Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 4 - Chương 25: Ngoại truyện 2: Vancouver, xuân




"Ninh, đừng đau buồn quá!" Sam vỗ vỗ vai Ninh Trí, đôi mắt xanh lam lấp lánh ánh sáng như nước biển.

Ninh Trí mặc một bộ đồ đen, vẻ mặt vô cảm nhìn mục sư thì thào đọc kinh. Chiếc quan tài đen bóng từ từ được hạ xuống huyệt, chỉ chốc lát sau hoa hồng trắng đã phủ đầy lên trên quan tài.

"Tớ không sao", anh buồn bã nở nụ cười thê lương với Sam.

Thực ra, đối với mẹ anh, đến thiên đường sẽ vui vẻ hơn ở lại Vancouvernhiều. Cả đời này bà chưa từng định cư ở đâu quá lâu, bây giờ cuối cùnglinh hồn bà cũng được bình yên. Huống chi bố anh vẫn đang chờ bà trênthiên đường.

Có thể ở bên ông ấy là tâm nguyện lớn nhất của bà.

"Bạn có tính toán gì không? Hay là đến công ty bố tớ làm việc?" Sam hỏi.

Sam là bạn học cùng đại học với Ninh Trí, cũng là bạn tốt nhất của NinhTrí ở Vancouver. Năm thứ ba, hai người cùng nhau đi leo núi. Ninh Trí đã sắp lên đến đỉnh núi, Sam trèo phía sau đột nhiên trượt chân, Ninh Tríquay lại kéo anh ta. Anh ta không ngã nhưng Ninh Trí lại mất thăng bằngngã thẳng xuống khe núi, sau đó phải nằm trên giường nửa năm, còn phảiphẫu thuật diện tích lớn trên mặt.

Từ đó trở đi lúc nào Sam cũng cảm thấy áy náy với Ninh Trí. Gia cảnhNinh Trí không tốt lắm, bố anh chết khi mẹ con anh vừa mới nhập cư, mẹanh có dấu hiệu trầm cảm. Sau khi học xong Ninh Trí phải ra ngoài làmthuê kiếm sống. Sam luôn cố hết sức giúp đỡ Ninh Trí về vật chất, lạiphải tìm cách không để lòng tự trọng của anh bị tổn thương.

Ninh Trí là một người kiêu ngạo.

Ninh Trí không nói tiếp, ngẩng đầu nhìn không trung xanh lam trống trải. Xa xa là dãy núi Rocky kéo dài vô tận, gần hơn nữa là bãi cỏ vô biên vô hạn, ngay trước mắt là một loạt bia mộ. Lúc này đang là mùa anh đàoVancouver nở rộ, khắp nơi có thể thấy những cây anh đào như được phủ một lớp hoa màu hồng nhạt. Gió nhẹ thổi tới, cánh hoa rơi xuống thảm cỏxanh bên dưới như mưa.

Môi trường Canada trong lành nổi tiếng toàn thế giới, cho nên mới có vôsố người di cư đến đất nước này, còn Vancouver lại là nơi có môi trườngtốt nhất Canada.

"Cảm ơn bạn, Sam, tớ muốn về nước". Vancouver có tốt đến mấy cũng là đất khách. Không còn người thân bên cạnh, ở đây anh chỉ như một chiếc lá cô đơn.

Sam nhíu mày, "Bây giờ đi du học về cũng không còn được như trước nữa,công việc ở Trung Quốc đại lục không dễ tìm đâu", anh ta trầm ngâm mộtlát, "Bạn đến Hồng Kông xem xem, tớ có một ông chú làm ở công ty bảohiểm bên đó. Tớ sẽ giới thiệu giúp bạn. Còn nữa, Tống Tư Viễn cũng ởHồng Kông".

Tống Tư Viễn là bạn học đại học của hai người, chưa tốt nghiệp đã phải về Hồng Kông vì bố anh ta bị bệnh nặng.

Ninh Trí nghe lời đề nghị của Sam, anh giải quyết hết mọi việc ởVancouver rồi mang hành lý đơn giản đến Hồng Kông. Tống Tư Viễn ra sânbay đón anh.

Bố của Tống Tư Viễn đã ốm chết, bây giờ anh ta là giám đốc ngành thịtrường công ty bất động sản Hằng Vũ, tiền đồ thênh thang, vẻ mặt rạngrỡ.

Ninh Trí không nhịn được lộ ra vẻ mặt hâm mộ với Tống Tư Viễn.

"Đừng nhìn tớ với ánh mắt như thế. Thực ra tớ phải nhờ đến sự giúp đỡcủa chị họ mới vào được Hằng Vũ", Tống Tư Viễn nhún vai nói với NinhTrí, "Tống Dĩnh chị họ tớ là vợ chưa cưới của Bùi Địch Văn, người thừakế tương lai của Hằng Vũ. Đúng rồi, bạn có muốn mở mang kiến thức vềcuộc sống xã hội thượng lưu Hồng Kông không?"

Ninh Trí không hiểu.

"Nhiều lúc bạn không thể không cảm khái Thượng Đế quá bất công. Có những người vừa sinh ra đã ngồi ôm ngàn vàng. Như Bùi Địch Văn, trưởng tôncủa chủ tịch Hằng Vũ, như Tống Dĩnh, chị họ tớ, thiên kim tiểu thư củangân hàng Vinh Phát. Bọn kết hợp với nhau quả thực cũng như thêu hoatrên gấm. Chúng ta có phấn đấu cả đời cũng không bằng được một góc nhỏcủa bọn họ, trong khi bọn họ không cần cố gắng gì hết". Tống Tư Viễn tức giận bất bình.

