Thắt chặt hơn một chút, bên trên chính là yết hầu của anh, không thể nào làm như không biết được. Trần Tĩnh lặng lẽ nới lỏng xuống, cà vạt của đàn ông cũng rất quan trọng, là bộ mặt của họ.
Cô vừa thả lỏng, chân vô thức lùi lại.
Song, bàn tay ở sau lưng hệt như gọng thép, ấn cô lại khiến cô không thể cử động, cô chỉ có thể tập trung chỉnh cà vạt lại đàng hoàng cho anh.
Anh tiện tay đặt tài liệu lên chiếc bàn phía sau.
Mùi hương trên cơ thể cô thoang thoảng xộc vào mũi anh, Phó Lâm Viễn cụp mắt nhìn khuôn mặt cô, hỏi: “Ăn sáng chưa?”
Trần Tĩnh vừa chỉnh vừa đáp: “Ăn rồi.”
Trước đây anh chưa từng hỏi kiểu câu hỏi này, một cấp trên sao có thể quan tâm đến cấp dưới có ăn sáng hay chưa được, bởi vì anh là một người cực kỳ có chủ kiến. Vì thế, ngày thường, gần như Trần Tĩnh cũng không hỏi anh những vấn đề kiểu này. Cô trả lời xong thì anh cũng không hỏi nữa, nắng sớm chiếu vào sau lưng hai người.
Ánh mắt anh toát lên sự chiếm hữu.
Trần Tĩnh bị anh nhìn mà tim run lên, may mà cuối cùng cô cũng thắt xong, đầu ngón tay thon dài trắng nõn của cô vuốt đường viền cổ áo của anh.
Hàng mi của cô run lên, cô ngước nhìn, đập vào mắt là đôi mắt hẹp dài của anh.
“Xong rồi, tổng giám đốc Phó.”
Lòng bàn tay của cô đặt trên bả vai anh, đẩy nhẹ.
Cô đang thăm dò, xem anh có chịu buông tay hay không.
Lúc này là thời gian làm việc, trợ lý Lưu và các đồng nghiệp khác có thể vào bất cứ lúc nào. Trần Tĩnh không muốn bị người khác nhìn thấy một chút nào, một Vu Tùng thôi đã đủ khiến cô khó sử.
Vẻ mặt Phó Lâm Viễn không thay đổi gì, anh nhìn cô vài giây, lúc lòng bàn tay cô đè lên vai anh, anh buông cô ra.
Trần Tĩnh lùi lại một bước, thở phào một hơi.
Phó Lâm Viễn bê tách cà phê bên cạnh lên, uống một ngụm, giọng nói trầm thấp: “Gửi bảng lịch trình vào điện thoại tôi.”
“Vâng.”
Trần Tĩnh xoay người rời khỏi phòng làm việc. Sau khi về bàn làm việc của mình, cô dừng lại, tim đập điên cuồng, cô hít sâu một hơi, kéo ghế ra ngồi xuống.
Trên bàn là bảng lịch trình mà cô đã chỉnh sửa xong.
Trần Tĩnh mở ra, cầm điện thoại lên, chụp một tấm, gửi vào Wechat của anh.
Sau khi gửi, anh không trả lời ngay, Trần Tĩnh bèn im lặng bắt đầu làm việc của mình. Trong nhóm nội bộ công ty, trợ lý Lưu hỏi Trần Tĩnh: [Sáng nay, tâm trạng của tổng giám đốc Phó thế nào?]
Trần Tĩnh nghĩ ngợi, soạn tin nhắn: [Khá tốt.]
Trợ lý Lưu do dự rồi lại gửi tiếp: [Bây giờ tôi đi vào báo cáo một chuyện ngu ngốc gần đây của giám đốc Tề thì anh ấy có nổi giận không?]
Trần Tĩnh cảm thấy trợ lý Lưu rất thú vị, lúc nào cũng rất cẩn thận và dè dặt.
Trần Tĩnh: [Cái này tôi không đảm bảo được, phải xem là chuyện gì đã.]
