Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 90




Edit: phuong_bchii

________________

Trái tim Lăng Thiên Dục đột nhiên run lên, biểu cảm ngưng ở trên mặt, nhưng vẫn duy trì bình tĩnh, "Tại sao lại nói như vậy?"

"Con bé ở trong ruộng bỗng nhiên không thấy tung tích, lúc bác đi tìm, di động rơi dưới đất, bác vừa mới trở về lại nhìn một chút, phát hiện bốn phía có dấu chân lộn xộn, bác không chắc..." Lý Hân Dao hiếm khi ngữ khí vội vàng, từ trong điện thoại có thể nghe ra lo lắng.

Lăng Thiên Dục nghe được tim đau nhói, nhưng cô vẫn trấn an Lý Hân Dao, "Bác cả, bác yên tâm, con sẽ đi tìm người." Vừa cúp điện thoại xong, điện thoại Lăng Thương Vũ vang lên.

Tân Nhiên còn chưa hoàn toàn rời đi, nghe thấy tiếng điện thoại thì dừng bước. Đây không phải cuộc gọi bình thường, mà là mời video, lúc này tiếng điện thoại tựa như call đoạt mệnh, mỗi  một tiếng vang lên, Lăng Thiên Dục liền kinh hãi một lần.

"Nhị tiểu thư, điện thoại nhất định là hắn cố ý để lại chỗ cô, cô vẫn là nhận đi." Tân Nhiên nói xong cầm lấy điện thoại đưa qua, cô ấy luôn cảm thấy Lăng Thương Vũ đang lên kế hoạch chuyện gì, rất có thể chính là nhằm vào vị nhị tiểu thư này.

Lăng Thiên Dục chậm rãi vươn tay, lúc nhận lấy điện thoại, lời mời video bị hủy bỏ, ngay sau đó một tin nhắn có hình ảnh hiển thị trên màn hình. Điện thoại không có khóa màn hình, Lăng Thiên Dục nhẹ nhàng trượt một cái, sắc mặt đột biến, đó là ảnh Liễu Tư Dực bị trói ở trong xe, hai mắt và miệng cô bị băng dính màu đen dán lại, chỉ là không nhìn ra người thế nào? Có bị thương hay không.

Lăng Thiên Dục chỉ cảm thấy da đầu tê dại, căng thẳng tựa như dây cung kéo căn.

Video mời lần nữa vang lên, Lăng Thiên Dục bắt máy ngay, đầu bên kia điện thoại chính là Lăng Thương Vũ, cậu ta ngậm một điếu thuốc, đắm mình tròn truỵ lạc, "Nhị tỷ, cảnh sát đã tới chưa?"

"Lăng Thương Vũ..." Lăng Thiên Dục từ trong kẽ răng nặn ra cái tên này, cô đột nhiên cười lạnh: "Có phải cậu thật sự chán sống rồi không?" Cậu ta dám bắt cóc Liễu Tư Dực, Lăng Thiên Dục không ngờ cậu ta sẽ trở thành kẻ liều mạng, làm ra loại chuyện này.

Đầu cô một mảnh hỗn độn, sợ căng thẳng tâm tình và thần kinh, ầm ầm sụp đổ, để lộ mềm yếu và sơ hở của mình trước kẻ thù.

Lúc này, cô càng phải bình tĩnh, hơn nữa buộc phải bình tĩnh.

"Ha ha ha, em trai cũng muốn sống, nhưng là do chị gái ép."

Cả phòng tràn ngập không khí hoảng loạn, sắc mặt Lăng Thiên Dục trắng bệch, toàn thân đều đổ mồ hôi, lời mắng chửi của cô kẹt ở cổ họng, cuối cùng lại nặng nề đè xuống, chuyển thành ngữ khí bằng phẳng: "Cậu đang làm chuyện tốn công vô ích."

Lăng Thương Vũ đắc ý cười, khoát khoát ngón tay: "Nhị tỷ, em khuyên chị thiện lương nha, chị còn mạnh miệng như vậy, có vài người sẽ phải chịu đau khổ, đến đây, trước hết để cho em xem phòng làm việc của chị có người khác hay không, chúng ta nói chuyện sau."

"Văn phòng tôi không có ai, bây giờ cậu muốn nói gì thì nói đi."

