Chỉ nhìn thoáng qua Vu Phân đã phát hiện hai mắt Thư Sướng sưng húp, "Công việc có vấn đề gì à con?" Bà lo lắng hỏi.
"Con gái mẹ là một phóng viên ưu tú như vậy, làm sao có thể có vấn đề gì trong công việc được chứ, đây là vì con bị mồ hôi chảy vào mắt thôi".Thư Sướng thò đầu vào trong phòng, "Bố con đâu?"
"Thằng cháu trai nhà thím Lưu đằng sau bị đau bụng, bố con qua đó xemgiúp rồi". Vu Phân vẫn cảm thấy mắt con gái quá đỏ, bà vào bếp múc mộtbát cháo đậu xanh cho Thư Sướng, hai mẹ con ngồi xuống chiếc ghế dài đặt dưới giàn nho. Bà quan sát Thư Sướng thật kĩ, sau đó thở dài xót xa,"Xướng Xướng, con lại gầy đi rồi!"
Thư Sướng né tránh ánh mắt mẹ, cô cúi đầu xuống húp cháo, "Mùa hè conkhông ăn uống được mấy, có phải mẹ không biết đâu. Thần Thần thế nào rồi mẹ?"
"Còn chưa có tin tức gì về nguồn thận, một tuần đến bệnh viện lọc máuhai lần. Nó vừa ngủ xong, sáng mai lại phải tới bệnh viện".
"Con đã nói chuyện với bác sĩ Ngô qua điện thoại, ông ấy nói ông ấy đang liên lạc với một bệnh viện bên Đài Loan, ở bên đó kiếm nguồn thận không quá khó, có thể vài ngày sau sẽ có tin tức".
"Xướng Xướng, lâu lắm Dương Phàm chưa tới nhà. Hôm nay bọn con... đã gặp nhau chưa?"
Thư Sướng sững lại, cô lau miệng, chột dạ cười theo, "Anh ấy làm việc ởthị trường nhân lực, bận lắm, đi công tác suốt. Chiều nay bọn con vừagặp nhau xong".
"Hai đưa nói chuyện gì với nhau?" Vu Phân căng thẳng xoa xoa tay.
Thư Sướng đặt bát xuống, "Nói chuyện yêu đương, em nhớ anh, anh yêu em, vân vân! Mẹ, mẹ có muốn nghe không?" Cô làm nũng.
"Thế thôi à? Xướng Xướng, tóm lại con đã nhắc tới chuyện giải phẫu của Thư Thần với Dương Phàm chưa?" Vu Phân bất an hỏi.
"Không phải một tháng trước con đã nói với bố mẹ rồi à? Dương Phàm hếtsức ủng hộ Thư Thần thay thận. Yêu ai yêu cả đường đi, đương nhiên anhấy cũng yêu cả người nhà của con". Trái tim Thư Sướng như thắt lại, đauđến mức mặt cô cũng trắng bệch, sợ mẹ phát hiện, cô vội đứng dậy nói,"Con lên thăm Thần Thần đây".
"Dương Phàm đúng là một thằng bé tốt hiếm thấy, vừa quan tâm chăm sóclại vừa biết điều. Xướng Xướng, con phải biết quý trọng, sau này khôngcho phép giận dỗi gì nó. Ngày mai gọi điện thoại bảo nó tới đây, mẹ sẽnấu món vịt hầm tương mà nó thích ăn nhất". Vu Phân cười nói.
"Ngày mai con phải đến nông trường Tân Giang phỏng vấn, để mấy hôm nữa tính tiếp mẹ ạ!" Thư Sướng vội đi vào nhà như trốn chạy.
Thì ra nói dối cũng là một việc khó khăn như vậy!
Cô cười khổ, khóe miệng giật giật, không biết một khi bố mẹ nghe nói côvà Dương Phàm chuẩn bị li hôn thì họ sẽ có phản ứng như thế nào.
Sét giữa trời quang chắc cũng chỉ đến thế!
Bây giờ trước khi trời sập xuống, cô cố gắng né tránh không suy nghĩ nhiều về vấn đề này như một con đà điểu.
Cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng Thư Thần ra.
Tòa nhà trụ sở tòa soạn báo Hoa Đông buổi chiều cách nhà Thư Sướng không xa, cô không thuê nhà bên ngoài mà vẫn ở trong căn phòng cô sống từnhỏ, phòng cô ngay sát bên cạnh phòng Thư Thần.
