Hoa Hồng cùng Lời Thề Ước

Chương 6: Thuần khiết và bẩn thỉu




"Winnie, tới đây, nhảy với anh một điệu nào." Hoàng trữ đế quốc đưa tay ra, thành khẩn mời em gái mình nhảy điệu đầu tiên, thiếu nữ đưa tay khoác lên tay hắn, ánh mắt Ulysses trần trụi nhìn nàng, khiến cho sinh lý nàng có chút khó chịu.

Những chuyện dâm loạn xảy ra ở trong cung Hoàng trữ sớm đã truyền vào tai Winifred, người anh mặt người dạ thú của nàng đêm qua còn chơi đùa rồi giết chết một đứa trẻ chỉ mới mười hai tuổi. Thi thể đứa trẻ kia bị bỏ vào trong bao bố ném ra con sông ngoài thành, nước dưới sông đó thông ra ngoài chảy rất xiết, rất thích hợp để hủy thi diệt tích. Thuộc hạ của Winifred đã vớt được bao bố ở ngoài thành lên, là một thiếu niên tóc vàng mắt xanh dáng dấp rất đẹp, ánh mắt cậu bé có màu xanh da trời giống y như Winifred.

Đó vốn nên là một bầu trời được điểm tô...

Winifred rất hận bản thân mình, thân ở trong hoàng thành giống như một con chim khổng tước.Trong cung nàng không có bất kỳ thế lực nào, mỗi ngày đều phải thận trọng ứng phó bọn họ, tự lo còn không xong. Đối với chuyện cực kỳ bi thảm xảy ra trong cung Hoàng trữ nàng hoàn toàn không thể ra sức.

Nàng nói với mình, không thể kích động. Bây giờ nàng chỉ có thể mai táng những người đó, rất nhanh thôi... Chỉ cần nàng thành công, chuyện như vậy sẽ không xảy ra nữa.

Ulysses nhìn thấu đáy lòng không bình tĩnh của Winifred, hắn cho là những người man rợ tới từ phương Bắc đó đã hút đi toàn bộ ánh mắt của Winnie đáng yêu của hắn, trong lòng hắn gào thét, là cái người man rợ đó câu đi lòng của Winnie! Tràn đầy lửa giận xông lên, một điệu nhảy kết thúc, sau khi lễ phép làm xong ngay cả một góc mắt nàng cũng không cho Ulysses.

Bây giờ Winifred muốn phải nhanh lên một chút đến bên người thủ lĩnh băng nguyên, nàng phải thực hiện kế hoạch của mình nhanh lên một chút, kế hoạch chỉ cho phép thành công không cho phép thất bại. Đây là điều quan trọng nhất với nàng, chỉ khi lấy được sự ủng hộ của Bắc Bộ, mọi việc mới biến thành hợp tình hợp lý. Nàng đã sớm lựa lời cho buổi khai mạc vở kịch hôm nay.

Nhìn theo hướng thiếu nữ chạy đến chỗ thủ lĩnh băng nguyên, người đàn ông mặt đầy u ám đi tới một góc hẻo lánh, lén lút nhìn xem, không cam lòng dùng nắm đấm nặng nề nện lên tường, "Tên đàn ông chết tiệt đó." Rõ ràng trong mắt Winnie nhỏ bé chỉ nên có mình hắn mới đúng, rõ ràng Winnie nhỏ bé là của hắn. Dựa vào cái gì người đàn ông kia vừa xuất hiện liền hấp dẫn sự chú ý của Winnie? Ghen tỵ khiến cho đầu não của hắn dừng hoạt động, nhưng bởi vì thân phận đặc thù của đối phương mà hắn không thể động đến hắn ta dù chỉ một ngón tay. Ulysses cầm ly rượu lên bắt đầu uống, trong mắt ngập tràn lửa giận và ghen tỵ, chất cồn thôi miên thần kinh hắn, gây tê liệt tâm trí hắn.

Điều hắn muốn, là đoạt Winifred lại bên cạnh mình, sau đó nhốt lại, chỉ làm một đứa bé cho duy nhất một người là hắn yêu thương.

*****

"Có thể gặp lại anh lần nữa, thật là tốt quá." Bộ dạng của thiếu nữ trước mặt hắn cùng với con người hoàn mỹ mới vừa rồi thỉnh thoảng hoàn toàn khác biệt, vừa hoạt bát vừa đáng yêu. Nàng hoàn toàn không vì những người phương Bắc nhìn có chút thô kệch bên người hắn mà bị dọa sợ không dám đến gần, nàng chỉ hoàn toàn không thèm để ý. Trong một vòng ở chỗ này, chỉ có mỗi Winifred là không phải tới từ Bắc Bộ. Các quý tộc khác tới tham gia buổi tiệc đều không dám tới gần bên này.



