Hoa Hồng Sớm Mai

Quyển 4 - Chương 16




Lúc này Vu Phân mới nở nụ cười, ngẩng đầu nhìn nhìn đồng hồ treo tường, "Xướng Xướng, con gọi điện cho Ninh Trí xem nó đã bắt đầu về chưa. Bây giờ buổi tối bắt đầu lạnh, thức ăn để một hồi đã nguội rồi".

Thư Sướng dạ một tiếng rồi cầm điện thoại đi ra phòng khách. Ngoài sân, giàn nho lại ra rất nhiều quả, những bông thược dược ngẩng đầu tạo dáng trong gió đêm.

Ninh Trí từ Bắc Kinh về lại không để Thư Sướng đi đón, trước khi lên máy bay anh ta gọi điện thoại cho Thư Sướng, nói Tống Tư Viễn sẽ về đây với anh ta, cùng đi còn có mấy người làm bên ngân hàng và Trưởng phòng tài vụ công ty.

Sau khi trở lại Tân Giang hình như anh ta rất bận, bận đến mức không có cả thời gian đến bệnh viện thăm Thư Tổ Khang. Buổi tối anh ta gọi điện thoại cho Thư Sướng, Thư Sướng nghe thấy bên kia điện thoại rất yên tĩnh, tiếng gõ bàn phím lách cách cực kì rõ ràng. Giọng Ninh Trí khàn khàn, ngữ điệu uể oải, dường như vẫn đang phải làm thêm giờ.

Biết hôm nay Thư Tổ Khang xuất viện, anh ta đòi đến bệnh viện đón nhưng Thư Sướng không chịu, chỉ bảo anh ta buổi tối tới ăn cơm. Vu Phân vẫn kêu mấy ngày không nhìn thấy Ninh Trí, vì vậy bà rất vui vẻ khi nghe nói tối nay Ninh Trí đến ăn cơm, sáng sớm đã đi chợ mua hai túi thức ăn lớn.

"Anh đang ở đâu?" Điện thoại đổ mấy hồi chuông Thư Sướng mới nghe thấy giọng Ninh Trí vang lên.

"Ơ, Thư Thư? Anh đang công ty. Thôi chết, cơm tối, anh đi luôn bây giờ đây". Ninh Trí bừng tỉnh ngộ, luống cuống thu dọn giấy tờ sổ sách trên bàn.

Thư Sướng cười cười, "Anh lái xe từ từ thôi, ngày mai là thứ bảy, không cần vội, anh về muộn đến mấy cả nhà cũng chờ anh".

"Không, không, anh về ngay đây".

Thư Sướng chậm rãi gập điện thoại lại, ngắt một chùm nho cầm trên tay quan sát. Nho đã chín mọng, màu sắc đỏ tươi như mã não, chỉ nhìn đã không nhịn được nước miếng. Cô nhớ trước khi đi làm, cô và Thần Thần đều không đợi được đến lúc nho chín. Đêm mùa hè ngồi ngoài sân, anh một quả, em một quả, hai người ăn sạch nho từ khi vẫn còn xanh. Thực ra nho xanh không ngon chút nào, vừa cứng vừa chua, nhưng họ lại rất thích ăn. Hoa thược dược nhìn rất to, rất diễm lệ nhưng mùi hoa lại không gắt, vị cũng chẳng ra gì, cô và Thần Thần đã từng nếm thử. Cây ngô đồng bên bờ tường đã trồng rất nhiều năm, sau khi thời tiết trở nên nóng bức nó sẽ nở rất nhiều hoa nhỏ màu tím. Trên cây còn có một tổ chim, có điều bây giờ cái tổ trống không, không biết có phải chim bay lạc không tìm được đường về nhà hay không?

Nếu có một ngày khu này bị san thành đất bằng, sau đó xây nên một tòa nhà cao tầng, khi đó cô sẽ không còn một nơi để ngồi nghĩ về những chuyện trước kia nữa.

Thư Sướng ngẩng đầu lên.

Không trung rất cao, rất xanh. Một vành trăng thu nghiêng nghiêng treo ở phương Đông, xa không với được, nhìn một lúc lâu, cô thấy trái tim cũng trở nên lạnh lẽo.

Sắc mặt Ninh Trí hốc hác, trong mắt hiện đầy tơ máu, viền mắt thâm quầng. Vu Phân nhìn rất thương, không ngừng gắp thức ăn cho anh ta, giục anh ta ăn nhiều một chút. Khi quá mệt mỏi người ta sẽ ăn không thấy ngon, Ninh Trí chỉ động mấy đũa đã kêu no rồi.

"Hôm nay có cần về công ty hay không?" Vu Phân hỏi.

Ninh Trí lắc đầu, "Không ạ. Tối nay cháu ở lại đánh cờ, uống trà với bác trai".

"Sau này ngày nào cũng có thể đánh cờ uống trà được. Dọn dẹp bát đũa xong bác sẽ chuẩn bị quần áo cho cháu tắm rửa, sau đó lên giường nghỉ ngơi. Nhìn cháu cứ như mấy ngày chưa được ngủ ấy. Xướng Xướng, ăn cơm xong đừng ngồi không, hai đứa ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu cơm". Thấy Thư Sướng không hề hỏi han gì đến Ninh Trí, Vu Phân sốt ruột, hai đứa nó chẳng giống một đôi đang yêu nhau tha thiết chút nào!

Có thể là đã quen biết quá lâu rồi nên quả thật Thư Sướng không thể sinh ra cảm giác cuồn cuộn cảm xúc với Ninh Trí. Ở bên anh ta, lúc nào cô cũng cực kì tỉnh táo và lí trí. Ngoài thỉnh thoảng cầm tay nhau, ngay cả một nụ hôn ra hồn bọn họ cũng chưa có, cô không cho rằng như vậy có gì không tốt.

