Hoa Hồng Đỏ

Chương 32: Ghen tuông lan tràn




Ra khỏi thang máy, Trần Tĩnh bước tới trước cửa phòng Tưởng Hòa, lấy chìa khóa mở cửa. Kết cấu nhà của Tưởng Hòa cũng giống nhà của cô, nhưng bởi vì phần lớn thời gian Tưởng Hòa đều ngủ ở bên nhà Trần Tĩnh, cho nên bên này trống trải hơn bên nhà cô một chút, trên mặt đất có trải thảm rất dày, một ít sách chất đầy trên đất.

Cũng không mua TV và sô pha, trên mặt đất chỉ có một tấm chiếu tatami.

Lúc này Tưởng Hòa đang nằm trên giường, Trần Tĩnh chịu đựng cơn choáng váng, đi rót cho cô ấy một ly nước, chú Lý đưa cô ấy về, lúc ấy Tưởng Hòa còn có thể đi được, vịn tay vào cửa đi vào trong, nằm xuống ngủ luôn, quần áo tóc tai cũng chưa xử lý, ngay cả chăn cũng không đắp kín, Trần Tĩnh ngồi bên giường, gỡ tóc giúp Tưởng Hòa.

Áo sơ mi và quần của Tưởng Hòa cũng trở nên lộn xộn trong lúc ngủ, Trần Tĩnh lấy váy ngủ bên cạnh mặc giúp cô ấy, sau đó mới cởi quần áo của cô ấy, toàn thân Tưởng Hòa dễ chịu hơn nhiều, xoay người ngủ thiếp đi, Trần Tĩnh đắp chăn cho Tưởng Hòa, sau cùng mới rời khỏi đây.

Trở về phòng, Trần Tĩnh cực kỳ mệt mỏi, cô bỏ bánh kem vào tủ lạnh, ngồi trên sô pha, ghé vào tay vịn nghỉ ngơi một lát.

Nhưng quần áo trên người cô cũng không thích hợp để nằm tiếp, trên thực tế cô cũng không thoải mái, cô đứng dậy, cầm áo ngủ vào trong phòng tắm, quần áo của cô đều bị anh ném đi.

Cởi áo sơ mi, nước nóng trút xuống, Trần Tĩnh ngửa đầu.

Eo của cô bị người đàn ông siết chặt tạo thành vết đỏ, cần cổ cũng bị anh hôn để lại dấu vết, ở trong phòng tắm cũng không buông tha cô, Trần Tĩnh run rẩy.

Cô tắm rửa sạch sẽ.

Nhắm mắt lại là anh.

Một lúc lâu sau, Trần Tĩnh mặc áo ngủ, mở cửa phòng tắm, mang theo hơi nóng trong phòng tắm tỏa khắp cả căn phòng, Trần Tĩnh cầm khăn lông lau tóc.

Tự pha cho mình một ly sữa, sữa ấm khiến dạ dày thoáng chốc dễ chịu hơn, Trần Tĩnh dựa vào bàn, vừa uống vừa ngẩn người, một hồi lâu, cô treo khăn mặt lên, lấy máy sấy tóc.

Sấy tóc xong, cô mới trở về phòng.

Có lẽ là rất mệt mỏi, Trần Tĩnh ngủ một mạch đến hửng đông, cô thức dậy thì phát hiện hai chân mềm nhũn, eo mỏi, cô bất đắc dĩ ngồi ở bên giường một hồi, ngoài cửa có tiếng động, Trần Tĩnh khép áo ngủ theo bản năng, Tưởng Hòa thò đầu vào, cười dịu dàng: "Cục cưng Tĩnh Tĩnh, cậu dậy chưa?"

Trần Tĩnh gật đầu.

"Rồi."

Tưởng Hòa chớp mắt cười, nói: "Tối hôm qua cậu giúp tớ thay quần áo phải không?"

Trần Tĩnh cười nói: "Đúng vậy."