Trợ lý Lưu ở bên kia thở dài, cũng không trả lời Trần Tĩnh nữa. Một lúc sau, anh ta từ trong phòng làm việc đi ra, nhìn sang Trần Tĩnh. Trần Tĩnh ngẩng mặt lên, cười với anh ta.
Vẻ mặt trợ lý Lưu như đang đi tìm chết, anh ta rẽ vào phòng làm việc của Phó Lâm Viễn.
Cửa phòng làm việc không đóng. Trần Tĩnh nhìn vào trong.
Dáng người trợ lý Lưu khá gầy, lúc này, vì sợ mà vai anh ta hơi rụt lại, anh ta đứng trước bàn báo cáo, Phó Lâm Viễn cúi đầu châm thuốc, càng nghe, vẻ mặt của anh càng lạnh lùng.
Trợ lý Lưu báo cáo xong, Phó Lâm Viễn không lên tiếng, anh cầm điếu thuốc đặt lên gạt tàn rồi gảy nhẹ, khẽ nói: “Cậu bảo giám đốc Tề về đây.”
Mặt trợ lý Lưu đầy vẻ hoảng sợ, giám đốc Tề không dám về nên mới bảo anh ta đến báo cáo trước mà.
Phó Lâm Viễn ngước mắt, liếc nhìn trợ lý Lưu. Trợ lý Lưu lập tức mất sạch sự kiên trì, vội gật đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài.
Trần Tĩnh ho khan một tiếng, ngồi lại ghế. Trợ lý Lưu đi tới bên bàn cô, khóc không ra nước mắt, nói: “Thư ký Trần, làm thế nào bây giờ?”
Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn anh ta vài giây, nói: “Hết cách rồi, giám đốc Tề làm chuyện gì à?”
Trợ lý Lưu nhìn ra phía sau, Phó Lâm Viễn không còn ở sau bàn làm việc nữa, anh ta đến gần Trần Tĩnh, nói: “Thỏa thuận kiểm soát Trung Lương, hỏng rồi.”
Trần Tĩnh nghe xong, cảm thấy đây là chuyện lớn.
Đây là cơ hội tốt, không ngờ giám đốc Tề có thể làm hỏng.
Cô lập tức nói: “Vậy thì thật sự hết cách rồi, tổng giám đốc Phó bảo giám đốc Tề quay về à?”
“Ừm.” Trợ lý Lưu cũng rất bất lực, giám đốc Tề là người hướng dẫn của anh ta, cũng là cấp trên của anh ta, đúng là có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu, có phải anh ta nên đi nộp sơ yếu lý lịch tiếp không.
Trần Tĩnh thấy anh ta như vậy cũng chẳng thể an ủi được, Phó Lâm Viễn muốn thoát khỏi VIE rất lâu rồi, cô bèn nói: “Anh vẫn nên bảo giám đốc Tề về nhanh đi.”
Trợ lý Lưu gật đầu, nhanh chóng rời khỏi chỗ Trần Tĩnh, quay về phòng làm việc của mình.
Trần Tĩnh nhìn bảng lịch trình trên bàn, nhanh nhất thì cũng sáng mai giám đốc Tề mới quay về, Trần Tĩnh lại nhìn lịch trình của Phó Lâm Viễn, sáng mai có một cuộc họp thượng đỉnh.
Vậy giám đốc Tề về có lẽ không gặp được tổng giám đốc Phó rồi.
Cô khẽ thở dài, sau đó gửi lịch trình sáng mai của Phó Lâm Viễn cho trợ lý Lưu.
Trợ lý Lưu gửi lại cho cô meme quỳ xuống cảm ơn.
Nếu vậy, sáng mai giám đốc Tề có thể đi thẳng đến hội trường cuộc họp thượng đỉnh, có thể gặp một giây thì tranh thủ một giây. Trần Tĩnh đặt điện thoại xuống, lúc này, điện thoại nhảy ra một tin nhắn Wechat, là hình đại diện của anh.
Trần Tĩnh lập tức mở ra.