Thủy triều mãnh liệt, đến nhanh đi cũng nhanh. Nước chảy róc rách mới có thể chảy càng xa.

"Có đi được không?" Cô và Ninh Trí tản bộ trong ngõ nhỏ. Người hóng mát trong ngõ rất đông, đi vài bước lại phải dừng lại chào hỏi.

"Anh không yếu đuối như vậy, chẳng qua chỉ hơi mệt thôi". Ninh Trí cười.

"Vậy chúng ta ra bờ sông đi dạo một lát".

"Ờ!"

Hai người rẽ vào một lối đi khác. Trên lối đi này có ít người hơn, đèn đường cũng tối, Ninh Trí cầm tay Thư Sướng.

Thư Sướng giật mình rồi ngoan ngoãn để anh ta dắt tay.

"Có phải công ty anh đã nhận được dự án mới nên anh mới bận rộn như thế không?" Cô quay sang nhìn anh ta. Cho dù bây giờ đang đi dưới ánh trăng nhàn nhã như vậy nhưng lông mày Ninh Trí vẫn nhíu chặt.

"Không phải dự án mới mà là chuẩn bị hồ sơ dự thầu dự án mở rộng khu thành bắc. Lần này chính quyền thành phố Tân Giang không chỉ để các nhà thầu cạnh tranh giá cả mà còn phải xem quy hoạch thiết kế chỉnh thể của các bên nữa. Tân Giang là thành phố xanh, thành phố du lịch của cả nước, có thể chính quyền cần suy nghĩ đến tính hài hoà của cả thành phố. Điều này khiến công ty anh gặp khó khăn vì không rõ chính quyền muốn có một quy hoạch như thế nào. Tích cóp đủ sức mạnh, chuẩn bị đủ tài chính nhưng thiết kế không đạt được yêu cầu thì tất cả vẫn chỉ là công cốc. Bây giờ các công ty dự thầu không chỉ phải trù bị tài chính mà còn phải chiêu mộ kiến trúc sư thiết kế ưu tú. Ôi, đúng là phiền phức!"

"Anh không cần có quá nhiều áp lực, công ty Trí Viễn rất có danh tiếng ở Tân Giang, cơ thắng sẽ lớn hơn các công ty khác một chút". Thư Sướng không giúp được việc gì, chỉ có thể tìm cách an ủi anh ta.

Ninh Trí cười khổ, "Thư Thư, em không rõ tình hình. Tập đoàn Hằng Vũ cũng dự thầu rồi".

Thư Sướng không nói tiếp. Bùi Địch Văn đã cao giọng tuyên bố trên TV, hôm sau cô đến tòa soạn xem mục nhà đất cũng thấy một bài dài giới thiệu Tập đoàn Hằng Vũ, đồng thời có nhắc tới dự án đầu tiên của chi nhánh sau khi khai trương chính là mở rộng khu vực phía bắc thành phố.

"Tại Bắc Kinh, Thượng Hải, Quảng Châu, Tập đoàn Hằng Vũ đều có dự án lớn. Đối với bọn họ dự án này không thể được coi như một dự án lớn, Bùi Địch Văn tới chen chân vào đây, anh cảm thấy anh ta có mục đích khác".

Giọng Ninh Trí lạnh như băng, cánh tay Thư Sướng cứng đờ, một cảm giác vô lực tràn lên trong lòng.

"Bề ngoài anh ta nho nhã lịch thiệp nhưng khi ra tay lại vừa tàn nhẫn vừa chính xác. Không biết tại sao anh ta lại tìm được kiến trúc sư nổi tiếng Trì Linh Đồng hiện đang ở Tân Giang, chính là người đã thiết kế Khế Viên".

Thư Sướng biết rất rõ Trì Linh Đồng, cô ta học cùng khóa với Trì Tiểu Ảnh, ngay từ ngày còn đi học đã giành được vô số giải thưởng, vừa đi làm danh tiếng đã truyền khắp ngành xây dựng. Nhưng đúng lúc đang rực rỡ nhất thì Trì Linh Đồng đột nhiên lại mai danh ẩn tích như một ngôi sao băng.

"Có Trì Linh Đồng lập tức cơ thắng sẽ tăng mấy phần. Anh còn nghe nói Bùi Địch Văn đã đáp ứng Bí thư thành phố, Tập đoàn Hằng Vũ sẽ xây một rạp hát lớn hạng nhất cho Tân Giang. Anh ta tự tin như thể đã nắm chắc thắng lợi, hoàn toàn không để các công ty tham gia đấu thầu khác trong mắt. Thư Thư, có phải những chuyện này rất tẻ nhạt nên em không nói gì không?"

Hai người đã đi tới bờ sông, tiếng gió thổi, tiếng sóng trên sông át mất tiếng nói. Ninh Trí dừng lại, phát hiện Thư Sướng vẫn yên lặng.

"Em không biết nên nói gì, cũng không giúp gì được anh, chỉ có thể đóng vai một người lắng nghe". Thư Sướng cười nhạt.

"Thư Thư", Ninh Trí do dự một hồi, từ từ nhìn thẳng vào mặt cô, "Bùi Địch Văn... có đến tìm em không?"

Thư Sướng lập tức cảm thấy trong lòng không thoải mái, nhưng cô không để lộ ra mà chỉ gật gật đầu, "Mấy ngày hôm trước đã gặp rồi".

"Anh ta nói chuyện gì với em? A, Thư Thư, em đừng hiểu lầm. Không phải anh nghi ngờ em, chẳng qua là anh muốn hỏi anh ta... có nhắc tới chuyện mở rộng khu thành bắc không?"

