Hoa Hồng Đỏ - Túy Phong Lâm

Chương 35




Edit: phuong_bchii

________________

Một giờ sáng, nhân viên Rose vẫn đang dọn dẹp, Ngôn Mặc vẫn chưa về. Liễu Tư Dực xuống lầu tới quầy bar, pha một ly cocktail núi lửa màu đỏ cam.

Tầm mắt Ngôn Mặc luôn ở trên người nàng, nàng dọn rượu xong, ngước mắt mỉm cười, vẫy tay với Ngôn Mặc.

"Em?" Ngôn Mặc nhìn xung quanh, không dám xác nhận Liễu Tư Dực có gọi mình hay không.

Liễu Tư Dực gật đầu, trong lúc chờ đợi, nàng tự châm cho mình một điếu thuốc. Quán bar bình thường ánh đèn tối tăm, lúc quét dọn mở tất cả đèn chiếu sáng, hiếm khi hôm nay đèn đuốc sáng trưng.

"Hồng tỷ~" Ngôn Mặc ngồi xuống quầy bar, gãi đầu, khẽ cắn môi dưới, nói: "Xin lỗi Hồng tỷ, em gây rắc rối, còn liên lụy chị bị thương."

Liễu Tư Dực dời gạt tàn thuốc đến gần, không nói một lời, chỉ rầu rĩ hút thuốc. Ngôn Mặc lẳng lặng nhìn, không dám lên tiếng. Không biết Hồng tỷ có phải đang điều chỉnh tâm trạng hay không, điếu thuốc này hút rất nhanh, tàn thuốc rơi xuống, khói mỏng mê ly hai mắt nàng.

Mặt Ngôn Mặc đột nhiên đỏ lên, lần đầu tiên càn rỡ nhìn Liễu Tư Dực như vậy, chỉ cảm thấy giờ phút này nàng còn đẹp hơn mấy phần so với lúc bình thường.

"Em đừng tự trách, mặc kệ có phải lỗi của em hay không, kết quả đều có người trả tiền." Liễu Tư Dực hít sâu một hơi, dập tắt tàn thuốc, đẩy cocktail núi lửa tới trước mặt Ngôn Mặc: "Nếm thử xem."

Ngôn Mặc dị ứng với cồn, bình thường không uống một giọt rượu nào, bình thường cô nàng đều tránh tiếp xúc với cồn, nhưng rượu Liễu Tư Dực pha ra, cô nàng không nỡ từ chối.

Cô nàng nhấp một ngụm, vào miệng ngọt lành, bạc hà nồng đậm cùng với vị chanh, ở đầu lưỡi hình thành vị chua sảng khoái kích thích. Tuy nói là rượu, nhưng hoàn toàn không có cảm giác uống rượu, Ngôn Mặc nhẹ nhàng thở ra một hơi: "Đây là đồ uống sao?"

"Cái này gọi là đá núi lửa, dùng vài loại nước trái cây thêm chút Whisky, em xem màu sắc này có giống em không?"

"Ngon ạ." Ngôn Mặc lại thưởng thức một ngụm, cảm giác Liễu Tư Dực có chuyện muốn nói, cô nàng ngồi nghiêm chỉnh, hỏi: "Hồng tỷ, chị muốn phê bình em thì cứ phê, rượu mạnh sợ người, bình thường em không dám nói chuyện với chị, nhưng hôm nay bất cứ giá nào."

Liễu Tư Dực cười cười, tùy tiện mở một chai rượu, rót cho mình một ly: "Làm việc ở quán bar gặp phải những chuyện này đều là khó tránh khỏi, em mới ra đời không thể ứng phó cũng bình thường, nhưng em rất may mắn, xúc động của em, tính tình của em, tùy hứng của em đều có người trả tiền cho em."

