Editor: Dì Annie
Buổi chiều, ở thôn bên ngoài trấn có người gọi điện thoại tới nói TV trong nhà hỏng, gọi bọn họ đến nhà sửa.
Thôn này nằm trong núi, lái xe đi mất tầm một giờ.
Diệp Thắng Văn định để con gái ở nhà tiếp Tần Mặc còn mình đi tới thôn, nhưng Diệp Mân lại cầm chìa khóa xe, nói: "Hôm qua trời mưa đường trơn, lão nhân gia ở nhà đi ạ, con đi nhanh về nhanh."
Tần Mặc: "Anh đi với em!"
Đây là lần đầu tiên trong đời anh ngồi trên chiếc xe bán tải cũ kĩ.
Để thể hiện năng lực của bạn trai, anh chủ động đòi lái xe: "Hay là để anh lái cho."
Diệp Mân nhìn anh, vừa khởi động xe vừa nói: "Anh không lái được đâu."
Anh tưởng cô nghĩ mình chưa từng lái thử loại xe địa hình này, mãi đến khi xe rời khỏi trấn, bò lên đường núi quanh co, anh mới hiểu ý của câu "Anh không lái được đâu."
Mặc dù đường núi này đủ chỗ cho hai chiếc xe, nhưng càng lên núi đường càng quanh co, khúc cua này nối tiếp khúc cua kia, đến giữa sườn núi, bên ngoài đường núi chỉ còn vách núi dựng đứng.
Vì tối qua vừa mưa, lại đang mùa đông, mặt đường hết sức trơn trượt, mỗi lần ôm cua đều khiến người ta có cảm giác muốn hôn mê.
Mười tám tuổi Tần Mặc đã thi bằng lái, cũng được tính là tài xế lâu năm. Nhưng đường cái ở thành phố bằng phẳng, không cùng đẳng cấp với đường núi mười tám khúc cua này.
Anh khiếp đảm ngồi bên ghế lái, qua được mấy khúc cua, ngay cả định nói gì cũng quên mất.
Còn Diệp Mân lái xe, từ đầu đến cuối thần sắc bình tĩnh, lúc ôm cua cô đánh tay lái nhẹ nhàng lại quyết đoán.
Vì sự bình tĩnh của cô mà Tần Mặc cũng dần tỉnh táo lại, cười trêu: "Đúng là vua tốc độ núi Akina*."
*"Vua tốc độ núi Akina" hay "bóng ma núi Akina" là biệt danh của nhân vật Fujiwara Takumi trong bộ manga Nhật Bản nổi tiếng "Initial D" kể về hành trình từ người chuyên đi giao đậu phụ trên chiếc xe Toyota AE86 cũ kỹ trở thành tay đua lão luyện trên vùng núi hiểm trở của chàng trai trẻ Fujiwara Takumi. Núi Akina trong truyện được lấy bối cảnh từ ngọn núi Haruna nổi tiếng ở tỉnh Gunma.
Diệp Mân nói: "Chỉ là do rèn luyện nhiều thôi."
Tần Mặc hỏi: "Em thường xuyên đi con đường này hả?"
Diệp Mân nói: "Nói đến kỹ thuật lái xe thì ba em lợi hại hơn nhiều. Thỉnh thoảng ông ấy thường đến thôn sửa đồ điện cho người ta, nhất là trước Tết, sinh hoạt của người trong thôn đều trông cậy vào TV nên mưa to gió lớn gì ba em cũng đi. Khi còn bé, ông không yên tâm để em ở nhà một mình nên thường mang em theo. Lâu dần em cũng thành thói quen. Sau này sức khỏe ba em không còn tốt như trước, nghỉ hè và nghỉ đông về nhà em đều nhận nhiệm vụ đến thôn." Cô nhìn anh, cười nói, "Sao? Anh sợ hả?"
Tần Mặc ngồi thẳng người: "Có Tiểu Diệp học bá ở đây, anh sợ gì chứ?"
Vừa nói anh vừa nghiêng đầu nhìn cô cười.
Lúc cô ngồi xe bán tải của lão Diệp tung hoành đường núi thẳng đứng uốn lượn này thì anh đang làm gì?
Hẳn là ngồi một mình ở phòng đồ chơi, chơi mấy lần thì ném. Nghĩ tới chuyện ba mẹ không rảnh để chơi cùng mình thì sẽ khóc la om sòm, sau đó ba anh chắc chắc sẽ thỏa hiệp, dành ra nửa ngày dẫn anh đi chơi.
Quá trình trưởng thành của mỗi người đúng là khác nhau một trời một vực.
Có thể cuộc sống anh hạnh phúc, nhưng nhớ lại tuổi thơ thì chẳng có gì đáng tự hào, còn lúc cô nhắc đến chuyện xưa, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
"Làm sao vậy?" Diệp Mân cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, nghiêng đầu nhìn anh.