Thư Sướng yên lặng một lát rồi cười thê lương, "Em không phải phóng viên phụ trách mảng nhà đất, anh ta nói những chuyện này với em cũng vô dụng. Em là bạn gái anh, anh ta sẽ không ngốc đến mức để lộ điều gì đó trước mặt em".

"Thư Thư, bất kể anh ta có tranh giành dự án này với anh hay không thì anh cũng sẽ không buông em ra". Tay Ninh Trí hơi căng cứng, anh ta dịu dàng nhìn Thư Sướng, "Không có thứ gì có thể thay đổi tình yêu của anh dành cho em".

Thư Sướng nghe tiếng sóng đập vào bờ đê, cơn gió ẩm ướt thổi qua khiến cô hơi run lên, "Ninh Trí, chúng ta về đi!" Cô nhíu mày, cố gắng bỏ qua cảm giác khác thường trong lòng.

"Thư Thư, em giận à?" Ninh Trí nhìn cô hết sức thận trọng.

"Sao em có thể giận anh được. Anh đã mệt như vậy rồi".

"Thư Thư, em chưa phải sống cuộc sống nghèo khổ. Khi ở Canada, sau khi bố anh mất, gia đình anh lập tức mất nguồn kinh tế, mẹ anh lại không biết nói ngoại ngữ, cả ngày chỉ biết đau buồn. Anh vừa phải đi học vừa phải đi làm thuê. Tiêu một đồng tiền cũng phải đắn đo mấy lần. Cuộc sống bây giờ là điều trước kia anh không dám nghĩ tới, vì vậy cho dù có mệt hơn nữa anh cũng cam chịu".

Thư Sướng vuốt cánh tay anh ta an ủi, nhỏ giọng nói, "Đi thôi!"

Đương nhiên cô cũng từng nghèo, nghèo đến mức phải nói với Tạ Lâm rằng thậm chí cô có thể bán mình. Vì một chút tiền, đêm khuya cô và Thắng Nam phải vào quán bar săn tin, suýt nữa đắc tội người trong xã hội đen.

Có điều cô sẽ không nói những điều này với Ninh Trí. Trong lòng Ninh Trí hiện chỉ có chuyện mở rộng thành bắc, những chuyện khác anh ta đều nghe không vào.

Diệp Thông là một người hoạt bát. Trong số mấy nhân viên mới được điều từ tổ hiệu đính sáng các phòng khác chỉ có một mình cậu ta được ra ngoài đi phỏng vấn theo Thư Sướng. Lần trước đến Côn Minh cũng là Thư Sướng đề nghị giúp cậu ta. Có lúc gặp một số yêu cầu viết bài về các cuộc hội nghị, Thư Sướng sẽ để cho cậu ta độc lập viết bài, sau khi sửa chữa sẽ gửi đi với tên cậu ta, cô chưa bao giờ chèn thêm tên mình vào phía trước. Tính ra đến nay Diệp Thông cũng đã được đăng mấy bài rồi.

Cậu ta cảm ơn Thư Sướng rất chân thành, Thư Sướng liếc nhìn cậu ta, nói hời hợt, "Làm gì thế? Không phải mọi người đều là đồng nghiệp sao, giúp đỡ nhau là chuyện bình thường. Lúc tôi vừa đến tòa soạn, sư phụ tôi và... cũng đối với tôi như vậy". Có điều thái độ của người giúp cô sửa bài kia không tốt như cô, bây giờ cô vẫn còn sợ hãi mỗi khi nhớ tới vẻ mặt lạnh lùng và lời lẽ chỉ trích sắc bén của anh khi đó. Có thể tính cô cần được khích tướng như thế, nếu quá tốt với cô thì cô sẽ không có chí tiến thủ.

Ơ, mình lại nghĩ linh tinh rồi, Thư Sướng vội vàng lắc lắc đầu.

Hôm nay lớp trao đổi tri thức pháp luật cho nông dân công từ bên ngoài đến của Triệu Khải chính thức khai giảng, Thư Sướng và Diệp Thông đến đó phỏng vấn. Trên đường đi Thư Sướng nói với Diệp Thông, "Hôm nay cậu đóng vai chính, tôi ăn bơ làm biếng một ngày. Lát nữa cậu đến nói chuyện với luật sư Triệu rồi lên lớp nghe một chút, tôi đến văn phòng của anh ta nghỉ ngơi. Ôi, mấy ngày nay phải chăm bố nằm viện nên tôi không ngủ được mấy".

Đương nhiên Diệp Thông biết Thư Sướng lại nhường cơ hội cho mình, trong lòng cảm thấy ấm áp nhưng ngoài mặt lại không để lộ ra, "Thư Sướng, nhiệm vụ phỏng vấn hôm nay không nặng, sau khi phỏng vấn xong chị em mình đi thả lỏng một chút, hát karaoke, đi bơi hay đánh cầu lông tùy chị, sau đó sẽ đi ăn?"

"Cậu xác định là hôm nay?" Khóe miệng Thư Sướng cong lên kì lạ.

"Hôm nay thì làm sao?" Diệp Thông nháy mắt mấy cái, đột nhiên vỗ đùi, "Hôm nay là ngày thất tịch , hê hê, Thư Sướng, chị và Tổng giám đốc Ninh có hẹn à?" Cậu ta chỉ muốn tìm lí do để tỏ lòng biết ơn, không ngờ lại chọn sai ngày.