"Cảm ơn Hồng tỷ...... em thật sự biết sai rồi." Ngôn Mặc tự biết mình phạm phải sai lầm lớn, đã áy náy không thôi, cô nàng cho rằng Liễu Tư Dực tới trách tội, "Hôm nay tổn thất quán bar có thể khấu trừ vào tiền lương của em, nếu không đủ em có thể hát ở đây miễn phí."

Liễu Tư Dực uống một hơi cạn sạch ly rượu, dịu dàng mỉm cười: "Chị đã nói có người trả tiền tất nhiên sẽ không bắt em bồi thường, nhưng mà không phải mỗi lần em đều may mắn như vậy, nếu như sau này em gặp phải người khác, gặp phải chuyện khác, như vậy chịu trách nhiệm về hậu quả xúc động sẽ chỉ là chính em."

"Em biết, đều là Hồng tỷ chiếu cố..."

"Chị hy vọng trải qua lần này em có thể suy nghĩ thật kỹ, có nên tiếp tục làm nghề này hay không, có thể chấp nhận những áp lực này hay không, có thể đối mặt với những tình huống đột phát này hay không, mấy ngày nay em cứ nghỉ ngơi cho tốt đi, suy nghĩ kỹ lại xem có nên tới đi làm hay không."

"Hồng tỷ, chị muốn đuổi em sao...... đừng mà, em vất vả lắm mới tìm được môi trường chính mình thích, em......" Ngôn Mặc nói xong lại khóc nức nở, cô nàng lựa chọn học viện âm nhạc đã là chống lại lập trường của quần chúng rồi, hiện tại bất chấp áp lực của cha mẹ đi hát có điều là bởi vì thích ca hát.

Liễu Tư Dực biết tình huống của cô nàng, thật ra nàng nhìn thấy bản thân lúc trước ở trên người Ngôn Mặc, động lòng trắc ẩn, muốn tiến hành khai thông tâm lý với cô nàng, không ngờ lại hoàn toàn ngược lại.

Đứa nhỏ này, suy nghĩ quá nhiều. Mỗi câu mình nói ra đều bị cô nàng giải thích quá mức, một mực tự trách.

"Chị không có ý đó, chị sợ em bị dọa, muốn cho em nghỉ ngơi vài ngày."

Khóe mắt Ngôn Mặc ngấn lệ: "Thật sao ạ?"

"Thật." Liễu Tư Dực tiện tay rút khăn giấy đưa tới, Ngôn Mặc lúc này mới chuyển buồn thành vui, cười ngây ngô: "Cảm ơn Hồng tỷ."

Liễu Tư Dực cười mà không nói, nâng ly rượu lên liếc lên lầu. Không biết Lăng Thiên Dục đã đi hay chưa? Có lối thoát nào khác không? Có muốn lên xem không?. Xi𝓃‎ ủ𝓃g‎ hộ‎ chú𝓃g‎ tôi‎ tại‎ (‎ 𝒯‎ R‎ 𝐮‎ M‎ 𝒯‎ R‎ 𝖴‎ 𝘠‎ 𝓮‎ 𝖭.V𝓃‎ ‎ )

Vẫn là bỏ đi...... cố ý phớt lờ cô, còn không phải muốn cho mình chút thời gian điều chỉnh cho tốt, tránh cho vừa mở miệng liền ghen tuông cuồn cuộn, vừa nói chuyện liền nghĩ đến hồng nhan tri kỷ của cô.

Huống chi, cô chắc đã đi rồi.

Ánh mắt Liễu Tư Dực tự do, cả trái tim đều ở trên người Lăng Thiên Dục, không yên lòng thưởng thức ly rượu.

"Hồng tỷ, thật ra em rất sợ." Ngôn Mặc bị Liễu Tư Dực gợi lên sự mềm mại trong lòng, coi nàng là chị gái tri kỷ, nói ra những lời từ đáy lòng, từ nhỏ đến lớn đều đam mê âm nhạc, chuyên ngành bị cha mẹ phỉ nhổ ghét bỏ, hiện tại bị thân thích chỉ trích và xem thường cô nàng.

