Triệu Kim Mạn không có kinh nghiệm khẩu giao, Phó Tư Duyên là người đầu tiên được cô làm vậy.
Ngày thường dù cô phóng đãng không kiềm chế, cả người tỏa ra sức hút câu dẫn nhưng từ trong xương cốt cô vẫn là người truyền thống. Nếu cô đã đốt lửa thì cũng nên phụ trách.
Hơn nữa thấy bộ dạng chịu đựng của Phó Tư Duyên cô không đành lòng bỏ mặc.
Phó Tư Duyên đứng ở mép giường, ẩn sau lớp áo tắm nhô lên một khối.
Triệu Kim Mạn dùng năm ngón tay tinh tế dò xét, chạm vào dục vọng bành trướng của anh.
“Ưm …” Phó Tư Duyên khó chịu rên lên.
Anh vừa mới tắm xong không mặc quần lót, ngón tay cô trực tiếp chạm vào nơi sưng to nhẹ nhàng vuốt ve nhờ sự đụng chạm đó mà nó cương cứng lên.
Triệu Kim Mạn cảm thấy cự vật này muốn khiến tay cô bỏng, sức nóng của nó lan tỏa khắp tay cô.
“Phó Tư Duyên, thứ này của anh lớn quá.” Vừa to lại vừa dài.
Triệu Kim Mạn xoa từ trên xuống dưới, nghịch ngợm không được bao lâu đã thấy mỏi tay vì nó quá dài.
Gân xanh của cự vật nổi lên, dưới sự chăm sóc nhiệt tình của Triệu Kim Mạn nó càng thêm thẳng, càng thêm lớn.
“Anh cởi áo choàng tắm ra, nếu không em không giúp anh được.” Triệu Kim Mạn ngại ngùng nói.
Trong tiểu thuyết cũng có đoạn miêu tả nơi đó của đàn ông, trong mấy truyện sắc tình nơi đó thường được nói là tím đen cực kỳ khó coi.
Nhưng côn th*t của Phó Tư Duyên không khó coi như vậy, mùi hương không nặng cũng không quá đáng sợ.
Cô dùng tay vuốt lên trên rồi chạm vào hai viên tròn bên cạnh. Nơi đây chính là thứ chứa đựng tinh dịch.
Phó Tư Duyên được cô xoa bóp mà da đầu tê dại, dục vọng mỗi lúc một nhiều, sưng to, bất cứ lúc nào cũng có thể phát nổ.
Mà Triệu Kim Mạn không nhận ra anh đang nín nhịn, cô một bên vuốt ve một bên đùa nghịch giống như lúc trước Phó Tư Duyên trêu đùa ngực cô.
Đầu nấm của anh chảy ra chất lỏng trắng đục, có chút mùi nồng, Triệu Kim Mạn không hiểu sao khi ngửi thấy mùi đó phía dưới cô ướt đẫm.
Hiện tại đã là ngày thứ ba của tuần, lượng kinh nguyệt tiết ra không nhiều nữa nhưng bụng cô co rút kinh nguyệt như đang trào ra.
Phó Tư Duyên nắm lấy cằm cô, đầu ngón tay vuốt ve cánh môi rồi đi xuống mơn trớn xương quai xanh, “Mạn Mạn, nhanh ngậm lấy nó.”
Phó Tư Duyên vẫn luôn muốn cùng cô làm loại chuyện này, đôi khi nhìn thấy cánh môi đỏ ửng khi uống nước hình ảnh kiều diễm sẽ xuất hiện trong đầu anh.
Kiêu như miệng cô chứa đựng cự vật to lớn của anh, không ngừng mút vào dùng hàm răng khẽ cắn. Còn anh chậm rãi vận động sau đó dùng chất lỏng bắn vào miệng cô.
Triệu Kim Mạn hoạt động tay cũng mỏi nên há miệng cố gắng ngậm lấy côn th*t.
Khuôn miệng cô nhỏ, mềm mại yêu kiều.
Cự vật mới đi vào một chút, cô đã dùng đầu lưỡi mút vào, cực kỳ cẩn thận chăm sóc như muốn an ủi sự nóng nảy của anh.