Thư Sướng cười khẽ, "Mấy ngày trước anh ấy cũng phải chăm sóc bố chị nên dồn lại rất nhiều việc, bây giờ lại đang chuẩn bị cho một dự án lớn nên bận tối mắt tối mũi, làm sao nhớ được hôm nay là ngày gì. Cậu đi ăn với bạn gái đi, phỏng vấn xong tôi về nhà nghỉ sớm".

"Em làm gì có bạn gái", Diệp Thông tủi thân nói, "Thư Sướng, vậy hôm nay chị em mình chắp vá làm một cặp đi. Nếu không sau này em có bạn gái thì chị có muốn đi chơi đêm thất tịch với em cũng khó. Phải biết quý trọng người trước mặt, một người đẹp trai kiệt xuất như thế cơ mà!"

Thư Sướng bật cười thành tiếng, "Cậu biết cách làm cao đấy nhỉ, nghe cậu nói cứ như thể đi chơi với cậu là một vinh hạnh của tôi ấy".

"Thì đúng là vậy mà. Bây giờ bố chị đã xuất viện, chị đi thả lỏng đầu óc một chút, đừng nghĩ gì đến thất tịch, cứ coi như một ngày bình thường đi. Chị em mình đi quậy một trận tưng bừng cho đã".

Thư Sướng do dự một lát rồi gật đầu, "OK".

Lớp tọa đàm của Triệu Khải được mở ngay tại một căn phòng ở tầng một bên dưới văn phòng luật sư của anh ta. Các nông dân công đến rất đông, bàn bốn người mà ngồi chen sáu người, lúc hai người đến thì trong phòng đã chật cứng. Các nông dân công ngồi rất nghiêm túc, mỗi người một quyển vở một cây bút, cung kính nhìn về phía Triệu Khải.

Thư Sướng giới thiệu Diệp Thông với Triệu Khải, Triệu Khải dặn người giúp việc ở văn phòng luật sư đưa Thư Sướng lên văn phòng của mình. Mỗi tiết học dài một tiếng nên kết thúc rất nhanh.

Người giúp việc pha trà cho Thư Sướng rồi ra ngoài làm việc. Thư Sướng nói là nghỉ ngơi nhưng cô làm sao có thể thoải mái nghỉ ngơi trong một môi trường xa lạ được. Cô chắp tay sau lưng thong thả bước đi trong phòng, nhìn quanh khắp nơi. Văn phòng của Triệu Khải rất thiếu cá tính, sát tường là một dãy tủ tài liệu lớn, trên một chiếc bàn làm việc rộng rãi để đầy hồ sơ, trước bàn làm việc đặt hai chiếc ghế để người đến tư vấn ngồi. Góc tường có một chiếc sofa rộng, bên trên có hai chiếc gối ôm, chắc là vừa để khách ngồi vừa là chỗ Triệu Khải nghỉ ngơi.

Hồ sơ trên bàn là hồ sơ tố tụng của vụ án Triệu Khải đang theo kiện, trong đó sẽ có một số chuyện bí mật, Thư Sướng chỉ nhìn lướt qua rồi thôi. Mấy chiếc tủ tài liệu đều khóa chặt, Thư Sướng nhìn qua cửa kính, có một số vụ án cô đã từng phỏng vấn, chỉ cần nhìn qua cô đã nhớ tới tình hình khi đó.

Làm việc ở Phòng pháp trị một thời gian, được thấy quá nhiều bóng tối của xã hội, con người sẽ từ từ trở nên rất già dặn.

Thứ duy nhất có thể lật xem trong phòng này có thể chính là giá sách của Triệu Khải. Có điều... nhìn những quyển sách về pháp luật kinh điển đó, Thư Sướng tặc lưỡi, tự nhiên lại thấy đau đầu. Cô cũng từng đọc những quyển sách này, nói từ đáy lòng, thật sự quá khô khan, nếu dùng để đọc trước khi đi ngủ thì tốt.

Một quyển viết về các trường hợp bào chữa thành công nhất của mười luật sư kiệt xuất nhất nước Mỹ có tên là "Vua pháp đình" đập vào tầm mắt Thư Sướng. Cô tiện tay rút ra, ngồi xuống sofa, cô cảm thấy quyển sách này có thể sẽ khá thú vị.

Cô xem bìa ngoài, trang bìa cuối, bản in mười năm trước, giá sách chỉ có mấy tệ. Thư Sướng kinh ngạc le lưỡi, cuốn "Khúc bi ca hoàng hôn" của cô đó không dày bằng nửa cuốn này mà còn bán hai mươi mấy tệ. Sách này nếu xuất bản bây giờ thì sợ rằng phải gần năm mươi tệ, vật giá thực sự đang tăng với cấp số nhân.

Hình như Triệu Khải rất thích quyển sách này, mép các trang sách đều đã sờn vì lật quá nhiều, trong sách còn có đánh dấu trang? Thư Sướng trợn mắt sững sờ nhìn bức thư kẹp giữa quyển sách.

Bị mài mòn bởi dòng chảy của năm tháng, màu bức thư đã mờ đi nhiều nhưng vẫn có thể nhìn ra trước đây nó có màu hồng nhạt êm dịu. Có lẽ là người viết hơi căng thẳng nên dòng địa chỉ người nhận thư viết hơi nguệch ngoạc, có điều họ tên người nhận thư lại viết rất đẹp, nét nào ra nét đó như được điêu khắc một cách chăm chú.