"Chuyển màn hình cho em xem." Lăng Thương Vũ không ngốc, cậu ta tính toán cảnh sát sẽ đến văn phòng đúng giờ, lúc này nên đi rồi, nhưng vẫn có chút không yên lòng.

Lăng Thiên Dục giơ điện thoại lên, nhìn về phía mấy người Tân Nhiên, nhấn nút lật cam, bắt đầu chậm rãi di chuyển về phía góc, đám người Tân Nhiên theo hướng cánh tay Lăng Thiên Dục chuyển động dời đi, vẫn ở vị trí góc chết tầm mắt, chờ quay xong 360 độ, Lăng Thương Vũ mới xác định văn phòng không có ai.

"Được rồi, lát nữa em sẽ gọi lại cho chị, nhớ kỹ, chỉ có chị mới có thể liên lạc với em, điện thoại lúc nào cũng phải mang theo, em đặc biệt chuẩn bị cho chị phần hậu lễ này." Lăng Thương Vũ nói xong lại hít một hơi thật sâu, liếc về phía ống kính, cười nói:" Thuận tiện nhắc nhở chị, chuẩn bị tốt đơn từ bỏ quyền thừa kế của ông nội."

Dứt lời cậu ta ấn nút cúp máy.

Lăng Thiên Dục ném điện thoại xuống, biểu cảm cứng như điêu khắc nhìn không ra hỉ nộ ái ố, tựa như lò xo đè nén, bất cứ lúc nào cũng có thể nổi giận.

Cả người đều lộ ra trầm trọng và áp lực, cô chậm rãi ngồi trở lại ghế dựa, ngược lại nhìn về phía Tân Nhiên, bình tĩnh nói: "Đội trưởng Tân, bắt người là chuyện của các cô, cậu ta nói với tôi là chuyện nhà chúng tôi, mời cô đi cho."

"Giọng điệu này của anh ta cũng không giống như nói chuyện nhà với cô." Tân Nhiên bán tín bán nghi, giọng điệu kia tràn ngập uy hiếp, nhìn biểu cảm Lăng nhị tiểu thư liền biết không đúng, tựa như có nhược điểm gì đó ở trên tay người khác.

"Tôi khách sáo với cô là bởi vì cô không sợ cường quyền, nhưng không có nghĩa là cô có thể được voi đòi tiên." Lăng Thiên Dục rốt cuộc cũng kéo mặt xuống, trong lòng bàn tay cô mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cô không thể lấy tính mạng của Liễu Tư Dực ra mạo hiểm, nếu như bị Lăng Thương Vũ biết có cảnh sát ở đây, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Cô không thể đánh cược, cũng không thể thua.

Tân Nhiên bị khí thế lạnh lùng của cô làm cho khiếp sợ, hậm hực gật đầu, "Nếu như anh ta có tin tức, kính mong nhị tiểu thư thông báo cho cảnh sát, chúng tôi sẽ thông qua anh ta gọi lại, tìm kiếm nguồn tín hiệu, phiền cô kéo dài thời gian." Cô ấy vẫy tay, hai người mặc thường phục gật đầu, lúc này thông báo kỹ thuật viên chuẩn bị theo dõi tín hiệu điện thoại của Lăng Thương Vũ.

"Quấy rầy rồi."

Văn phòng chỉ còn lại Lam Phi Húc, anh ấy không cẩn thận nhìn thấy tấm ảnh kia, biết sự tình nghiêm trọng.

Loại biểu cảm bối rối này của Lăng Thiên Dục, lần đầu tiên anh ấy thấy.

"Có muốn......"

"Anh đi gọi Hải Dụ tới." Lăng Thiên Dục phân phó.

Lam Phi Húc gật gật đầu, vội đi gọi người.

Cô nặng nề ấn đầu, không thể bình ổn chính mình, lại đứng lên dạo bước, cô cảm thấy từng tế bào trong cơ thể đều bị đốt cháy, phẫn nộ, lo lắng, căng thẳng thậm chí còn có sợ hãi, càng nghĩ càng sợ, văn phòng yên tĩnh quanh quẩn tiếng bước chân dồn dập của cô.