Vì tính tình Thư Thần không khác gì một đứa trẻ nên anh và Thư Sướngsống ở tầng một, Vu Phân và Thư Tổ Khang sống trên tầng hai.
Thực ra những khi Thư Sướng không phải đi ra ngoài phỏng vấn thì cuộcsống của cô cũng rất hạnh phúc, nhận được tiền lương là đưa ngay cho mẹ, sau đó áo đến đưa tay, cơm đến há mồm, việc gì cũng không cần phải longhĩ.
Phòng Thư Thần được dọn dẹp rất sạch sẽ, quần áo cởi ra đều gấp gọn gàng đặt ở bên giường. Nhưng những lúc lên cơn thì Thư Thần lại đập phá tấtcả những gì trong phòng, thậm chí còn đánh cả Vu Phân.
Vu Phân luôn khóc lóc, "Thần Thần, đừng đánh mặt mẹ, lát nữa mẹ còn phải ra ngoài đường đi mua thức ăn với cả đi làm nữa, người ta nhìn thấy sẽcười mẹ, con đánh vào lưng mẹ được không?"
Nhìn thấy mẹ khóc, Thư Thần sửng sốt há to miệng khóc theo mẹ.
Thư Thần cũng thường trợn mắt nhìn Thư Tổ Khang trừng trừng, nhưng khiđứng trước mặt Thư Sướng thì anh lại luôn hiền lành như một đứa trẻngoan nhất.
Từ ngày Thư Sướng vẫn còn là một em bé, Thư Thần đã thích kéo ghế đếnngồi bên nôi nhìn em gái. Thư Sướng khóc, anh khóc, Thư Sướng cười, anhcười.
Sau này khi Thư Sướng lớn lên anh liền đi theo làm cái đuôi phía sau cô. Thư Sướng chơi nhảy ô, anh chống cằm ngồi vừa xem vừa cười, Thư Sướngchơi đồ hàng, anh đóng vai em bé cho cô sai khiến. Bọn trẻ ngoài đườngluôn cười chê Thư Thần là thằng ngu, vì thế Thư Sướng đánh bầm dập mặtmũi con người ta không biết bao nhiêu lần. Bố mẹ bọn chúng dẫn con đếnnhà tố cáo, Thư Sướng bị mẹ đánh đỏ tay nhưng vẫn quật cường mím chặtmôi, nhất quyết không chịu thừa nhận mình sai.
Cô không cho rằng mình đã làm gì sai, bảo vệ Thần Thần là chức trách của cô.
Khi còn bé Thư Sướng có tiếng ngang ngược ở khu phía bắc thành phố này.Vu Phân thường nói với Thư Tổ Khang, Xướng Xướng nên là một thằng bé mới đúng, chắc là ông trời buồn ngủ quá nên đã cho nó đầu thai nhầm thànhmột cô bé.
"Xướng Xướng..." Phát hiện trong phòng có người, Thư Thần mở mắt ra. Nhìn thấy Thư Sướng, anh nhếch môi cười.
"Tôi là Thần Thần", anh bật ngồi dậy vỗ ngực, sau đó chỉ Thư Sướng, "Cô ấy là Xướng Xướng".
Đây là kiểu tự giới thiệu của Thư Thần mỗi khi Thư Sướng dắt anh ra ngoài chơi khi còn bé, lúc nói vẻ mặt anh tỏ ra rất tự hào.
Một tháng không gặp, Thư Thần đã gầy hơn trước quá nhiều, thân thể gầygò đỡ một cái đầu rất lớn. Trước kia anh cao to đến nỗi nếu Thư Sướngđứng phía sau anh thì Vu Phân cũng không nhìn thấy cô. Trên người anh có mùi nước tiểu hơi nồng, đây là triệu chứng khi thân thể trúng độc axít.
Thư Sướng cố mỉm cười chua xót, cô chen lên giường Thư Thần ôm lấy anh,"Thần Thần, anh nhớ Xướng Xướng không?" Mặc dù Thư Thần lớn hơn cô mườihai tuổi nhưng trong lòng cô anh giống như một đứa bé, một đứa bé đượcchiều chuộng tới cực điểm, đồng thời cũng là người bạn tốt nhất tronglòng cô.
Tính tình Thư Sướng ngay thẳng, thông thường cô làm gì đều rất thoảimái, nhưng có một số chuyện cô lại giấu mọi người rất kĩ. Tuy nhiên bấtkể là chuyện gì cô đều nói với Thư Thần.
