Edit: phuong_bchii
________________
Từ một khắc hẹn gặp kia bắt đầu, Lăng Thiên Dục liền đầy cõi lòng chờ mong, suốt một buổi chiều làm việc trạng thái đều rất tốt. Mấy ngày nay công việc rất bão hòa, mỗi ngày phải căn cứ vào số liệu mà đưa ra giải pháp, từ cho vay đến chỗ trống tài liệu rồi đến vấn đề cản trở nghiệp vụ, mỗi việc cô đều tự mình làm.
Hiệu suất làm việc kinh người của bộ phận nhân sự, năm giờ chiều đã hạch toán chi phí tất cả nhân viên của quản cọc, giao đến văn phòng. Trong cơ cấu tổ chức ngày nay, quản lý cấp trung và cấp cao chiếm 12%, quản lý cấp cơ sở chiếm 24%, những người khác đều là nhân viên bình thường.
Chi phí cao nhất chính là trong 36% nhân viên quản lý cấp sơ, cấp trung, cấp cao, Lam Phi Húc làm một lần sàng lọc số liệu, vạch ra chức vụ râu ria của từng bộ phận.
"Nhóm người này chức vụ hoàn toàn không cần thiết nha, còn có đám nhân viên kỳ cựu này, cuối năm thưởng cao như vậy, nhưng việc làm thì, hừ hừ, cô có thể xem báo cáo công việc của bọn họ, đa số đều rất trống rỗng, chắp vá lung tung." Lam Phi Húc chỉ vào màn hình thảo luận với Lăng Thiên Dục.
Lăng Thiên Dục cười lạnh: "Cấp bậc hỗn loạn, chi phí nhân viên quá cao, trong đó không thiếu họ hàng xa của Lăng gia cùng với bạn bè thân thích của nhà mẹ đẻ tam phòng, rắn chuột một ổ, lấy tiền không làm việc, gia nghiệp này không bị bọn họ làm tiêu tan, cũng là thần kỳ."
Đây gần như là tai hại của tất cả các doanh nghiệp gia đình, tập trung sử dụng người, không phân biệt năng lực chuyên nghiệp, nơi nào có thể thả người thì nhét vào đó, không để ý chi phí sử dụng người, uổng phí chế độ công ty, lợi ích cá nhân là trên hết.
Những người này ở trong tập đoàn còn có thể kéo bè kết phái, dẫn đến bầu không khí không tốt, Lăng Thiên Dục nếu muốn lập uy, nhất định phải chỉnh đốn nhân sự trước.
Lam Phi Húc thản nhiên xoay bút, vẻ mặt anh ấy luôn thoải mái, giống như tất cả phiền não và phiền toái đều không phải là chuyện của anh ấy, anh ấy nghiêng đầu nhìn Lăng Thiên Dục, cười nói: "Honey à, em đi một bước này phải chú ý đúng mực, dù sao rất nhiều ánh mắt nhìn, em muốn ra oai phủ đầu những người đó, nhưng cho tới trình độ nào, phải xem ông lão muốn nhìn bao nhiêu."
"Ông ta?" Lăng Thiên Dục đứng lên, đi tới bên cửa sổ sát đất, hai tay khoanh trước ngực nhìn xa xa, mỗi khi chuyên chú suy nghĩ, cô theo thói quen gõ ngón tay, Lam Phi Húc giống như một fanboy, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.
Dáng người và bóng lưng này, từ thời học sinh đến bây giờ thật sự là chưa từng thay đổi, đối với anh ấy mà nói vẫn tỏa sáng muôn phương, phụ nữ nhu mị, trí tuệ, trầm tĩnh, tao nhã cô đều có được.
Chỉ là so với trước kia, Lăng Thiên Dục trở nên càng sâu không lường được, đáy mắt cô quá sâu, có đôi khi Lam Phi Húc cũng nhìn không thấu.
Lăng Thiên Dục am hiểu nghiền ngẫm lòng người, hơn nữa trong cuộc chiến thương trường, cho nên luôn có thể chiếm được tiên cơ. Cô được lợi từ dì Dư Tâm Hoan, đặc biệt đối với những danh nhân phú hào này có nghiên cứu qua, mấy năm nay cô thông qua quan sát, tự hỏi phân tích qua từng người Lăng gia.