"Đúng vậy, cô gái nhỏ. Không nghĩ tới cô lại là viên ngọc quý của đế quốc." Harris chăm chú nhìn nàng, bất luận đến tột cùng thân phận nàng là gì. Ở trong lòng hắn cô gái này chính là thiên sứ từ trên trời hạ phàm, bởi vì câu nói đơn giản đầu tiên của nàng đã làm cho trái tim bị đóng băng của hắn cảm nhận được mùa xuân ấm áp.

Hoàng thất mục nát lại nuôi dưỡng ra được một viên ngọc quý phẩm chất cao thượng không nhuốm màu trần thế như vậy, đây có lẽ là sự thương hại đối với hoàng thất Elizabeth đi. Đối với sự thương hại đáng buồn dành cho bọn họ như vậy, hy vọng có thể cảm hóa được bọn họ. Nhưng mà thực tế đã sớm không còn thuốc nào có thể cứu chữa được bọn họ nữa rồi, đã rơi vào vực sâu của dục vọng, cùng với sự tham lam nên đã hóa thân thành ma quỷ.

Có lẽ, trong toàn bộ giới thượng lưu ở đế quốc, chỉ có nàng mới là sạch sẽ, còn những người khác đã sớm ngâm mình trong dơ bẩn, cho dù nội tâm có được tẩy rửa cũng bẩn thỉu không chịu nổi.

Trào phúng biết bao, một cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên lăn lộn giữa những người này, bơi ở bên bờ vực sâu, dù tất cả mọi người đều đã rơi vào vực sâu nhưng chỉ có nàng là không bị ma quỷ cám dỗ mà dũng cảm quên mình nhảy xuống.

Nếu như Harris biết trước viên ngọc quý của đế quốc là Winifred thì hắn tuyệt đối sẽ không nói ra lời nói đó. Bây giờ cũng không muộn, hắn cần người quan trọng với hoàng đế, hắn phải dẫn Winifred rời đi, bởi vì hắn không thể để cho nàng ở lại cái thế giới hắc ám, tràn đầy thối nát như nơi này.

Nàng không nên bị xem như một con chim hoàng yến bị kẹt trong lồng, bị kẹt ở trong hoàng cung tối tăm không ánh mặt trời này. Harris muốn mang nàng đi, mang đến tự do cho nàng. Nàng hẳn nên được đi ra bên ngoài, đến thế giới tốt đẹp hơn, mà không phải trở thành lục bình trôi nổi ở trong dòng nước xoáy hỗn độn này.

Ở trong mắt Harris, Winifred giống như chú dê con bị một con sói độc ác tự mình nuôi dưỡng.

Nếu như Winifred biết người đàn ông lạnh lùng tàn nhẫn này nghĩ như thế có lẽ sẽ bật cười. Nếu có thể sống một cuộc sống mà mưa to gió lớn luôn ở trước mắt trong thời gian lâu như vậy nhưng vẫn không bị bức hại, vậy nàng sao có thể là một ngốc bạch ngọt đơn giản chứ? Ngây thơ chẳng qua chỉ là vẻ ngoài của Winifred, bên trong nàng đen hơn nhiều so với vẻ ngoài ngây thơ không rành thế sự nhiều. Có điều, nàng nhất định sẽ cảm ơn ý tốt của Harris.

Cảm nhận được có tầm mắt đang chăm chú nhìn mình, Winifred làm một động tác nghịch ngợm, khóe mắt lặng lẽ nhìn về hướng đó, là người chú nói năng tùy tiện làm cho người ta buồn nôn kia của nàng --- Wistan. Nàng dùng ánh mắt nhìn Harris, thay đổi ánh mắt không rành thế sự trước đó, ánh mắt nàng bây giờ có chút thâm trầm, sau đó đi nhìn bên kia sân thượng. Động tác nho nhỏ chỉ có người đối diện có thể thấy rõ, "Khiêu vũ cùng tôi đi."

"Xin lỗi, Tiểu công chúa, ta sẽ không khiêu vũ." Hắn từ chối nàng. Winifred xệ mặt xuống, hoàn toàn thay đổi thái độ, nàng cao ngạo hừ lạnh, sau đó quay đầu rời đi.

Sau khi xác định ánh mắt làm cho người ta chán ghét kia đã biến mất Winifred đi một vòng trong sảnh tiệc, tìm một chút bóng dáng đại công tước Stone, nhìn dáng dấp hẳn là lại đi nơi nào đó tư tình rồi, trong hội trường không có bóng người ông ta. Công chúa đang phập phồng lo sợ liền yên lòng, nàng đi lòng vòng một chút rồi hướng về sân thượng vắng vẻ đi tới.