Chuyện gì Thư Thần cũng không hiểu, anh chỉ cười ngây ngô nghịch nghịch ngón tay cô.
Mỗi khi cô có chuyện tủi thân gì như thi bị điểm kém, bị giáo viên gọivào văn phòng giáo huấn, gây ra họa gì ở trường học, thậm chí lúc mớibiết yêu cô thầm mến một nam sinh học trên cô ba khóa, dù cho rằng những chuyện này đều không phải chuyện hay ho gì nhưng cô vẫn luôn nói vớiThần Thần.
Sau khi nói ra trong lòng cô sẽ cảm thấy thanh thản, vạn dặm không mây,dường như tất cả tâm sự đều được ném cho Thư Thần, cô không còn gì phảilo nghĩ nữa.
"Nhớ, Thần Thần nhớ Xướng Xướng". Sợ Thư Sướng không tin, Thư Thần lạigật đầu như gà mổ thóc. Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, anh trèo xuốnggiường đi chân đất đến mở ngăn kéo tủ đầu giường, lấy ra hai thanh kẹosữa Alpenliebe rồi nhét vào tay Thư Sướng như thể đó là một thứ rất quýgiá.
Viền mắt Thư Sướng đỏ lên.
Những lúc tâm tình rất xấu cô thường mua kẹo sữa Alpenliebe ăn. Viên kẹo có vị sữa đó tan ra trong miệng, hóa thành những sợi tơ ngọt ngào từ từ bao bọc cảm giác đắng chát trong lòng.
Thư Thần không nhớ được nhiều chuyện, nhưng chuyện này Thư Thần lại nhớ rất rõ.
"Anh mua, mua cho Xướng Xướng. Xướng Xướng thích ăn, ăn kẹo xong sẽ cười". Thư Thần toét miệng cười.
Thư Sướng xé giấy gói ra lấy một viên nhét vào trong miệng Thư Thần,chính cô cũng ăn một viên, hai anh em nhìn nhau nhai kẹo rôm rốp, sau đó cùng cất tiếng cười to.
Nghe tiếng cười cởi mở của Thư Thần, Thư Sướng cảm thấy chỉ cần có thể giữ được tiếng cười này thì cô có phải làm gì cũng đáng.
"Thần Thần, biết không, hôm nay em đã khóc". Thư Sướng bảo Thư Thần nằm xuống, cô dựa vào bên cạnh anh, thì thầm.
Thư Thần căng thẳng nhỏm người lên đưa tay vuốt mặt Thư Sướng, "Xướng Xướng đừng khóc, Xướng Xướng ăn kẹo đi".
"Em đang ăn đây!" Thư Sướng lè lưỡi ra cho Thư Thần nhìn thấy mảnh kẹo còn lại, Thư Thần mới yên tâm nằm xuống.
"Em khóc không phải vì khó chịu, em khóc vì vui vẻ. Anh xem, nhà ngườikhác đều chỉ có một đứa con, đứa trẻ nào cũng cô đơn, nhưng em thật maymắn vì có Thần Thần làm bạn".
Thư Thần cười ha ha, nắm tay Thư Sướng thật chặt.
Thư Sướng dùng ngón út ngoắc lấy ngón tay anh, "Thần Thần, chúng ta giao hẹn nhé. Bất kể lúc mổ có đau thế nào thì anh cũng phải chịu đựng, cũng như bất kể trong lòng em có khổ sở thế nào thì em cũng sẽ chịu đựng,được không?"
Tiếng ngáy nặng nề vang lên, Thư Thần ngủ rồi.
Thư Sướng mỉm cười nhìn anh rồi nhẹ nhàng xuống giường chỉnh lại chăncho anh. Thư Thần sợ tối, cô tắt điện để lại một ngọn đèn ngủ mờ mờ rồimới đi ra.
Bố cô đi khám bệnh về, ông đang ngồi ngoài sân nghe mẹ cô hưng phấn khen ngợi Dương Phàm thấu tình đạt lí như thế nào, Xướng Xướng nhà mình đúng là không hề chọn sai.
Cô nghe mà trong lòng đắng chát, nhếch miệng tự giễu, cô xoay người đi vào phòng mình.
