Lúc trở về nhà, Triệu Kim Mạn và Phó Tư Duyên lặn lộn một lúc, anh làm nhiệt tình tức mức cô đành phải xin tha, thút thít khóc.
Khoảnh khắc này, Triệu Kim Mạn nằm trên giường, hưởng thụ sự phục vụ của Phó Tư Duyên, khóe mắt cô ửng đỏ vì bị anh làm.
Cô dùng ngón chân cọ cọ vào đũng quần Phó Từ Duyên, nhích đến sát gần người anh còn Phó Tư Duyên đang nửa nằm nửa ngồi dựa đầu vào thành giường để mặc cho Triệu Kim Mạn thút thít trong ngực mình.
Anh cúi đầu, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đèn ngủ đầu dương chiếu ra tia sáng vàng ấm áp.
Phó Tư Duyên một tay cầm sách, một tay ôm eo cô, Triệu Kim Mạn nghịch ngợm tay anh, không ngừng nắm lên đặt xuống bàn tay thon dài, “Phó Tư Duyên, anh kể em nghe truyện cổ tích được không?”
Phó Tư Duyên mỉm cười, anh cười sự trẻ con đáng yêu của cô. Triệu Kim Mạn không giận vì bị cười nhạo, mẹ cô qua đời từ sớm, ba cô lại bận rộn công việc, người chăm sóc cô chỉ có bảo mẫu. Trước khi cô ngủ thường thích nghe truyện cổ tích, đáng tiếc mọi người đều không có thời gian kể truyện cô nghe.
“Em muốn nghe truyện nào?” Phó Tư Duyên khép sách.
“Phó Tư Duyên, anh có mối tình đầu không?” Cô vùi mặt vào ngực anh, dùng tay chạm vào mũi anh sau đó lại ôm eo anh.
Một cô gái quan tâm đến chuyện tình cảm của một người đàn ông nghĩa là cô ấy bắt đầu coi anh ấy là một phần cuộc sống của mình.
Phó Tư Duyên vẫn luôn muốn cô vợ nhỏ quan tâm đến suy nghĩ của mình, hiện tại anh rất hài lòng.
Anh híp mắt, xoa xoa bờ mông no đủ, ôm chặt lấy cô.
“Không phải muốn nghe truyện cổ tích à?”
“Em tò mò muốn nghe truyện của anh không được sao?”