Nàng nhẹ nhàng vén tấm màn tơ tằm ra, rèm bị kéo xuống, nơi này và buổi tiệc như bị ngăn cách với đời. Người đàn ông kia sớm đã đứng ở đó chờ đợi nàng, Winifred cười một tiếng, cũng may người nàng coi trọng không ngốc mà rất thông minh.

"Tại sao lại gọi tôi tới đây? Winnie."

"Không gì cả, Harris. Chỉ là buổi tiệc quá ồn, tôi muốn nói chuyện phiếm với anh cũng phải nhìn ánh mắt của bọn họ, thật sự là quá mệt mỏi." Nàng thở dài đi tới, Harris miễn cưỡng tin lời nàng nói, "Bọn họ quả thật có chút om sòm. Quý tộc đế quốc nhìn qua thật đúng là vô năng lại còn ngu muội." Hắn cố ý nói nặng lời hơn một chút, vốn tưởng rằng Tiểu công chúa sẽ nổi giận, nhưng nàng không có.

"Anh cũng cảm thấy như vậy? Tôi cũng vậy." Nàng nói. Vẻ mặt nàng không biết làm sao, khổ sở nói: "Thật ra tôi rất ghét cái giới này, nhưng tôi là công chúa của đế quốc, tôi đại diện cho hoàng thất, tôi phải chu toàn giữa bọn họ. Tôi thật ra rất phản nghịch, sẽ lén trốn ra khỏi cung, lần trước chạy đến quán rượu suýt chút nữa đã bị phát hiện..."

Gió đêm thổi tóc nàng hơi tung bay, sợi tóc bay lượn trên không trung, "Tôi thật vui khi có thể quen biết anh, cũng rất cao hứng khi có thể gặp anh lần nữa." Nàng ngừng một lát rồi chép miệng: "Mặc dù là lấy loại thân phận này gặp lại anh ở chỗ này. Nhưng tôi hy vọng anh có thể hiểu, bất kể thân phận của tôi như thế nào, lời nói ngày đó đều là lời trong lòng tôi. Cho dù là lấy thân phận công chúa đế quốc đứng ở bên ngoài trước mặt những người đó, tôi vẫn sẽ nói những lời đó như cũ. Bởi vì cho tới bây giờ, trong mắt tôi, phương Bắc luôn là một thể với đế quốc, cho tới giờ các anh cũng không phải người ngoại bang, không phải dân tộc man rợ."

Harris bị nàng mở ra cửa lòng càng cảm thấy tốt hơn phải mang Winifred đi, hắn trò chuyện với nàng rất nhiều, không biết thế nào liền hàn huyên tới chuyến thăm lần này của phái đoàn phương Bắc.

"Thật ra phương Bắc không muốn giao chiến với đế quốc đúng không?"

"Ừ. Làm gì có ai thích chiến tranh chứ?" Hắn có chút không biết làm sao, không có ai thích chiến tranh, nếu như có thể công bằng giải quyết giữa lợi ích và mâu thuẫn, có ai lại nguyện ý sử dụng bạo lực đây?

Winifred rơi vào yên lặng, "Nếu như phương Bắc muốn ký kết hiệp ước hòa bình với đế quốc, dùng kinh tế để qua lại, đạt thành quan hệ đôi bên cùng có lợi vậy sẽ giải quyết được vấn đề giữa hai bên chứ?"

"Nếu quả thật có thể như vậy thì tốt." Hắn nói. Phương Bắc mặc dù xa xôi nhưng lại có nhiên liệu sản xuất đá ma pháp, đây cũng là lý do tại sao bây giờ đế quốc và phương Bắc luôn giằng co không ngừng nghỉ. Nhưng mà thái độ của đế quốc hôm nay lại làm cho hắn rất thất vọng. Người thống trị không có đầu óc trị quốc, chỉ muốn dùng loại phương thức như đám cưới để kéo dài thời gian, căn bản không suy nghĩ đến biện pháp giải quyết một cách hiệu quả.

Bây giờ phương Bắc cần hàng hóa của đế quốc, cần vật tư do đế quốc sản xuất. Nếu quả thật nói chuyện không được, vậy thì bọn họ chỉ có thể dùng phương thức không muốn sử dụng nhất để giải quyết vấn đề. Người của đế quốc có lẽ sẽ bị tai bay vạ gió, nhưng người dân phương Bắc cũng phải sống sót, không có bất kỳ lý do gì để khiến họ phải tự sinh tự diệt cả, vì sống còn nên họ phải vì bản thân mình mà khai phá con đường phía trước.

