Hoa Hồng Dại

Chương 58




Editor: Dì Annie

Trời vừa sáng, Tần Mặc đã để lại lời nhắn cho ba mẹ còn chưa thức dậy, lấy hai bình rượu Mao Đài trong tủ rượu của ba Tần, lại mang một hộp điểm tâm dì gửi từ nước ngoài về bằng đường hàng không, bước lên nắng sớm ngày đông, nghênh đón gió lạnh, lặng lẽ bí mật ra khỏi nhà.

Vé xe ngày mùng một rất dễ mua, hôm qua anh đã đặt được một vé tàu hỏa cao tốc chuyến sớm nhất hôm nay.

Tàu chạy mất ba giờ, thêm nửa giờ đi taxi, lúc đến trấn Thanh Hòa cũng gần trưa.

Chuyến đi này lẽ ra là vào mùa hè lại kéo dài tận nửa năm.

Lúc xuống xe, Tần Mặc nhìn quang cảnh xa lạ của thị trấn nhỏ phía Nam, trong lòng có chút lo lắng nhớ nhà.

Đây là nơi cô ấy lớn lên suốt 18 năm.

Thanh Hòa là thị trấn nhỏ, chỉ có một con đường lớn, xác pháo đỏ tươi rải rác trên đường phố là đặc trưng của năm mới ở trấn nhỏ.

Anh tùy tiện hỏi thăm chủ quán ven đường địa chỉ tiệm điện nhà họ Diệp.

Từ đường lớn băng qua con phố cũ phía sau, đi dọc một đoạn đường lát đá, rất nhanh đã thấy tấm bảng hiệu "Tiệm sửa chữa đồ điện Diệp gia" ở cuối phố.

Anh dừng lại hít sâu một hơi rồi mới mang hộp quà trong tay đến căn nhà nhỏ Diệp gia.

Đến đối diện tiệm điện, anh dừng lại lần nữa, điều chỉnh cảm xúc, sau đó mới băng qua con đường lát đá đến cửa chính của tiệm.

Bên trong tiệm lúc này có hai người, một người đàn ông trung niên đeo mắt kính đang sửa TV, người còn lại là một thanh niên tóc đỏ, cà lơ phất phơ tựa bên quầy trò chuyện câu được câu không với người đàn ông trung niên.

Lúc anh đi tới, người thanh niên kia vừa nói chuyện vừa nhìn anh, đầu tiên là lườm, sau đó lại nhếch môi, biểu cảm có phần nghiền ngẫm.

Tần Mặc vốn không để ý tới một tên tóc dựng ở trấn nhỏ, nhưng lúc đối diện với gương mặt kia, trong lòng anh không nhịn được hồi hộp.

Mẹ nó, dáng dấp của tên tóc dựng ở trấn nhỏ này cũng bắt mắt thật.

Đây rốt cuộc là nơi địa linh nhân kiệt* gì vậy?

*địa linh nhân kiệt: đất thiêng sinh người hiền tài, kiệt xuất

Không chỉ có thể sinh ra một Tiểu Diệp học bá lợi hại mà ngay cả một tên tóc dựng cũng có gương mặt của đại minh tinh.

Trong lòng anh kinh ngạc nhưng biểu cảm trên mặt vẫn bình tĩnh, anh dời mắt bước lên trước nhìn về phía người đàn ông đang sửa TV.

Dáng vẻ của người đàn ông rất giản dị, hàng mày có chút quen thuộc, đây đúng là ba vợ tương lai của anh, à không, đúng là ba của Diệp Mân rồi.

"Chào chú, cho con hỏi đây có phải là nhà Diệp Mân không ạ?" Anh nho nhã lễ phép mở miệng.

Diệp Thắng Văn ngẩng đầu nhìn người thanh niên trẻ tuổi, rõ ràng không phải người địa phương, ông gật đầu nói: "Đúng vậy, cậu là..."

Tần Mặc cười nói: "Con là bạn của cô ấy, tình cờ đi ngang qua đây nên ghé thăm."

Diệp Thắng Văn gật đầu: "Ừ, nó ra bờ sông tìm thức ăn rồi, lát nữa về ngay, cậu ngồi chờ nó một lát."

