Hoa Hồng Đêm

Chương 8




"Cậu em, mau tới đây!" Chị chạy tới kéo tay trái của tôi: "Đây là điệu thủy vũ của Israel, em nhất định phải nhảy."

Chị kéo tôi chạy về phía trung tâm quảng trường, người trong quảng trường đang từ từ tạo thành một vòng tròn.

"Vì sao?" Tôi vừa chạy vừa hỏi.

"Em thuộc khoa thủy lợi, đây là điệu nhảy của khoa em, sao lại không nhảy?"

Vừa dứt lời, điệu nhảy vừa vặn bắt đầu.

Mọi người tạo thành một vòng tròn, dọc theo ngược dòng kẻ , bước chân phải lên nhảy bước chéo, khiến cho cái vòng tròn đó di chuyển theo đúng chiều kim đồng hồ.

Nhịp 17 đến nhịp 32, chân phải nhảy Schottische về giữa vòng tròn, sau đó lại nhảy Schottische bằng chân trái ra ngoài vòng. Lặp đi lặp lại hai lần.

Khi di chuyển về giữa vòng tròn, mọi người cùng hô: "Oh hey!"

Chữ "hey" vừa nói xong, chân trái giơ lên, chân phải nhảy.

Chân trái được giơ lên có thể giơ cao tới mức đá vào mặt người đối diện.

Khi chị nhảy Schottische , chữ "hey" trong miệng đặc biệt vang dội.

"Cậu em, hét to lên chút đi." Vẻ mặt chị rất hưng phấn, chân trái cũng giơ lên rất cao.

Lần giơ chân trái cuối cùng, chị dùng sức quá nhiều, hai chân bay lên không, thiếu chút nữa ngã ngửa ra.

Tôi hoảng sợ, nhanh chóng nâng chị dậy.

Chị vẫn cười khanh khách, ánh mắt vẫn rực sáng.

Chị à, chị biết không? Đây đúng là cảm giác hòa nhập mà em muốn.

Tôi thuộc về tập thể này, thuộc về nhóm người này, cho dù tôi có quen họ hay không.

Vì chúng tôi đứng nhìn thế dưới này dưới cùng một góc độ, có cùng niềm vui.

Chị à, chị kéo em hòa vào vòng tròng, đi về phía trung tâm của nó.

Cho nên em không cô độc.

Âm nhạc đã ngừng nhưng tiếng ca "Mayim Mayim" vẫn lặp lại.

Vòng tròn không ngừng chuyển động theo chiều kim đồng hồ, càng lúc càng nhanh, tựa như sắp bay lên không trung.

Tôi đuổi theo bước nhảy của chị, nắm lấy nụ cười chị lưu lại.

Sau đó, rốt cuộc tôi cũng cười.

oOo

Mưa liên tục vài này khiến cho một phần Đài Bắc bị lụt, có điều tình hình cũng nhẹ.

Vì chuyện này liên quan tới công việc của tôi, nên giám đốc muốn tôi và một đồng nghiệp nam khác tới hiện trường xem xét.

Anh ấy cùng tổ với tôi, tên là Tô Hoành Đạo.

Cái tên này cũng đồng âm với một công trình thủy lợi khác – sơ hồng đạo (dòng chia lũ).

Dòng chia lũ hay có thể gọi là dòng phân lũ, có thể khiến cho một bộ phận nước lũ chảy qua dòng phân lũ xuống hạ du hoặc trực tiếp xắp xếp tới lưu vực khác, vì vậy có hiệu quả phân tán nước lũ.

Ví dụ như hai dòng phân lũ ở Đài Bắc có thể phân tán nước lũ của sông Đạm Thủy.

Còn nhớ lần đầu tiên tôi nói tên mình, anh ta đã rất hưng phấn nói: "Cậu là bể chứa lũ, anh là dòng chia lũ. Chúng ta song kiếm hợp bích nhất định không ai địch nổi!"

Đúng là một cách nói nhàm chán.

Tuy nói vậy, anh ta cũng quen gọi tôi là Tiểu Kha.

Anh ta cũng không tệ, có điều hay thích nói đùa, mà đùa rất nhạt.

Nói đùa không phải chỉ cười một cái là xong, có khi còn gặp phiền toái.

Ví dụ như mấy ngày nay đang mây mưa, anh ta bèn bảo thời tiết bên ngoài cũng giống như tình huống công ty.