Tấm ảnh Liễu Tư Dực bị trói thỉnh thoảng xông vào trước mắt, cô cảm giác trái tim mình bị người ta xé ra, đầu cũng ong ong.

Lăng Thương Vũ bắt cóc Tư Dực, nàng bị bắt cóc! Lăng Thiên Dục ôm hai tay theo bàn làm việc chậm rãi ngồi xổm xuống, chỉ cảm thấy mỗi một hơi thở đều khó khăn, tựa như rơi vào vực sâu vạn trượng.

"Thình thịch, thình thịch" bốn phía an tĩnh, chỉ có nhịp tim của mình, cô hai tay chống trán, nhắm hai mắt lại, Lăng Thương Vũ bỏ trốn bắt cóc Tư Dực, cậu ta muốn chính mình chuẩn bị đơn từ bỏ quyền thừa kế, là muốn lấy mạng Tư Dực đến uy hiếp chính mình ký tên.

Cậu ta muốn cướp đi tất cả hiện tại của mình, cho nên bắt được điểm yếu của mình, đúng rồi, là như vậy, chính là như vậy!

Nhịp thở của Lăng Thiên Dục nhanh mà nặng, hai chân cô như nhũn ra, vịn bàn mới có thể miễn cưỡng đứng lên, sau khi đứng vững mở bàn tay ra nhìn, lòng bàn tay tất cả đều là mồ hôi.

Vừa sắp xếp lại suy nghĩ, điện thoại lại vang lên, thân thể cô run lên, tay giơ lên không khống chế được run rẩy.

Tân Nhiên đã đi đến đại sảnh dưới lầu dừng bước, càng nghĩ càng không thích hợp.

"Sao vậy? Lão đại?"

"Có chuyện gì có thể làm cho Lăng nhị tiểu thư ẩn sâu không lộ, cơ trí vô song này dọa đến đồng tử tán lớn, hốt hoảng?" Cô ấy tỉ mỉ thưởng thức cuộc gọi video vừa rồi, luôn cảm thấy hẳn là không chỉ đơn giản là nội đấu trong gia tộc chứ?

"Nhược điểm thôi, có thể đã làm chuyện gì để lại chứng cứ."

"Con người cô ấy trông cũng không giống làm việc không nghiêm cẩn như vậy, trừ phi..." Tân Nhiên chống cằm suy nghĩ, trừ phi là bị người bóp lấy cửa tử, buôn bán ma tuý từ trước đến nay mất đi lương tri, càng không có nhân tính, Lăng Thương Vũ bị ép đến tình trạng này, nếu quả thật giận cá chém thớt đến Lăng nhị tiểu thư, có phải sẽ trực tiếp đánh vào chỗ hiểm hay không.

Đối với loại người này mà nói, yếu hại có thể là cái gì? Không phải tiền bạc, địa vị, thì là người......

Không hay rồi! Tân Nhiên co cẳng chạy đi, chạy vào thang máy.

Cùng lúc đó, Hải Dụ nhận được tin nhắn cũng đang đi đến văn phòng tổng giám đốc, cô ấy bị tin nhắn Lam Phi Húc truyền đạt dọa sợ, cái gì mà Hồng tỷ bị người ta bắt cóc, nhị tiểu thư luống cuống, cô ấy không dám chậm trễ một lát.

Không để ý đến hình tượng và phong độ, bước chân Hải Dụ càng lúc càng nhanh, sau đó trực tiếp chạy thục mạng, cuối cùng đụng phải Tân Nhiên ở cửa văn phòng tổng giám đốc.

Hải Dụ lảo đảo suýt nữa ngã sấp xuống, Tân Nhiên phản ứng nhanh chóng giữ chặt cô ấy, "Cô không sao chứ?" Ngược lại phát hiện mình còn cầm tay đối phương, vội vàng buông ra.

Sau khi thấy rõ người tới, Hải Dụ nhíu mày hỏi: "Sao cô lại ở đây?"

"Làm công vụ."

"Buồn cười, nơi này có công vụ gì mà làm, người cô muốn bắt cũng không thể ở đây, phiền cô rời đi cho." Hải Dụ không muốn nói nhảm với cô ấy, sau vài lần trao đổi, hai người vĩnh viễn không nói được gì, Tân Nhiên cũng không quan tâm thái độ nói chuyện của cô ấy, trực tiếp xông vào văn phòng, hai người đồng thời xoay người muốn đi vào, lại chen chúc với nhau.