Thực ra lá thư này đã là lá thứ tư. Thời tiết rất nóng, một mình cô trốn ở trong phòng viết đi viết lại. Nếu không sơ suất để rớt mực vào lá thư thì cũng để mồ hôi rỏ xuống làm nhòe chữ. Đến tận lá thứ tư cô mới cảm thấy hơi hài lòng. Lúc nhẹ nhàng nhét lá thư vào phong bì, tim cô như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, hai tay vẫn run run. Không biết tại sao, nhớ tới một bài hát tiếng Anh do giáo viên tiếng Anh mở cho cả lớp nghe có tên là "Sealed with a kiss", cô lén nhìn bên ngoài một chút rồi nhanh chóng đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên trên chiếc phong bì, khuôn mặt xấu hổ đỏ bừng.

Tem trên phong bì cũng bị dán lệch.

Thư Sướng nhẹ nhàng vuốt ve lá thư, một cô gái tỏ tình lần đầu tiên phải có dũng khí lớn đến mức nào? Đáng tiếc cuối cùng lại là một vở độc diễn.

Cô cười cười tự giễu, khẽ cắn môi rồi đột nhiên đứng dậy đi tới trước tủ tài liệu, một lần nữa tỉ mỉ xem xét. Khi xem đến tủ tài liệu năm ngoái thì Triệu Khải lau mồ hôi từ bên ngoài đi vào.

"Thư Sướng, cậu học trò của cô hỏi kĩ..." Khuôn mặt từng trải của Triệu Khải cũng đỏ lên vì lúng túng.

"Thật là trùng hợp, thế nào mà cô lại tìm được chứ!" Anh ta nhìn thấy quyển sách và lá thư màu hồng nhạt để trên sofa.

Thư Sướng không lên tiếng.

Triệu Khải gãi gãi đầu mất tự nhiên rồi gượng cười mấy tiếng, "Đám nam sinh đang đọc thư cười đùa thì tôi vào lớp, lá thư bị tịch thu, tôi tiện tay kẹp vào quyển sách rồi sau đó dùng như một thứ để đánh dấu trang. Bây giờ thư về chủ cũ!"

"Anh đã nói qua nội dung bức thư này với Lưu Dương, không, là Ninh Trí? Trước khi tôi đến phỏng vấn anh thì anh đã biết anh ta rồi à?" Thư Sướng hỏi.

Triệu Khải đặt quyển sách trên tay xuống, sờ sờ mũi, "Thư Sướng, cô thông minh quá. Đúng thế, lúc vừa đến Tân Giang công ty Trí Viễn đã mời tôi làm cố vấn pháp luật cho họ. Ninh Trí nhận ra tôi, tôi không ngờ cậu ta lại thay đổi diện mạo, còn đổi cả tên nữa. Sau mấy lần qua lại, có lần ngồi tán dóc, không nhớ tại sao tôi lại nói đến lá thư này của cô. Có điều khi đó tôi vừa mới chuyển văn phòng, đồ đạc không nhớ để ở đâu nên cũng không tìm thấy lá thư này. Lúc cô đến phỏng vấn tôi thì tôi và Ninh Trí đã rất quen nhau rồi. Tôi gọi điện thoại cho cậu ta và nhắc đến cô, cậu ta dặn tôi không được nhắc tới cậu ta trước mặt cô, nói rằng muốn để cô từ từ nhận ra cậu ta. Sau đó bốn người chúng ta đến suối nước nóng, tôi đành phải làm như mới gặp cậu ta lần đầu”.

Thư Sướng từ từ nhắm mắt lại rồi lại mở ra, "Anh có nhắc tới chuyện tôi nhờ anh với anh ta không?"

Triệu Khải kinh ngạc, nói rất nhanh, "Ơ, sao tôi lại làm thế được!"

"Tôi là một luật sư, giữ bí mật cho khách hàng là đạo đức nghề nghiệp. Sau khi Ninh Trí nói cô mới đến hỏi tôi, cho thấy cô tỏ ra nghi ngờ những điều cậu ta nói. Tất cả mọi tư liệu tôi gửi cho cô đều là tôi nhờ một đồng nghiệp ở Hồng Kông tìm giúp, tuyệt đối sẽ không phải là giả". Triệu Khải nhìn Thư Sướng, vẻ mặt càng ngày càng nghiêm túc.

Thư Sướng mỉm cười, cố ý đùa vui để phá vỡ cục diện bế tắc trong phòng, "Hình như tôi còn chưa trả phí tư vấn cho anh nhỉ?"

Triệu Khải thả lỏng ra, "Mặc dù tôi chưa từng dạy cô nhưng trong lòng vẫn coi cô là học trò của tôi. Học trò hỏi giáo viên một câu hỏi, chẳng lẽ còn phải thu phí?"

"Ờ, bây giờ giáo dục vẫn là nghĩa vụ của giáo viên", Thư Sướng nhún vai cười rồi đi tới sofa cúi người cầm lá thư lên, "Vậy... tôi có thể mang cái này về đọc lại không?"

"Nếu cô tự tay giao cho Ninh Trí thì không biết cậu ta sẽ vui mừng đến mức nào".

Thư Sướng cười cười, nếu cô giao cho anh ta thật thì chỉ sợ anh ta sẽ không hề vui mừng, mà hơn nữa còn không thể chấp nhận được. Ở tỉnh lị anh ta đã nói với cô bằng vẻ mặt trịnh trọng là một bạn học cùng lớp đã chuyển bức thư cô viết cho anh ta, sau khi xem qua anh ta đã coi như là thật.

"Có lẽ vậy!" Thư Sướng cảm thấy chuyện này cũng không xem như một chuyện lớn, có thể lúc đầu Ninh Trí quá sốt ruột muốn giành được tín nhiệm của cô nên đã cố ý nói như vậy. Anh ta nghĩ đã qua mười năm rồi, lá thư đó sợ là đã biến mất từ lâu, ai ngờ cuối cùng nó lại trở về tay cô.