Bình thường cô nàng hướng nội nhút nhát, chỉ là muốn hát bài hát của mình, chờ mong mỗi ngày chính là lúc khách hàng chọn bài hát, nghe được tiếng vỗ tay. Đương nhiên cô nàng còn cất giấu một bí mật nhỏ, chính là chờ mong Hồng tỷ lúc nào có tâm trạng thật tốt, cùng mình hợp tấu một bài, đó là thời khắc Hồng tỷ gần gũi nhất, cô nàng rất thích.

Liễu Tư Dực là một thính giả rất tốt, nàng sẽ không ngắt lời đối phương, cũng sẽ không phát biểu cái nhìn chủ quan, tâm tình mỗi người đều khác nhau, nàng tôn trọng người khác, cho dù chỉ là một ca sĩ hát bán thời gian.

Có lẽ nàng không thể cảm nhận được hạnh phúc của người khác, nhưng trên phương diện trải nghiệm đau khổ, nàng khắc sâu hơn bất cứ ai. Nghe xong những lời kia của Ngôn Mặc, nàng nhớ tới lúc mình làm bồi rượu, bị khách hàng xỉ nhục, bị ông chủ ép lên sân khấu, còn thiếu chút nữa bị bán ra nước ngoài.

Từ nhỏ nàng chưa từng cảm nhận được sự ấm áp, nhưng trước sau khoan dung với mọi người, mỗi nhân viên trong quán bar đều đã trải qua bất hạnh và đau khổ, chỉ có Liễu Tư Dực biết, bất hạnh của bọn họ trong thế giới khổng lồ này, nhỏ bé như hạt bụi.

Nói trắng ra, nàng kinh doanh Rose là kết thúc bất hạnh của chính mình, cũng là bắt đầu may mắn của những người này.

"Hồng tỷ, có đôi khi em rất tự ti, cho nên hôm nay lúc bọn họ giẫm đạp lòng tự tôn của em, loại tự ti này mới bị chuyển hóa thành phẫn nộ, mới......"

"May mắn trong bất hạnh là chúng ta sẽ gặp được người sẵn sàng trả tiền cho chính mình."

"Hồng tỷ chính là người đó của em." Ngôn Mặc buộc miệng thốt ra, nói trôi chảy không nghĩ tới có thích hợp hay không, nụ cười của Liễu Tư Dực cứng đờ, năm xưa lúc bồi rượu nàng từng bị khách hàng làm khó dễ, Lăng Thiên Dục dẫn theo Trương Tiểu Võ cứu nàng, sau đó nàng thường xuyên được "bao trọn", nhưng cho tới bây giờ chưa từng có ai tới.

Nàng biết người kia chính là Lăng Thiên Dục, năm đó tính cách nàng cương liệt như vậy, gặp chuyện không may cũng không nể mặt ông chủ, cũng không khuất nhục một số ông chủ lưu manh gây khó dễ, đắc tội với không ít người.

Rất may mắn, nàng gặp được Lăng Thiên Dục.

Tuổi trẻ thật tốt, có can đảm biểu đạt, mà nàng lại không có cơ hội.

Liễu Tư Dực không biết Lăng Thiên Dục trên lầu vẫn luôn nhìn, nhìn nàng dịu dàng đối với Ngôn Mặc, nhìn nàng săn sóc người khác bao nhiêu, nhưng lại lạnh lùng với chính mình......

Lăng Thiên Dục nhìn Ngôn Mặc và Liễu Tư Dực chậm rãi nói, dáng vẻ hai người vừa nói vừa cười thật có chút chướng mắt. Đứa nhỏ này tuổi không lớn lắm, trong ánh mắt lộ ra sùng bái và mê luyến rất rõ ràng.

Người phụ nữ chiêu hoa đào này...... Lăng Thiên Dục cầm lấy điện thoại di động, gọi điện thoại cho đại tổng quản Lưu Nam của giải trí Thiên Lăng.

