Xếp chữ: Apry618
Ấm nước đã sôi được một lúc nhưng không ai tắt bếp. Bách Hợp vẫn còn đang suy nghĩ về chuyện lúc nãy.
“Em nhìn thấy hết rồi đúng không?” Tiếng nói của Hàn Phù Dung kéo tâm trí của Bách Hợp lại. “Quỳ luôn có một lòng thần tượng kì lạ đối với Cẩn. Chẳng qua là Cẩn không biết mà thôi.”
“Lòng thần tượng kì lạ? Nghĩa là gì vậy?” Bách Hợp hơi giật mình, đưa tay tắt bếp. Cô không chắc điều Hàn Phù Dung nói có liên quan tới chuyện Hàn Quỳ hôn Hàn Cẩn không nữa.
“Có nghĩa là trong lòng của Quỳ, Cẩn là người độc nhất vô nhị, thậm chí còn quan trọng hơn cả bản thân cậu ấy.”
Bách Hợp cẩn thận rót trà vào tách rồi đưa cho Hàn Phù Dung. “Nghe có vẻ hơi kì lạ.”
Hàn Phù Dung nhận lấy ly trà, khẽ thổi vài cái. “Hồi mới tới đây Quỳ chẳng thèm để ý tới ai cả.”
“Hồi mới tới đây? Chẳng phải ba người cùng lớn lên bên nhau sao?” Bách Hợp cảm thấy khó hiểu. Cô còn tưởng mỗi mình sống với bên nhà nội. Chẳng lẽ ngày trước Hàn Quỳ cũng không sống cùng mẹ?
“Cô ngốc à, tất nhiên là không phải rồi. Thế nên lúc em tới chị mới không thấy ngạc nhiên lắm.”
Kể cũng phải. Mẹ có thêm một đứa con gái bên ngoài mà Hàn Phù Dung có thể đón nhận dễ dàng như vậy. Nhưng dù sao Bách Hợp cũng vẫn cảm thấy bội phục cô chị này.
Hàn Phù Dung uống một ngụm trà. Cô biết từ nhỏ Bách Hợp đã sống với bà nội, ấn tượng về mẹ hoàn toàn là con số 0 tròn trĩnh. “Đây là nhà mẹ đẻ của mẹ. Với kiểu tính cách tùy hứng như của mẹ... Rất khó để duy trì một cuộc hôn nhân lâu dài. Toàn là chưa được mấy năm đã đòi ly hôn. Ban đầu phần lớn các ông bố đều muốn nuôi dưỡng đứa trẻ. Nhưng về lâu về dài thì sẽ dây dưa tới vấn đề tái hôn. Khi đó đứa con sẽ trở thành một điều phiền phức. Cuối cùng chỉ đành nhét con mình vào đây.”
“Như vậy chẳng phải các con sẽ rất đáng thương sao?”
Hàn Phù Dung nhìn về phía xa xăm, nhớ lại hoàn cảnh của mình và hai cậu em trai cùng mẹ khác cha. “Hồi chị tới mới được có 7 tuổi. Về sau, vì ba của Cẩn muốn tái hôn nên cậu ấy cũng bị gửi tới đây. Lúc Quỳ đến thì đã 14 tuổi rồi, đúng vào thời kì tâm lý phản nghịch. Trong khoảng thời kì đó, con người ta dễ nghĩ ngợi lung tung nhất. Hồi ấy may mà có Cẩn giúp cậu ấy gỡ những vướng mắc trong lòng. Vậy nên đối với Quỳ mà nói, Cẩn không chỉ là anh trai mà còn là người duy nhất cậu ấy thật sự tin cậy.”
“Không ngờ Cẩn lại là người tốt như vậy.” Bách Hợp cảm thán. Tình cảm mà Hàn Quỳ dành cho anh trai là sự ngưỡng mộ, sùng bái. Vậy tính ra hành động hôn môi kia... Cũng có thể coi như là dễ hiểu?
Hàn Phù Dung bỗng dưng mỉm cười, một nụ cười đầy ẩn ý. Cô nhớ lại vẻ mặt của Bách Hợp vào buổi sáng hôm đó. Bàng hoàng? Thất vọng? Phải nói như thế nào nhỉ? Rất thú vị! Lại một con nai rơi vào cái bẫy dịu dàng của Cẩn rồi.