Trên đời không có nhiều người xấu như vậy, hơn nữa mình cũng không có gì có thể để người khác lợi dụng, Thư Sướng tự nói với mình: Không được quá đa nghi.

Diệp Thông phỏng vấn mấy nông dân công bên dưới, sau đó lại đi lên hỏi Triệu Khải mấy vấn đề, còn chụp ảnh lưu niệm cùng với Triệu Khải và hứa khi vừa có bản in thử sẽ gửi ngay cho Triệu Khải.

Triệu Khải nhiệt tình giữ hai người lại ăn cơm nhưng Diệp Thông từ chối vì đã có kế hoạch khác. Vừa lúc đó khách hàng của Triệu Khải tới bàn chuyện công việc nên hai người liền cáo từ.

Lúc lên xe, Diệp Thông giơ hai tay lên thành hình chữ V tỏ ý thắng lợi, "Nhiệm vụ hôm nay hoàn thành thuận lợi. Toàn bộ thời gian tiếp theo chị đều phải ngoan ngoãn nghe em sắp xếp". Cậu ta chớp mắt mấy cái với Thư Sướng, "Không cho phép cãi lại".

Thư Sướng gật đầu phục tùng, "Vâng, thưa quan lớn".

"Có cần gọi cả Thắng Nam và An Dương đi không? Bốn người chơi sẽ vui hơn nhiều". Sau khi đi theo Thư Sướng, Diệp Thông đã tìm hiểu hết sức rõ ràng về mạng lưới quan hệ không hề phức tạp của Thư Sướng. Dù sao Thư Sướng cũng chỉ có hai người bạn là Thắng Nam và Tạ Lâm. Cậu ta từng lén bình luận, Thắng Nam có thể coi như anh em, không thể coi như phụ nữ. Tạ Lâm thì quá phụ nữ, qua lại nhiều quá sẽ phạm sai lầm.

Thư Sướng cười thầm, may mà bây giờ Tạ Lâm đã bị giáo sư Lâm thu phục, nếu không có lẽ chị ta sẽ ăn tuốt cả già lẫn trẻ thật.

"Bọn họ đến Vũ Hán rồi". Rốt cục An Dương đã lừa được Thắng Nam về quê nhà gặp bố mẹ. Thắng Nam vẫn chưa hay biết gì, chỉ cho là một lần du lịch để tăng cường quan hệ giữa hai người.

"Vậy hôm nay chúng ta sẽ thực sự có thế giới hai người".

Thư Sướng trợn mắt nhìn cậu ta, đàn ông bao giờ cũng thích nói cho sướng miệng.

Diệp Thông cười xấu xa, trước hết dẫn Thư Sướng đi ăn một bữa đơn giản rồi đến câu lạc bộ chơi cầu lông.

"Ra nhiều mồ hôi buổi tối mới ăn được nhiều hơn". Diệp Thông nói.

Nhớ tới tấm thẻ hội viên phòng tập thể dục của mình, Thư Sướng cảm thấy xấu hổ, hình như đã lâu lắm cô không đi.

Diệp Thông là khách quen của câu lạc bộ. Thay đồ thể thao đi vào, trên đường đi cậu ta phải dừng lại chào hỏi mọi người liên tục.

"Bạn gái à?" Có người chỉ Thư Sướng đi phía sau cậu ta.

Diệp Thông cũng không trả lời thẳng mà hạ giọng hỏi, "Thế nào?"

"Xinh lắm, khí chất không tồi".

Diệp Thông hài lòng cười ha hả. Nếu bây giờ nói Thư Sướng là sư phụ của cậu ta thì thật là mất mặt. May mà hai người chỉ thì thầm nên Thư Sướng cũng không nghe thấy gì, nhưng Thư Sướng vẫn nhíu mày khi nhìn thấy hai người nháy mắt với nhau.

Đầu tiên là đánh đơn, sau khi đánh một trận thì có một đôi nam nữ chạy tới hỏi hai người có thích đánh đôi hay không.

Diệp Thông gật đầu, "Được!"

Mặc dù Thư Sướng không hay vận động nhưng bình thường vẫn chạy ngược chạy xuôi phỏng vấn bên ngoài nên thể chất cũng không tồi. Diệp Thông đánh rất khá nên cô đánh cũng thoải mái, hai người dần dần chiếm thượng phong, thắng liền ba ván, Thư Sướng vui vẻ hớn hở mặt mày.

Đánh cầu lông xong, hai người tắm rửa thay quần áo trong nhà tắm của câu lạc bộ. Lúc đi ra thì đã là hoàng hôn, Diệp Thông hất tóc phóng khoáng, "Chương trình hẹn hò của chúng ta bây giờ chính thức bắt đầu. Đêm nay em sẽ dẫn chị đi karaoke".

Sau khi vận động, Thư Sướng cảm thấy tinh thần sảng khoái, mỗi một tế bào trên toàn thân đều tràn đầy sinh lực như muốn chạy ra bên ngoài, "OK, quậy đến rạng sáng tôi cũng theo được".

Diệp Thông giành lấy chìa khóa, mở cửa xe, nhẹ nhàng lễ phép làm động tác mời Thư Sướng.

Thư Sướng cười to.

Chiếc Chery như một con cá luồn lách giữa dòng xe cộ tan tầm. Lúc dừng lại, Thư Sướng ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hét lớn, "Diệp Thông, cậu điên à, tại sao lại đến đây?"

Nơi này là khách sạn Hoa Hưng, khách sạn năm sao tốt nhất Tân Giang.