"Ra sao?" Tôi hỏi lại

"Đều bấp bênh trong mưa gió." Anh ta nói xong bèn cười rất to, dáng vẻ rất đắc ý.

Những lời này vừa hay bị ông chủ đi qua nghe thấy, kéo anh ta ra mắng một lúc.

"Anh rút kinh nghiệm chưa?" Sau khi anh ta bị mắng trở về, tôi bèn hỏi.

"Cậu có biết vì sao tôi lại bị mắng không?" Anh bèn hỏi ngược lại tôi.

"Vì anh lấy công ty ra nói đùa, đương nhiên sẽ bị ông chủ mắng."

"Không phải vậy." Anh ta cười he he, ra vẻ thần bí ghé miệng tới gần tai tôi, nhỏ giọng nói: "Ông chủ mắng tôi không được tiết lộ bí mật công ty. Ha ha ha."

Nếu là lúc vừa biết, chắc tôi sẽ bị anh ta dọa.

Có điều tôi biết anh cũng được một thời gian, biết miệng người này rất xấu.

Tính cách của Sơ Hồng Đạo không thể coi là có kỷ luật, cũng rất hồ đồ.

Bàn làm việc của anh ta ngay bên tay phải tôi, trên bàn luôn chất một đống lộn xộn như bị kẻ trộm hỏi thăm.

Khi ông chủ muốn tôi với anh ta tới hiện trường quan sát, chỉ riêng tìm chìa khóa trên bàn anh ta cũng tốn hơn mười phút.

"Đúng là Gia Cát Lượng bảy lần bắt Mạnh Hoạch." Rốt cuộc anh cũng tìm thấy cái chìa khóa, quay lại nói với tôi: "Cái chìa khóa này tôi mất bảy lần, tìm về bảy lần, rất giống Gia Cát Lượng bảy lần bắt bảy lần tha Mạnh Hoạch."

"Mau đi thôi." Tôi đã quen giả bộ không nghe anh ta nói gì.

Khi rời khỏi văn phòng, ở cửa đụng phải một nữ kỹ sư khác trong công ty.

"Cô Lí, cô trúng độc à?" Sơ Hồng Đạo mở miệng hỏi cô.

"Cái gì? Thật không?" Cô ấy có vẻ rất căng thẳng.

"Tôi thấy môi cô hơi đen đen."

"Đấy là màu của son môi!: Sau khi nói xong, cô ta thở phì phì chạy vào văn phòng.

Sơ Hồng Đạo cười ha hả hai tiếng rồi kéo tôi vào thang máy xuống lầu.

Trên đầu mặt trời chói chang, chúng tôi ngồi xe máy rong ruổi bên ngoài suốt một ngày, cơ hồ chạy hết nửa cái Đài Bắc.

Tôi vốn không quen thuộc với Đài Bắc còn Sơ Hồng Đạo là người sinh ra lớn lên ở Đài Bắc này, vì vậy thường thường là do anh ta dẫn đường.

Tôi phát hiện Sơ Hồng Đạo vô cùng chuyên chú, hoàn toàn khác với khi đi làm.

Hiểu biết của anh ta về phương diện công trình thủy lợi vượt xa tôi, cho nên tôi cũng được lợi không ít, cũng bắt đầu kính trọng anh.

Khi trở về văn phòng đã là tám giờ rưỡi tối.

Tôi thu dọn bàn làm việc một chút, chuẩn bị ra về.

Còn Sơ Hồng Đạo lấy tiền lẻ trong túi ra, tùy tiện quăng lên đống văn kiện trên bàn.

"Anh đang làm cái gì thế?" Tôi rất ngạc nhiên.

"Anh đang cất tiền."

"Anh còn ngại cái bàn chưa đủ bừa bộn sao?"

"Cậu không hiểu rồi." Hai tay anh đem cái bàn hóa thành càng loạn, tiền lẻ đã hoàn toàn biến mất trong đống văn kiện.

"Chẳng phải anh đây thường phải phải tìm kiếm đồ đạc trên bàn này sao? Trong lúc tìm tâm trạng chẳng phải sẽ bối rối sao? Tâm trạng bối rối chẳng phải sẽ rất đau khổ sao? Nhưng nếu giờ anh giấu tiền lẻ trong đống này, như vậy lần sau khi tìm kiếm thứ gì đó sẽ vô ý tìm thấy tiền, tìm thấy tiền sẽ cho rằng là thu hoạch bất ngờ, vì thế tâm trạng sẽ rất vui vẻ."