"Lăng...... Lăng tổng......" Lưu Nam còn ngái ngủ, bà chủ gọi không dám không nhận điện thoại.

"Phường Ngũ Hà có một quán bar tên là Rose, bên trong có ca sĩ hát thường trú tên là Ngôn Mặc, anh chú ý một chút." Nói xong liền cúp điện thoại, cô nhìn hai người dưới lầu mặt mày hơi cong, nếu có nền tảng và cơ hội cao hơn, Ngôn Mặc sẽ rời khỏi Rose chứ?

Lăng Thiên Dục chính là không thể thấy Liễu Tư Dực dịu dàng nhiệt tình với người khác, mặc dù thời điểm như vậy cực kỳ bé nhỏ, nhưng bị cô bắt gặp sẽ cảm thấy khó chịu.

Thái độ nóng lạnh tương phản làm cho lòng cô sinh ra cảm giác thất bại, chẳng lẽ cô ngay cả một ca sĩ hát thường trú cũng không bằng??

Lăng Thiên Dục buồn bực trở lại văn phòng, không muốn nhìn tiếp. Cô muốn cứ chờ như vậy, ngược lại cô muốn xem thử Liễu Tư Dực dưới tình huống biết rõ mình ở đây, sẽ để cho mình chờ bao lâu.

Mà sự thật là, Liễu Tư Dực cho rằng cô đã đi rồi, nàng không biết Lăng Thiên Dục sẽ ở quán bar chờ mình tan làm.

Đây là lần đầu tiên.

Sau khi Ngôn Mặc không cần nghĩ ngợi biểu đạt, Liễu Tư Dực trầm mặc, nàng uống hết ly rượu, nhàn nhạt nói một câu: "Em về đi."

"Hồng...... Hồng tỷ, lời em vừa nói không có ý gì khác, chỉ là rất cảm ơn chị." Ngôn Mặc cố gắng giải thích, cô nàng biết mình đang biểu đạt cái gì, nhưng cũng không muốn Liễu Tư Dực hiểu lầm mà xa lánh mình.

Liễu Tư Dực cúi đầu khẽ cười: "Nghĩ chuyện em nên nghĩ, đừng đặt tinh lực và tâm tư ở người và chuyện không quan trọng." Hi vọng cô nàng có thể nghe hiểu được ý mình muốn biểu đạt.

Ngôn Mặc khẽ ừ một tiếng, cô nàng ít nhiều hiểu lời của Liễu Tư Dực, cô nàng không dám vượt qua lôi trì nửa bước, chỉ dựa vào một ly rượu cầu vồng và Hồng tỷ độc thân, làm sao dám kết luận nàng chính là cong?

Mặc dù người phụ nữ ưu tú như vậy là cong, cũng có liên quan gì đến mình đâu? Ngôn Mặc tự giễu cười cười, cô nàng biết cân lượng của mình, không có khả năng xứng đôi với người như Hồng tỷ, lòng tự ti lặng lẽ quấy phá, cô nàng không nói thêm gì nữa, sau khi tạm biệt liền vội vàng rời đi.

Liễu Tư Dực ngồi một mình một hồi, lại hút một điếu thuốc, không biết nghĩ gì. Nàng đi một vòng ở lầu một, lại rầu rĩ uống hai ly rượu, mới lên lầu.

Cô đi rồi sao? Liễu Tư Dực mỗi bước đều suy nghĩ vấn đề này.

Nàng hy vọng cô đi rồi, cắt đứt suy nghĩ của mình. Nàng lại hy vọng cô không đi, bởi vì muốn gặp.

Bước chân Liễu Tư Dực lên lầu rất chậm, dường như chậm một chút là có thể thay đổi được gì đó. Cửa văn phòng mở ra, tất cả cửa phòng bao cũng không đóng, từ cửa sổ phòng bao sát đất có thể nhìn thấy dưới lầu.