"Cơm Tây ở khách sạn này cực kì chính tông, bếp trưởng là đầu bếp được mời từ châu Âu tới. Thư Sướng, chị đã nói sẽ nghe em toàn bộ, bình thường em cũng sống rất tiết kiệm, hôm nay để em được xa xỉ một hồi". Thấy vẻ mặt Thư Sướng tỏ ra không đồng ý, Diệp Thông vội nói.

Thư Sướng lắc đầu như trống lắc, "Không được, không được, cậu không biết một bữa ở đây có thể mất nửa tháng tiền lương của cậu à? Kiếm tiền rất vất vả, không thể tiêu hoang phí thế được".

"Chị đừng làm hỏng bầu không khí thế, hẹn hò làm sao có thể nói đến chuyện tiền nong, chả lãng mạn gì cả. Thư Sướng, một lần thôi được không?" Giọng Diệp Thông như cầu khẩn.

Thư Sướng rõ ràng đây là Diệp Thông đang gián tiếp bày tỏ lòng biết ơn với mình, cô cắn môi, "Vậy chúng ta Campuchia?"

"Cứu mạng, chết mất thôi, không biết chị được làm bằng cái gì nữa! Nếu hôm nay chị đi cùng Tổng giám đốc Ninh thì chị cũng nói với anh ấy như vậy à?" Diệp Thông sốt ruột đến mức sắp phát điên.

"Tôi và anh ấy sẽ không đến ăn ở nơi đắt tiền như vậy". Thư Sướng suy nghĩ, hình như cô và Ninh Trí toàn ăn cơm ở nhà cô, rất ít khi đi ăn quán.

"Bà cô, chị xem xe đằng sau bấm còi rồi kìa. Chúng ta mà không xuống xe thì bảo vệ khách sạn sẽ chạy ra đấy em rất ít khi ăn cơm Tây, chị đi vào cùng em, coi như mỗi ngày làm một việc thiện?"

Thư Sướng quay đầu nhìn lại phía sau và thấy người lái xe đằng sau đang quắc mắt nhìn mình trừng trừng, không chỉ có vậy, bảo vệ và nhân viên trông cửa khách sạn cũng đồng loạt nhìn về phía này. Cô bất đắc dĩ nhắm mắt lại, "Được rồi, làm đại gia với cậu một hồi vậy".

Diệp Thông thở phào nhẹ nhõm, mở cửa xe, giao chìa khóa xe cho cậu nhóc trông xe rồi đi vòng qua mở cửa cho Thư Sướng.

"Như vậy mới ngoan".

Thư Sướng trợn mắt nhìn cậu ta, "Lát nữa tôi sẽ gọi những món đắt nhất".

"Gọi món đắt nhất thì chỉ có nhà giàu mới phất, người thật sự cao nhã chỉ gọi món mình thích".

"Trưởng giả học làm sang".

"Chị chưa nghe giàu vì bạn sang vì vợ à?"

Hai người vào thang máy đi thẳng lên sảnh cơm Tây trên tầng hai mươi. Ánh sáng trong nhà hàng màu vàng kim, chỉ có số ít là đèn điện còn lại đa số là nến. Đồ ăn bằng bạc hoặc inox, lấp lánh ánh sáng cao quý. Nhà hàng rất rộng nhưng không còn mấy chiếc bàn trống, đàn ông phụ nữ thầm thì với nhau, thỉnh thoảng có tiếng chạm cốc chạm li thanh thúy.

"Tôi họ Diệp, buổi chiều đã gọi điện thoại tới đặt chỗ rồi". Diệp Thông nói với quản lí.

Quản lí mỉm cười gật đầu với hai người, "Diệp tiên sinh, bàn của ngài đã được chuẩn bị sẵn rồi".

"Thì ra cậu có âm mưu từ lâu rồi?" Thư Sướng ghé sát vào bên tai Diệp Thông.

"Không đặt trước thì bây giờ chúng ta chỉ có thể đứng nhìn người ta ăn thôi".

"Chẳng lẽ người nước ngoài cũng đi chơi đêm thất tịch?"

"Chị nhìn xem trong phòng có bao nhiêu người nước ngoài? Đêm Valentine Trung Quốc ăn món ăn phương Tây, cái này gọi là đông tây y kết hợp".

Thư Sướng thở dài, mình đúng là lạc hậu.

Quản lí giữ lại một bàn ở bên trong đại sảnh, ngay sát cửa sổ, cúi đầu nhìn xuống là thấy vườn hoa trên cao được coi là niềm tự hào của khách sạn Hoa Hưng. Ánh sáng trong vườn hoa êm dịu chiếu lên các loại hoa cỏ đẹp như cảnh trong mơ.

Diệp Thông gọi phục vụ mở một chai sâm panh Pháp, "Loại này là rượu có ga, vị ngọt, cơ bản sẽ không làm người uống say được. Lát nữa phải lái xe nên chúng ta uống rượu này".

Thư Sướng gật đầu không muốn làm Diệp Thông mất hứng. Đã vào đây thì chỉ có nước giơ cổ cho người ta cắt. Nhân viên phục vụ lấy chai rượu ngâm trong thùng đá lên mở rồi rót vào hai chiếc li chân cao. Li rượu màu hồng đào nhìn hết sức mê người, hơn nữa còn tỏa ra mùi trái cây ngào ngạt.

Thư Sướng nhấp một ngụm, vị cay lần với vị ngọt, dư vị còn lại rất lâu.

Đồ khai vị, mì Ý lần lượt được mang lên. Bàn cơm Tây nhìn rất đẹp mắt, có điều Thư Sướng thật sự ăn không quen. Bít tết rán chín bảy phần, nhìn qua vẫn còn có tơ máu, Thư Sướng cảm thấy chỉ cần nhìn đã no rồi.