Ninh Trí hơi nhếch miệng, từ rất lâu, rất lâu trước anh đã cảm nhận được điều này. Cùng là bố mẹ sinh ra, con nhà người ta thì được nuông chiềunhư bảo bối, còn anh từ nhỏ đã nay đây mai đó, lưng đeo bóng ma tâm lývì bố ôm tiền trốn ra nước ngoài, tai nghe những lời phàn nàn oán tráchcủa mẹ.

Bất công, nhưng chẳng lẽ anh có thể chỉ trích Thượng Đế sao?

Cuộc sống, ngoài chịu đựng vẫn chỉ có chịu đựng.

Anh nhanh chóng tìm được công việc ở công ty bảo hiểm, thuê một cănphòng tồi tàn, ngày ngày đi khắp hang cùng ngõ hẻm Hồng Kông như đại đasố những người làm công ăn lương khác.

Có một ngày Tống Tư Viễn tới dẫn anh đi thuê một bộ lễ phục, sau đó đếnkhách sạn xa hoa nhất Hồng Kông. Giẫm lên tấm thảm lông cừu mềm mại đivào hội trường bày đầy hoa tươi, anh nhìn thấy một đôi nam nữ đứng ở vịtrí đầu tiên. Lần đầu tiên anh ta tin rằng trên thế giới này thật sự cóhoàng tử và công chúa.

"Đó chính là Bùi Địch Văn, gia tài như núi, ngoại hình anh tuấn, đúng là bao nhiêu chuyện tốt trong thiên hạ đều bị anh ta giành hết", Tống TưViễn mang một li sâm panh đến cho anh ta rồi khẽ thở dài.

Anh nhìn không chớp mắt. Đâu chỉ có Bùi Địch Văn, Tống Dĩnh mặc áo cưới đắt tiền không phải cũng đẹp như tiên nữ sao?

Thực sự là một đôi kim đồng ngọc nữ.

Ánh đèn chụm lại, ánh mắt tất cả mọi người đều rơi vào trên người bọnhọ. Anh và Tống Tư Viễn chỉ là hai khán giả đứng xem trong góc.

Anh cúi đầu nhìn bộ quần áo mình thuê, lại nhìn bộ âu phục cắt may thủcông tỉ mỉ của Bùi Địch Văn, khóe miệng lộ ra một tia đắng chát.

Tình yêu là một món hàng xa xỉ cách anh quá xa quá xa.

Đi làm, về nhà, hợp đồng, hoa hồng, Ninh Trí bận tối mắt tối mũi. Trongcuộc sống bận rộn này, anh cảm thấy mình như đang đứng trong một đámsương mù không thấy rõ phương hướng phía trước.

Cuộc đời anh sẽ phải trải qua trong bận rộn như thế này sao? Anh rất băn khoăn.

Tống Tư Viễn gọi điện thoại hẹn anh ra ngoài uống rượu, vẻ mặt rất phấnkhởi, "Ninh Trí, bạn biết không, đại lục bây giờ giống như một mỏ vàng,người Hồng Kông nối tiếp không ngừng đến đó đãi vàng. Còn ngành bất động sản là một mảnh đất có rất nhiều mạch vàng trong mỏ vàng đó. Tớ có một ý tưởng, mấy năm nay tớ cũng tích lũy được không ít kinh nghiệm trong mặt này ở Hằng Vũ, bạn lại học kiến trúc, chúng ta cùng chung vốn mở mộtcông ty bất động sản đến đại lục phát triển. Thế nào? Tên công ty tớcũng đã nghĩ xong rồi, gọi là công ty địa sản Trí Viễn".

Ninh Trí chấn động, "Nhưng tài chính ở đâu ra?"

Tống Tư Viễn vỗ ngực tự tin, "Bạn lập một kế hoạch kinh doanh đi, tớ sẽ đi tìm ông bác họ để thuyết phục ông ấy đầu tư".

Ninh Trí nghe mà trong lòng rục rịch. Anh bỏ thời gian một tuần viết một kế hoạch tỉ mỉ, sau đó cực kỳ hưng phấn đi cùng Tống Tư Viễn đến ngânhàng Vinh Phát.

Tống Tư Viễn vào văn phòng chủ tịch, anh ngồi đợi bên ngoài.

Thời gian dài đằng đẵng như đã đứng yên.

Không biết qua bao lâu, cánh cửa mở ra, Tống Tư Viễn cúi đầu đi ra cườikhổ với anh, "Bác họ tớ nói tớ không biết lượng sức mình".

Anh vỗ vai Tống Tư Viễn an ủi, trong lòng không quá thất vọng, dù saothành lập một công ty bất động sản cũng không phải một chuyện đơn giảnnhư vậy.

Nhưng Tống Tư Viễn lại không chịu được tấn công, "Tớ qua bên kia hútđiếu thuốc", nói rồi đưa kế hoạch cho Ninh Trí, đi ra ban công bênngoài.

Ninh Trí cầm kế hoạch đứng yên tại chỗ.

Một làn hương thơm mê người từ phía sau tràn tới, anh quay lại, bắt gặpánh mắt nóng bỏng của một người phụ nữ cao ráo có dáng người cũng nóngbỏng.

"Anh chính là đối tác của Tư Viễn?" Người phụ nữ như cười như không.

Anh gật đầu, nhận ra người phụ nữ này là công chúa Tống Dĩnh trong hôn lễ.

Tống Dĩnh mỉm cười xinh đẹp, quan sát anh từ trên xuống dưới giống nhưđánh giá một món hàng hoá. "Thực ra thuyết phục bố tôi đầu tư cũng không khó. Tôi đã xem kế hoạch của anh, ban đầu có một số khó khăn nhưng sauđó sẽ có lợi ích không nhỏ".

"Tiểu thư Tống, cô sẽ giúp chúng tôi chứ?" Anh lắp bắp hỏi.

Tống Dĩnh nhướng mày, lẳng lơ ấn ngón trỏ lên trán anh, "Tôi không thể giúp không công được".

Mặt anh trắng xanh, môi mím chặt.