Cô ghé lại gần Bách Hợp: “Sao em lại nói là 'không ngờ'? Hôm đầu tiên em tới, chính Cẩn đã đi an ủi em mà.” Chẳng qua sáng hôm sau Hàn Cẩn lại quên sạch chuyện đó mà thôi.
“Như thế không giống nhau. Lúc đấy anh ấy uống say.” Thái độ của Hàn Cẩn đối với Bách Hợp khi say và khi tỉnh trái ngược tới mức cô không dám suy nghĩ linh tinh. Lạ thật, chẳng hiểu sao anh lại có thói quen xấu đó, cứ uống rượu vào là lại dịu dàng với con gái. Có lúc cô còn nghi ngờ, liệu có phải anh mắc bệnh rối loạn đa nhân cách không.
Hàn Phù Dung khoác vai Bách Hợp: “Chị nghĩ em phải cẩn thận.”
“Vì sao?”
“Em 18 tuổi, Cẩn 21 tuổi. Chà... Trai đơn gái chiếc sống chung dưới một mái nhà. Thấy đúng là nguy hiểm thật đấy.”
“Sao có thể chứ?” Bách Hợp lập tức phản bác.
“Sao có thể ư?”
“Bọn... Bọn em là anh em.” Hàn Phù Dung quả thật là một người kì lạ. Nếu là người khác, khi thấy em mình như vậy thì sẽ phản đối kịch liệt, hoặc sẽ lựa lời khéo léo khuyên ngăn. Nhưng cô chị này... Rõ ràng biết Hàn Quỳ có thứ tình cảm không nên có đối với anh trai nhưng lại không ngăn cản. Giờ thì tới Bách Hợp. Huống chi giọng điệu còn như xem kịch vui vậy.
“Em có cảm giác là chị em với chị không?”
Bách Hợp ậm ừ, lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào cho phải. Có người chị nào lại suốt ngày đi sai em gái như sai người ở vậy sao? Nhưng chẳng lẽ lại nói là không? “Bây giờ thì vẫn tàm tạm.”
“Thế thì đúng rồi. Tuổi 18 là cái tuổi rất cô đơn đấy.” Hàn Phù Dung đưa ngón trỏ phẩy nhẹ lên mũi Bách Hợp rồi quay về phòng của mình.
“Phù Dung!” Bách Hợp khẽ hô lên.
Cô lẩm bẩm, không biết là để cho Phù Dung nghe hay cho chính bản thân nghe: “Sao có thể chứ? Em sẽ không sy nghĩ linh tinh đâu. Hơn nữa... Cẩn sẽ không nhìn trúng đứa xấu xí như em.”
...
“Anh, đợi một chút!” Hàn Cẩn đang chuẩn bị lái xe tới trường thì bị Hàn Quỳ gọi lại. “Xe của em được đưa đi sửa rồi, anh có thể đưa em đến trường không?”
“Được thôi. Lên xe đi.” Hàn Cẩn lưỡng lự rồi đồng ý.
Sau khi lên xe và thắt xong dây đai an toàn, Hàn Quỳ quay sang hỏi anh trai: “Bữa sáng hôm nay anh muốn ăn gì? Chúng ta đi ăn mỳ Ý được không? Em biết có một cửa hàng ở khu Trung Hiếu Đông làm rất ngon.”
Giọng Hàn Cẩn lạnh nhạt: “Tôi không ăn mỳ Ý.”
“Nếu không chúng ta đi... Anh muốn ăn gì?”
Bách Hợp bỗng từng đâu nhảy ra chắn đường. Cô đưa tay vẫy vẫy. Hàn Cẩn đành cho xe dừng lại.
“Này, cô muốn chết à?” Hàn Quỳ quát lên.
“Em có thể ngồi nhờ xe đi mua thức ăn không?” Bách Hợp nói với Hàn Cẩn nhưng cũng khẽ liếc Hàn Quỳ ngồi bên cạnh anh.