Có thể nói, ở chung với bọn họ tuy rằng không nhiều lắm, nhưng bằng vào hai ba chuyện cũng có thể phán đoán ra làm người. Lăng Xương Khiếu sẽ nghĩ như thế nào, cô có thể đoán được đại khái, nếu như cô tân quan nhậm chức không đốt lửa, sẽ có vẻ quá cố ý, nếu như cô lửa cháy quá vượng, sẽ trước sau đều có địch.
Lăng Xương Khiếu nhất định rất muốn xem cô thu dọn cục diện rối rắm này như thế nào, bởi vì bài trong tay thật sự quá nát, muốn ngăn cơn sóng dữ, không mượn sức mạnh tổng công ty, rất khó.
Lăng Thiên Dục là người sáng tạo ra cải tử hồi sinh, giải trí Thiên Lăng chính là một ví dụ rất tốt.
Trên cửa kính thấp thoáng biểu cảm trầm tĩnh của Lăng Thiên Dục, "Ông lão hiện tại vừa nghi ngờ vừa phòng bị vừa chờ mong, nếu ông ta muốn xem con cháu tranh đấu như vậy, như vậy nhân sự tôi nhất định sẽ động, hơn nữa phải gây chiến lớn."
"Cô muốn xung đột chính diện với tứ đệ của cô?"
"Không sai, như vậy bọn họ sẽ cảm thấy Lăng Thiên Dục tôi cũng chỉ có chút năng lực này, giống như những phàm phu tục tử kia, thăng chức đã bắt đầu mưu đồ cho chính mình, đạo lý một triều thần một triều thiên tử ai cũng hiểu." Lăng Thiên Dục dự định dùng chiêu thức phản bội đôi mắt hổ lang kia, như vậy có thể tạm thời làm cho Lăng Xương Khiếu thả lỏng chút phòng bị, dù sao bây giờ còn chưa tới lúc bộc lộ tài năng, cô chỉ cần từng bước làm tốt chuyện mà một người thăng chức nên làm là được."
Huống chi cục diện khó khăn của quản cọc kết quả như thế nào mới là quan trọng nhất, chờ cô hoàn toàn nắm giữ hết thảy, người tiếp theo muốn làm chính là tứ phòng.
"Vậy cô phải chuẩn bị sẵn sàng phong ba nhân sự."
"Phong ba?" Lăng Thiên Dục cười trở lại bàn làm việc, cúi người nhìn bảng biểu, chỉ vào màn hình nói: "Phi Húc, tôi sợ sóng gió này không đủ lớn đâu, cần thay đổi những danh sách này độc lập làm thành bảng, hơn nữa làm phương án điều động cho tôi."
Cái gọi là điều công tác, có điều là "minh thăng ám hàng*", nói dễ nghe một chút gọi là thay đổi nhân sự, khó nghe một chút là bức một số người đi, bởi vì chức vụ khác các phương diện tiền lương và hoàn cảnh đều sẽ xảy ra biến đổi, sẽ làm cho lòng người sinh bất mãn.
*Minh thăng ám hàng có nghĩa là bề ngoài thi thăng quan tiến chức nhưng trên thực tế lại bị tước đoạt quyền lực.
Tùy ý sa thải giảm biên chế sẽ có bồi thường, nắm giữ không tốt còn có thể nháo đến trọng tài lao động, cách này phổ biến vận dụng rất nhiều doanh nghiệp.
Lăng Thiên Dục dự định bức một nhóm người đi, nếu như không đi, thì cô sẽ ra chiêu. Chi phí nhân viên rõ ràng có thể giảm xuống một nửa, lại càng muốn nuôi người rảnh rỗi.
Cô là thương nhân không phải nhà từ thiện, chức vụ có năng lực, không thể để cho tiền xấu tạo ra tiền tốt.
Vật phải tận dụng tốt nhất mọi thứ, người cũng vậy.