Sau đó anh ta lại tìm tòi thứ gì đó trên bàn, lôi ra một đồng tiền xu, hứng phấn nói: "A! Mười xu! Tôi thật may mắn, nhất định là người được thượng đế quan tâm đặc biệt ."

Anh ta lại cười lên đắc ý, tiếng cười ha hả trong miệng.

"Tôi về đây, mai lại gặp." Tôi vỗ vỗ bờ vai anh ta, vẫn giả bộ như không nghe thấy anh nói gì.

Tuy rằng hôm nay chạy rông ở ngoài suốt một ngày nhưng khi trở lại chỗ ở thời gian vẫn không khác biệt lắm.

"Này? Sao mặt anh đỏ vậy?" Diệp Mai Quế vẫn ngồi trong phòng khách xem tivi.

"Thật hả?" Tôi sờ sờ hai má.

"Có phải..." Cô đứng dậy, hất mái tóc: "Có phải hôm nay tôi đặc biệt xinh đẹp nên cậu mặt đỏ tim rung?"

"Cô nghĩ nhiều quá rồi." Tôi buông cặp xuống, ngồi lên ghế sô pha: "Là do phơi nắng thôi."

"Hả? Cậu tắm nắng ở văn phòng sao?"

"Không phải. Hôm nay tôi với đồng nghiệp ra ngoài công tác."

"À, ra là thế."

Khi tôi chuẩn bị chuyển mắt về phía tivi, cô đột nhiên dứng dậy, đi vòng quanh bàn trà một vòng.

"Cô đang làm gì vậy?" Tôi nghi hoặc nhìn cô.

"Tôi thử xem sau khi thân thể nhẹ hơn, lúc đi có nhanh hơn một chút không."

"Thân thể cô nhẹ đi à?"

"Ừ."

"Thật sao? Sao tôi không thấy nhỉ." Tôi đánh giá toàn thân cô: "Cô làm sao mà nhẹ đi."

"Đầu."

"Đầu nhẹ đi?" Tôi nghĩ một chút: "Vậy chẳng phải cô ngốc đi à?"

"Này! Diệp Mai Quết đề cao giọng: "Cậu vẫn chưa nhìn ra sao?"

"A!" Tôi nhìn cô một cái, rốt cuộc bừng tỉnh hiểu ra: "Cô cắt tóc!"

"Cậu còn không xấu hổ tự bảo mình là diều hâu." Diêp Mai Quế hừ một tiếng: "Tôi mới là diều hâu, cậu vừa về tôi đã phát hiện mặt cậu hóa đỏ rồi."

"Ngại quá, vừa rồi tôi không để ý. Sao đột nhiên cô lại đi cắt tóc?"

"Nói nhảm. Tóc dài quá đương nhiên phải cắt rồi."

Cô ngồi trở lại ghế sô pha, ngữ khí rất bình thản.

Tôi cảm thấy như giẫm phải đinh, vì vậy ngậm miệng, từ từ chuyển mắt sang cái tivi.

"Này!"

Cùng im lặng vài phút, Diệp Mai Quế đột nhiên gọi một tiếng khiến tôi giật mình.

"Sao thế?" Tôi quay sang nhìn cô.

"Chuyện tôi cắt tóc này, cậu còn gì muốn nói không?"

"Ừm. Cắt tóc là tốt, sẽ mát mẻ hơn."

"Sau đó thì sao?"

"Sau đó sẽ không ra mồ hôi nữa."

"Còn gì nữa?"

"Chẳng còn gì nữa."

Không biết vì sao, tôi cảm thấy câu hỏi của cô có chút sát khí, vì vậy tôi trả lời rất khẩn trương.

Quả nhiên Diệp Mai Quế trừng mắt nhìn tôi một cái rồi không nói gì nữa.

Tôi nghĩ nửa ngày, thật sự không nghĩ ra nên nói gì bèn hỏi cô: "Cô có thể gợi ý chút không?"

"Được. Tôi gợi ý cho cậu một câu."

Cô như đang nén cơn giận xuống, tiếp đó thở một hơi thật dài ra khỏi mũi, tôi thấy ngực cô phập phồng.

"Tóc tôi cắt vậy có đẹp không."

"Đương nhiên đẹp rồi, Đây là sự thật như như mặt trời tỏa sáng rực rỡ."

"Vậy sao cậu không nói?"

"Cô có nói với tôi bầu trời có màu xanh lam, cây cối màu xanh lá không? Đây là sự thật hiển nhiên, đương nhiên không cần nói rồi. Nói ra ngược lại lại là lời thừa."