“Không được.” Hàn Quỳ bực bội. Hiếm lắm mới có cơ hội đi riêng với Cẩn, tự dưng lại nhảy ra một cái bóng đèn béo ú. Như vậy hỏi sao cậu không cáu.
“Được thôi. Lên xe đi.”
“Cảm ơn.” Bách Hợp cười cảm ơn rồi tự động chạy sang phía còn lại định mở cửa.
Hôm nay Hàn Cẩn lái kiểu xe bán tải chỉ có hai chỗ ngồi, có nghĩa là cả ba sẽ phải ngồi chen chúc với nhau.
“Cô tự bắt taxi đi.” Hàn Quỳ vươn tay đẩy Bách Hợp, không chịu mở cửa xe.
“Đi nhờ xe mà.”
“Không còn chỗ đâu, tránh ra đi.” Hàn Quỳ xua xua tay.
“Có mà...” Bách Hợp nhìn vào khoảng ghế trống giữa hai người trên xe. Đừng đùa chứ. Lần đầu tiên tự tìm đường đến đây cô đã biết chuyện bắt taxi gần như là không tưởng rồi. Nếu hôm nay người lái xe ở đây thì cô đã không phải xin đi cùng rồi.
Hàn Cẩn thấy thế liền chủ động xuống xe, nhường lối cho cô: “Không sao, Bách Hợp, lên từ bên này đi.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
Hàn Quỳ ngồi cạnh lắc lư người với ý định đẩy Bách Hợp ra ngoài.
“Cậu dịch sang xíu đi, chật quá.”
“Cô béo ghê.” Đang yên đang ổn lại chen vào làm chật cả chỗ.
Hàn Cẩn cũng đã lên xe nhưng Hàn Quỳ vẫn không bỏ ý định ép Bách Hợp xuống. Cậu ném cho cô một cái lườm cháy mắt rồi “hừ” một tiếng, quay mặt nhìn ra bên ngoài.
Trên đường đi, thỉnh thoảng Bách Hợp lại liếc nhìn Hàn Quỳ. Cô vẫn còn nhớ tới chuyện hôm qua Hàn Phù Dung kể. Hàn Quỳ biết cô đang nhìn lén, cố nhịn không thèm để ý. Nhưng có lẽ do bị nhìn nhiều quá thấy khó chịu, cậu quay sang gắt: “Nhìn gì mà nhìn? Tốt nhất đừng có quên chuyện tối qua chúng ta nói.”
Bách Hợp chột dạ nhìn về phía trước, ngồi im ôm chặt túi đồ của mình, không dám đưa mắt nhìn linh tinh. Hàn Cẩn ngồi cạnh cảm thấy hơi tò mò. Hai người này không phải luôn như chó với mèo sao? Trừ việc suốt ngày kêu đói và chê bai Bách Hợp ra thì Hàn Quỳ còn chuyện gì để nói với cô nữa? “Quên chuyện gì vậy?”
“Đó là bí mật của bọn em.” Hàn Quỳ bỗng quàng tay qua vai Bách Hợp, khẽ đè xuống tỏ ý cảnh cáo. Cậu nở nụ cười “thân thiện” giả tạo đến mức không thể giả tạo hơn. Nói xong lại quay mặt về phía cửa, cằm thon khéo léo gần như hất ngược lên trời, tay khoanh trước ngực như không có chuyện gì xảy ra.
Bách Hợp vẫn ngồi yên không dám nhúc nhích, ánh mắt thỉnh thoảng vẫn đảo qua đảo lại giữa hai người ngồi cạnh mình.
Hàn Cẩn lái xe tới trường của Hàn Quỳ, Bách Hợp cũng xuống xe theo.
“À đúng rồi. Cẩn, em vẫn còn chuyện cần nói với anh...” Bách Hợp gọi anh lại nhưng không kịp.
Hàn Quỳ đưa tay túm cổ áo Bách Hợp, tay còn lại khẽ bóp cổ cô: “Cô muốn nói gì? Muốn nói chuyện tối qua sao?” Tôi đã cảnh cáo cô rồi mà.”