"OK OK, đêm nay thức đêm cũng làm cho cô." Lam Phi Húc nhìn thoáng qua đồng hồ: "Em yêu, sáu giờ rồi, hôm nay còn muốn tăng ca?"
"Không tăng ca, anh đưa tôi đến một nơi, xe của tôi không tiện lái qua."
"Được ~" Lam Phi Húc cầu được ước thấy cách chiều chuộng Lăng Thiên Dục, trong thế giới của anh ấy, từng từ chối rất nhiều chuyện rất nhiều người, nhưng không từng từ chối cô.
Thời gian bận rộn bay nhanh, để cho Lăng Thiên Dục không đến mức chờ đến dày vò, chưa từng mất liên lạc lâu như vậy. Suốt một tuần, Liễu Tư Dực cũng không có lại gửi tin nhắn cho mình, trong lúc này cô nghĩ tới vô số loại khả năng, đều là chợt lóe mà qua.
Cô làm cho mình bận rộn đến không có thời gian thở dốc, mỗi ngày đều đến sau 12 giờ mới có thể nghỉ ngơi. Nhưng cho dù có mệt mỏi hơn nữa, cô vẫn sẽ mất ngủ, nhắm mắt lại trong đầu liền bắt đầu xuất hiện rạp hát nhỏ, thậm chí sẽ có hình ảnh không thể miêu tả hiện lên.
Mỗi ngày gối đơn khó ngủ, trằn trọc trăn trở, cô thậm chí có chút lo âu, cũng thường xuyên nghĩ đến hiện trạng và tình cảnh của mình.
Thời gian và tinh lực của một người có hạn, dung lượng não cũng lớn như vậy, cô thường xuyên mệt mỏi đến đau nửa đầu, luôn muốn tiết tấu chậm lại, suy nghĩ thật kỹ một số chuyện, nhưng cuối cùng đều bị công việc chiếm hết.
Đêm nay, cô muốn tạm thời buông bỏ tất cả, không tăng ca, không tính toán, không nghĩ lung tung, không suy đoán, không đề phòng, trải qua một đêm yên tĩnh, nghỉ ngơi thật tốt một lần.
Cô cũng thật lâu không có đi đến nhà Liễu Tư Dực ngủ, đêm nay cô muốn ngủ lại, muốn ôn chuyện cũ, tâm sự. Hoặc là còn có thể mở một chai rượu, chúc mừng bước đầu tiên thắng lợi của cô, cô hoài niệm mùi hương của Liễu Tư Dực, cũng lưu luyến sự mềm mại của giường, nhớ nhung quá khứ bình yên đi vào giấc ngủ.
Cô nghĩ rất nhiều, rất nhiều chuyện muốn làm.
Khi xe chạy đến dưới lầu nhà Liễu Tư Dực, sắc trời đã tối, trên con đường nhỏ hẻm đá hiện ra ánh sáng mờ nhạt, tầm mắt Lam Phi Húc dừng ở đền thờ Rose lóe đèn neon bên cạnh, như có điều suy nghĩ.
"Bảy giờ sáng mai tới đón tôi." Lăng Thiên Dục cười tủm tỉm rời đi, bước chân nhẹ nhàng của cô càng đi càng nhanh, Lam Phi Húc thậm chí cảm thấy cô giống như đang chạy lon ton, muốn khẩn cấp gặp người nào đó.
Cô đối với nơi này quá quen thuộc, mật khẩu gác cổng, vân tay mở khóa, Liễu Tư Dực vĩnh viễn giữ lại thiết lập nguyên thủy cho cô, chỉ vì để cho cô đi lại tự nhiên.
So với nơi ở lẻ loi, nơi này càng làm cho cô có cảm giác về nhà.
Vào cửa đã đặt dép lê sẵn, Liễu Tư Dực luôn rất tinh tế, trong những chi tiết lơ đãng này, sưởi ấm trái tim Lăng Thiên Dục.
Hôm nay trong nhà được bày trí tỉ mỉ, tất cả hoa đều thay mới toàn bộ, trong không khí mang theo hương cỏ tươi mát, trên bàn cơm đã nấu xong mấy món ăn, ở trên khăn trải bàn thanh lịch còn đốt mấy cây nến.