Phó Lâm Viễn: [Đặt ba phòng ở tòa nhà Thế Kỷ, em thông báo cho Vu Tùng thu xếp quần áo, tối nay đi.]
Trần Tĩnh hơi ngẩn ra.
Xem ra, tối nay anh muốn đến tòa nhà Thế Kỷ.
Cô trả lời: [Vâng.]
Sau khi đọc xong tin nhắn thì cô nghĩ cô phải thu xếp quần áo, cô cũng gửi tin nhắn WeChat cho Vu Tùng, bảo anh ta thu xếp quần áo.
Vu Tùng trả lời: [OK.]
Trần Tĩnh không trả lời lại, định đặt điện thoại xuống thì Vu Tùng lại gửi thêm một tin nhắn cho cô.
Vu Tùng: [Có một người bạn từ nước ngoài về, tối nay tổng giám đốc Phó muốn đến tòa nhà Thế Kỷ gặp anh ta, vì vậy mới sắp xếp để sang đó.]
Trần Tĩnh sững lại, trả lời: [Ừm.]
Vu Tùng cũng không trả lời tin nhắn của cô nữa.
Lúc ăn trưa, Trần Tĩnh cùng đi ăn với Tưởng Hòa, nói với Tưởng Hòa rằng buổi chiều cô phải về nhà thu xếp quần áo. Tưởng Hòa cầm đũa chọc vào mì trong bát, nói: “Tan ca tớ về thu xếp với cậu.”
Trần Tĩnh “ừm” một tiếng.
Nếu ở một đêm, có lẽ không cần phải xếp gì nhiều.
Ăn trưa xong, Trần Tĩnh quay về tầng cao nhất, rót một ly nước ấm ra, uống một ngụm lớn, sau đó nằm ngủ một giấc.
Cô vừa nằm xuống thì cửa thang máy mở ra, Phùng Chí và Phó Lâm Viễn từ trong thang máy đi ra, Phùng Chí ló đầu nhìn, nói: “Thư ký Trần ngủ rồi.”
Phó Lâm Viễn đưa mắt nhìn cô, nói với Phùng Chí: “Đóng cửa sổ lại.”
Sau đó, anh rẽ vào phòng làm việc. Phùng Chí ngẩng ra, thấy cửa sổ đối diện Trần Tĩnh mở toang, gió lạnh đang thổi vào, Phùng Chí đáp một tiếng rồi đi tới đóng cửa.
Cơn gió thổi tóc tung mái tóc Trần Tĩnh, Phùng Chí đi về phía phòng làm việc, sau khi xác nhận lại công việc thì rời khỏi tầng cao nhất.
Cả tầng nhất thời trở nên yên tĩnh.
Phó Lâm Viễn ngồi dựa ở bên bàn đọc tài liệu, mà bàn làm việc thì đối diện với chiếc bàn kia, Trần Tĩnh vẫn đang nằm trên bàn, ngủ rất say, buổi chiều ngày đông ấm áp.
Đúng lúc này, cửa thang máy lại mở ra.
Phong Nguyên, Giang Mạn Lâm và Phương Hiểu đi ra, mang theo một mùi thơm.
Phong Nguyên cười gọi “tổng giám đốc Phó”, câu này ảnh hưởng đến giấc ngủ của Trần Tĩnh.
Trần Tĩnh mơ màng ngẩng đầu, đập vào mắt là khuôn mặt tươi cười của Giang Mạn Lâm. Giang Mạn Lâm đi đến bàn của cô, cười nói với cô: “Thư ký Trần, tôi đến tìm cô đây.”
Giang Mạn Lâm rất xinh đẹp, hôm nay trang điểm lại càng xinh đẹp hơn.
Trần Tĩnh lập tức tỉnh táo, cô ngồi thẳng người, hất tóc trên mặt, nói: “Ngại quá, cô Phong, tôi vừa ngủ trưa.”
“Ấy, không sao không sao, thư ký Trần nhận ra tôi à?”