"Đây là công ty chúng tôi, không phải cục cảnh sát được chứ?" Hải Dụ hiếm khi nói chuyện với người khác ở công ty.

Tân Nhiên cũng không khách khí, oán hận trở về: "Thật ngại quá, phần tử phạm tội chưa bao giờ dám gây sự ở cục cảnh sát, chúng tôi tại sao lại ở bên này làm công vụ trong lòng cô không đếm một chút sao? Hay là cô nghĩ hết biện pháp đi bảo lãnh cháu trai của ông chủ, cũng không đến mức cho tới hôm nay."

Hải Dụ vẻ mặt khó hiểu: "Cô đang nói gì vậy?"

Tân Nhiên hừ một tiếng, đẩy cửa vào, vừa mới đi vào, chợt nghe thấy Lăng Thiên Dục lo lắng hô một câu: "Cậu đừng đụng vào cô ấy!"

Đầu video bên kia, là một nhà kho cũ, Liễu Tư Dực hai tay bị treo lên, cả người vẫn là trạng thái không có ý thức, thân thể xụi lơ. Lăng Thương Vũ hai tay kẹp ở trên lưng, rút thắt lưng ra, xếp thành hai tầng phát ra tiếng vang bốp bốp, mỗi một cái đều giống như quất vào ngực Lăng Thiên Dục.

Tân Nhiên xác nhận suy đoán của mình, ra hiệu cho Lăng Thiên Dục làm động tác kéo dài thời gian, cho kỹ thuật thời gian truy vết.

Lăng Thiên Dục ngầm hiểu, nhìn về phía Lăng Thương Vũ: "Tứ đệ, đều là người một nhà, nhị tỷ không muốn nhìn cậu tự đào mộ, bây giờ quay đầu còn kịp."

"Nhị tỷ, sao đến lúc này chị còn mạnh miệng, ai cho chị tự tin vậy?" Lăng Thương Vũ nói với người bên cạnh," Lấy nước giội tỉnh người phụ nữ này."

"Đừng! Đừng!" Lăng Thiên Dục không thể kiên cường hơn nữa, cô không thể trơ mắt nhìn Liễu Tư Dực bị tra tấn, chỉ ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Cậu muốn tôi thế nào? Cậu nói đi."


"Rất đơn giản, quyền thừa kế từ bỏ chữ ký trên sách giao cho ông nội nói con từ bỏ là được rồi. "Hắn muốn Lăng Thiên Dục trở nên hai bàn tay trắng, không còn tư cách kế thừa gia nghiệp Lăng gia nữa.

"Rất đơn giản, ký vào đơn từ bỏ quyền thừa kế đưa cho ông nội nói là chị từ bỏ là được." Cậu ta muốn Lăng Thiên Dục trở thành người trắng tay, không còn tư cách thừa kế gia nghiệp Lăng gia.

"Thứ kia tôi đã đánh mất rồi." Lăng Thiên Dục tận lực kéo dài thời gian.

"Phì, đánh mất thì tự mình nghĩ cách, tôi nói cho chị biết Lăng Thiên Dục, ông đây không có nhiều kiên nhẫn như vậy, cho chị nửa tiếng nữa, nếu không tôi có thể khống chế không được tay của mình đâu." Nói xong liền cúp.

Lăng Thiên Dục nắm chặt hai quyền, nhịn không được đấm về phía mặt bàn, cô lấy điện thoại ra muốn tìm điểm đỏ để khóa vị trí, nhưng điểm đỏ lại biến mất.

Tại sao lại như vậy? Tại sao khuyên tai lại rơi vào thời điểm quan trọng?

Nhà dột lại gặp mưa liên tục! Lăng Thiên Dục vô cùng lo lắng ngồi xuống ghế, có chút tuyệt vọng.

"Nhị tiểu thư, tôi nghĩ cô nên nhờ cảnh sát chúng tôi giúp đỡ, bắt tội phạm, tìm nơi ẩn náu của bọn họ là sở trường của chúng tôi."