"Rửa tay chuẩn bị ăn cơm đi." Liễu Tư Dực bưng một bát canh từ trong phòng bếp đi ra, dựa vào phán đoán của nàng về hơi thở, cho dù chỉ có tiếng vang nhỏ, cũng biết là Lăng Thiên Dục.
"Sao em biết tôi đến?"
Liễu Tư Dực đặt bát canh xuống, tháo tạp dề xuống, mỉm cười thản nhiên: "Ba ảo giác lớn của đời người, chắc chắn sẽ có một lần đúng."
"Ba ảo giác lớn là cái gì?"
Liễu Tư Dực ngưng mắt một lát, chia tay gặp lại, chờ đợi và tâm tình lặp đi lặp lại, thật sự là một chút cũng không thay đổi. Ba ảo giác lớn là cái gì? Là tất cả chờ đợi mấy năm nay của nàng.
Nàng cúi đầu khẽ cười: "Ba ảo giác lớn à, chính là điện thoại đang reo, có người gõ cửa, cô ấy thích em." Dứt lời nàng tránh ánh mắt Lăng Thiên Dục, bất kể là ảo giác hay là cái gì khác, sau khi Kỳ Mộc Uyển xuất hiện, tất cả đều đã qua, lật trang.
"Anh ấy thích em?"
* Cô ấy (她) và anh ấy (他) phát âm giống nhau đều TA.
Đến Lăng Thiên Dục nơi này, giới tính sinh ra sai lệch, cô cảm giác Liễu Tư Dực giống như đang ám chỉ cái gì, nhưng lại không hiểu.
"Chỉ là một vài mẩu chuyện cười thú vị trong cuộc sống, không nên coi là thật, đi rửa tay đi."
"Được rồi." Cô xoay người vào phòng vệ sinh, mấy ngày mất liên lạc cảm xúc dao động, tâm trạng phập phồng, cuối cùng đều bị cô đè xuống, cũng bị công việc hòa tan, sau đó trực tiếp quên đi.
Mừng rỡ và chờ mong chung quy lớn hơn đã từng mất mát và nghi ngờ, hôm nay cô tới nơi này chỉ là chỉ đơn thuần là nhớ nhung người này, không có suy nghĩ quá nhiều.
Cô thậm chí quên mất lý do Liễu Tư Dực hẹn gặp là có việc báo cáo, nhưng cô luôn nhớ tới sự tồn tại của Lăng Thương Bắc. Trước kia nghĩ đến cảm thấy là uy hiếp, hiện tại nghĩ đến vẫn cảm thấy là uy hiếp, chỉ là bản chất đang lặng lẽ thay đổi.
Rượu vang đỏ đã tỉnh, hai bên bàn dài đặt ly đế cao tinh xảo, Lăng Thiên Dục từ phòng vệ sinh đi ra, Liễu Tư Dực đang rót rượu. Nàng búi tóc củ tỏi, mặc áo ở nhà màu xám nhạt, kết hợp với váy ngắn đến đầu gối, đầu vai trước sau khoác một cái khăn quàng cổ đơn giản văn nghệ. Khí vận yểu điệu, hoặc tĩnh hoặc lập, đều lộ vẻ tao nhã và uyển chuyển hàm xúc.
"Ở nhà sao còn đeo khăn quàng cổ?" Ánh mắt cực nóng của Lăng Thiên Dục nhìn chằm chằm nàng, Liễu Tư Dực theo bản năng xách khăn quàng cổ, giống như đang che cái gì, "Phối mà thôi, không có gì."
Liễu Tư Dực nâng ly rượu lên, sóng mắt thâm thúy lưu chuyển, "Em đại diện Lam Doanh còn có Hải Dụ, hôm nay chính thức chúc mừng nhị tiểu thư thành công lấy được quản cọc."
Tuy rằng đã chờ mong, nhưng lời nói chính thức, Lăng Thiên Dục vẫn nâng ly rượu lên, tượng trưng chạm vào nàng, nói một tiếng: "Cám ơn."