Trần Tĩnh gật đầu, trước đó lúc cô mua quà cho cô ta thì đã từng xem qua ảnh để đảm bảo sẽ không nhận nhầm người. Cô nói: “Cô Phong xinh đẹp như vậy, nhìn thoáng là nhớ ngay.”
“Thư ký Trần, cô khéo nói quá đấy, người trong công ty các cô đều rất khéo nói.” Giang Mạn Lâm cười, nói: “Chúng ta cùng đi uống trà chiều đi, tôi bảo chồng tôi xin nghỉ giúp cô.”
Trần Tĩnh ngẩn ra, vô thức nhìn về phía phòng làm việc, thấy Phương Hiểu mặc quần bò cạp trễ và áo sơ mi màu vàng, bên ngoài khoác áo gile, tươi cười đứng phía trước Phó Lâm Viễn, nói chuyện với anh.
Phương Hiểu ăn mặc rất thời trang, đứng trước anh như vậy, trông rất xứng đôi.
Giang Mạn Lâm cười, kéo cánh tay Trần Tĩnh: “Phương Hiểu cũng đến đấy, ba chúng ta cùng đi.”
Trần Tĩnh đưa cánh tay ra sau, cô dời mắt đi, cười nhìn Giang Mạn Lâm, nói: “Cô Phong, tôi vẫn đang làm việc...”
“Tôi xin nghỉ giúp cô!” Giọng Phương Hiểu từ trong phòng làm việc truyền ra, Trần Tĩnh ngẩng đầu, va phải đôi mắt xinh đẹp của Phương Hiểu. Phương Hiểu khoanh tay đứng ở cửa, cười tít mắt. Trần Tĩnh bất lực, đang muốn từ chối thì giọng nói trầm thấp của đàn ông vang lên: “Đi đi.”
Trần Tĩnh dời mắt nhìn sang.
Phó Lâm Viễn đóng tài liệu lại, đôi mắt hẹp dài đang nhìn cô.
Đứng trước Giang Mạn Lâm và Phương Hiểu, Trần Tĩnh chạm mắt với anh một giây, cô bình tĩnh lại, giây sau bèn gật đầu, đáp: “Vâng, tổng giám đốc Phó.”
Giang Mạn Lâm vui vẻ nắm cổ tay Trần Tĩnh: “Chúng ta đến quán cà phê dưới tầng của công ty các cô, bánh kem ở đó khá ngon, thư ký Trần có kiêng gì không?”
Trần Tĩnh sắp xếp lại tài liệu trong tay.
Có người ngoài ở đây, cô sắp xếp gọn gàng hơn một chút, sau đó, cô cầm điện thoại, nói: “Không kiêng gì, cô Phong và cô Phương thích ăn gì thì có thể nói với tôi, tôi có thẻ thành viên của Phó Hằng.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Trần Tĩnh ra khỏi bàn làm việc, bị Giang Mạn Lâm khoác tay.
Phương Hiểu chạy về lại, kiễng chân nói chuyện với Phó Lâm Viễn. Phó Lâm Viễn cụp mắt nhìn cô ta, Phương Hiểu quả thực hơi lùn, cô ta cùng lắm chỉ cao đến ngực Phó Lâm Viễn. Không biết Phương Hiểu kiễng chân nói gì, sau đó vẫy tay với anh.
Trần Tĩnh nhìn qua rồi bèn dời mắt đi, sau đó cùng Giang Mạn Lâm đi về phía thang máy trước, một lúc sau Phương Hiểu mới tới.
Vào thang máy, Phương Hiểu che mặt, đưa tay quạt khuôn mặt nóng bừng.
Giang Mạn Lâm cười nhìn cô ta: “Cố lên, đỏ mặt gì chứ.”
Phương Hiểu đỏ mặt nhìn Giang Mạn Lâm: “Vừa đến gần anh ấy là tớ lại đỏ mặt, không khống chế được.”
Giang Mạn Lâm: “Nhưng cậu lùn quá, anh ấy nhìn cậu toàn phải nhìn xuống, lần sau đi đôi giày cao hơn chút đi.”