"Sao cô lại trở lại vậy? Đây là chuyện của tôi, không cần các người quản." Công ty bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, ngộ nhỡ Lăng Thương Vũ biết cảnh sát vẫn luôn ở văn phòng thì phải làm sao? Ngộ nhỡ cậu ta tổn thương Tư Dực thì phải làm sao? Suy nghĩ của Lăng Thiên Dục cực kỳ rối loạn, đúng lúc này Tân Nhiên nhận được điện thoại của bộ phận kỹ thuật, tập trung vào phạm vi nguồn tín hiệu.

Cô ấy đưa tấm bản đồ cho Lăng Thiên Dục, "Nhị tiểu thư, tôi nghĩ chúng ta nên phối hợp cứu bạn cô ra."

Hải Dụ đã hiểu tất cả, không để ý đến ân oán cá nhân bình thường, cũng khuyên nhủ: "Nhị tiểu thư, để cảnh sát tham gia đi, chúng ta hiện tại quá bị động, trinh sát tìm người  bất luận là kỹ thuật hay là kinh nghiệm, chúng ta đều không thể so sánh với cảnh sát."

"Coi như cô có chút đầu óc." Rốt cuộc ấn tượng của Tân Nhiên đối với Hải Dụ hơi thay đổi một chút, Hải Dụ không để ý đến cô ấy, cô ấy biết Liễu Tư Dực quan trọng thế nào với Lăng Thiên Dục, lúc này cần dốc hết tất cả sức lực.

Lăng Thiên Dục dần dần bình tĩnh, cũng không phản đối Tân Nhiên tham gia, cô nói với Hải Dụ: "Cô đến chỗ đại ca hỏi xem đơn từ bỏ quyền thừa kế của anh ấy có còn hay không, nếu có thì giúp tôi lấy lại."

"Được."

Cô lại cầm điện thoại lên, tìm vị trí cụ thể nơi chấm đỏ biến mất, đó là cách chùa Nam Viên năm cây số, nói như vậy ban đầu Tư Dực vẫn chưa hoàn toàn mất đi ý thức?

Lăng Thiên Dục kết hợp với phạm vi tín hiệu Tân Nhiên đưa ra, vẽ một chỗ trên bản đồ điện tử, "Phi Húc, in bản đồ cục bộ này ra.

"Nhị tiểu thư, thật sự là người biết điều." Tân Nhiên không nghĩ tới dưới tình huống như vậy, suy nghĩ của Lăng Thiên Dục rõ ràng như vậy, còn có thể bình tĩnh phân tích nguồn tín hiệu đi điều tra phạm vi.

Lập tức cô ấy phân phó kỹ thuật viên đến văn phòng phối hợp, hơn nữa sắp xếp một đội thường phục tùy thời đợi lệnh, chuẩn bị xuất phát bắt Lăng Thương Vũ về quy án.

Ở một nhà máy sắt thép bỏ hoang cách ngoại ô 30 km, trong kho hàng chất đầy thép rỉ sét, hai tay Liễu Tư Dực bị treo lên, ý thức hoảng hốt nàng bị một trận cảm giác lạnh lẽo tưới tỉnh.

Nước đá từ từ chảy xuống, cuối cùng nàng cũng mở mắt ra, Kiều Thanh Sơn ném bình nước xuống đất, lộ ra nụ cười nham hiểm, "Lại gặp mặt rồi, Hồng tỷ."

"Là mày..." Liễu Tư Dực khôi phục ý thức, nàng phát hiện hai tay mình bị trói, nhớ tới chuyện bị tập kích, biết mình bị bắt cóc.

"Không ngờ có ngày sẽ rơi vào tay tôi nhỉ?" Kiều Thanh Sơn nghiêng đầu nhìn nàng, "Chậc chậc chậc, đúng là một khuôn mặt động lòng người, đáng tiếc, tướng đoản mệnh." Hắn ngóng trông ngày này thật lâu, vừa vặn nợ mới nợ cũ cùng nhau tính.

Đôi mắt lạnh lùng của Liễu Tư Dực lộ ra vẻ khinh thường, không tiếp lời hắn, chỉ quan sát bốn phía, sắc trời đã tối, đèn ở đây lại vô cùng sáng ngời.

Ngoài cửa sổ có hai chiếc xe hơi và còn có một chiếc xe tải cũ, gió thổi qua mặt hàm chứa mùi bùn đất, còn kèm theo hương hoa nhàn nhạt, có thể phán đoán đây là ở nông thôn ngoại ô.