Cô không có ở lại, trực tiếp đi đến văn phòng, càng tới gần trực giác lại càng mãnh liệt, Lăng Thiên Dục tựa hồ không có đi.

Đèn trong phòng chiếu tới hành lang, kéo dài bóng của Liễu Tư Dực, nàng đi tới cửa dừng bước, Lăng Thiên Dục ngồi ở bên cạnh bàn làm việc, ngủ thiếp đi.

Trên bàn trải một tờ giấy A4, bút chì trong hộp bút được lấy ra. Lăng Thiên Dục tay trái kê đầu, tay phải còn cầm bút, đầu bút cách giấy chỉ có nửa tấc, trên giấy trắng phác họa ra hình dáng một người phụ nữ.

Lần đầu tiên Liễu Tư Dực nhìn thấy Lăng Thiên Dục cầm bút vẽ tranh, nàng nhớ rõ dì Dư Tâm Ngữ lúc còn trẻ chính là nữ thần phác họa, năng khiếu hội họa cực cao, từ mô phỏng đến phác họa rồi đến tranh sơn dầu, trình độ mỗi một lĩnh vực đều rất cao.

Lăng Thiên Dục chưa từng học hội họa, chỉ là mưa dầm thấm đất, hơn nữa di truyền gen ưu tú của mẹ, phác họa đơn giản dễ như trở bàn tay. Nhưng người cô vẽ là ai?

Vài nét phác họa đơn giản, vẽ ra dáng người cao gầy của phụ nữ, ngũ quan vừa hoàn thành một đôi lông mày, mắt mũi còn chưa đặt bút. Người phụ nữ trong tranh là tóc xoăn dài, tự nhiên rũ vào đầu vai, dài ngắn lại giống như mình, sao cảm giác có chút giống?

Không đâu, Liễu Tư Dực phủ định suy đoán của mình, cô vô thức, có lẽ không muốn vẽ ai, có lẽ người muốn vẽ là Kỳ Mộc Uyển. Nhưng Kỳ Mộc Uyển tóc thẳng hay xoăn, Liễu Tư Dực lại không nhớ ra, hai lần gặp mặt cô ấy đều búi tóc.

Nhưng lông mày này rất giống mày kiếm, Liễu Tư Dực chính là lông mày vểnh lên, không có độ cong rõ ràng, thanh tú bức người, cộng thêm dáng người quen thuộc này, thật sự là có chút giống mình.

Có lẽ cô chỉ là rảnh rỗi không có việc gì tùy tiện vẽ tranh mà thôi, mình cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, Liễu Tư Dực hiện tại không dám nhất chính là suy nghĩ miên man, tự mình đa tình.

Nhiệt độ văn phòng không cao, nàng sợ Lăng Thiên Dục ngủ như vậy sẽ bị cảm lạnh, lại không đành lòng đánh thức. Gần đây bận rộn chuyện quản cọc, cô nhất định rất mệt mỏi.

Liễu Tư Dực thở dài một hơi, cởi áo khoác, nhẹ nhàng đắp thêm cho cô.

Có thể là quá nhạy cảm hoặc là bất an, mỗi ngày sống ở trong tranh đấu, sợ bị người ta bắt được sơ hở và nhược điểm, Lăng Thiên Dục ngủ ở hoàn cảnh xa lạ lòng đề phòng rất mạnh, gần như là ý thức khắc ở trong xương cốt.

Khoảnh khắc áo Liễu Tư Dực chạm vào cơ thể khiến cô bừng tỉnh, có cảm giác nguy cơ không hề đề phòng bị người tới gần, khiến cô nhất thời căng thẳng không thôi.

"Ai?" Cô theo bản năng phòng hộ, một tay bắt lấy Liễu Tư Dực, tác động cánh tay bị thương của nàng, Liễu Tư Dực cắn chặt, chịu đựng đau đớn, nhẹ giọng nói: "Là em."