Ban đầu Tần Mặc định ngồi đó chờ Diệp Mân, nhưng lúc này trong lòng bỗng dưng kích động, cảm thấy mình ngồi không thì không quá ổn, hơn nữa chưa gặp Diệp Mân, một mình đối diện với ba vợ tương lai hình như có chút xấu hổ.

Anh giả bộ bình tĩnh nói: "Không cần đâu ạ, vậy cháu đi công chuyện trước rồi quay lại sau."

Diệp Thắng Văn cười: "Ừ được, Mân Mân lát nữa về ngay."

Tần Mặc cười gật đầu nói cảm ơn, quay người ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra ngoài, có điều lúc đi ra cửa, không cẩn thận vấp phải bậc cửa, chân lảo đảo suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Diệp Thắng Văn thấy vậy cười nói: "Cẩn thận chút chứ cậu trai trẻ!"

Triệu Hiểu Đông nhìn bóng lưng vội vã rời đi, hừ một tiếng: "Chú Diệp, không hàn huyên với chú nữa, con đi dạo một chút đây."

*

Tần Mặc mang theo hộp quà chạy trối chết.

Ra đến phố cổ mới dừng lại thở gấp.

Anh nhớ lúc xuống xe có thấy con sông trong thị trấn, vì thế anh theo trí nhớ tìm đường đến bờ sông, trong lòng nghĩ ngợi, không chừng có thể ngẫu nhiên gặp Diệp Mân, nhất định là cho cô một bất ngờ.

Ha ha.

Ngày mùng một đầu năm mới, người người nhà nhà bắt đầu đi chúc tết, con đường nhỏ trong trấn rộn ràng tiếng nói cười. Tần Mặc đứng ở ngã ba đường, cẩn thận quan sát theo hướng đám người đi về phía phố cổ.

Không biết là vận may của anh không tệ hay là do thị trấn quá nhỏ, thoáng chốc anh đã nhìn thấy Diệp Mân đi tới từ hướng bờ sông.

Hẳn là vì năm mới, cô mặc một chiếc áo bông đỏ, đầu đội mũ lông trắng càng nổi bật gương mặt trắng trẻo. Trên tay cô cầm một chiếc rổ tre nhỏ đựng rau quả vừa mới hái.

Mắt Tần Mặc sáng lên, vừa định vọt lên trước mặt cô dọa cô một cái, bỗng nhiên phát hiện phía sau cô còn có một người đàn ông.

Là người đàn ông anh không thân quen lắm nhưng tuyệt đối sẽ không nhận nhầm.

Chu Văn Hiên?

Theo như anh biết thì nhà Chu Văn Hiên ở thành phố mà, sao lại xuất hiện ở đây?

Anh còn đang bất ngờ bối rối, Chu Văn Hiên đã đi song song với Diệp Mân, trong tay anh cũng cầm một cái giỏ trúc đựng rau quả.

Vì trên phố đông người qua lại, mấy đứa trẻ đùa nghịch với nhau, có đứa suýt nữa đụng phải Diệp Mân, Chu Văn Hiên nhanh tay kéo cô ra sau mình, thế là đứa nhỏ chỉ đụng phải anh. Nhưng anh cũng không tức giận, còn cười cười sờ đầu bạn nhỏ.

Chắc là Diệp Mân biết đứa nhỏ kia, khom người cười dặn dò mấy câu, sau đó cười nói với Chu Văn Hiên tiếp tục đi về phố cổ.

Giờ phút này Tần Mặc đứng trong gió lạnh, trong lòng chỉ cảm thấy thật lạnh thật lạnh, cả người như rơi vào hầm băng.

Mắt nhìn theo bóng người biến mất ngay ngã rẽ, anh mới nhớ ra phải đuổi theo. Nhưng đến ngã rẽ phố cổ, anh không tiếp tục đi theo nữa, chỉ yên lặng nhìn Diệp Mân và Chu Văn Hiên vui vẻ trò chuyện với nhau đi tới căn nhà nhỏ Diệp gia.

Năm mới tết đến mà Chu Văn Hiên ở nhà Diệp Mân là ý gì đây?

Anh hoàn toàn không dám nghĩ nhiều.