"Hừ."

Tuy cô hừ một tiếng song tôi cũng biết cô đã hết tức.

Diệp Mai Quế có thể không biết, giọng nói của mình rất có cảm xúc.

Tôi đã quen phán đoán tâm tình của cô từ trong ánh mắt, cũng từ giọng nói của cô "thấy" được cảm xúc vui buồn yêu giận của cô.

Cảm xúc trong giọng nói của cô rất phong phú, vượt xa cảm xúc biểu lộ trên khuôn mặt.

Vì khi thi thoảng mỉm cười, khuôn mặt cô gần như rất ít khi có cảm xúc.

Nói chính xác ra, cảm xúc trong giọng nói cô là thượng lưu, cảm xúc trên khuôn mặt là hạ lưu, cảm xúc của cô truyền đi cũng giống như hướng của dòng nước, đều là từ thượng lưu tới hạ lưu.

"Vậy tôi hỏi cậu, tôi để tóc dài đẹp hơn?" Diệp Mai Quế hỏi tiếp: "Hay là tóc ngắn đẹp hơn."

"Cái này không liên quan."

"Sao lại nói vậy?"

"Vì vẻ đẹp của cô căn bản không thể dùng độ dài của tóc để đo đạc được."

Cô không nhịn được cười một tiếng rồi lại lập tức nghiêm mặt: "Cậu biến thành biết nói chuyện từ lúc nào thế?"

"Từ..." Tôi kéo âm cuối thật dài, nhưng mãi cũng không nói tiếp.

"Hả? Sao không nói."

"Không có gì." Tôi cười

Tôi không muốn kể cho Diệp Mai Quế, từ sau khi chị đi khỏi, tôi mới bắt đầu trở nên biết nói chuyện.

Đây đã là lần thứ hai đang chuyện với Diệp Mai Quế lại đột nhiên nhớ tới chị.

Tôi không quá thích ứng với tình huống đột ngột này, vì không biết từ lúc nào, tôi đã không còn nhớ tới chị nữa.

Tuy rằng mọi chuyện xưa khi ở bên chị, tôi vẫn nhớ rất rõ, nhưng tôi vẫn nhớ rất rõ, song chút kí ức đó sẽ không đột nhiên xuất hiện trong đầu, cũng không bị tôi cố ý lôi ra.

Cho dù ký ức đó đột nhiên hiện trong đầu ra như băng ghi hình, tôi vẫn luôn cảm thấy thiếu mất vài thứ, như âm thanh hay ánh đèn linh tinh.

Tôi rất quen thuộc với chị trong cuộn băng đó, nhưng hình dáng bản thân trong đó, lại cảm thấy thật xa lạ.

Có lẽ nếu cho tôi nghe lại bài hát "hoa hồng đêm", hay nhìn lại điệu nhảy "hoa hồng đêm" cuốn băng sẽ trở nên hoàn chỉnh.

Chỉ tiếc là sau khi tốt nghiệp đại học tôi chưa từng nghe thấy hay nhìn thấy "hoa hồng đêm".

Đã có kinh nghiệm vì Diệp Mai Quế mà đột nhiên nhớ tới chị lần trước nên lần này tôi có vẻ tương đối thong dong.

"Đúng rồi, Tiểu Bì đâu?" Tôi thử nói sang chuyện khác.

"Nó đang đi cắt tóc."

"Cắt tóc?"

"Lông Tiểu Bì quá dài, tôi đưa nó đi cắt. Đợi tí nữa sẽ tới đón nó về."

"Tiểu Bì vốn là chó lông dài, không cần tỉa lông."

"Nhưng lông nó đã che khuất cả mắt, tôi sợ nó đi đường va nhầm thứ gì."

"Cô nghĩ nhiều quá. Khứu giác của chó tốt hơn thị giác."

"Thật không?"

Diệp Mai Quế đứng dậy, bỏ kẹp tóc ra, sau đó rủ thẳng tóc trên trán xuống, mái tóc như thác nước đổ xuống che khuất vầng trán và đôi mắt.

"Cậu cho là lúc này nếu cho tôi một cái mũi thật tốt tôi sẽ không đụng phải thứ gì?"

Cô duỗi thẳng hai tay, từ từ sờ sạng trong phòng khách.

"Đúng đúng đúng, cô nói đúng, Tiểu Bì nên tỉa lông."

