Thi mang trâm hoa gì, trạc tử trụy liên gì, công tử cũng không để ý tới, hôm nay lại hỏi nhất định là nhớ đến chuyện gì đó, Thượng Quan công tử vừa có thêm tiểu công tử, lại rất yêu thích thiếu phu nhân, vậy thì còn nghĩ tới cái gì nữa, không phải thật rõ ràng sao?” Nói xong, nàng nhìn qua Thượng Quan Vũ Nguyệt thanh nhã cười, “Ta nói có chính xác không?”
“Hoàn toàn chính xác”
“Lúc ta nhận cây trâm này có hỏi qua Điền công tử, Điền công tử nói là vào kinh mua được, tổng cộng có hơn hai mươi chiếc, có điều hình dạng cũng không hoàn toàn giống nhau, còn có vòng cổ cùng bông tai, đều bán ở trong tiệm.”
Thượng Quan Vũ Nguyệt lập tức phân phó hạ nhân lo liệu trước khi hoa thuyền rời đi.
Đến khi trở lại trong trang, hạ nhân nói, chưởng quỹ kim ngân điếm của Điền gia đã tới được một lúc.
Mấy tiểu tử trong điếm nhất tề mang đủ loại trang sức trân châu tiến vào, biết Thượng Quan gia có nhiều trưởng bối, bởi vậy cũng sắp thêm một ít ngọc chế phẩm.
Thượng Quan Vũ Nguyệt tặng bà nội, di nãi nãi, cô cô, đại nương, nhị nương, cũng chọn cho thân nương một ít đồ vật, cũng chọn cho Tú nhi một phần, cuối cùng là một cây trâm trân châu cho tiểu nương tử của hắn.
“Trước hết là thế này đi, sáng mai ta sẽ bảo trướng phòng tiên sinh đưa bạc qua đó, đại thủ quỹ vất vả.”
“Dạ, đa tạ Thượng Quan thiếu gia.”
Thoáng chốc bán được bao nhiêu ngọc khí cùng kim ngân trang sứ, Điền gia chưởng quỹ vui vẻ đi về.
Cầm cây trâm trong tay, Thượng Quan Vũ Nguyệt về tới biệt viện.
Trong phòng chỉ có một ngọn nến nhỏ, tiểu nương tử nằm ngiêng trên giường, hát một tiểu khúc nhi (bài hát ru trẻ con a – chắc thế) đã từng nghe qua, bàn tay nhẹ vỗ dỗ dành nhi tử.
Hoa Khai thấy hắn tiến lại, nhìn hắn tươi cười.
Đi tới bên giường, cái miệng nhỏ nhắn của nhi tử bĩu lên, xem ra đang ngủ.
“Ngủ được bao lâu rồi?”
“Mới được khoảng nửa canh giờ thôi.” (1 tiếng đồng hồ)
“Dỗ được rồi, bảo nhũ mẫu đưa sang phòng ngủ nhỏ bên cạnh là được.”
“Không nỡ thôi.” Tiểu nương tử nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ của nhi tử, “Mỗi ngày nhìn hắn, đều cảm thấy rất hạnh phúc, có lúc thấy hắn chỉ liến nhìn ta một cái, ta cũng cảm thấy rất vui vẻ.”

Nói xong, Hoa Khai nhẹ nhàng bược xuống giường, tựa như thường lệ giúp trượng phu cởi ngoại bào, không ngờ lại ngửi thấy mùi thơm u lan.
Mùi thơm của nữ tử.
Trước kia thỉnh thoảng cũng xuất hiện, nhưng đã lâu không thấy, nàng còn tưởng...
Hắn không trở về ăn cơm chiều là vì đi tìm Vịnh Thi cô nương sao?
Mùi này sau khi bọn họ thành thân không bao lâu cũng xuất hiện. Khi ấy mặc dù không thoải mái, nhưng cũng chỉ tự mình biết mà thôi, dù sao nam nhân, đừng nói tìm cô nương du hồ, cho dù tam thê tứ thiếp cũng là chuyện bình thường, huống gì, nàng cũng không phải thiên kim Hà gia chân chính... Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng thật sự không muốn.
Không muốn hắn tìm cô nương du hồ, càng không muốn hắn tam thê tứ thiếp.
Phát hiện thần sắc nàng có chút kì lạ, Thượng Quan Vũ Nguyệt hỏi: “Sao vậy?”
“Không... không có chuyện gì.”
Hắn nhìn mặt nàng nói, “Rõ ràng là có, mau nói.”
“Ta... ngươi...”
Ta? Ngươi?
Áo choàng nàng cầm trong tay mơ hồ phát ra hương thơm, hắn đương nhiên biết có là hương phấn Vịnh Thi hay dùng – cho nên là vì trên người hắn có mùi thơm của nữ tử mà không vui sao?
“Không thích mùi thơm trên người ta?”
Tiểu nương tử cắn môi dưới, không nói gì.