"Tôi vào nhà vệ sinh", cô không muốn làm ảnh hưởng đến khẩu vị của Diệp Thông nên tránh ra chỗ khác một lát chờ đến lúc đồ ngọt được mang lên.

Thư Sướng cúi đầu đẩy cửa nhà vệ sinh ra, không ngờ lại đụng phải một người đang định đi từ trong ra.

"Xin lỗi!" Hai người cùng xin lỗi.

Vừa dứt lời, hai người kinh ngạc ngẩng đầu lên và cười.

"Lâu lắm không gặp chị!" Thư Sướng rất bất ngờ khi gặp Trì Linh Đồng ở đây.

Trì Linh Đồng là một phụ nữ vừa nhìn đã thấy cực kì thông minh, trán trơn bóng, đôi mắt to hoạt bát nhanh nhẹn. Con ngươi chị ta không có màu hổ phách như bình thường mà có màu đem sẫm như mắt em bé, không có một chút tạp chất nào, khi chuyển động tỏ ra rất đẹp.

"Gần ba năm rồi nhỉ!" Trì Linh Đồng chớp mắt, "Hôm qua lúc đến khu thành bắc đo đạc chị cũng đi qua nhà em đấy".

"Chị biết nhà em?" Thư Sướng rất kinh ngạc. Ngày đi học cô và Trì Linh Đồng chỉ biết nhau chứ không hề qua lại thân thiết gì.

"Tổng giám đốc Bùi chỉ cho chị xem. Anh ấy nói anh ấy là lãnh đạo cũ của em. À, anh ấy cũng đang ở đây, đến chào hỏi một câu đi!"

Thư Sướng vội lắc đầu, "Không làm phiền mọi người đâu, em đi vào trước..."

Trì Linh Đồng cười cười tránh qua một bên.

Thư Sướng đi vào nhà vệ sinh nhìn chính mình trong gương, vẻ mặt hoảng hốt, cô không khỏi mỉm cười tự giễu, vặn van nước hất nước lạnh lên má. Không có gì lạ, Bùi Địch Văn luôn luôn là một lãnh đạo chu đáo, tiêu bao nhiêu tiền cho cấp dưới đắc lực anh ta cũng sẵn sàng chứ nói gì đến một bữa cơm Tây.

Đột nhiên chân cô bủn rủn, chống tay lên bồn rửa mặt, cô cảm thấy không muốn ra ngoài nữa. Thế giới thật nhỏ, mặc dù Tân Giang cũng rất rộng nhưng ra ngoài ăn cơm cũng lại chọn cùng một nhà hàng, đúng là cô không biết nên khóc hay cười.

Đứng một hồi lâu rồi Thư Sướng cũng bất đắc dĩ đi ra khỏi nhà vệ sinh. Vào đến phòng ăn, cô nhìn thấy Bùi Địch Văn đã ngồi trên ghế của cô nói chuyện với Diệp Thông.

"Thư Sướng", Bùi Địch Văn mặc áo sơ mi màu xám, thắt cà vạt màu tím, thấy cô đi tới, anh ta lịch thiệp đứng dậy, "Trùng hợp quá!"

Thư Sướng trợn mắt lúng túng nhìn bàn tay anh đưa tới. Đây là phòng ăn chứ không phải trường hợp xã giao, làm gì phải bắt tay lịch sự như vậy?

Trước mặt bao nhiêu người trong phòng ăn, cô cũng không thể không tỏ ra lịch sự, "Chào Tổng giám đốc Bùi!"

Ơ? Bùi Địch Văn bắt tay cô, ngón giữa đưa tới sờ ngón áp út của cô, khóe miệng lộ ra nụ cười đầy ý tứ, sau đó buông ra.

Thư Sướng cắn môi vừa xấu hổ vừa tức giận, cô vô thức đan hai tay vào nhau, đáng chết, vừa rồi phải lấy nhẫn ra đeo vào mới đúng chứ.

Không, nhẫn không ở trong túi xách, cô để nhẫn ở nhà.

"Em theo anh qua bên này một chút".

Bùi Địch Văn gật đầu với Diệp Thông rồi nói với Thư Sướng.

"Có chuyện gì?" Thư Sướng hơi hoảng hốt.

"Chỉ một lát thôi". Bùi Địch Văn đi đến một phòng riêng ở phía bên kia. Thư Sướng thoáng nhìn Diệp Thông, Diệp Thông cười tủm tỉm xua tay với cô, "Đi đi!"

Thư Sướng chần chừ một lát rồi đi theo. Cái gọi là phòng riêng chỉ là một khoảng yên tĩnh được ngăn cách với đại sảnh bằng mấy chậu cây. Bàn là loại bàn dài, có khá nhiều người ngồi quanh bàn, có người Thư Sướng biết, cũng có người cô không biết. Người cô biết là Trì Linh Đồng, mẹ của Bùi Địch Văn, Bùi Lạc Lạc. Người cô không biết là mấy thanh niên nam giới có vẻ sang trọng.

Nhìn thấy Thư Sướng, Bùi Lạc Lạc vừa há miệng định nói gì thì Bùi Địch Văn đã nháy mắt nên lại vội vàng ngậm lại.

"Mẹ, đây chính là tiểu thư Thư Sướng mà con đã nói với mẹ". Bùi Địch Văn nói với Trữ Ái Lâm.

Thư Sướng giật mình, lời giới thiệu này có vẻ chính thức quá, cô vội lễ phép chào hỏi, "Chào phu nhân!"

Trữ Ái Lâm mặc váy dài tơ tằm màu đen, trên cổ quàng một chiếc khăn lụa màu sắc đứng đắn, gương mặt được trang điểm nhẹ nhàng, dáng vẻ cao nhã hơn người.