Tử Lộc tĩnh dưỡng cái chân bị thương thêm mấy ngày, đi đường cũng không còn đau nữa.
Cô bắt đầu đi dạo quanh Bắc Kinh, thành phố quen thuộc trong trí nhớ giờ đây đã hoàn toàn đổi khác.
Cô còn về trường cấp 3 một chuyến.
Trường cũ của cô lại không thay đổi nhiều lắm, ngay đến cả bác bảo vệ trước cổng cũng vẫn là người đó. Bảy năm trôi qua, hai bên tóc mai của bác bảo vệ cũng đã điểm bạc.
Bác ấy vẫn còn nhớ rõ cô, vừa nhìn thấy Tử Lộc đã mở miệng nói bằng giọng Bắc Kinh quen thuộc: “Ai da, cô nhóc, về thăm trường cũ đấy à? Hay là lại tới đứng đợi người trong lòng?”
Bác bảo vệ có ấn tượng sâu sắc đối với cô nhóc cứng đầu là Tử Lộc.
Dù đã nhiều năm trôi qua nhưng không có nhiều cô gái cố chấp và kiên trì được như vậy.
Năm đó, vừa tan học là cô nhóc này lại đứng ở dưới tàng cây đối diện phòng bảo vệ, một đôi mắt linh động, sáng rực nhìn quanh bốn phía, vừa thấy đã biết là đang đợi người.
Bác ấy cũng là người từng trải, sao có thể không hiểu tâm tư của cô nhóc này.
Lúc ấy đang là mùa hè.
Mùa hè ở Bắc Kinh nắng nóng oi bức, đứng dưới ánh mặt trời trong chốc lát thôi cũng có thể cháy xém một lớp da.
Bác ấy thương xót cô gái nhỏ, khi đến phiên mình trực ban thì cho Tử Lộc vào ngồi nhờ.
Học sinh học ở trường này, không giàu thì cũng quý. Bác bảo vệ trực ban cũng nhàm chán, rảnh rỗi thì hỏi thăm xem Tử Lộc đang đợi ai, về sau cũng có thể giúp cô để ý một chút.
Không ngờ tới cô nhóc này quá thẹn thùng, sống chết không chịu nói, chỉ nói chính mình đứng từ xa nhìn là được rồi. Hiện giờ phải coi trọng việc học.
Cô nhóc ngồi đợi ở phòng bảo vệ gần một năm, làm công tác bảo mật quá tốt. Bác ấy quan sát cũng gần một năm cũng không phát hiện ra người trong lòng của cô là chàng trai nào.
Hiện giờ nhìn thấy Tử Lộc, bác bảo vệ trêu chọc: “Cũng sắp mười năm rồi, cô nhóc cháu còn đang theo đuổi người trong lòng sao?”
Tử Lộc thở dài thật dài nói: “Vẫn còn đang theo đuổi ạ. Cháu có thể vào thăm quan không ạ?”
Bác ấy nói: “Được, cháu quét mã QR đăng ký thông tin là có thể vào.”
Tử Lộc vào trong vườn trường.
Bồn hoa nhập khẩu vẫn còn ở đó, bên trong trồng hoa hồ điệp ba màu đỏ vàng trắng. Xuân đi hạ đến, những bông hoa nở rộ rực rỡ vô cùng xinh đẹp. Khi Tử Lộc còn học cấp 3 thích viết truyện ngắn.
Ngôn từ của cô trau truốt hoa lệ, văn phong tuyệt đẹp, nhiều lần được giáo viên đọc cho cả lớp nghe.
Có một lần Lâm Dịch Thâm ra đề văn cho cô viết về chủ đề mùa xuân.
Cô có lòng muốn bộc lộ tài năng văn chương của mình trước mặt Lâm Dịch Thâm, hao hết tâm tư viết một bài văn miêu tả mùa xuân, trong đó đa phần viết về bồn hoa hồ điệp trước cổng trường.
Lâm Dịch Thâm viết lời bình cho cô: Chưa từng để ý bồn hoa, nhưng nhìn em viết, buổi tối khi tan học về, tôi có ngắm thử một chút. Quả nhiên nở rất đẹp.
Tử Lộc nhìn lời bình, vui như mở cờ trong bụng. Chỉ một câu bình thường như vậy nhưng cô đã đọc đi đọc lại năm sáu lần. Đến ban đêm vẫn còn đọng lại dư vị ngọt ngào.