Tống Dĩnh cười khanh khách, áp sát vào tai anh thì thầm, "Nếu anh làmtình nhân của tôi thì chắc chắn tôi sẽ giúp anh đến cùng. Nói thật, anhrất đẹp trai, có điều vẻ mặt hơi lạnh lùng một chút".

Anh kinh ngạc trợn mắt, "Cô... Không phải cô đã kết hôn sao?" Chồng cô ta là Bùi Địch Văn hoàn mỹ cơ mà?

Mặt Tống Dĩnh đột nhiên trở nên lạnh lùng, "Không được nhắc tới chuyệnnày với tôi, hôn nhân của tôi không ảnh hưởng gì cả. Nếu anh đồng ý thìtôi sẽ cố hết sức giúp anh trong cuộc họp đầu tuần sau. Nếu không đồng ý thì coi như tôi chưa nói gì cả".

Thì ra cuộc sống của hoàng tử và công chúa cũng chưa chắc đã hoàn toàn hạnh phúc.

Anh không trả lời Tống Dĩnh ngay, anh có giới hạn của chính mình, có tôn nghiêm của chính mình. Hôm sau, anh bị một đồng nghiệp rút củi đáy nồi, làm mất một khách hàng lớn, bị cấp trên mắng như hất nước vào mặt. Nhìn cấp trên chửi mắng nước bọt tung tóe, anh nhắm mắt, tôn nghiêm quantrọng như vậy sao?

Anh muốn trở nên nổi bật, anh muốn công thành danh toại, anh muốn trèo lên đỉnh núi đưa mắt nhìn xuống mọi núi nhỏ xung quanh.

Anh gọi điện thoại cho Tống Dĩnh, hai người giao ước, bề ngoài là đốitác hợp tác, lén lút là tình nhân, không để người thứ ba biết.

Tối hôm đó, Tống Dĩnh giống như một đoá hoa sen nở rộ trước mặt anh, anh đè lên không có một tia do dự, thậm chí còn có một loại sung sướng điên cuồng.

Bùi Địch Văn, kẻ được trời cao ân sủng, bây giờ vợ của hắn ta đang quằnquại rên rỉ dưới hông mình, đây có thể coi là một loại thành công kháccủa đàn ông hay không?

Công ty Trí Viễn thuận lợi khai trương ở Bắc Kinh, Tống Dĩnh sử dụngmạng lưới quan hệ của mình để giúp Trí Viễn nhận được hợp đồng xây mộttiểu khu tổng hợp. Phát huy sở trường của mình, Ninh Trí đích thân đođạc, đích thân thiết kế nhà cửa, đích thân viết lời quảng cáo tuyêntruyền. Lần đầu tiên đã thành công, công ty Trí Viễn chiếm được một vịtrí trong giới bất động sản Bắc Kinh, các phi vụ tiếp theo trở nên thuận lợi hơn nhiều.

Anh có nhà, có xe, tài khoản ngân hàng tăng lên tới bảy con số.

Anh và Tống Dĩnh vẫn vụng trộm hẹn hò, có lúc anh về Hồng Kông, có lúcTống Dĩnh đến Bắc Kinh. Tống Dĩnh là một tình nhân lí tưởng, chỉ đòi hỏi anh quan hệ thể xác, ngoài ra hai người không có dính dáng gì. Anh thầm cảm thấy trong lòng Tống Dĩnh vẫn yêu Bùi Địch Văn, khi điên cuồng côta từng kêu tên anh ta.

Ninh Trí không quan tâm, quan hệ nam nữ, hai bên nhận được thứ mình cần, không liên quan gì đến tình cảm.

Công ty Trí Viễn cũng có một vị trí trong triển lãm nhà đất Bắc Kinh mỗi năm một lần. Anh và Tống Tư Viễn đưa Tống Dĩnh đến quan sát. Đột nhiênTống Dĩnh tỏ ra hoảng sợ như nhìn thấy ma, anh nhìn theo ánh mắt cô ta,thấy một nam giới với khí chất cao quý và gương mặt đẹp như điêu khắcđang đứng trước khu triển lãm của Tập đoàn Hằng Vũ, người đàn ông đóđang vừa cười vừa nói với một cô gái có đôi mắt to.

"Địch Thanh", Tống Tư Viễn bước tới chào hỏi người đó.

Người đó ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua phía này rồi nhẹ tay kéo cô gái mắt to xoay người đi.

Mặt Tống Dĩnh hết trắng lại đỏ, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưmột đứa trẻ bị người khác cướp mất món đồ chơi yêu thích.

"Đó là nhị thiếu gia của Hằng Vũ, Tổng giám đốc chi nhánh đại lục Bùi Địch Thanh", Tống Tư Viễn nhỏ giọng nói với anh.

Anh đã nghe nói đến tên Bùi Địch Thanh, đó là một thiên tài thiết kế.Anh quay đầu nhìn Tống Dĩnh, không biết Tống Dĩnh đã đi từ khi nào.

"Sau này chúng ta không được qua lại nữa", đêm đó Tống Dĩnh gọi điện thoại cho anh.

Anh yên lặng.

"Nhưng tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ công việc của Trí Viễn", giọng Tống Dĩnh tỏ ra rất mệt mỏi.

Anh chấp nhận yêu cầu của cô ta.

Nhưng ba tháng sau anh về Hồng Kông giải quyết công việc, Tống Dĩnh uống say khướt đột nhiên xông vào căn hộ của anh. Cô ta điên cuồng cởi quầnáo anh, gào thét khàn cả giọng, "Ninh Trí, anh nói xem tôi có đẹpkhông?"

Người anh cứng đờ.

Cô ta vội vã cởi quần áo anh như một phụ nữ phong trần, không khống chếđược, anh lại cùng cô ta lên giường. Khi tỉnh lại thì cô ta đã đi.

