Sớm tinh mơ hôm sau ta bèn đeo gù lên núi. Buổi sớm không khí trên núi khá mát mẻ. Những giọt sương sớm vẫn còn đọng lại trên lá. Tiếng chim hót chào buổi sáng líu la líu lo nghe rất vui tai. Bao lâu ròi ta không cảm nhận được sự thanh bình, yên ả này nhỉ?
Đang hòa mình vào thiên nhiên bỗng ta nghe thấy tiếng gầm rú tiếp đó là tiếng bước chân uỳnh uỳnh làm rung chuyển cả mặt đất. Theo từng rung chuyển cả người ta nghiêng ngả. Tiếng uỳnh uỳnh mỗi lúc một gần tâm trạng ta cũng bị đó mà tăng thêm căng thẳng. Cuối cùng một con vật khổng lồ hiện ra trước mắt ta.
Ta bị con vật khổng lồ trước mắt làm cho chấn động. Đây là cái gì? Là yêu quái hay quái thú? Trên đời thật sự có thứ đó sao?
Chẳng để ta kịp định thần thứ đó đã há miệng phun ra một luồng lửa nóng rát. Ta nhắm tịt mắt giơ tay ra chắn theo bản năng.
Đúng lúc ta tưởng bản thân sẽ bỏ mạng tại đây thì nghe thấy tiếng hét của Trúc Lâm.
- Thu Nguyệt, cẩn thận!
Tiếp đó ta bị một lực lớn đẩy ngã xõng xoài ra đất nhưng ngoài ta ra còn có một người nữa. Chính người này đã chắn thay ta.
Hộc! Mùi máu tanh nồng nặc nhưng không phải của ta. Ta rất muốn biết tình cảnh trước mắt là như thế nào nhưng ngoài một màu đen kịt ta không thấy bất cứ gì cả. Ta rõ ràng đang mở mắt cơ mà. Mắt ta bị làm sao thế này?
Nhưng gạt việc này ra một bên hiện giờ ta cần biết người cứu ta ra sao mới được. Nghe tiếng hét ban nãy thì người đến chính là Trúc Lâm. Ta cuống cuồng bò dậy tìm Trúc Lâm. Sờ xoạng lần mò một lúc cuối cùng ta cũng sờ thấy tay của huynh ấy. Ta nương theo hướng vừa tìm được đến gần.
Lúc này ta nghe được giọng nói yếu ớt của Trúc Lâm.
- Thu Nguyệt, cô nghe… ta nói… thật… ra… ta…
- Ta đây.
Ta cuống quýt đáp.
- Thật ra… ta… ta…
Giọng nói của Trúc Lâm càng ngày càng yếu ớt. Ta càng lúc càng hoảng loạn.
- Ta… thích… c…
Lời còn chưa hết bàn tay huynh ấy đã buông thõng. Ta hoảng hốt gọi tên huynh ấy.
- Trúc Lâm huynh làm sao vậy? Trúc Lâm huynh mau trả lời ta đi! Trúc Lâm!
Nhưng cho dù ta có gọi cỡ nào, lay cỡ nào thì cũng không ai đáp lời ta cả. Trái tim ta đau quá! Giống như bị ai đó bóp nát vậy! Đau quá! Ta sắp không chịu nổi nữa rồi.
Mọi thứ trước mắt ta hoàn toàn sụp đổ. Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với huynh ấy như vậy? Huynh ấy không nên có kết cục như này? Mọi thứ không thể như này được!
Hộc! Cùng theo đó là một mùi máu tanh từ phía trước theo gió bụi tạt xuống. Phải rồi! Vẫn còn một người nữa ở đây. Người này đang giao chiến với con yêu quái kia thì phải. Tuy ta không biết người đó là ai nhưng rất cảm kích bởi vì người ấy đang cố hết sức để cứu bọn ta. Nhưng theo phỏng đoán của ta vẫn nên đừng làm luyên lụy người ta thì hơn. Dù sao cái mạng này của ta cũng chẳng trụ được qua mấy năm nữa. Ta gần 20 tuổi rồi, cũng sắp chết rồi.
Nghĩ vậy ta bèn mở lời.
- Tuy ta không biết…
Lời còn chưa nói xong thì đã bị cắt ngang.
- Thu Nguyệt, nhớ kỹ nhất định phải sống đến 20 tuổi.