Phương Hiểu cúi đầu nhìn chân mình: “Tớ đã mang đôi cao nhất rồi.”
Cô ta nhìn sang Trần Tĩnh: “Nếu tôi có chiều cao như thư ký Trần thì tốt rồi, hôn anh ấy cũng sẽ dễ hơn.”
Trần Tĩnh không hiểu sao lại cuốn đến cô, cô im lặng vài giây, không biết nên trả lời thế nào, chỉ bình tĩnh nói: “Chiều cao của cô Phương rất đúng chuẩn rồi.”
Giang Mạn Lâm tặc lưỡi, khoác cánh tay Trần Tĩnh, nói: “Cậu ấy ấy à, trước đây cũng cảm thấy chiều cao của bản thân đủ tiêu chuẩn rồi, nhưng đụng phải tổng giám đốc Phó của các cô thì cảm thấy quá lùn, chủ yếu là tổng giám đốc Phó của các cô cao quá đó chứ.”
Trần Tĩnh cười, không đáp.
Phương Hiểu cũng khoác cánh tay còn lại của cô: “Hôm nay chúng ta phải nói chuyện thật vui vẻ mới được.”
Trần Tĩnh: “...”
Ở quán cà phê bên dưới tòa nhà, giờ này cũng có người ở đây nghỉ ngơi, bàn việc kinh doanh, nhưng không nhiều, khá yên tĩnh. Trần Tĩnh rất quen thuộc với chỗ này, cô giới thiệu cho Giang Mạn Lâm và Phương Hiểu set trà chiều của quán này, Giang Mạn Lâm và Phương Hiểu đều thích ăn đồ ngọt.
Gọi một lần rất nhiều món.
Lúc họ chuẩn bị quẹt thẻ, Trần Tĩnh lập tức lấy thẻ thành viên của Phó Hằng ra, đưa cho người của quán.
Giang Mạn Lâm ngạc nhiên, cất thẻ lại, nói: “Vậy hôm nay để thư ký Trần mời rồi.”
Trần Tĩnh nhận lại thẻ thành viên, đáp: “Là tổng giám đốc Phó mời.”
Giang Mạn Lâm vừa nghe thế thì cười nhìn Phương Hiểu. Ba người ngồi ở vị trí bên cạnh cửa sổ, Trần Tĩnh không gọi bánh kem, cô chỉ gọi một tách cà phê, uống một ngụm.
Phương Hiểu và Giang Mạn Lâm ăn bánh kem, một lúc sau, Phương Hiểu nhìn Trần Tĩnh, hỏi: “Thư ký Trần, cô nói là tổng giám đốc Phó của các cô độc thân, là thật phải không?”
Trần Tĩnh hơi khựng lại, cô nhìn ánh mắt Phương Hiểu, sau đó nói "ừm" một tiếng.
Phương Hiểu thở phào, cười cười chọc vào bánh kem: “Vậy tôi theo đuổi anh ấy, xác suất có lớn không? Hiện tại có bao nhiêu người theo đuổi anh ấy? Hay là anh ấy có đang theo đuổi cô gái nào không?”
Trần Tĩnh không biết phải trả lời thế nào, cô đáp: “Cô Phương có thể thử.”
“Á!” Phương Hiểu che mặt: “Lần đầu tôi theo đuổi đàn ông đấy, căng thẳng lắm, nếu anh ấy có thể theo đuổi tôi thì tốt rồi, chắc chắn tôi sẽ không dè dặt.”
Trần Tĩnh im lặng không đáp.
Giang Mạn Lâm thấy bạn thân si mê như vậy, cô ta nhìn qua Trần Tĩnh, Giang Mạn Lâm muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn cảm thấy hỏi ở đây không tiện, vì vậy cũng không hỏi.
Hai người họ đúng là nói nhiều.