Lại ba tháng trôi qua, Tống Dĩnh gọi điện thoại cho Tống Tư Viễn yêu cầu công ty Trí Viễn đến Tân Giang thành lập chi nhánh, cô ta phụ trách tài chính đầu tư.

Tân Giang là một thành phố cỡ trung có kinh tế phát triển ở phía namkhông xa lạ gì với anh, thời cấp ba anh từng học ở đây một năm. Công tyTrí Viễn vừa đứng vững ở Bắc Kinh, anh và Tống Tư Viễn đều không có dựđịnh phát triển về nam. Nhưng Tống Dĩnh rất kiên định, liên tục bay tớiBắc Kinh yêu cầu bọn họ lập kế hoạch, thậm chí còn cùng anh đến TânGiang nghiên cứu thị trường mấy lần.

Trong khi việc này còn chưa có kết quả thì bọn họ nghe thấy một tin tứctừ Hồng Kông, Bùi Địch Thanh chết vì tai nạn giao thông. Sáu tháng sauTống Dĩnh sinh một đứa con gái ốm yếu.

Từ đó trở đi anh và Tống Dĩnh thật sự không còn dính dáng gì nữa.

Anh thở phào một hơi, sự nghiệp càng ngày càng thuận lợi. Anh và Tống Tư Viễn bàn bạc chuẩn bị phát triển về nam.

Trong mấy lần đến Tân Giang nghiên cứu thị trường, anh phát hiện ngành bất động sản Tân Giang thật sự tiềm ẩn cơ hội.

Công ty Trí Viễn rầm rộ thành lập chi nhánh ở Tân Giang, để thuận lợicho công việc, công ty mời một luật sư bản địa làm cố vấn pháp luật.

Anh mời luật sư đi ăn cơm.

Luật sư đi vào phòng, anh cau mày, cảm thấy người này rất quen mặt.

"Chào Tổng giám đốc Ninh, tôi là Triệu Khải". Luật sư đưa tay ra.

Anh chợt nhớ đến một người, "Xin hỏi có phải trước kia anh từng dạy học ở trường cấp ba số một Tân Giang không?"

Triệu Khải trợn mắt, "Đúng vậy, khi thực tập tôi đã dạy môn lịch sử lớp mười hai ở đó. Anh..."

Anh mỉm cười, "Tôi từng vinh hạnh được làm học trò của anh. Khi đó tôi tên là Lưu Dương".

"Lưu Dương?" Triệu Khải lắc đầu không dám tin, "Không phải, tôi nhớ Lưu Dương không giống anh".

"Tôi từng bị tai nạn, phải phẫu thuật".

Triệu Khải a một tiếng, nhìn anh hồi lâu rồi đột nhiên cười, "Vậy anh có nhớ Thư Sướng không?"

"Thư Sướng?" Anh nhíu mày, "Cô ấy là bạn học của tôi à?"

Triệu Khải lắc đầu trách cứ, "Nếu anh không nhớ cô ấy thì đúng là mộttổn thất lớn trong đời. Thư Sướng, tóc rất ngắn, đi đứng rất hoạt bát,hơi giống con trai. Mười năm trước cô ấy đã viết cho anh một bức thưtình, nhưng lúc đó anh đã chuyển trường. Hình như bức thư đó vẫn ở chỗtôi, để tôi về tìm cho anh xem".

Ninh Trí lạnh nhạt a một tiếng, đầu óc nhanh chóng tìm kiếm hình dáng mờ nhạt Triệu Khải miêu tả nhưng tiếc là không tìm được. Mười năm trướcanh học lớp mười hai, rất nhiều nữ sinh thích anh, chuyện này thì có ýnghĩa đặc biệt gì chứ? Chẳng qua chỉ là những rung động thời niên thiếumà thôi.

Tình yêu là hoa trong gương, là trăng dưới nước, là những câu chuyện cổtích những người viết sách nghĩ ra để bán được nhiều sách, là thứ khônghề tồn tại.

"Không cần tìm, chúng ta nói chuyện hợp đồng thôi!" Anh lấy hợp đồng trong cặp ra, ngước mắt lên, ánh mắt bình tĩnh.

Thoáng kinh ngạc vừa rồi đã biết mất hoàn toàn.

Sau khi chi nhánh Tân Giang của công ty Trí Viễn khai trương rầm rộ, anh và Tống Tư Viễn chia ra một người quản lý phía bắc, một người quản lýphía nam. Anh cao giọng tiếp xúc với nhân sĩ các giới và truyền thôngTân Giang, nhanh chóng quen thuộc tình hình thành phố này. Người kháckhen anh tuổi trẻ tài cao, tiền đồ rực rỡ, anh chỉ cười nhạt.

Tuổi trẻ tài cao, đúng là một cụm từ trào phúng, có mấy người biết cái giá phải trả để có được những thứ này?

Không lâu sau công ty Trí Viễn giành được một gói thầu xây dựng khu nhàchia làm ba giai đoạn ở một vị trí không tồi, anh đặt tên cho khu nhànày là Tụ Hiền Uyển. Đặc điểm của tiểu khu này là nằm ở gần đường ThưHương, cách khu phố xá sầm uất không xa, yên tĩnh trong ồn ào, cao nhãtrong yên tĩnh, vừa khởi công đã được người dân thành phố Tân Giang chúý.

Để tuyên truyền cho Tụ Hiền Uyển, anh nhận lời đề nghị phỏng vấn của đài truyền hình Tân Giang. Người dẫn chương trình tên là Kiều Kiều, vừathấy mặt anh đã cảm thấy khinh thường. Ánh mắt Kiều Kiều nhìn anh rấtquen thuộc, không khác gì ánh mắt của những người phụ nữ thích anh khác. Anh rất rõ ràng, nếu anh cởi cái áo ngoài Tổng giám đốc công ty TríViễn ra thì bọn họ sẽ không thèm nhìn anh lấy một cái.