“Không không...” Bách Hợp vội xua tay: “Không phải muốn nói chuyện đó đâu. Tôi định nhắc anh ấy là Phù Dung... Phù Dung bảo tôi nói với anh ấy đem ghế mát xa mẹ tặng cho bà bà vào phòng bà ấy. Tôi thật sự không có ý định nói chuyện đó đâu. Cậu phải tin tôi.”
“Vậy sao?” Hàn Quỳ thả cổ áo cô ra, đút hai tay vào túi quần, hỏi bằng giọng nghi ngờ: “Tôi nên tin cô sao?”
“Nên chứ. Cậu phải tin tôi. Tôi thề là sẽ không nói chuyện đó ra ngoài. Tôi đã thề với cậu rồi, tôi sẽ không nói ra ngoài.” Bách Hợp giơ tay trái lên trời như để biểu đạt thành ý.
“Thôi được rồi, tạm thời tin cô đấy. Nhưng mà...”
Câu nói lấp lửng của cậu khiến Bách Hợp thấy hơi bất an. “Nhưng mà cái gì?”
“Nhìn kiểu gì cũng thấy cô thật lạ. Cô thật sự là con ruột mẹ sao?”
“Gì vậy chứ?” Giọng Bách Hợp nhỏ xíu. Câu này của Hàn Quỳ chạm đúng nỗi đau của cô.
“Trong anh chị em nhà chúng ta, chỉ có cô là khác nhất. Không những vừa lùn vừa béo vừa xấu, đầu óc lại còn đần độn. Hơn nữa... Thái độ của mẹ đối với cô cũng khác.” Nói đến đây cậu liền nở nụ cười, đi lượn vòng quanh người Bách Hợp.
“Tôi...” Những điều Hàn Quỳ nói đều là sự thật. Thái độ của bà Hàn Lợi đối với Bách Hợp không được hòa nhã là điều mà ai cũng thấy rõ.
“Cậu đừng có lượn qua lượn lại nữa.”
“Sao nào?” Hàn Quỳ nhìn cô đầy thách thức.
“Cậu đừng có mà đâm bị thóc chọc bị gạo. Tôi tin mẹ. Mẹ vừa nhìn một cái đã nhận ra tôi rồi, bà ấy còn gọi tôi là Bách Hợp nữa. Tôi tin mẹ. Cậu bớt làm trò chia rẽ đi, vô ích thôi.”
Cậu ngửa cổ cười to rồi trả lời: “Cô đừng tự lừa mình dối người nữa. Sao không về mà soi gương đi. Cái mặt cô có điểm nào giống người nhà chúng tôi chứ? Cho dù cô có tin tưởng mẹ như nào... Bà ấy cũng chỉ coi cô như người làm thôi. Xác suất cô là con ruột của mẹ cũng quá thấp đi.”
Một lần nữa Hàn Quỳ thành công trong việc công kích Bách Hợp.
“Tôi kệ cậu nói như nào. Nói chung mẹ thừa nhận tôi là được rồi.” Nói vậy nhưng cô vẫn không dám nhìn thẳng vào cậu.
“Này, đồ mập chết tiệt! Cô vẫn chưa nghe thủng sao? Ở lì trong nhà người khác, cô không biết xấu hổ à? Tốt nhất là bây giờ biến đi cho tôi, đừng có mà quay về. Nghe rõ chưa?” Hàn Quỳ nói xong liền đi thẳng.
Bách Hợp đứng ngẩn người ở đó. Cô biết ở cái nhà ấy mình không được hoan nghênh. Thái độ của mẹ với cô quả thật rất lạ. Nhưng Bách Hợp lại cố nghĩ ra một lý do để biện minh giúp mẹ mình. Đại tiểu thư đại thiếu gia nhà giàu không quen nhúng tay vào việc nhà là phải rồi. Lần này người giúp việc đang nằm viện nên mẹ tạm để cô làm thôi. Mà hình như quan hệ giữa mẹ và các anh chị em của cô cũng không được tốt, chẳng qua là vì cô mới đến nên thái độ của mẹ càng xa cách. Có lẽ vì bận rộn với công việc nên mẹ thiếu thời gian quan tâm con cái. Có lẽ...