Tưởng Hòa: "Có cậu thật tốt, tối qua tớ say khướt, hình như Vu Tùng đưa tớ về, đúng chứ?"

Trần Tĩnh ngẫm nghĩ: "Hình như vậy."

Tưởng Hòa tặc lưỡi, nói: "Nợ anh ta một lần, nhưng mà tiếc quá, tối hôm qua tớ lại không chống đỡ tới cuối cùng, các cậu cắt bánh kem chưa?" 

Trần Tĩnh gật đầu: "Cắt rồi."

Cô đứng dậy, khoác thêm một chiếc áo khoác, đi ra ngoài: "Nhưng không phải tớ cắt, cậu say thành như vậy, tớ cũng trở về cùng, hơn nữa tối hôm qua dạ dày tớ không thoải mái, bọn họ đã để phần bánh kem cho chúng ta rồi."

Cô mở tủ lạnh lấy bánh kem.

Bình tĩnh đưa cho Tưởng Hòa, cô ấy vui mừng nhận lấy: "Có tâm quá, vì dạ dày cậu không thoải mái nên cậu không được phép ăn."

Trần Tĩnh khẽ ừ một tiếng.

Cô đi rót nước, tiện tay rót cho Tưởng Hòa một ly.

Tưởng Hòa cầm nĩa ăn bánh.

Chủ yếu là bánh kem này rất đắt, không phải nể mặt sinh nhật Phó Lâm Viễn, phòng làm việc kia cũng không muốn bán. Mùi vị thật sự rất khác biệt, dù thế nào Tưởng Hòa cũng phải nếm thử, cô ấy vừa ăn vừa nhắc nhở Trần Tĩnh: "Lát nữa cậu mang ít thuốc dạ dày rồi đến công ty nhé."

Trần Tĩnh uống một ly nước ấm, gật đầu nói: "Được."

Tưởng Hòa nói: "Cái bánh kem này thật sự ăn rất ngon, lần sau tớ đi mua một ít cho cậu ăn."

Trần Tĩnh cười rộ lên, gật đầu: "Được."

Sau đó cô vào phòng tắm rửa mặt.

Lúc đi ra, Tưởng Hòa đã ăn xong, cô ấy chờ Trần Tĩnh cùng đi làm, Trần Tĩnh đi trang điểm, cô cầm kem che khuyết điểm che dấu vết trên cổ, dấu vết trên eo thì không cần để ý, bây giờ đang mặc quần áo mua đông nên không sợ ai phát hiện.

Hai người cùng nhau rời khỏi tòa nhà.

Tưởng Hòa xoa trán.

Trần Tĩnh hỏi cô ấy: "Đau đầu à?"

Tưởng Hòa lắc đầu, buông tay xuống: "Không đau, tối qua tớ thật sự không nên uống quá nhiều như vậy, tổng giám đốc Phó sẽ không tức giận chứ?"

Trần Tĩnh im lặng vài giây, nói: "Chắc không đâu."

Tưởng Hòa gật đầu: "Cũng đúng, nhiều người như vậy, một hai người say cũng bình thường."

Trần Tĩnh mỉm cười.

Tưởng Hòa lái xe, hai người đến Phó Hằng, sáng sớm, mặc kệ tối hôm qua chơi hết mình như thế nào, dù sáng nay mệt mỏi cỡ nào, nhưng mọi người lên đồ áo mũ chỉnh tề.

Tiếng thang máy ‘ding’ vang lên.

Trần Tĩnh bước ra khỏi thang máy, trợ lý Lưu mới đi ra từ phòng trà, nhìn thấy Trần Tĩnh, lập tức chào hỏi: "Chào buổi sáng."

"Chào buổi sáng."

Trần Tĩnh mỉm cười, cô đặt túi xách lên bàn, liếc nhìn văn phòng, anh còn chưa tới, Trần Tĩnh đi vào, hôm nay thời tiết xám xịt, Trần Tĩnh mở rèm cửa sổ, pha cà phê.