Đây chính là hiện thực.

Kiều Kiều cực kì chủ động, sau khi phỏng vấn liền để lại số điện thoại cho anh, tỏ ý bất cứ lúc nào anh cũng có thể gọi mình.

Hơn một tuần sau anh mới gọi số điện thoại này.

Vì sao lại gọi cuộc gọi đó? Ninh Trí thường hỏi mình câu hỏi này. Anh là một người đàn ông bình thường, anh cũng có nhu cầu sinh lí. Kiều Kiềucó ngoại hình rất đẹp, được gọi là đoá hoa của Tân Giang, hơn nữa cô talàm ở đài truyền hình, quan hệ rất rộng. Bất kể anh xuất hiện ở đâu thìcô ta cũng là một người bạn gái đi cùng không tồi.

Mọi chuyện rất đơn giản, Kiều Kiều và anh ăn ở với nhau. Nhưng trước khi sống chung anh nói với Kiều Kiều bọn họ chỉ là bạn trai bạn gái, khôngcó khả năng kết hôn.

Kiều Kiều sửng sốt ngẩng mặt nũng nịu, "Anh đừng nói chắc chắn quá, đólà anh chưa biết những gì tốt đẹp của em. Chỉ sợ không lâu sau anh sẽđổi ý đấy".

Tụ Hiền Uyển hoàn công giai đoạn một, toàn bộ các căn hộ đều được bánhết. Ngay sau đó giai đoạn hai cũng đã xong, tiêu thụ vẫn thuận lợi nhưtrước.

Có hôm Kiều Kiều gọi điện thoại cho anh nói tâm tình mình không tốt vìgặp vướng mắc trong công việc. Buổi tối anh ta dẫn Kiều Kiều đi ăn ởquán ăn Hồ Nam, Kiều Kiều chảy nước mắt vì cay.

"Công việc gặp khó khăn gì?" Anh cũng coi như là một bạn trai đủ tưcách, chỉ cần không quá đáng thì anh sẽ cố gắng thỏa mãn yêu cầu của bạn gái. Như vậy đến lúc chia tay anh mới có thể ra đi tự nhiên thoải mái.

"Vì tên Bùi Địch Văn đó, em mời anh ta trả lời phỏng vấn mấy lần liềnnhưng lần nào anh ta cũng tìm đủ lí do từ chối. Hôm nay em đến thẳng văn phòng anh ta nhưng anh ta vẫn không nể mặt em chút nào".

Bùi Địch Văn? Tại sao anh ta cũng ở Tân Giang? Ninh Trí kinh ngạc, "Anh ta làm gì ở Tân Giang?"

Kiều Kiều trợn mắt, "Trời ạ, anh ta là Tổng biên tập của tờ Hoa Đông buổi chiều, anh không biết à?"

Anh chỉ biết sau khi Bùi Địch Thanh chết thì Bùi Địch Văn cũng rời khỏi Hằng Vũ.

"Anh ta chính là danh nhân ở Tân Giang, nho nhã, cao quý, khí vũ hiên ngang, bao nhiêu thiên kim tiểu thư đều thích anh ta đấy!"

Ninh Trí cười lạnh, một quý công tử như Bùi Địch Văn cũng giống như mộtviên kim cương, cho dù phủ đầy tro bụi cũng vẫn không thể che được ánhsáng của nó.

"Trong số những người thích anh ta cũng có cả em chứ?" Anh hờ hững cầm chén rượu lên.

"Ghen rồi à?" Kiều Kiều cười duyên, thân mật ngả đầu vào ngực anh, "Emcó anh rồi, làm sao còn có người đàn ông khác lọt được vào mắt em nữa".

Anh nghe lời này mà không thấy cảm động chút nào.

Thấy anh không có cảm xúc gì, Kiều Kiều vội chuyển sang đề tài anhthích, "Hôm nay em nghe thấy một tin ở đài truyền hình, hình như chínhquyền sắp mở rộng khu vực phía bắc thành phố rồi, có điều giải phóng mặt bằng là một vấn đề khó khăn. Ninh Trí, khu thành bắc đó chiếm nguyênmột phần tư nội thành Tân Giang, nếu có thể giành được gói thầu này thìcông ty Trí Viễn sẽ đại phát!"

Anh động lòng, hôm sau liền lệnh cho phòng thị trường hỏi thăm tin tức.Tin tức được xác nhận nhưng còn chưa được đưa vào nhật trình của chínhquyền thành phố Tân Giang. Anh dặn phòng thị trường bắt đầu chuẩn bịnghiên cứu tình hình, chiều hôm đó không kiềm chế nổi tâm tình xúc động, anh bảo tài xế lái xe đến thành bắc đi dạo.

Một năm ở Tân Giang đó, anh sống ở khu thành bắc.

Xe chậm rãi chạy vào khu vực thành bắc. Nhà dân, cửa hàng tạp hóa sansát, những con ngõ nhỏ, các ông bà già đứng dưới bóng cây nói chuyện,các loại cây cối bị đám trẻ nghịch ngợm chơi đùa làm nghiêng ngả, tất cả đều giống khi anh sống ở đây như đúc.

Trái tim anh dần dần bị hòa tan.

Nếu mở rộng thành bắc thì nơi này sẽ như thế nào? Anh nhắm mắt lại, hưng phấn tưởng tượng về một khu đô thị mới.

Ngoài xe, hoàng hôn đã dần buông xuống, anh dụi mắt, đổi tư thế ngồi.Đột nhiên anh nhìn thấy phía trước có một người đàn ông cười tít mắt với vẻ mặt ngơ ngẩn. Hình ảnh này giống như một viên đạn pháo bắn thẳng vào trí nhớ phủ đầy bụi của anh ta, một cái tên đã sắp bật ra khỏi miệng.

"Trời..." Tài xế sợ hãi kêu lên, vội vàng đạp phanh.