Quá sơ suất, nàng lại bị người ta dùng thuốc mê ám toán, ánh mắt Liễu Tư Dực rời rạc thì phát hiện Lăng Thương Vũ đang hút thuốc phiện.

Nàng vẫn trở thành vũ khí để người khác uy hiếp Thiên Dục, nàng vẫn trở thành gánh nặng, cho dù muốn tránh xa.

Chuyện lo lắng nhất vẫn xảy ra, Liễu Tư Dực chỉ hy vọng Thiên Dục không thỏa hiệp vì nàng.

"Tôi đang suy nghĩ, thay vì để nhị tỷ ở bên kia gánh vác, không bằng để cô khuyên nhủ." Lăng Thương Vũ ném điếu thuốc trong tay xuống, ung dung phất thắt lưng, cười nói: "Hồng tỷ, chỉ cần cô khuyên nhị tỷ của tôi ký tên vào đơn từ bỏ quyền kế thừa, tôi lập tức thả cô đi, thế nào?"

Liễu Tư Dực cười nhẹ một tiếng, mắt lạnh nhìn nhau, không nói gì.

"Mẹ nó, lại là ánh mắt này." Kiều Thanh Sơn nói xong một cước đá vào bụng Liễu Tư Dực, nàng đau đớn rên một tiếng, nhịn xuống.

"Ơ, xem ra là không đau, tôi xem cô có thể nhịn được bao nhiêu." Kiều Thanh Sơn xì một tiếng, lần trước suýt nữa rơi vào tay Liễu Tư Dực, lần này còn không nhân cơ hội báo thù? Hắn cầm lấy thắt lưng trong tay Lăng Thương Vũ, muốn đánh.

Lăng Thương Vũ ngăn cản hắn, "Cậu đừng làm bừa cho tôi, đánh tàn tật hay chết người cậu chịu trách nhiệm?"

"Tứ thiếu gia, nhị tiểu thư sẽ không nghe lời vậy đâu, anh với cô ta có thương có lượng, không bằng anh cho cô ta ăn một chút khổ, bằng không cô ta sẽ không đưa ra quyết định được."

Lăng Thương Vũ nghĩ nghĩ, "Cũng đúng, vậy cậu kiềm chế một chút, đừng đánh người thành tàn phế, tôi không tiện giao phó, chuyện này lớn lên tôi không dễ bề thu xếp."

"Vâng vâng vâng, tiểu nhân hiểu rồi, anh ra ngoài lắc lắc đi."

Lăng Thương Vũ gật đầu, mục đích của hắn rất đơn giản, lấy được giấy ký tên kia liền rời đi, đến lúc đó giao những chuyện này cho Kiều Thanh Sơn, Lăng gia quen biết nhiều người như vậy, cậu ta luôn có cách thoát thân.

Kiều Thanh Sơn rốt cuộc cũng có cơ hội, cầm thắt lưng quất mạnh vào người Liễu Tư Dực.

Thắt lưng nặng nề đánh vào người đau nhức vô cùng, Liễu Tư Dực chỉ là cơ mặt căng thẳng, không phát ra bất cứ âm thanh gì. Kiều Thanh Sơn giống như điên, liên tục hơn mười lần, tay đều mỏi nhừ, Liễu Tư Dực vẫn cắn răng không nói.

"Mày là người câm à?" Hắn sợ ngây người, người phụ nữ này ngoại trừ trán thái dương nhịn đau đổ ra mồ hôi, không kêu một tiếng, ngay cả đau đớn rên rỉ cũng không có.

Liễu Tư Dực nhìn hắn khóe miệng hơi nhếch lên, môi trắng bệch không có chút huyết sắc, trong mắt lại lộ ra lệ quang mơ hồ.

"Mày, mày cười cái gì??" Kiều Thanh Sơn có chút chột dạ, Liễu Tư Dực nhất quyết không mở miệng, vì trận đòn đau này, nàng cảm nhận được trận đánh đập mà Lăng Thiên Dục từng phải chịu, đau thể xác còn đau hơn cả tâm hồn, may mà người gặp nạn là mình, không phải Lăng Thiên Dục.