Phương Hiểu cứ hỏi Trần Tĩnh mãi, sở thích của Phó Lâm Viễn là gì, bắt đầu từ đâu thì tốt, có trường hợp nào thành công hay không, kể cho cô ta nghe. Những việc này đều là việc riêng của anh, tất nhiên Trần Tĩnh không tiện nói ra ngoài, thế là chỉ đành lấy nhu thắng cương, đổi đề tài. Nói chuyện với họ, cô thấy còn mệt hơn đi làm.
Trên thực tế, cả một buổi chiều ba người bọn họ đều ở đây.
Hơn năm giờ chiều, dưới ánh hoàng hôn, Nguyên Phong lái xe đến đón hai người họ đi. Trần Tĩnh tiễn hai người xong thì phở phào một hơi, đúng lúc Tưởng Hòa tan làm, đưa Trần Tĩnh về nhà thu xếp đồ đạc.
Trần Tĩnh dùng một chiếc vali khá nhỏ, là con gái, dù ra ngoài ở một đêm thì vẫn phải dùng không ít đồ.
Cô thu xếp xong thì Vu Tùng gửi tin nhắn bảo cô xuống.
Tưởng Hòa đưa Trần Tĩnh vào thang máy.
Trần Tĩnh xách vali xuống tầng, ra khỏi khu chung cư, vừa nhìn đã thấy chiếc xe màu đen kia. Vu Tùng xuống xe, xách vali bỏ sau xe giúp cô.
Sau tối hôm qua, hôm nay họ mới gặp lại, Vu Tùng nhìn Trần Tĩnh, Trần Tĩnh nói cảm ơn anh ta, sau đó định ngồi vào ghế phụ lái.
Vu Tùng ho khan một tiếng, nói: “Ngồi ghế sau.”
Trần Tĩnh khựng lại, cô chỉ đành kéo cửa ghế sau, ngồi vào trong.
Vừa nhìn đã thấy người đàn ông ngồi ở ghế sau, mặt không cảm xúc, anh cúi đầu nghe điện thoại, nghe thấy tiếng động, anh ngước mắt. Trần Tĩnh ngồi ngay ngắn, nói: “Tổng giám đốc Phó.”
Phó Lâm Viễn: “Ừm.” Giọng anh rất trầm, nới lỏng cà vạt.
Vu Tùng khởi động xe, Trần Tĩnh ngồi im lặng.
Lúc này, điện thoại trong tay cô đột ngột rung lên vài tiếng, là Wechat. Chuông này Trần Tĩnh vừa chỉnh lúc chiều, chủ yếu là sợ lúc nói chuyện với Giang Mạn Lâm và Phương Hiểu sẽ có việc gì đó mà cô không trả lời, vì vậy tiếng chuông hơi lớn, lúc này trong xe hơi mờ tối và yên tĩnh, thế nên điện thoại của Trần Tĩnh vừa sáng vừa vang, vô cùng rõ ràng.
Trần Tĩnh vội mở ra, là Wechat, còn là tin nhắn của Phương Hiểu.
Phó Lâm Viễn liếc nhìn điện thoại của cô, lên tiếng: “Ai.”
Trần Tĩnh mở tin nhắn: “Phương Hiểu.”
“Ồ? Nói gì?”
Trần Tĩnh đọc nội dung, khựng lại. Cô ngước mắt, nhìn Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn dựa vào lưng ghế, vẻ mặt lạnh lùng, mắt nhìn mặt cô đăm đăm. Trần Tĩnh nói: “Cô ấy hỏi tôi, làm thế nào để theo đuổi anh.”
Vu Tùng đang lái xe, nghe thấy câu này thì trượt vô lăng, anh ta vội giữ vững lại.
Phó Lâm Viễn nghe thấy câu này, vẻ mặt anh vẫn thế, cũng không nói gì nữa.
Trần Tĩnh nhìn anh. Lúc này, điện thoại Trần Tĩnh lại có tin nhắn, cô nhìn xuống, là mã QR của Phương Hiểu, kèm theo tin nhắn: [Thư ký Trần giúp tôi đưa cho ông chủ của cô, nghĩ cách bảo anh ấy kết bạn với tôi nhé.]