"Thư Thần..." Ninh Trí gọi thành tiếng.

Hoàng hôn mùa hè, một đường cong đẹp đẽ được vẽ lên trước xe, sau đó làmáu tươi như suối nhuộm đỏ mặt đường. Thư Thần yên tĩnh nằm dưới đất,tay giơ lên với thứ gì đó.

"Thần Thần... Xướng Xướng ở đây, ở đây, anh nhìn thấy em không?" Một phụ nữ xinh xắn điên cuồng chạy đến bên cạnh Thư Thần, ngồi xuống cầm tayThư Thần.

Thư Thần cố gắng nở nụ cười, "Anh là... Thần... Thần, em là Xướng... Xướng..."

"Thư Sướng!" Hoàn toàn không có một chút chần chừ nào, Ninh Trí lại buột miệng hô lên một cái tên. Anh từ từ sờ lên cánh tay phải, chỗ đó có một vết sẹo hình dấu răng mờ mờ. Anh nhớ có một cô bé sợ hãi đứng trước mặt anh, nước mắt đảo quanh trong viền mắt, cô quật cường cố gắng không cho nước mắt rơi xuống.

Thì ra cô bé đáng yêu ngày xưa lớn lên sẽ thành thế này. Trong lúc làmđám tang cho Thư Thần, anh đã vô số lần đứng bên cạnh lặng yên quan sátThư Sướng. Cô học trò nhỏ đã là phóng viên pháp luật xuất sắc, trưởngthành, quyết đoán của tờ Hoa Đông buổi chiều. Trong lòng Ninh Trí thoáng rung động.

Có điều cô bé đó đã không nhớ gì về anh.

Mười năm trước cô ấy thật sự từng thích anh sao?

Ninh Trí gọi điện thoại cho Triệu Khải nói mình muốn xem bức thư tìnhđó, Triệu Khải tặc lưỡi, "Văn phòng luật sư vừa chuyển sang địa chỉ mới, không biết lá thư đó kẹp trong quyển sách nào. Khi nào tìm được tôi sẽđưa cho anh. Có điều tôi nhớ nội dung lá thư đó".

Anh cầm điện thoại di động nghe Triệu Khải thuật lại từng câu từng chữtrong lá thư tình, khuôn mặt lạnh lùng không khỏi trở nên nhu hòa.

Mười năm trước cô ấy mười sáu, anh mười chín. Cô ấy thích anh, chính làthích một thiếu niên gọi là Lưu Dương chứ không phải một giám đốc nàođó.

Một cảm giác đã lâu không xuất hiện, Ninh Trí bất giác hít sâu.

Có thể là vì lá thư này nên anh bỗng thích đến nhà họ Thư. Thư Tổ Khangvà Vu Phân càng ngày càng thích anh. Anh ta biết Thư Sướng đã có một bạn trai chuẩn bị làm đám cưới. Rất lạ là trong đám tang của Thư Thần tênbạn trai gọi là Dương Phàm đó không hề xuất hiện, một sợi u sầu quấnchặt trên trán Thư Sướng.

Trong khi tiếp xúc với nhà họ Thư, anh vô tình được biết nhà họ Thư cóđịa vị đức cao vọng trọng ở khu thành bắc. Bằng sự nhạy cảm của một nhàbuôn bất động sản, Ninh Trí ngửi được một mùi vị làm anh vui vẻ nhưđiên.

Nếu nhà họ Thư đồng ý di chuyển thì sẽ tạo thành vai trò đầu tàu ở khuthành bắc, các hộ gia đình khác sẽ không phản đối quá mức. Vấn đề giảitỏa được giải quyết thuận lợi, anh sẽ chiếm được lợi thế rất lớn ở khuvực này.

Anh càng xuất hiện ở nhà họ Thư nhiều hơn, càng quan tâm chăm sóc Thư Tổ Khang và Vu Phân hơn. Anh cho rằng anh làm như vậy là vì việc giảiphóng mặt bằng ở khu thành bắc.

Sau đó anh mới rõ ràng, thực ra khi đó Thư Sướng đã giữ một vị trí quá quan trọng trong lòng anh.

Có điều anh không biết, Thư Sướng cũng không biết.

Đến tận lúc anh thông qua Tạ Lâm mời Thư Sướng cùng đi ăn cơm, trong bữa ăn Thư Sướng vạch trần ý đồ của anh, anh chật vật bỏ đi. Về đến nhà,anh đột nhiên nhận ra sau này mình không có lí do gì để đến nhà họ Thưnữa, cũng không có cách nào gặp lại Thư Sướng. Trái tim đã lạnh ngắt của anh lại một lần nữa đóng băng.

Kiều Kiều trách anh có quá ít thời gian ở bên mình, anh lạnh lùng nói với cô ta, "Kiều Kiều, chúng ta chia tay!"

"Vì sao?" Kiều Kiều cho rằng cô ta đã trói trái tim anh rất chặt rồi.

Bởi vì trong lòng anh có một người phụ nữ khác, một người phụ nữ kháckhiến anh cảm thấy thân thiết, muốn được ở bên người đó sớm sớm chiềuchiều.

Mình cũng biết yêu. Ninh Trí cười.

Vu Phân gọi điện thoại hỏi anh vì sao không đến nhà chơi, lại nói Thư Sướng và Dương Phàm đã chia tay.

Một tia nắng sáng ngời chiếu vào trái tim đóng băng của anh, mùa xuân thoáng chốc đâm chồi, nở hoa trong lòng anh.

Tống Dĩnh đã lâu lắm không liên lạc đột nhiên lại đến Tân Giang, cô tahẹn Ninh Trí đi uống rượu. Cô ta lắc lắc li rượu màu hổ phách, ánh mắtmông lung.