Là giọng của Minh Nhật. Ta hốt hoảng hét lên.
- Minh Nhật, huynh mau đi đi!
Bỗng chốc ta cảm thấy không gian xung quanh chao đảo. Nhưng rất nhanh sau đó đã ổn định lại. Có điều ta không còn nghe thấy tiếng gầm rú cùng với tiếng giao chiến giữa Minh Nhật và yêu quái kia nữa. Không khí không quanh cũng khang khác.
Ta bị chuyển đến nơi khác rồi ư? Vậy còn Minh Nhật thì sao? Huynh ấy sẽ không sao đúng không?
Bỗng có tiếng bước chân tiến lại chỗ ta. Càng lúc càng gần.
- Ai? Là ai?
Người đó không lên tiếng. Chỉ có tiếng bước chân vẫn bước đến đều đều.
Là người này hãm hại ta sao? Tại sao lại phải làm như vậy?
- Tại sao? Sao ngươi phải làm như vậy?
Ta căm phẫn lên tiếng nhưng kẻ đó vẫn không đáp lại.
Tuy ta không nhìn thấy nhưng có cảm giác kẻ đó đang nhìn xuống ta bằng ánh mắt khinh khỉnh, coi thường. Chính là ánh mắt hả hê khi nhìn con mồi.
Bang! Oanh! Âm thanh chấn động vang lên cùng với đó là một giọng nói giận dữ.
- Lão yêu bà! Mau nộp mạng đi!
Là giọng nói của Thanh Uyên tỷ.
Thanh Uyên tỷ biết bà ta sao? Tỷ ấy biết chuyện gì đang xảy ra đúng không?
- Chỉ dựa vào ngươi?
Một giọng nói khinh thường lạ hoắc vang lên.
Ta dám chắc bản thân chưa từng quen biết ai có chất giọng như này. Tại sao bà ta nhất định phải dồn ta vào chỗ chết?
- Hôm nay bà nhất định phải chết! Ta nhất định sẽ báo thù cho Minh Nhật!
Thanh Uyên tỷ cắn răng thốt ra từng từ một cách căm phẫn.
Ta nghe tỷ ấy nói mà hoảng loạn. Minh Nhật làm sao? Chẳng lẽ huynh ấy đã… Tại sao, tại sao tất cả mọi người bên cạnh ta đều lần lượt ra đi? Là lỗi của ta. Là ta đã hại Trúc Lâm, là ta đã hại Minh Nhật. Nghĩ đến Thanh Uyên tỷ, ta hoảng loạn kêu tỷ ấy rời đi.
Nhưng vô ích bởi hai người họ đã lao vào đánh nhau vốn chẳng nghe ra ta nói gì.
Nghe những tiếng nổ vang ra lòng ta thấp thỏm, căng thẳng theo từng đợt một. Ta thật sự rất sợ, rất rất sợ sẽ lại có chuyện không hay xảy ra.
- Con hồ ly chết tiệt!
Bà ta đay nghiến. Tiếp đó là một tiếng uỳnh vang trời nổ ra. Hình như có người bị văng ngã. Thanh Uyên tỷ có làm sao không?
- Hôm nay bằng bất cứ giá nào ta cũng phải đem bà theo cùng!
Thanh Uyên tỷ quả quyết.
- Không tự lượng sức.
Bà ta lên tiếng.
Tiếp đó lại là những âm thanh chói tai liên tiếp nổ ra.
Tuy ta không nhìn ra tình cảnh trước mắt nhưng theo cảm nhận thì cả hai đều đã bị thương. Chỉ là không biết ai bị thương nặng hơn. Ta hy vọng Thanh Uyên tỷ có thể chiếm thế thượng phong.
- Nhất định phải sống sót!
Thanh Uyên tỷ căn dặn ta.
Dự cảm chẳng lành dấy lên. Ta vội gọi với theo tỷ ấy.
- Thanh Uyên tỷ.
Không kịp nữa rồi. Không gian xung quanh lại chao đảo thêm lần nữa. Lần này lại là chỗ nào nữa đây?
Vì cứu ta mà hết người này đến người khác xảy ra chuyện. Như này là quá đủ rồi! Cái mạng này bà ta muốn lấy thì cứ lấy đừng làm hại đến người khác nữa!