"Vậy nếu như ký kết hiệp ước hòa bình với tôi thì sao? Anh đồng ý không?" Đôi môi thiếu nữ cong lên, trong mắt tràn đầy sự sắc bén. Người đàn ông nhìn dáng vẻ nàng có chút xa lạ như vậy liền ngẩn ra, giống như là đã đổi thành một người khác vậy.

"Nếu như anh đồng ý, tôi sẽ để phương Bắc lấy được vật liệu, triển khai quan hệ giữa phương Bắc và đế quốc. Nếu như anh đồng ý, phương Bắc vẫn có thể thực hiện tự trị, thậm chí anh còn có thể làm vua ở phương Bắc, nhưng anh phải ký điều khoản hòa bình một trăm năm với tôi."

"Cái gì?" Harris không dám tin nhìn nàng, "Cô điên rồi sao, Tiểu công chúa?"

"Đúng vậy, tôi điên rồi." Thiếu nữ hào phóng thừa nhận. "Nhưng mọi điều tôi nói đều có thể biến thành sự thật."

"Tôi đã chịu đựng đủ bọ dạng của đế quốc bây giờ, tôi rất hâm mộ sự hòa bình ở phương Bắc, tôi rất hâm mộ các anh không có nhiều mâu thuẫn cấo bậc như vậy, không có nhiều tranh chấp như vậy."

"Tôi cũng rất hâm mộ người dân phương Bắc có một người lãnh đạo như anh. Họ có một lãnh tụ biết lo nghĩ cho nhân dân, mà người thống trị đế quốc không chỉ vô năng còn rất hoang đường."

"Dân nghèo bên trong kinh đô, dân tỵ nạn ngoài thành, nhân gian đau thương đều là do sự tùy hứng buông thả và ngu ngốc của người thống trị một tay tạo thành."

"Ông ta là cha cô." Harris cắt lời nàng, nhưng nàng lại châm chọc cười một tiếng: "Đúng vậy, người như vậy lại là cha tôi. Tôi vì có một người cha như vậy mà cảm thấy xấu hổ. Tôi vì các con dân của hoàng thất Elizabeth mà cảm thấy lòng chua xót."

"Harris, cho dù phương Bắc có phát động chiến tranh cũng chưa chắc sẽ lấy được thắng lợi, điều này anh rất rõ ràng đúng không?" Winifred nói lời thành khẩn với hắn, nàng đang dùng quân át chủ bài trong tay mình để đổi lấy một cuộc giao dịch tuyệt đối có lợi với nàng. "Quân đội đế quốc hôm nay mặc dù bị phân tán nhưng chưa chắc sẽ thua, huống chi..."

"Đế quốc còn có ma pháp sư."

Người đàn ông cảm thấy nàng điên rồi, hắn nghi ngờ:

"Cô nói đùa sao? Cho dù có ma pháp sư nhưng ma pháp sư vừa ít ỏi lại vừa cao quý, họ không thể nào ra chiến trường. Dù cho ma pháp sư có tham chiến, phương Bắc cũng không phải là không có biện pháp đối phó." Ở băng nguyên có khoáng sản dùng làm đá ma pháp phong phú, ma pháp đối với họ mà nói cũng không phải thứ đáng sợ gì, càng không phải là vấn đề khó đến nỗi không có cách nào đối phó.

Nhưng Winifred lại không hề hoảng hốt chút nào, "Anh nói không sai. Nhưng nếu như là pháp sư có thể triệu hồi ra một đại quân xương khô thì sao?"

Pháp sư vong linh?!

Chỉ một cái chỉ tay của thiếu nữ, một ngọn lửa ma trơi màu lam lạnh lẽo xuất hiện trước mặt người đàn ông, Harris không thể tưởng tượng nổi nhìn đốm lửa quỷ dị kia: "Sói cô độc băng nguyên, mời anh nhìn hướng đó."

Theo phương hướng của ngón tay Winifred, người đàn ông nhìn sang, binh lính xương khô mặc áo giáp đứng ở chỗ u ám dưới lầu: "Hẳn anh đã tin rồi chứ? Đế quốc có pháp sư vong linh, năng lực của cô ấy nếu so với quân đội thì hoàn toàn vượt trội hơn."

"Tại sao cô---"

Thiếu nữ nắm chắc phần thắng, nàng làm một động tác chớ lên tiếng, giải đáp sự nghi ngờ không hiểu của người đàn ông, nàng chậm rãi mở miệng:

"Bởi vì, vị pháp sư vong linh kia thành tâm ra sức cho tôi."

Nàng vung tay lên, binh lính xương khô biến mất không thấy.

"Đây là sự trung thành cô ấy dâng lên cho tôi."