"Bùi Địch Văn gọi điện thoại bảo tôi tới, yêu cầu tôi cùng anh ta làmbáo cáo nghiên cứu thị trường mở rộng khu bực phía bắc Tân Giang".

Ninh Trí kinh ngạc nhìn cô ta, "Không phải anh ta không hỏi đến chuyện của Hằng Vũ sao?"

"Giá cổ phiếu Hằng Vũ giảm xuống thê thảm, Bùi Thiên Lỗi lại phát bệnhphải vào bệnh viện, ông bố chồng thì chỉ biết đến ăn chơi trai gái, anhta có thể không hỏi đến được sao?"

"Cô muốn giúp anh ta?" Ninh Trí hỏi.

Tống Dĩnh gật đầu, "Biết làm sao được, ai bảo anh ta là người tôi thích. Tôi muốn cải thiện quan hệ với anh ta".

"Nhượng bộ vì con gái của hai người đúng không?" Trong quá trình chungsống với Tống Dĩnh, anh biết Tống Dĩnh không phải một người chịu suynghĩ cho người khác, bất cứ chuyện nào cô ta làm cũng đều có mục đích.

Tống Dĩnh đột nhiên sặc rượu, ho một hồi lâu rồi mới nhìn anh bằng ánh mắt kì dị, ậm ờ nói, "Cứ xem như thế đi!"

Ảo tưởng đối với khu thành bắc của Ninh Trí tan vỡ, anh bình tĩnh lại,nghĩ xem như thế nào có thể khiến Thư Sướng thay đổi quan điểm đối vớimình.

Nói thật, trước giờ chỉ có phụ nữ theo đuổi anh. Anh ta không hề có kinh nghiệm gì trong theo đuổi phụ nữ.

Phiền phức và may mắn liên tiếp đan xen.

Kiều Kiều tự sát vì anh, công trình Tụ Hiền Uyển giai đoạn ba xảy rachuyện. Khi Thư Sướng được biết anh chính là Lưu Dương, hai người lại từ từ đến gần, mặc dù còn chưa tới quan hệ yêu đương anh muốn.

Thư Tổ Khang và Vu Phân cũng có ý vun vào cho họ.

Ninh Trí mừng thầm.

"Ninh Trí, Hoa Đông buổi chiều có một phóng viên gọi là Thư Sướng, nếuanh có thể theo đuổi được cô ta thì tôi sẽ giúp anh tìm được vốn đầu tưcho dự án thành bắc". Đêm khuya, Tống Dĩnh gọi điện thoại cho anh, âmthanh gần như mất khống chế.

Ninh Trí cố gắng làm cho chính mình giữ được bình tĩnh, "Tôi có thể hỏi vì sao không?"

"Bùi Địch Văn thích nó, si mê nó. Anh ta nhảy vào dự án thành bắc chính là vì nó".

Một thùng nước đá hắt thẳng vào mặt, Ninh Trí lạnh đến run rẩy.

"Cô... không phải cô và anh ta còn có hôn ước sao?"

"Ba năm trước đây chúng tôi đã ký tên li hôn rồi", Tống Dĩnh cười thêlương, "Có điều không công bố với bên ngoài. Anh có giúp tôi hay không?Nếu để con bé đó đạt được ý đồ thì tôi và Bùi Địch Văn sẽ không có hivọng tái hợp nữa".

Không phải là giúp hay không giúp, mà là anh nhất định phải làm được.Thư Sướng không phải Tống Dĩnh, anh không quan tâm đến việc Tống Dĩnhcắt đứt quan hệ, nhưng làm sao có thể để Thư Sướng bị người khác cướp đi được? Còn cả dự án khu thành bắc, sự nghiệp của anh sẽ leo lên một đỉnh cao mới. Từ phương diện nào thì anh cũng không thể buông tay.

Tống Dĩnh lại bay tới Tân Giang.

Anh giả vờ vô tình vạch trần thân phận Bùi Địch Văn trước mặt Thư Sướng, cố ý nói đến lễ cưới xa hoa và sự tồn tại của Bùi Hân Nhi. Anh nhìnthấy sắc mặt Thư Sướng trắng bệch. Khi được biết Thư Sướng tìm TriệuKhải để chứng thực những tin tức này, anh đề nghị Triệu Khải làm giả một số chi tiết, anh nói tất cả đều vì tình yêu.

Lúc Thư Sướng gọi điện thoại từ Hồng Kông về cầu cứu anh, anh biết anh đã sắp thành công.

Đón Thư Sướng từ sân bay về, nhìn cô đau khổ vì tình, trái tim anhthoáng qua một tia áy náy, nhưng anh tin rằng tình yêu của anh đối vớicô sẽ chữa trị được vết thương của cô.

Không ngờ Bùi Địch Văn lại yêu Thư Sướng đậm sâu như vậy.

Vẻ mặt rối rắm, mâu thuẫn của Thư Sướng khiến anh tức giận, anh tìmngười viết thư nặc danh, muốn ép Thư Sướng rời xa Bùi Địch Văn.

Thư Sướng không đi, Bùi Địch Văn lại đi.

Nhưng tình yêu sao có thể bị khoảng cách chia lìa? Cho dù anh đã hòamình vào nhà họ Thư, cho dù mọi người trong tòa soạn đều cho rằng anh là bạn trai thật sự của Thư Sướng, cho dù anh cũng đã cầu hôn Thư Sướng,nhưng Thư Sướng vẫn xa cách anh.

Cô vẫn còn yêu Bùi Địch Văn!

Cảm giác vô lực này khiến Ninh Trí gần như sụp đổ.

Quả thật mấy tháng sau Bùi Địch Văn đã trở lại Tân Giang, cao giọngthành lập chi nhánh và chính thức tuyên bố cạnh tranh đấu thầu khu thành bắc.

Thư Sướng khéo léo từ chối lời cầu hôn của anh.