Mùi cà phê nhàn nhạt lan tỏa.

Tiếng bước chân vang lên ở phía sau, Trần Tĩnh quay đầu lại.

Phó Lâm Viễn mặc áo khoác cùng áo sơ mi màu đen, quần dài màu đen, đang bước về phía này, anh nhìn thoáng qua cô, tiện tay đặt một cái túi lên bàn trà.

"Bữa sáng."

Trần Tĩnh khẽ đờ người.

"Tổng giám đốc Phó, tôi ăn rồi."

Phó Lâm Viễn sửa sang lại tay áo, đi về phía sau bàn làm việc, anh không đáp lại.

Trần Tĩnh bước tới, đặt cà phê lên bàn anh, Phó Lâm Viễn cài khuy măng sét, ánh mắt dừng ở trên mặt cô, Trần Tĩnh cũng nhìn anh: "Tôi thật sự ăn rồi."

Anh khẽ ừ.

Trần Tĩnh dẫm trên đôi giày cao gót, gật đầu, xoay người đi ra ngoài.

Phó Lâm Viễn nâng cốc cà phê lên, nhấp một ngụm, nhìn cô ngồi xuống sau bàn làm việc.

Anh thu hồi tầm mắt, mở laptop ra, cụp mắt mở tập tài liệu bên cạnh.

Trần Tĩnh dựa vào cái gối ôm màu tro xám kia, cũng nhìn màn hình máy tính, mọi người ở trong nhóm đang tán gẫu bữa tiệc sinh nhật tối hôm qua, hôm nay Kiều Tích cực kỳ yên tĩnh, hầu như không nói chuyện.

Phùng Chí cầm văn kiện đi lên tìm Phó Lâm Viễn, thuận tiện ăn bữa sáng Phó Lâm Viễn mang cho Trần Tĩnh, anh ta cũng không biết là cho Trần Tĩnh, tưởng là người khác mang cho Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn không ăn. Anh ta đi ra từ trong phòng làm việc, ít nhiều cũng có chút hưng phấn, vịn người vào bàn làm việc của Trần Tĩnh, cười nói: "Thư ký Trần, cô có biết tôi vừa mới ăn cái gì không?"

Trần Tĩnh đang sửa sang lại lịch trình của Phó Lâm Viễn, cô ngước mắt lên, cười hỏi: "Cái gì?"

Phùng Chí: "Bữa sáng dinh dưỡng vô cùng đắt của Trác Việt Vạn Đại ở dưới lầu, không ngờ rằng đời này tôi có thể ăn được nó."

Trần Tĩnh nghe vậy thì bật cười.

Phùng Chí vẫn còn đang hồi tưởng lại.

"Cũng không biết ai đưa bữa sáng cho tổng giám đốc Phó, vậy mà anh ấy lại không ăn."

"Tôi đi đây, thư ký Trần." Phùng Chí vẫy tay, Trần Tĩnh cũng vẫy tay với anh ta, Phùng Chí bước vào thang máy, Trần Tĩnh thu hồi tầm mắt, xử lý công việc trong tay.

Chỉ chốc lát sau, Kiều Tích đi lên, đưa cho Trần Tĩnh một phần văn kiện.

Sau đó cô ta liếc mắt nhìn vào văn phòng, Phó Lâm Viễn ở sau bàn đang lật văn kiện, sắc mặt lạnh lùng. Kiều Tích thu hồi tầm mắt, cô ta nằm úp sấp trên bàn Trần Tĩnh: "Khỏe hơn chút nào chưa?" 

Trần Tĩnh lật văn kiện Kiều Tích đưa tới, gật đầu: "Không sao rồi."

"Tối hôm qua cô đi nhanh quá, cũng không nói với tôi một tiếng."

Trần Tĩnh giương mắt nói: "Đột nhiên Tưởng Hòa say khướt, nên chưa kịp nói với cô."