Cô không phải là loại người yêu đương mà cố ý giấu diếm, anh xác định trước khi nghỉ tết, mối quan hệ của cô và Chu Văn Hiên chỉ là bạn bè không hơn không kém.

Chẳng lẽ hôm trước ngồi cùng xe về quê, lúc trên xe lửa tình cảm bỗng dưng thăng hoa?

Mặc dù ý nghĩ này rất nhảm nhí nhưng chuyện nam nữ không phải là thế này sao? Một cơ hội một chút xúc tác, có thể sẽ có những thay đổi về chất.

Cơ hội này vốn là thuộc về anh, dù sao mỗi ngày ngẩng đầu cúi đầu gì đều gặp nhau, sự thay đổi về lượng sớm muộn gì cũng gây nên sự thay đổi về chất.

Không ngờ cứ vậy mà bị người ta đoạt trước.

Sự hưng phấn buổi sáng khi ra cửa, lúc này đã thay đổi hoàn toàn.

Cho dù lúc trước trong nhà xảy ra chuyện, mỗi ngày bị chửi mắng vùi dập, không tìm được đầu tư anh cũng không thấy thất bại, bất lực thế này.

"Người anh em, đến trấn Thanh Hòa của chúng tôi du lịch hả?" Một chiếc xe máy bỗng nhiên dừng trước mặt anh, trên xe là tên tóc dựng đẹp trai ở trấn nhỏ, hiên ngang hất cằm với anh cười hỏi.

Tần Mặc bất ngờ nhìn cậu ta, gật đầu lấy lệ.

"Bây giờ cậu định đi đâu? Tôi đưa cậu một đoạn."

Tần Mặc đưa mắt nhìn căn nhà nhỏ Diệp gia, buồn rầu thở dài nói: "Bến xe."

"Được, lên đây đi, tôi cũng tiện đường đi qua đó."

Tần Mặc ngồi lên sau xe gắn máy.

Triệu Hiểu Đông nổ máy xe phóng lên đường lớn, thuận miệng nói: "Hình như tôi gặp cậu ở đâu rồi thì phải? Đúng rồi, có phải cậu là đứa con trai Tần gia kia không? Gì mà phá sản ấy?"

Mẹ nó, mình nổi tiếng đến mức một tên tóc dựng ở trấn nhỏ cũng nhận ra nữa hả?

Tần Mặc nghiêm mặt đáp: "Không phải, cậu nhận lầm người rồi."

Triệu Hiểu Đông phấn khởi nói: "Thật hả? Vậy là tôi nhận lầm à. Tôi nói cậu nghe, cái tên con trai của Tần gia kia là bạn học của một cô nương ở chỗ chúng tôi."

"Ừ."

"Cô nương này của chúng tôi rất lợi hại, từ tiểu học đã học rất giỏi, một mạch học lên nghiên cứu sinh, còn cùng bạn bè thành lập công ty khởi nghiệp. Năm nay về ăn tết còn dẫn bạn trai về, dáng dấp rất đẹp trai."

"Thật hả?"

Sao tôi không thấy thế.

Thị trấn nhỏ như lòng bàn tay, bến xe cũng rất gần, Triệu Hiểu Đông không nói mấy câu đã chở người đến cổng bến xe.

Tần Mặc xuống xe, đặt hộp quà trong tay ở ghế sau, lấy điện thoại ra hỏi: "Bao nhiêu tiền vậy?"

"Không cần đâu!" Triệu Hiểu Đông cười tủm tỉm khoát tay, nổ máy xe rời đi.

Tần Mặc quay người chuẩn bị vào bến xe, chợt nhớ tới hộp quà còn để ở ghế sau, ngẩng đầu nhìn theo hướng chiếc xe đã thấy tên tóc dựng kia cũng quay đầu nhìn anh, còn thả một tay cầm hộp quà giơ lên giương oai diễu võ lắc lắc, sau đó nhanh chóng chạy đi.

Mẹ kiếp!

Khó trách sao tên này không cần tiền, thì ra là dòm ngó đồ trong tay anh.

Nhưng dù sao cũng không tặng được, bị người ta cướp anh cũng lười truy cứu. Người mình thích chạy theo người khác mất rồi, anh còn tâm trí đâu mà quan tâm có thêm chuyện xui xẻo hay không.