"Hiểu là được." Diệp Mai Quế vẫn tiến lại.

"Cô có muốn đổi một bộ quần áo màu trắng không?"

"Sao cơ?"

"Như vậy cô có thể xuống lầu sáu, giả quỷ đi dọa thằng nhóc rỗi hơi Ngô Trì Nhân kia."

"Này!"

Cô rốt cuộc cũng ngừng chân, kẹp tóc lại, sau đó trừng mắt nhìn tôi một cái.

Diệp Mai Quế ngồi trở lại ghế sô pha, bật tivi.

Ánh mắt tôi tuy đặt lên cái tivi nhưng khóe mắt vẫn lén nhìn cô.

Thật ra mái tóc cô không thật sự cắt ngắn, chỉ hơi chỉnh sửa một chút thôi.

Ban đầu khi tóc cô dài, đuôi tóc hơi cuộn lại, còn hiện giờ đuối tóc chỉ còn hơi gợn một chút.

Tôi cảm thấy, hoa hồng đêm chỉnh sửa đi cành lá, lại càng thêm xinh đẹp.

Nhưng với một đóa hoa hồng đêm, Diệp Mai Quế nên chính sửa không chỉ là cành lá, mà còn là những thứ khác trên người.

"Tôi đi đón Tiểu Bì." Diệp Mai Quế cầm ví da lên, đi ra ngoài hành lang.

"Tôi đi cùng cô." Tôi tắt tivi, cũng ra ngoài hành lang.

Cô do dự một chút rồi nói: "Được rồi."

"Không tiện sao?"

"Không phải." Cô mở cửa rồi quay lại nói với tôi: "Chỉ không quen thôi."

Trong thời gian đi thang máy xuống lầu, tôi luôn nghĩ về ý của câu "không quen" mà Diệp Mai Quế nói.

Tôi chưa bao giờ thấy có bạn bè tới tìm cô, cũng rất ít khi nghe thấy tiếng điện thoại của cô kêu.

Trừ khi đi làm với mang Tiểu Bì ra ngoài, cô rất ít khi ra khỏi cửa.

Đương nhiên cũng có thể cô ra ngoài sau khi tôi ngủ, có điều khi đó đã quá khuya rồi, hẳn không đến mức đó.

Nói như vậy, con người cô cũng như cuộc sống của cô đều rất yên tĩnh.

Nghĩ tới đây, tôi quay đầu lại nhìn cô, thử thăm dò ánh mắt cô.

"Cậu đang nhìn gì thế?"

Vừa ra khỏi cửa chung cư, cô dường như phát hiện ánh mắt tôi vì vậy mở miệng hỏi.

"Không có gì. Chỉ có điều đột nhiên nghĩ tới, cô rất ít khi ra ngoài."

"Không có chuyện gì thì ra ngoài làm gì?" Diệp Mai Quế trả lời rất đơn giản.

"Có thể là đi dạo với bạn bè, đi xem phim, nghe hát."

"Tôi thích một mình, cũng đã quen một mình."

"Nhưng..."

"Đừng quên..." Cô ngắt lời tôi: "Cậu cũng rất ít khi ra ngoài."

Trong lòng tôi chấn động, bước chân ngừng lại.

Diệp Mai Quế nói đúng, tôi cũng giống cô, đều rất ít khi ra ngoài.

Tôi thậm chí cũng giống cô thích và quen một mình.

Có lẽ tôi có thể tìm được lý do để nói, là vì tôi chưa quen với con người và sự vật ở Đài Bắc này nên mới ít ra ngoài.

Nhưng từ một góc độ khác nhìn lại, rất nhiều người vì nguyên nhân không quen không biết này nên mới hay ra ngoài.

Vì con người, sự vật đều rất mới mẻ, đáng để ra ngoài tìm hiểu và cảm thụ.

Tôi đột nhiên nhớ lại, cho dù là ở Đài Nam quen thuộc tôi vẫn rất ít khi ra ngoài.

"Sao vậy?"

Diệp Mai Quế cũng dừng chân, đứng cách tôi hai mét, quay lại đối mặt với tôi."

"Cô có cô độc không?" Tôi hỏi.

Dưới đèn đường chiếu xuống, tôi bỗng thấy ánh mắt cô bắt đầu có ánh nước.

Như một trận mưa xuân trôi qua, hoa hồng bắt đầu nở rộ thật xinh đẹp.

"Cô độc là bạn bè thân cận nhất của tôi. Tôi không đi tìm nó nhưng nó luôn tới tìm tôi."