“Nữ tử bình thường dùng hương cao (dạng kem bôi :D), nhưng cô nương ta quen biết lại dùng hương phấn, khi có gió lớn, cho dù không ở gần cũng dính phải, còn cô nương kia, là bán nghệ không bán thân, nàng yên tâm đi, ta với nàng chỉ là uống rượu, nghe nàng đàn mấy khúc.”
Vốn tưởng nói như vậy tiểu nương tử nhất định sẽ vui vẻ, không ngờ nàng lại càng nhỏ giọng hỏi: “Này... chàng thích cô nương kia sao?”
“Rất thích.” Thấy thần sắc tiểu nương tử càng ảm đạm, hắn nhịn không được nở nụ cười, “Có điều hiện tại ta càng thích nàng hơn”
Lời này không thật tường tận.
Hắn cũng không bao giờ so sánh mức độ thích tiểu thê tử với Vịnh Thi, thành thực mà nói, đó là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Vịnh Thi thông minh, bác học, có thể nói chuyện đạo lý, đàm luận. Tiểu nương tử ôn hòa lương thiện, hiếu thuận với trưởng bối, vị tha với hạ nhân, đối với hắn luôn nói cười, thỉnh thoảng sự cụ bận rộn, đem khuya không ngủ, nàng cũng không quên đưa điểm tâm đến thư phòng, là thê tử hoàn mỹ nhất.
Lúc mới thành thân, hắn không có một chút cảm giác nào với nàng, hiện tại dần dần cũng có vài phần yêu thích.
Cũng bởi vài phần yêu thích này, hắn không có ý muốn lừa dối nàng.
Quả nhiên, nghe hắn nói như vậy, trên khuôn mặt tiểu nương tử nở nụ cười, sắc mặt vui mừng khó dấu, “Thật sự?”
“Thật sự.”
“Chàng bắt đầu thích ta từ lúc nào?”
“Nàng hỏi vấn đề này thật làm khó ra.” Thượng Quan Vũ Nguyệt cười nói: “Hôm nay ta vốn không muốn mời cô nương kia tới đánh đàn, có điều hạ nhân lại tự tác mời đến, sau khi lên thuyền, ta mới phát hiện hóa ra đã lâu hông du hồ cùng nàng ta, nàng nghĩ lần gần nhất ta đi du hồ là khi nào?”
Hoa Khai lắc đầu,
“Ta cũng không nhớ nổi, có điều, đại khái là khoảng thời gian đó.”
Mấy ngày sau, Thượng Quan Vũ Nguyệt cùng thê tử nói chuyện, nói tháng sau muốn lên phương bắc một chuyến.
“Sao lại đột ngột như vậy?”
“Nàng có biết chuyện hỉ phục thành hôn năm sau của lục vương gia do trong trang làm không?”
“Biết.”
“Phẩm nhuộn màu đỏ trong trang là tô mộc luyện thành, có điều năm ngoái tô mộc bởi vì mưa nhiều, cho nên làm thế nào nhuộm màu cũng hơi nhạt, đương nhiên để người bình thường mặc thì vẫn tốt, có điều muốn đưa vào cung cho thái phi xem qua, chỉ sợ không được.”
Hoa Khai vội la lên, “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Lúc trước nàng vì tránh tội danh “đùa giỡn mệnh quan triều đình” mới gả vào Thượng Quan gia, nếu hỉ phục Thượng Quan gia trình lên không hợp ý thái phu, mà phải nhân tội danh” đùa giỡn thái phi”, cũng không phải tìm người khác ngồi lên kiệu hoa là được.

“Cho nên mới muốn đi phương bắc một chuyến.” Tiểu nương tử lo lắng, làm hắn cảm thấy ấm áp, “Cạnh Hoàng Hà có một thôn nhỏ, tên là Tân Tập thôn, năm nay phát hiện được đất son rất đẹp, ta xem qua, màu sắc cực tốt, người đào được đang định giá bán, ta tính tháng sau cùng Vĩnh Tề đi xem.”
Hoa Khai nghe thấy mắt liền sáng lên, Tân Tập thôn? đó, không phải là quê hương của nàng sao?
Nếu hắn có thể mang nàng theo... Khi tỷ muội các nàng rời đi, thì Vương bá vương thẩm cách vách có tôn tử, hiện không biết có còn ở đó hay không, mặc kệ có hay không, bọn họ vẫn có thể hỏi thăm xem có tin tức của Cát Tường, Như Ý, còn có tin tức của Phú quý hay không.
Hoặc là, nàng có thể lưu lời nhắn, nếu tỷ muội trở về hỏi thăm, mời các nàng tới Giang Nam tơ hồ trang tìm người...
Thượng Quan Vũ Nguyệt thấy gương mặt tiểu nương tử vừa sợ hãi vừa vui mừng, thầm sắc bất định, dường như quá vui vẻ, đang muốn hỏi nàng, không nời nàng lại lập tức giữ chặt tay hắn.
“Ngươi... không phải, phu quân, có thể đưa ta đi cùng được không?”
Thượng Quan Vũ Nguyệt thế nào cũng không ngờ nàng nói ra câu này, đã gặp qua không ít chuyện (chỗ này chém tí), vẫn có chút kinh ngạc, “Nàng tới đó làm gì? Nàng nếu muốn ra ngài một chút, chúng ta có tiểu viện trên trúc sơn, mấy ngày nữa ta đưa nàng tới đó ở vài ngày.”