Chút xui xẻo đó lại góp thêm vào tâm tình rầu rĩ của anh lúc này.

Anh nghiêm mặt đi vào trạm xe vắng vẻ.

*

Diệp Mân ra sau nhà cất đồ ăn rồi đi lên tiệm, nói với lão Diệp: "Ba để con trông tiệm cho, ba đến nhà bếp giúp học trưởng Chu đi ạ."

"Được rồi!" Diệp Thắng Văn dừng tay, đang định ra sau nhà, bỗng nghĩ tới điều gì, nói, "Đúng rồi, vừa rồi có một thanh niên từ nơi khác đến, dáng dấp cao to điển trai tìm con đấy."

"Thật ạ? Cậu ấy đi đâu rồi."

"Nói là đi công chuyện, đoán chừng lát nữa quay lại."

Diệp Mân gật đầu, không để tâm lắm.

Lúc này Triệu Hiểu Đông cầm theo hộp quà nghênh ngang từ bên ngoài vào, nói: "Chú Diệp, con tặng chú chút quà đây ạ."

Diệp Thắng Văn nói: "Không phải hai ngày trước con tặng rồi hả? Sao giờ lại tặng nữa?"

Triệu Hiểu Đông cười nói: "Con lấy được từ người khác, mượn hoa hiến Phật, không phải chú muốn uống rượu sao ạ? Đây là hai bình Mao Đài, mà con thì không uống rượu trắng, tặng chú cả đấy."

Diệp Thắng Văn cười tủm tỉm nhận lấy: "Sau này không cần phải tặng quà nữa đâu, chú không thiếu gì cả."

"Đã nói là con lấy được từ người khác mà."

Đợi Diệp Thắng Văn ôm hộp quà cười ha hả vào nhà trong, ngón tay Triệu Hiểu Đông nhịp nhẹ lên quầy, cười tủm tỉm nhìn Diệp Mân.

"Sao vậy?"

Triệu Hiểu Đông nói: "Cậu có biết quà vừa rồi tôi lấy được ở đâu không?"

"Sao mà tôi biết được?" Diệp Mân không quan tâm đáp.

Triệu Hiểu Đông: "Là người từ nơi khác tới lúc nãy tìm cậu đó."

Diệp Mân hơi sững sờ, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn cậu.

"Chưa kể dáng dấp người kia còn rất đẹp trai không thua kém gì vị học trưởng ở nhà sau của cậu đâu. Tôi thấy hình như cậu ta hơi giống phú nhị đại phá sản ở trường cậu, gì mà Tần Tần ấy. Nhưng mà tôi hỏi cậu ta lại bảo không phải."

Cậu ấy còn chưa nói xong, sắc mặt Diệp Mân đã thay đổi: "Bây giờ cậu ấy ở đâu?"

Triệu Hiểu Đông nói: "Đến bến xe rồi, đoán chừng lúc này đã lên xe về rồi, không biết là gặp chuyện gì mà nhìn cậu ta có vẻ sa sút lắm."

Cậu ta nói úp úp mở mở nhưng Diệp Mân cũng hiểu đại khái có chuyện gì, vội vã cầm điện thoại lên gửi tin nhắn cho Tần Mặc: Cậu đang ở đâu?

Đầu kia trả lời rất nhanh: Ở nhà chứ đâu.

Diệp Mân ngập ngừng, ngón tay đặt trên màn hình vốn định gọi cho anh, nhưng nghĩ lại chỉ gửi tới một tin: À, năm mới vui vẻ, ăn chơi vui vẻ.

Tần Mặc: Em cũng thế.

Thôi thì hiểu lầm rồi cứ hiểu lầm đi.

Nếu như tâm tư của anh với cô chỉ vì chút hiểu lầm kia mà bỏ cuộc nửa đường, vậy thì cũng không đáng để cô chủ động bước xuống một bước.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Ngủ không được, vậy thì thêm một chương đi.

Tần Mặc: Hơi muốn uống rượu với thuốc ngủ.

Các bạn muốn nhìn trúc mã, đã có một tên tóc dựng còn soái hơn cẩu tử.

Nói theo một cách nào đó, nữ chính thích kiểu này.