"Thật sao?"

"Ừ. Tôi nghĩ rất nhiều cách để quên nó đi, nhưng nó vẫn không quên tôi."

Tôi nhìn khóe môi đang nhếch lên thành một nụ cười của Diệp Mai Quế, trong lòng lại có cảm giác quen thuộc khó nói thành lời.

"Nếu không thấy nó đâu thì bởi nó trốn đi chứ không phải vì nó đã bỏ đi." Tôi hỏi cô: "Cô cũng có cảm giác như vậy chứ?"

"Đúng vậy." Diệp Mai Quế mỉm cười.

"Người trên núi thường không biết hình dạng quả núi ra sao."

Diệp Mai Quế ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm, dường như đang rất xúc động: "Chỉ có người bên ngoài núi mới thấy rõ hình dạng quả núi."

"Có ý gì?"

"Rất đơn giản." Cô quay đầu lại nhìn tôi, sau đó lúi lại ba bước, mỉm cười nói: "Cậu đang đứng trên một ngọn núi, tôi đang đứng ở một ngọn núi khác. Cả hai ta đều biết ngọn núi mà người kia sống trông ra sao, nhưng lại không rõ ngọn núi mà mình đang sống trông thế nào."

Diệp Mai Quế nói đúng, từ trong mắt tôi tôi cũng có thể nhìn thấy và nghe thấy sự cô độc của cô.

Tuy rằng tôi biết mình cũng là người cô độc nhưng không rõ lắm mình cô độc ra sao.

Cũng không biết những hành động nào những lời nói nào của mình sẽ khiến người ta liên tưởng tới cô độc.

Nói cách khác, tôi không thấy hình dáng của ngọn núi mình đang đứng, chỉ biết là mình đang đứng trên núi.

Nhưng hính dáng và màu sắc ngọn núi của Diệp Mai Quế, lại được thu hết vào trong mắt.

Còn trong mắt Diệp Mai Quế, không phải cũng vậy sao?"

"Tiểu Bì chắc đã chờ lâu rồi, chúng ta đi mau thôi."

Nói xong, Diệp Mai Quế xoay người, tiếp tục đi phía trước.

"Ừ."

Tôi bước nhanh hơn, sóng vai với cô.

"Ngọn núi của tôi nhất định cao hơn cô."

"Nhưng ngọn núi của tôi lại đẹp hơn cậu."

Chúng tôi không ngừng chân, chỉ trao đổi với nhau một nụ cười.

Lông trên người Tiểu Bì bị cắt gần hết, hình dáng hoàn toàn thay đổi.

Nếu không phải vì ánh mắt của nó, cái đuôi phe phẩy liên tục, với cả tiếng sủa, tôi nhất định không nhận ra.

Lúc dắt về, nó dường như trở nên thẹn thùng và ngượng ngập, luôn lảng tránh ánh mắt bọn tôi..

Khi muốn nhấc chân lên đi tiểu, chân giơ lên cũng không cao như trước, thậm chí còn hơi run run.

"Tiểu Bì thấy lông của mình bị cắt sạch vậy nhất định sẽ rất tự ti." Tôi nói với Diệp Mai Quế.'

"Không đâu. Nó chỉ không quen thôi."

"Vậy khi cô cắt tóc xong cũng không quen đi toa lét sao?"

"Cậu rõ vớ vẩn." Diệp Mai Quế trừng mắt nhìn tôi một cái.

Khi tôi còn định nói gì đó, điện thoại cô vừa vặn vang lên.

Diệp Mai Quế dừng chân, giao Tiểu Bì cho tôi

"Alo." Cô nói.

"Cô Diệp phải không? Tôi là..."

Tuy tôi ở bên trái, cách cô năm mét, hơn nữa quay lưng về phía cô song buổi tối, trong ngõ rất yên tĩnh khiến tôi vẫn mơ hồ nghe được một giọng nam vang lên từ trong di động của cô.

"Tôi chờ điện thoại của anh đã lâu lắm rồi đấy." Diệp Mai Quế thản nhiên trả lời.

Tôi bị những lời này của cô hấp dẫn, không tự chủ xoay người lại, muốn nghe xem họ nói gì.

"Thật không?" Giọng nam kia rất hưng phấn, còn cười lên vài tiếng.

"Nếu anh không gọi tới làm sao tôi bảo anh ngàn vạn lần đừng có gọi tới nữa được?"

