Đèn neon của thành phố về đêm sáng lên, Triệu Kim Mạn nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng sông hiền hòa lấp lánh ánh đèn vàng, giống như vô số pháo hoa, cực kỳ đẹp.
Nhà hàng họ đến ăn hôm nay có nhạc Jazz du dương cùng với đèn chùm pha lê sang trọng, tất cả tạo nên bầu không khí ấm áp.
Nếu không có trò đùa của Triệu Kim Mạn dưới gầm bàn, bữa tối nay sẽ là thời điểm thích hợp để thưởng thức đồ ăn ngon và cảnh đẹp.
Triệu Kim Mạn cởi giày, dựa vào cảm giác với qua chạm vào chân anh, nhẹ nhàng dọc theo ống quần cọ qua cọ lại.
Phó Tư Duyên cắn một miếng bít tết chậm rãi nhai, ngước mắt lên nhìn cô gái nhỏ đối diện, ánh mắt đầy ẩn ý, nghiêm túc phê bình Triệu Kim Mạn, “Ngoan, đừng nghịch ngợm.”
Triệu Kim Mạn khóe miệng cong lên đầy ranh mãnh, giống như hồ ly ngang ngược nói đáp, “Em không muốn.”
Vừa nói, ngón chân cô vừa đi thẳng lên tìm được bộ phận mà cô muốn ‘trêu trọc’, không chút sợ hãi nhấn vào nơi đó.
Ban đầu nơi đấy còn mềm mại như bông bị Triệu Kim Mạn cọ vào lập tức sưng lên.
Triệu Kim Mạn chơi đùa chán chê rồi mới hạ chân xuống.
Gây họa xong, cô còn ra vẻ ngây thơ, tròng mắt cong lên như thể không biết bản thân vừa làm ra chuyện gì, “Phó Tư Duyên, anh sao thế? Ăn một bữa cơm với người ta mà tỏ vẻ khó chịu đến vậy à?”
Phó Tư Duyên cảm thấy bản thân phải chấn chỉnh lại cô, không thể để Triệu Kim Mạn được chiều chuộng mà trở nên làm càn.
Về đến nhà, Triệu Kim Mạn sau khi tắm xong đứng trước gương nhìn cơ thể không mảnh vải che thân của mình, tự bản thân tán thưởng.
Cô cảm thấy cực kỳ may mắn khi có thân hình hoàn hảo thế này, bằng không cô không cách nào quyến rũ được Phó Tư Duyên.
Tối nay, chắc chắn anh phải ‘trừng phạt’ Triệu Kim Mạn, anh muốn hung hăng làm cô, làm đến khi cô khóc lóc nhận sai.
Nghĩ thôi đã khiến nhiệt huyết sôi trào, sóng tình dào dạt.