Tắm xong, bôi kem dưỡng da, cô mở máy tính xách tay định xem lại bảnthảo quyển sách Khúc bi ca hoàng hôn. Thư Sướng không phải người học báo chí chính quy, cô học thiết kế công trình thủy lợi, vì ma xui quỷ khiến nên mới trở thành một phóng viên mảng pháp luật. Sau ba năm vượt quamuôn vàn khó khăn thử thách, vất vả lắm cô mới đứng vững được ở tòa soạn báo. Cô từng được một giải thưởng báo chí cấp toàn quốc và hai giải báo chí cấp tỉnh. Có thể xuất bản sách cũng là một loại chứng nhận đối vớimột phóng viên, cô cực kì trân trọng cơ hội lần này.
Cuốn sách chia làm hai mươi chương, mỗi chương viết về một trường hợp,bây giờ cô đã viết được mười tám chương, còn hai chương nữa là hoànthiện bản thảo. Cô đã hẹn trước với nông trường cải tạo lao động, ngàymai sẽ tới đó phỏng vấn hai phạm nhân rồi về viết nốt hai chương saucùng.
Xuất bản được quyển sách này sẽ có một món tiền nhuận bút lớn, trong thời điểm này thì chính xác là buồn ngủ gặp chiếu manh.
Tiền thuốc thang của Thư Thần cơ bản đã gom góp đủ, bao gồm số tiềnchuẩn bị cho Thư Sướng cưới chồng, tiền tích lũy của gia đình, cũng cóhọ hàng cho mượn một chút, ngoài ra Thư Tổ Khang cũng thế chấp nhà đểvay một khoản.
Bây giờ Thư Sướng không lo đến tiền, cô lo sau khi giải phẫu cơ thể Thư Thần sẽ xuất hiện phản ứng đào thải.
Còn Dương Phàm, thôi, đặt dấu chấm hết cho mối tình này đi. Nghĩ đến đây trong lòng Thư Sướng lại nhói đau từng đợt.
Không chia tay thì có thể làm thế nào?
Thư Sướng nhìn chằm chằm màn hình máy tính trước mặt, cô cũng không còn tâm tư nào để đọc lại bản thảo.
Lại nghĩ đến nội dung bố mẹ nói chuyện với nhau vừa rồi, cô cắn môi,ngẩng đầu lên hít sâu rồi cầm lấy chiếc điện thoại di động để bên cạnh.
Cô bấm phím gọi đi hai lần liền, trên màn hình điện thoại xuất hiện haichữ: Ông xã. Từng vòng sóng điện như những cánh bướm bay quanh hai chữnày lan rộng ra bên ngoài.
Rất lâu sau điện thoại mới kết nối được, âm thanh nhạc chờ vang lên trong điện thoại là tiếng đàn piano giống như nước chảy.
"Xướng Xướng, em đổi ý rồi à?" Giọng Dương Phàm hạ xuống rất thấp, lộ vẻ nghi vấn.
Cánh tay cầm điện thoại di động của Thư Sướng run rẩy, "Dương Phàm, xin lỗi..."
"A", không biết là Dương Phàm cười lạnh hay là cười nhạo nhưng giọng anh ta rất chói tai, "Mười một giờ đêm em gọi điện thoại cho anh chỉ để nói một câu xin lỗi? Một câu xin lỗi đã có thể xóa hết tình cảm của chúngta sao? Xướng Xướng, em làm anh thất vọng quá đấy".
Nước mắt lại từ từ trào lên viền mắt.
Tình yêu của cô dành cho anh ta không hề phai nhạt, nhưng bọn họ lại càng ngày càng xa.
"Nếu em không còn gì khác để nói thì anh gác máy đây". Dương Phàm lạnh lùng nói.
"Dương Phàm, đừng vội", Thư Sướng lau nước mắt, "Em có chuyện nhờ anh".
"Chuyện gì?"
"Trước khi Thư Thần giải phẫu anh có thể đừng cho bố mẹ em biết chuyệncủa chúng ta được không? Nếu không bố mẹ em sẽ suy sụp mất..."
Dương Phàm không nói gì, tiếng thở rất nặng nề.
Thư Sướng chờ, thấp thỏm không yên.
"Dương Phàm, anh làm em sợ quá", đột nhiên cô nghe thấy tiếng một ngườiphụ nữ sợ hãi kêu lên trong điện thoại, "Em tưởng anh bỏ em mà đi rồi, ở đây em không biết ai cả..."
Giọng nói hờn dỗi nũng nịu nghe rất quen.
"Anh sẽ cố gắng hết sức!" Dương Phàm vội vã cắt cuộc gọi.
Thư Sướng từ từ đặt điện thoại xuống, đầu cô như đột nhiên bị mất trí nhớ, tất cả chỉ là trống rỗng.