"..." Người kia dường như bị câu này làm cho kinh ngạc, không đáp lời.

"Đừng gọi đến nữa. Bye-Bye." Cô dập máy.

"Bọn mình vừa nói đến đâu rồi?" Diệp Mai Quế hỏi tôi.

"Không có gì. Hai ta chỉ cùng không quen thấy Tiểu Bì bị cắt trụi lông thế này thôi."

Tôi không dám bảo cô vừa mắng tôi vớ vẩn, vì động tác của Diệp Mai Quế khi dập điện thoại khiến tôi nhớ tới tư thế thu kiếm của hiệp khách sau khi múa kiếm giết địch trong phim kiếm hiệp.

"Cậu đừng căng thẳng." Diệp Mai Quế cười ha ha vài tiếng: "Tên nhóc kia tôi đâu có quen. Anh ta chắc là bạn của đồng nghiệp tôi, hai ngày trước tới công ty tôi, thấy tôi xong bèn lén xin đồng nghiệp số điện thoại của tôi, nói là muốn mời tôi đi ăn."

"Vậy sao cô còn nói với anh ta: tôi chờ điện thoại của anh đã lâu?"

"Nói vậy cũng không sai mà, nếu biết tên nhóc này sẽ gọi tới, đương nhiên càng nhanh càng tốt rồi."

Nghe cô gọi tên nhóc, không khỏi nhớ tới lần đầu tiên gặp Diệp Mai Quế, cô cũng gọi tôi là tên nhóc.

"Con trai thật kỳ cục, còn chưa quen con gái đã muốn mời người ta đi ăn, sau khi quen một thời gian lại không chịu mời đi ăn." Diệp Mai Quế vừa đi vừa nói.

"Đúng vậy." Tôi cũng đành đi theo.

"Càng kỳ cục hơn là cho dù con gái đã muốn mời con trai đi ăn, con trai vẫn không chịu mời."

"Ừ. Thật sự rất kỳ cục."

"Loại con trai như vậy nhất định rất nhỏ nhen, đúng không?"

"Đúng. Hơn nữa không chỉ nhỏ nhen, đúng là không biết tốt xấu."

Diệp Mai Quế đột nhiên mỉm cười, tuy tôi không hiểu vì sao nhưng cũng cười vài tiếng theo cô.

"Cậu nhất định không phải loại con trai như vậy đúng không? Ngài diều hâu."

Trong lòng kinh hãi, bước chân tôi hơi lảo đảo, bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Ừm, tôi sẽ tìm một lúc nào đó mời cô bữa cơm." Tôi cẩn thận nói.

"Ngàn vạn lần đừng nói vậy, như vậy chẳng khác nào tôi nhắc cậu. Thậm chí khiến cậu cảm thấy tôi thật nhỏ nhen."

"Không không không." Tôi khẩn trương xua xua tay: "Là tôi cam tâm tình nguyện, tự động tự phát."

"Thật chứ?" Diệp Mai Quế nhìn tôi: "Không cần miễn cưỡng đâu."

"Sao mà miễn cưỡng được? Mời cô ăn cơm là vinh hạnh rất lớn đối với tôi, tôi cảm thấy ân huệ mênh mông cuồn cuộn."

"Sao tôi thấy giọng cậu giống như Tiểu Bì vừa cắt trụi lông bị gió đêm thổi qua vậy?"

"Là sao?"

"Đều run rẩy."

"À. Đấy là vì vui mừng."

"Thật không?" Cô trừng mắt nhìn tôi, tôi cũng trừng mắt nhìn lại.

"Thật, thật chứ. Tôi sẽ mời cô đi ăn."

Diệp Mai Quế mỉm cười, nhận lấy dây buộc Tiểu Bì từ trong tay tôi, bước nhanh về phía trước.

Vào của chung cư, trới cửa thang máy, tờ giấy lại xuất hiện.

"Thang máy có hoàn mỹ, cũng thi thoảng hỏng hóc. Tôi chưa từng hỏng hóc, nên chẳng phải thang máy."

Tôi xem một chút rồi quay sang hỏi Diệp Mai Quế: "Ngô Trì Nhân điên rồi à?"

"Không phải. Nó tiến bộ rồi."

"Cái gì?"

"Đây là sửa từ câu trong Richard đệ tam của Shakespeare." Cô chỉ vào tờ giấy nói: "Dã thú có hung ác, cũng có lòng thương hại. Tôi chẳng hề thương hại, nên chẳng phải dã thú."