Anh không thể kiềm chế được nữa, anh đấm bị thương tay mình trước mặtcô. Khi đó, anh sẵn sàng bỏ qua dự án thành bắc, chỉ cần có thể lấy được cô.

Anh đã cô đơn quá lâu, cô là sự ấm áp duy nhất anh cần. Có cô, cho dùđến một trấn nhỏ xa xôi làm một kĩ sư nghèo khó, anh cũng sẽ cảm thấyngọt ngào.

Ác mộng chưa tỉnh lại gặp một cơn ác mộng khác.

Anh vô tình được biết Bùi Hân Nhi chính là con gái anh.

Anh khiếp sợ vì tin tức này. Công ty Trí Viễn mất dự án thành bắc, anhkhông để ý. Anh ta đưa Tống Dĩnh về nhà chất vấn rốt cục là chuyện gì.

Tống Dĩnh cười lạnh nhìn anh, hờ hững hỏi ngược lại, "Anh nói xem còn có thể là chuyện gì? Tôi không ngờ hôm đó uống say rồi lên giường với anhlại có thai, sau đó sinh ra một đứa thiểu năng như vậy. Tôi muốn vứt đinhưng không hiểu tại sao nhà họ Bùi lại muốn giữ lại. Chẳng lẽ tôi phảinói rõ với bọn họ rằng nó là con của một tên nghèo kiết xác như anh à?"

Anh thở hổn hển, "Ít nhất tôi cũng có quyền được biết đến sự tồn tại của nó".

Tống Dĩnh cười to, "Anh chỉ là kẻ cho giống thôi, nói gì đến quyền lợivới không quyền lợi. Không được nói với tôi rằng anh muốn đón nó về nuôi dưỡng. Nếu anh nói ra thì cũng như ném một quả bom hạt nhân vào xã hộithượng lưu Hồng Kông, người nhà họ Bùi sẽ không có thiệt hại gì, còn Trí Viễn thì sợ rằng sẽ biến mất khỏi thế giới này. Yên tâm, con thiểu năng đó được nhà họ Bùi chăm sóc rất tốt".

"Cô thật là tàn nhẫn", anh đau khổ chỉ trích.

Tống Dĩnh nhún vai, "Đó là vì Bùi Địch Văn quá tàn nhẫn với tôi", cô tanhìn anh với vẻ mặt phức tạp, "Tốt nhất là anh quên việc này đi, nếukhông sẽ bất lợi cho anh. Bùi Địch Văn đã biết Bùi Hân Nhi không phảicon của Bùi Địch Thanh".

"Bùi Địch Thanh?" Anh hoảng sợ trừng mắt, không thể hiểu được tại sao lại xuất hiện một người khác.

"Anh không cần biết quá nhiều, những điều này đều không có quan hệ gì với anh".

Anh đè vai cô ta xuống, "Sao lại không quan hệ? Tôi là đàn ông, tôi cầncon tôi". Cho dù là một đứa bé thiểu năng nhưng trong người nó vẫn chảydòng máu của anh.

Trong mắt anh tràn đầy nước mắt.

"Loại người như anh mà cũng là đàn ông sao? Cùng lắm cũng chỉ là mộtthằng bám váy đàn bà. Nếu không có một gương mặt khiến tôi thấy hứng thú thì anh có ngày hôm nay không?" Tống Dĩnh cười châm chọc.

Anh ngừng thở, không suy nghĩ gì nữa, giơ tay lên đánh thẳng vào mặt côta. Tống Dĩnh lảo đảo ngã về phía sau, trán đập vào bệ cửa sổ.

Anh không động, chỉ im lặng nhìn cô ta từ từ ngã xuống đất. Máu tươi từtrên đầu cô ta chảy xuống, từ từ tích tụ thành một vũng trên sàn nhà.

Bốn phía yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh có thể nghe rõ tiếng tim mình đập thong thả.

Anh nhắm mắt lại, chậm rãi nắm chặt nắm đấm, cảm thấy tâm tình tĩnh mịch chưa từng có.

Cuộc đời có dài có ngắn. Chết trước ba mươi sáu tuổi đều là yểu mạng.

Yểu mạng thì sao?

Anh mệt rồi.

Cứ thế đi thôi, không đau, không buồn, không có mất mát, không có bất công, không có so bì.

Sáng sớm mùa thu vắng lặng, gió thổi vào trong phòng mang theo hơi lạnh. Thư Sướng ngồi trước mặt anh, nước mắt như mưa.

Cô vẫn để ý đến anh, cảm giác này thật tốt.

Anh cười, dịu dàng lau nước mắt giúp cô, "Bùi Địch Văn là một người đànông tốt, đáng quý trọng. Sau này nhờ em chăm sóc Hân Nhi thật tốt". Đâylà nguyện vọng cuối cùng của một người bố.

Anh không nói nhiều, nhưng cô sẽ hiểu.

Mười năm trước cô gái này là một cô bé nghịch ngợm, nhưng mối tình đầu dịu dàng của cô lại trao cho anh.

Đây là một chuyện hạnh phúc biết bao!

Nếu anh nhìn thấy lá thư đó sớm một khắc, có thể anh sẽ không rời đi, cuộc đời anh cũng sẽ thay đổi.

Đáng tiếc là không có nếu.

Anh là một quân cờ trên bàn cờ của số mệnh, anh không có quyền quyết định thắng thua.

Anh cười khổ đứng dậy, cho phép chính mình thỏa thích nhìn khuôn mặtxinh xắn của cô, rất muốn ôm cô vào lòng, vùi đầu vào cổ cô, cảm nhận sự ấm áp trên người cô, suốt đời suốt kiếp không chia lìa.

Anh đã không xứng.

Anh quả quyết xoay người.

Cô khóc nức nở gọi tên anh phía sau.

Anh không quay lại, trong lòng không ngừng nhắc lại: Thư Thư, anh yêu em, rất yêu, rất yêu...