Tần Mặc cười: "Đột nhiên thấy em rất ngầu."
Diệp Mân xùy một tiếng.
Tần Mặc: "Hơn nữa ba em quả thật là không tầm thường, có thể nuôi dưỡng em thành cô gái lợi hại thế này."
Diệp Mân nói: "Cũng bình thường thôi, chủ yếu là vì em không chịu thua kém."
Tần Mặc: "Em không thể khiêm tốn hơn một chút à?"
Diệp Mân: "Con người em luôn luôn cầu thị."
Tần Mặc: "..."
Hình như câu này nghe quen quen, anh đã nói qua rồi thì phải.
*
"Mân Mân, cảm ơn con!"
Sửa xong TV, cả gia đình lớn nhỏ của người trong thôn tiễn hai người ra ngoài, nhét vào tay mấy túi nông sản.
"Các con về đi."
"Lái xe cẩn thận!"
"Được ạ!"
Xe vòng qua núi xuống trấn, ánh chiều tà le lói, trên trời đã có vài bông tuyết nhỏ.
Cửa hàng trên trấn đèn đuốc sáng trưng, lúc đi qua đường lớn, nhìn thấy mấy thanh niên dáng vẻ du côn quê mùa đứng bên đường hút thuốc, trong đó có cả Triệu Hiểu Đông.
Tần Mặc kéo kính xe xuống, huýt sáo với cậu ta, cao giọng nói: "Này người anh em, nghe nói cậu thi toán sơ trung được hai mươi điểm, đúng là lợi hại quá nha!"
Triệu Hiểu Đông giơ ngón giữa với anh.
Tần Mặc lơ đễnh nhún vai.
Diệp Mân cong môi, nói: "Anh lớn thế này mà không bị người ta đánh chết cũng là kỳ tích rồi đấy."
Tần Mặc nói: "Anh vốn rất ghét tên gia hỏa này, nhưng sau khi biết sự tích vinh quang của cậu ta thì chỉ cảm thấy buồn cười. Toán sơ trung mà chỉ được có hai mươi điểm, hơn nữa còn được học hai tháng bổ túc với Tiểu Diệp học bá nữa chứ. Móa, anh cũng phục thật đó."
Diệp Mân nói: "Đúng là anh rất muốn ăn đòn."
Tần Mặc cười to.
Về đến căn nhà nhỏ Diệp gia, lão Diệp đã nấu xong cơm tối, cơm canh nóng hổi đợi hai người về ăn.
Một bữa cơm cả thể xác và tinh thần đều thoải mái.
Hôm nay lão Diệp ngủ sớm, mười giờ đã về phòng, hai người còn ngồi ở ghế sô pha xem tivi.
"À..." Diệp Thắng Văn đi đến cửa phòng mình, ho nhẹ một tiếng, nói, "Hôm nay tuyết rơi, thời tiết lạnh lắm, trong phòng Mân Mân có máy sưởi, Tiểu Tần tới phòng nó ngủ đi con. Trời lạnh thế này mà chạy đi chạy lại giữa hai phòng, cẩn thận bị cảm lạnh đó."
Tần Mặc: "..."
Diệp Mân: "..."
"Dạ con biết rồi chú."
Đợi lão Diệp vào phòng, Diệp Mân dùng sức đánh anh hai cái, thấp giọng nói: "Đều tại anh cả!"
Để ba mình biết được buổi tối Tần Mặc lén lút đến phòng mình đúng là quá xấu hổ mà.
Tần Mặc cười hì hì nói: "Quả nhiên là gừng càng già càng cay, anh đã nói cứ trực tiếp đến phòng em đi, lén lén lút lút làm gì, ba cũng không phải là người bảo thủ. Hơn nữa ông cũng xem anh là con rể rồi."
Được sự cho phép của lão Diệp, mấy ngày nay cuộc sống về đêm của Tần Mặc tốt hơn rất nhiều.
Lúc ở chung cư, có chướng ngại vật Giang Lâm, muốn ôm bạn gái ngủ phải tận dụng mọi lúc tìm cơ hội, bây giờ ở nhà họ Diệp lại có thể công khai ngủ cùng với bạn gái.
Quả thật là khiến anh vui đến quên trời đất.
Nhưng có vui sướng cỡ nào, đến mùng sáu, hai người cũng phải khởi hành về thành phố chuẩn bị lao đầu vào công việc.
Diệp Thắng Văn chuẩn bị cho hai người túi lớn túi nhỏ đồ ăn, ngay cả phần cho ba mẹ Tần Mặc cũng chuẩn bị.
Tần Mặc cũng không khách sáo, ôm hai thùng đồ ăn đặt vào xe taxi, mừng rỡ như chuột sa hũ nếp.
"Mân Mân! Phải đi rồi à?"
Lúc hai người chuẩn bị lên xe, Triệu Hiểu Đông lái xe máy dừng trước sân, khuôn mặt tươi cười xán lạn.