"À. Vậy sao cô bảo nó tiến bộ? Shakespeare tuyệt lắm sao?"

"Không phải ý này. Trước kia nó chỉ nói thang máy hỏng, giờ nó nói ngay cả thang máy cũng không phải. Đây là tiến bộ từ cảnh giới thấy núi là núi tới cảnh giới thấy núi không phải núi."

"Thật không? Tôi lại thấy nó càng ngày càng rỗi hơi."

Diệp Mai Quế mở ví da, lấy ra một cái bút, đưa cho tôi: "Cậu muốn viết gì thì viết đi."

"Không cần đâu."

"Chẳng phải cậu không viết gì đó mắng Ngô Trì Nhân thì không thấy thoải mái sao?"

"Tôi nghĩ mình đã là một phần tử của chung cư này thì nên cảm nhận cảm giác hài hước đó."

"Ừm, cậu quen rồi là được."

Diệp Mai Quế mỉm cười, thang máy cũng đồng thời mở ra.

Tiểu Bì quả nhiên không quen hình dáng của mình, thấy gương cái là tránh thật xa.

Ba ngày liên tục, tôi đi làm về nó đều trốn dưới ghế sô pha.

Diệp Mai Quế nói với nó rất nhiều, tỷ như Tiểu Bì tỉa lông xong thật đẹp trai, gì gì đó.

Có điều hình như nó cũng chẳng tin.

"Làm sao đây? Tiểu Bì cả đêm đều trốn dưới ghế sô pha." Diệp Mai Quế hỏi tôi.

"Có lẽ chờ đến lúc lông dài lại nó sẽ không như vậy nữa."

"Vậy bao lâu nữa lông nó mới dài lại?"

"Ừm." Tôi trầm ngâm một lúc sau đó nói: "Để tôi tới viết vài chữ."

Tôi ôm Tiểu Bì ra khỏi ghế sô pha, cầm lấy chân trước của nó, viết vài chữ lên ghế.

Viết xong, Tiểu Bì có vẻ rất vui mừng, lại đứng trên ghế sô pha sủa.

"Rốt cuộc cậu viết cái gì vậy?"

Diệp Mai Quế thấy Tiểu Bì lại bắt đầu hoạt bát trở lại, vui vẻ ôm lấy nó rồi quay sang hỏi tôi.

"Luân hồi hồng trần trăm ngàn thay đổi, kiếp này làm chó thật tiêu dao. Hiếm có lục căn đã thanh tịnh, hà tất trả ta lông rậm kia." Tôi nói.

"Cậu vẫn rỗi hơi như trước."

Tuy cô mắng tôi một câu nhưng cả giọng nói lẫn khuôn mặt đều có vẻ vui cười.

Trong tivi đột nhiên có tin bão, tôi nghe vài câu xong bèn nhíu mày.

"Bão? Mặt biển phía đông bắc." Tôi lầm bầm tự nói.

"Sao vậy? Có bão cũng bình thường mà."

"Không, rất không bình thường." Tôi quay sang nhìn Diệp Mai Quế: "Bão vào Đài Loan thường tạo thành ở hai hướng phía đông nam và tây bắc Đài Loan. Lần này lại có bão ở mặt biển phía đông bắc, chuyện này cực kỳ hiếm thấy."

Tôi nghĩ một chút, hỏi cô: "Trong nhà có đèn pin hay nến gì đó không?"

"Không có." Cô cười nói: "Tôi không sợ mất điện."

"Tôi xuống lầu mua." Tôi đứng dậy, cũng mỉm cười: "Nếu mất điện buổi tối cô đọc sách sẽ không tiện."

"Mất điện còn đọc sách làm gì."

"Cô đã quen ngủ muộn, vạn nhất mất điện, đêm dài dằng dẵng, cô sẽ rất buồn chán."

Diệp Mai Quế không trả lời, chỉ mỉm cười, gật đầu.

Tôi tới hành lang, mở cửa.

"Kha Chí Hoành." Tôi nghe cô gọi từ trong phòng khách.

"Chuyện gì?" Tôi đi về hai bước, nghiêng đầu vào phòng.

"Cám ơn cậu." Giọng Diệp Mai Quế thật ôn nhu: "Còn có..."

"Ừm?"

"Đã khuya rồi, cẩn thận một chút."

Tuy rằng Diệp Mai Quế chỉ nói hai câu song lại khiến tôi cảm thấy trên bông hoa hồng đêm đã bớt đi hai gai nhọn.