Tử Lộc lấy điện thoại ra chụp một tấm, đăng lên vòng bạn bè.
Hoa hồ điệp bên đường.
Chẳng hấp dẫn ánh mắt người ngang qua.
Thì thầm khe khẽ từng lời bày tỏ.
—— Tagore
Một bức ảnh chụp hoa hồ điệp khoe sắc rực rỡ trong vườn trường.
Đính kèm vị trí.
Rất nhanh đã có người bình luận.
[Đào Tử:???]
[Đào Tử: Lộc Lộc, cậu về thăm trường cũ sao không rủ tớ đi cùng?]
[Đào Tử: Buổi tối có muốn đi ăn chung không?]
[Đào Tử: Tớ đã đặt bàn ở một nhà hàng Quảng Đông rồi, có tới không? Nếu tới thì bảo tớ gửi địa chỉ cho. Bảy giờ cậu đến là được.]
Kỳ thật nếu nói ra, cô có thể quen biết Lâm Dịch Thâm, cũng là nhờ phúc của Hạ Đào.
Năm vừa mới lên lớp 10 ấy, trải qua kỳ thi tháng đầu tiên, Hạ Đào đã đứng thứ ba từ dưới đếm lên của cả lớp.
Đào Tử ôm tay cô khóc lóc thảm thương: “Tớ muốn chết, muốn chết, muốn chết. Xếp thứ ba từ dưới đếm lên, chú nhỏ của tớ chắc chắn sẽ hành chết tớ. Lộc Lộc, cậu có biết không? Người xếp chót thứ nhất và thứ hai đều quên không tô phiếu trả lời, nếu không thì vị trí cuối lớp chính là của tớ.”
“Lão Tưởng còn ép tớ tham gia hoạt động một kèm một.”
“Vợ chồng bọn họ muốn show ân ái thì show đi, còn làm ra trò lớp 12 kèm lớp 10…Không có nhân tính! Vô lý hết sức!”
“Bọn họ giỏi lắm! Còn sợ chúng ta sẽ yêu đương với đàn anh và đàn chị lớp 12 nên nghĩ ra hình thức giấu tên, gắn cho tớ biệt danh số 14. Về sau, ngoại trừ bài tập thầy cô giao trên trường, tớ còn phải làm đề do các anh chị lớp 12 ra!”
“Tớ phải gọi điện cho Sở Giáo dục và Đào tạo để khiếu nại!”
…………
Đào Tử khóc rồi lại khóc, cuối cùng vẫn bị bắt trở thành “Số 14” trong hoạt động một kèm một.
Cô có quan hệ tốt với Đào Tử. Đào Tử không muốn làm đề thi, tìm cô khóc lóc kể khổ: “Lộc Lộc, tớ không muốn làm số 14. Tớ muốn đọc tiểu thuyết, nhìn đề không hiểu câu nào.”
Cô quét mắt nhìn bài thi, độ khó không thích hợp với Đào Tử, thậm chí có một số phần vượt quá phạm vi kiến thức đang học.
Tử Lộc khá hứng thú với việc thử thách độ khó nên đã hỏi Đào Tử: “Thầy có kiểm tra bài làm không?”
“Thầy nói không kiểm tra. Nếu có câu nào không biết làm thì có thể hỏi giáo viên sau giờ học. Đám người lão Tưởng chính là muốn làm chủ tiệm rảnh tay! Sao không trả lương cho tớ đi!”
Tử Lộc hơi trầm ngâm nói: “Cứ để tớ làm cho.”
Mới đầu Tử Lộc cũng không biết đàn anh số 14 học lớp 12 kia là ai, nhưng Đào Tử quan hệ rộng, chưa đến hai ngày đã hỏi thăm cặn kẽ tất cả những người có biệt danh tương ứng.
“…Đàn anh số 14 tên là Lâm Dịch Thâm. Cậu chủ nhỏ của nhà họ Lâm, lớn lên cũng ra hình ra dáng lắm, đẹp trai cực kỳ, có thể chấm 9/10 điểm. Nghe nói anh ta rất được hoan nghênh trong lớp, là hotboy của khối 12. Đám con gái theo đuổi anh ta có thể xếp hàng dài từ trong lớp ra tới cổng trường.”
Không bao lâu sau, đề thi đã được Lâm Dịch Thâm trả lại.
Bên trên viết một câu nhận xét —— không tồi.
…………..