“Không phải, ta... ta muốn tới Tân Tập thôn.”
“Nàng tới Tân Tập thôn làm – ” hắn đột nhiên nhớ tới, ổ của mấy con thỏ nhỏ của nàng không phải gọi là Tân Tập thôn sao?
Đúng vậy. Chính là Tân Tập thôn.
Cho nên nàng không phải muốn đi ra ngoài một chút, mà thực sự muốn tới địa phương kia.
“Cho ta biết vì sao muốn đi? Ta có thể nghĩ lại một chút.”
“Ta... trược kia ta có một bằng hữu ở tại Tân Tập thôn.”
“Nàng từ nhỏ sinh ở Hà phủ, sao lại có bàng hữu?”
“Là tiểu nha hoàn trong phủ.” Hoa Khai vội giải thích, chỉ sợ hắn khoogn cho nàng đi cùng, “Ta từ nhỏ đã ở cùng với nàng, giống như tỷ muội, nhưng... nhưng mà nàng không phải bán vào phủ, mà là lĩnh tiền mỗi tháng, sau này đủ tiền, nàng liền trở về quê... Ta thường nhớ tới nàng... tới giờ cũng không quên nàng... nghĩ muốn có một ngày tìm nàng, nói chuyện vài câu cũng được... bằng không, lưu lại một lời nhắn cũng tốt.”
Nói chưa xong, nước mắt liền chảy xuống.
Nàng thật sự rất nhớ Cát Tường, Như Ý còn cả Phú Quý, không biết các nàng có khỏe không? Đã lập gia đình chưa? Vẫn còn làm nha đầu ở đâu, chủ nhân có tốt không? Có bị bắt nạt hay không? Có còn nhớ đến nàng? Có biết mỗi ngày mỗi đêm, nàng lại nhớ đến các nàng...
Nhìn mắt nàng hồng hồng, cái mũi cũng hồng, giọng nói nghẹn ngào, nước mắt như chuỗi trân châu, Thượng Quan Vũ Nguyệt cảm thấy mình không đáp ứng nàng cũng không được.
“Tân Tập thôn không lớn, nhưng muốn tìm người cũng không dễ dàng, nàng có lưu tên không?”
Nghe thấy có điểm hi vọng, Hoa Khai vội gật đầu, “Có, nàng gọi...Kim Hoa Khai, gia đình làm nghề đánh cá, sẽ sống ở gần bờ sông, bên cạnh còn có vài hàng xóm láng giềng, rất dễ nghe ngóng.”
“Vậy được rồi.”
Tiểu nương tử nín khóc mỉm cười, “Đa tạ phu quân.”
“Bình thường đều gọi ngươi a của ngươi, chỉ có lúc này mới gọi ta là phu quân.”
Nàng cười, “Lúc nào ta sẽ đi thương lượng với nãi nãi và nương?”
“Có vài thân tín của Vương gia đi Lĩnh Nam làm việc, mang lời nhắn của thái phi, sẽ ở trong phủ mấy ngày, chờ tiếp đãi bọn họ, chúng ta mới lên đường.”
Hoa Khai gật đầu, trong lòng có chút hoang mang – việc trợ thủ đắc lực của kinh thành đại quan chạy tới Giang Nam, nàng nhờ lúc trước còn ở Hà phủ, lão gia cũng thường tiếp đãi một số quý khách, mỗi người quan hàm đều lớn, mỗi lần tới luôn đi cùng một đám người, ở quý phủ ăn ăn uống uống một trận mới đi.
“Có điều phải nói trước cho nàng, đi đến đó bàn công việc xong, phải trở về Giang Nam, trước sau chỉ có thể ở vài ngày, không thể ở lại lâu.”
“Ừ, ta biết.”
“Còn có, lộ trình xa xôi, Phồn Thịnh sẽ lưu lại cho nương chăm sóc.”
“Không thể dẫn con theo sao? Ta sẽ chăm sóc con chu đáo.”
“Đương nhiên không được, cả đi cả về mất đến một hai tháng, không phải lúc nào cũng có thể ngủ ở khách điếm, có khi trong thôn trước sau không có khách điếm, phải ngủ trong xe ngựa, ban ngày đi đường lắc lư, buổi tối thâm canh đường dài, tuyệt đối không thể dẫn còn theo.”
Hoa Khai nhẫn nại gật đầu – mặc dù không muốn lâu như vậy không được nhìn thấy con trai rất thống khổ, nhưng mà, nàng đã nhiều năm không gặp tỷ muội, đây là dịp duy nhất.
Hi vọng trời cao phù hộ, có thể cho nàng một chút tin tức tốt.
Cát Tường Như Ý, Hoa Khai Phú Quý, tên các nàng vui vẻ như vậy, hi vọng một ngày nào đó, có thể đoàn tụ, giống như lúc nhỏ ngồi vây quanh mâm cơm, rồi mới hỏi thăm đối phương sống có tốt không...