Kiều Tích gật đầu, cô ta bám vào bàn của Trần Tĩnh, nói: "Tôi nói với cô, tối hôm qua, tôi nghe Phương Hiểu nói, lúc tổng giám đốc Phó rời khỏi Phó Hằng, có ôm một người phụ nữ rời đi."

Trần Tĩnh im lặng lắng nghe.

"Sau đó thì sao?"

"E rằng người phụ nữ này là người của công ty chúng ta."

Trần Tĩnh: "Sau đó thì sao?"

Kiều Tích thấy Trần Tĩnh bình tĩnh như vậy, cô ta lập tức nói: "Cô có biết không?"

Trần Tĩnh lắc đầu.

Kiều Tích: "Ôi, thân là thư ký mà cô cũng không biết sao?"

Vẻ mặt Trần Tĩnh vẫn bình tĩnh.

"Tối hôm qua tôi rời đi sớm."

Kiều Tích nghĩ: "Cũng đúng."

Cô ta thở dài nói: "Chuyện của tổng giám đốc Phó cũng không phải chuyện chúng ta có thể tùy tiện bàn tán, dù anh ấy muốn tìm nữ đồng nghiệp nào trong công ty chúng ta thì hình như cũng không phải là không được, nhưng sáng nay tôi nhìn qua một lượt, cảm giác tất cả mọi người đều rất bình tĩnh, hiển nhiên cô gái kia không phải người của công ty chúng ta."

Trần Tĩnh lật mở tài liệu, không trả lời.

Kiều Tích lại nói tiếp: "Có vẻ như Phương Hiểu rất không cam lòng, kỳ thật tôi cảm thấy nếu như tổng giám đốc Phó có bạn gái, Phương Hiểu vẫn nên buông tay thì tốt hơn."

Trần Tĩnh chớp mắt, nhìn về phía Kiều Tích.

"Đừng nói lung tung về cuộc sống riêng tư của ông chủ."

Kiều Tích nghe vậy thì khép miệng lại: "Được rồi, tôi vẫn nên tránh xa đám người Phương Hiểu một chút, cũng không muốn chọc giận tổng giám đốc Phó, tôi đi đây."

"Tạm biệt."

Trần Tĩnh nói xong.

Kiều Tích rời đi, cô cẩn thận liếc mắt nhìn Phó Lâm Viễn trong phòng làm việc, cổ áo áo sơ mi màu đen của người đàn ông hơi mở, mặt mày lạnh lùng, rõ ràng tuổi tác không chênh lệch nhiều lắm, nhưng khí thế của anh mạnh hơn người khác, Kiều Tích nhanh chóng chạy đi.

Buổi trưa.

Trần Tĩnh xong việc, duỗi thẳng lưng.

Phó Lâm Viễn bước ra khỏi phòng làm việc, xắn tay áo lên cánh tay, nhìn cô, nói: "Đi ăn cơm."

Trần Tĩnh khẽ sững người.

Cô đứng lên, thấy thời gian đúng là đã đến giờ ăn trưa, cô nói: "Được, tổng giám đốc Phó."

Cô cầm điện thoại lên, đi theo anh đến trước cửa thang máy chuyên dụng.

Cửa thang máy mở ra, Phó Lâm Viễn đi vào trước, Trần Tĩnh cũng đi theo, cô đi đến vị trí phía sau anh theo bản năng, cửa thang máy khép lại, bầu không khí trong thang máy cực kỳ yên tĩnh.

Trần Tĩnh cúi đầu bấm điện thoại di động, giây tiếp theo, một cánh tay của người đàn ông ôm lấy eo cô và kéo đến trước mặt, Trần Tĩnh sửng sốt, Phó Lâm Viễn giữ chặt eo cô, cụp mắt nhìn điện thoại di động của cô.

"Đang làm gì vậy?"

Phía sau là lồng ngực của anh.

Trần Tĩnh giật mình, giơ điện thoại di động cho anh xem.