Tiếp theo, Tử Lộc và Lâm Dịch Thâm qua lại như thế vài lần, thậm chí có đôi khi cô sẽ ra đề cho anh.
Tử Lộc nhớ lại những việc này, khóe miệng dần cong lên, trả lời Wechat của Đào Tử…
Được, cho tớ địa chỉ.
Tử Lộc đi dạo một vòng quanh trường. Khi đi ngang qua sân tập thể dục giữa giờ, cô lại nhớ tới, ngày xưa bản thân chỉ vì muốn ngắm Lâm Dịch Thâm mà vừa tới giờ thể dục đã mặc kệ mưa gió chạy tới sân tập ngồi canh.
Mặc dù hiện tại bản thân đã 18 tuổi, chuyện này cũng là của hai năm trước rồi, nhưng khi Tử Lộc nhớ lại, giống như chỉ vừa mới hôm qua.
Thứ bảy học sinh được nghỉ, sân thể dục to như vậy chỉ có một mình cô.
Bỗng nhiên, Tử Lộc nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Cô không khỏi cảm thấy trong lòng lạo xạo.
Là chồng cũ của cô.
Từ ngày hôm đó cùng nhau ăn khuya, cô thẳng thắn nói ra chuyện mình bị mất trí nhớ, chồng cũ đã không xuất hiện xung quanh cô một tuần rồi, ngay đến cả Wechat cũng không nhắn tin, đương nhiên cũng không chỉ dạy cô chơi game nữa.
Trăm triệu lần không ngờ tới, hôm nay vậy mà lại gặp được anh ở trường cũ.
Cô tiến lên chào hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Tần Lễ Sơ liếc nhìn cô một cái, nói: “Đây cũng trường cũ của tôi, được mời về nói chuyện.”
Tử Lộc hơi kinh ngạc nói: “Anh cũng học cấp 3 ở đây à? Sao tôi lại không biết anh nhỉ? À cũng đúng, anh lớn hơn tôi ba khóa? Cũng không đúng, tôi nhảy một lớp. Thời điểm tôi học lớp 10, anh hẳn là đang học lớp 12. Chẳng lẽ anh cũng nhảy lớp?”
Dựa vào vẻ ngoài và gia thế của chồng cũ này của cô, dù thế nào cũng nên là một nhân vật làm mưa làm gió trong trường mới đúng. Đào Tử thường xuyên buôn chuyện, không thể nào chưa từng nhắc tới với cô.
Tần Lễ Sơ nói: “Không nhảy lớp, lúc em học lớp 10, anh đang học lớp 12, chỉ là thời gian tới trường không nhiều lắm.”
“Chẳng trách…”
Tần Lễ Sơ trải qua một tuần vừa rồi không tốt lắm, anh muốn dùng cường độ làm việc điên cuồng để xua tan cảm giác không vui và bực bội trong lòng, nhưng lại khiến cho hiệu suất công việc giảm sút chưa từng có.
Nửa tiếng trước, nhìn thấy vòng bạn bè của Tử Lộc, anh nhanh chóng quyết định buông công việc trên tay xuống.
Anh nhìn thật sâu vào mắt Tử Lộc, hỏi: “Sao em lại ở chỗ này?”
Tử Lộc nói: “Không có gì, chỉ là đi dạo chút. Không phải tôi bị mất trí nhớ sao? Trong trí nhớ của mình thì tôi vẫn còn đang học lớp 12, vừa quay trở lại, học sinh lớp 12 cũng đã thi đại học xong rồi.”
Tần Lễ Sơ: “Ừ.”
Tử Lộc luôn cảm thấy ngữ khí của anh nghe có chút lạnh nhạt và kỳ quái, cũng không muốn nói nhiều với anh: “Buổi tối tôi có hẹn bạn ăn cơm, tôi đi trước đây.”
“Mấy giờ?”
“7 giờ.”
Tần Lễ Sơ xem đồng hồ: “Còn hai tiếng nữa, vẫn sớm, anh đưa em qua đó.”
Tử Lộc muốn từ chối.
Nhưng không khéo chính là, thời tiết vốn đang êm đẹp bỗng chốc mây đen vần vũ, sấm chớp ầm ầm, một trận mưa mùa hạ sắp ập xuống.
Tần Lễ Sơ: “Ở Bắc Kinh, trời mưa không dễ gọi xe.”
Tử Lộc đành phải nói: “…Thôi được, cảm ơn.”