"Ừ, khi nào thì cậu lại ra ngoài làm ăn?" Diệp Mân hỏi.
Triệu Hiểu Đông cười nói: "Tôi đi đó đây thôi, cũng không hẳn là làm ăn, đợi thời tiết ấm hơn một chút thì tính sau."
"Cậu vẫn lái xe dọc tuyến Tứ Xuyên- Tây Tạng à?"
Triệu Hiểu Đông gật đầu: "Chắc vậy, kiếm được nhiều tiền mà!"
"Vậy cậu phải cẩn thận đó."
"Ừ."
Mặc dù Tần Mặc đã biết chuyện mối tình đầu không biết nên khóc hay cười của hai người, không còn khúc mắc nào với mối tình đầu của Diệp Mân, nhưng thấy cậu ta cười nói, dịu dàng nhìn bạn gái mình thì vẫn hơi khó chịu. Anh nhíu mày, bước lên trước chắn giữa hai người, đưa tay quơ quơ trước mặt hai người: "Làm gì vậy? Cứ như là 'Mười tám dặm tiễn đưa* thế."
*'Thập bát tương tống là là 1 tình cảnh tuyệt đẹp trong "Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài", 1 trong Tứ đại truyền kỳ của Trung Quốc. Theo truyền thuyết, từ thư viện Hồng La Sơn đến nhà của Chúc Anh Đài, vừa đúng 18 dặm đường, đến Hoà Hiếu trấn, Lương Cang, nhà của Lương Sơn Bá, cũng khoảng 18 dặm. Nhà của Chúc Anh Đài nằm phía đông bắc của thư viện, còn nhà của Lương Sơn Bá thì nằm ở phía tây bắc, nhà của hai người đều cách thư viện Hồng La Sơn là 18 dặm nên mới có tình tiết "Thập bát tương tống".
Triệu Hiểu Đông nói: "Tôi nói chuyện với Mân Mân, cậu xen vào làm gì? Đừng tưởng cậu là bạn trai Mân Mân thì có gì ghê gớm, nói cho cậu biết, từ lúc học mẫu giáo tôi với Mân Mân đã quen nhau rồi, giao tình của bọn tôi tốt hơn cậu nhiều."
Tần Mặc trợn mắt nói: "Rồi sao? Tên ngốc hai mươi điểm toán?"
Triệu Hiểu Đông nói: "Hai mươi điểm là lúc tôi thi tốt, lúc thi kém tôi còn 0 điểm nữa. Cậu có được thế không?"
Tần Mặc: "..."
Hứ, vậy thì đúng là thua tâm phục khẩu phục.
Diệp Mân không chịu nổi hai người cứ trợn mắt đấu đá nhau, đẩy Tần Mặc ra, nói với Triệu Hiểu Đông: "Tôi sửa xong radio rồi đó, để ở trong nhà. Xe đang chờ, bọn tôi đi nha!"
Triệu Hiểu Đông gật đầu, lại trừng mắt liếc Tần Mặc, vén tay áo để lộ bắp tay, siết chặt quả đấm nói: "Dám đối xử không tốt với Mân Mân, tôi sẽ không tha cho cậu."
Tần Mặc nói: "Ôi chao đại ca xã hội ơi, tôi sợ ghê đó!"
Sau đó liền bị Diệp Mân đá một cược, anh ngoan ngoãn chui vào ghế sau.
Diệp Mân vẫy tay với Triệu Hiểu Đông, nói: "Tôi đi đây!"
Triệu Hiểu Đông gật đầu, khom người đi vào trong tiệm, cầm lấy chiếc radio vỏ gỗ đặt trên quầy. Mở công tắc, đầu tiên có tiếng dò dài rè rè, chẳng mấy chốc đã có tiếng nhạc vang lên.
Cậu cười, đi tới cửa sóng vai cùng lão Diệp đưa tiễn.
Diệp Mân nhoài ra cửa kính xe vẫy tay với ba.
Thấy Triệu Hiểu Đông đi ra, cô cười, nói lớn: "Hiểu Đông, mau tìm bạn gái đi, đừng để mẹ cậu lo lắng nữa!"
Triệu Hiểu Đông vẫy tay với cô: "Yên tâm đi, con gái thích tôi có thể xếp hàng dài cả con đường trấn Thanh Hòa chúng ta đấy." Sau đó cậu giơ chiếc radio trong tay, nói: "Cậu phải cố gắng lên nha!"
Diệp Mân: "Được!"
Triệu Hiểu Đông nhìn theo chiếc xe chở cô gái chậm rãi rời khỏi phố cổ, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười.
Bay đi đi, người con gái tôi từng thích!
*
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người có phát hiện không? Mặc dù Tần cẩu là nam chính nhưng không có ưu điểm giống như đại bộ phận các nam chính ngôn tình khác.