Trần Tĩnh cũng lười lên tiếng, cô đặt điện thoại có đoạn tin nhắn lên tay vịn.
Phó Lâm Viễn cụp mắt, liếc nhìn đoạn tin nhắn.
Vẻ mặt anh vẫn không thay đổi, anh rời mắt đi, chỉnh lại cà vạt.
Trần Tĩnh thấy anh không phản ứng gì, bèn thở dài, lấy điện thoại lại, trả lời Phương Hiểu: [Để tôi thử.]
Xem như lấy lệ.
Vu Tùng ở phía trước cảm thấy mồ hôi trên trán nhỏ xuống, anh ta hít sâu một hơi, vững vàng lái xe.
Xe đến tòa nhà Thế Kỷ thì có một người đàn ông trạc tuổi đứng cách đó không xa đang đợi Phó Lâm Viễn, Phó Lâm Viễn đút một tay trong túi quần, tay kia kẹp điếu thuốc, theo đối phương lên tầng.
Vu Tùng và Trần Tĩnh xách hành lý đi vào làm thủ tục nhận phòng, lấy thẻ rồi vào thang máy. Vu Tùng nhìn Trần Tĩnh, muốn nói lại thôi.
Trần Tĩnh xách vali, im lặng nhìn thang máy đi lên. Ra khỏi thang máy, hai người tự xách vali của mình, còn vali của Phó Lâm Viễn do Vu Tùng xách.
Trần Tĩnh cất vali của mình, cất đồ xong đi thì cô đi ra, sau đó lau tay.
Vu Tùng cũng đi ra, anh ta đưa Trần Tĩnh lên tầng.
Tầng hai mươi hai là phòng bi-a kết hợp, tầng trên dành cho khách VIP. Lúc này, một ngọn đèn cam đang phát sáng, chiếu lên bàn bi-a. Phó Lâm Viễn và vị khách đó đều ở đây, vị khách đó họ Yến, tên Yến Tuân, cũng là bạn học ở Mỹ của Phó Lâm Viễn. Yến Tuân đang đánh bi-a, Phó Lâm Viễn cầm ly rượu dựa vào bàn, dáng người cao ráo, anh vừa uống rượu vừa nghe đối phương nói chuyện.
Họ đang bàn chuyện thỏa thuận kiểm soát.
Sau khi Trần Tĩnh và Vu Tùng đi tới thì đứng sang một bên, hai người im lặng nhìn họ đánh.
Phó Lâm Viễn đã tháo cà vạt, cổ áo hơi mở, ánh đèn mờ chiếu lên mặt anh, vết thương trên xương quai xanh của anh vừa đóng vảy.
Trần Tĩnh liếc mắt nhìn, sau đó cô rời mắt đi.
Hai người đẹp trai đánh bi-a, rất có bầu không khí. Kỹ thuật đánh bi-a của Phó Lâm Viễn rất tốt, Yến Tuân cũng không kém, hai người bọn họ đi qua đi lại, nhìn bọn họ đánh bi-a cũng không chán.
Vu Tùng cũng hiếm khi kiên nhẫn đứng nhìn.
Thời gian trôi rất nhanh.
Yến Tuân có điện thoại, là anh em nhà họ Văn tìm anh ta. Vu Tùng bèn tiễn anh ta xuống dưới, lúc này chỉ còn lại Trần Tĩnh và Phó Lâm Viễn, Trần Tĩnh nhìn đồng hồ đeo tay, muốn nhắc nhở Phó Lâm Viễn.
Phó Lâm Viễn đứng gần bên cạnh Trần Tĩnh, anh đặt viên bi xuống, nhìn cô cúi đầu xem đồng hồ.
Một giây sau, cơ thể Trần Tĩnh bị anh bế lên, đè trên bàn bi-a.
Trần Tĩnh ngước mắt, tay chống phía sau. Phó Lâm Viễn ôm eo, giữ gáy cô, cúi đầu hôn lên môi cô, sau đó hôn đến mức cô phải ngửa cổ lên.