Chỉ cần không xử ta thì có xem thường hay không ta cũng mặc.
Ta đứng phắt dậy, mặt mày hớn hở như mộc xuân phong.
- Ta biết ngươi là người rộng lượng, phóng khoáng mà! Sau này nhất định sẽ vang danh thiên hạ.
Ta lúc nịnh nọt ta liếc thấy mấy củ khoai lang được ta mang về quảng ở xó cửa liền nảy ra một ý.
- Ngươi đợi một chút, ta đi nướng khoai cho ngươi.
Ta tung tăng cầm khoai lang xuống bếp để nướng. Nhưng niệm mãi mà chẳng thấy lửa đâu. Ta hết nhìn củi lại nhìn khoai lang, thở dài ảo não. Không dùng được pháp thuật vậy đành dùng cách của người phàm tự tay nhóm lửa thôi.
Ta sắn tay bước lên thì bỗng củi bùng cháy làm ta giật mình mất thăng bằng loạng choạng lùi về sau. Cùng lúc đó một cánh tay xuất hiện ôm ngang eo ta, ta cũng thuận thế ôm cánh tay của hắn.
- Nam nữ thụ thụ bất thân, không nên có những hành động thân mật quá mức.
Ta tỉnh bơ nhắc nhở, tay vẫn túm tay của điểu nhi. Cái này ta học ở chỗ Như Ngọc nguyên quân. Như Ngọc nguyên quân rất coi trọng danh tiết. Cô ấy luôn dặn ta, phận là nữ nhi phải giữ thân như ngọc không được để kẻ khác tùy tiện chiếm tiện nghi.
- Ngươi là nữ?
Điểu nhi ngạc nhiên hỏi ta.
- Đúng vậy.
Ta khẳng định chắc nịch.
Hắn buông ta ra nhân tiện rút luôn cánh tay bị ta nắm về khiến ta phút chốc lại mất thăn bằng. Người xiêu đi nhưng rất nhanh đã đứng thẳng lại.
- Vậy ngươi giả nam làm gì? Hôm trước lại còn dám…
Giọng điệu của hắn sắc bén chất vấn.
Sờ ngực à? Nói giữa chừng lại ngừng là muốn ta tự hiểu hay là do ngượng? Sờ cũng đã sờ rồi, chuyện đã xảy ra ta cũng chẳng cách nào thu hồi được. Còn vấn đề tại sao ta lại mặc đồ nam:
- Tại vì bọn họ đều nói ta mặc đồ nữ không hợp, một vài thủy nhân còn nói ta mặc đồ nữ không khác gì hành hạ bọn họ cả nên suốt hơn hai nghìn năm này ta đều mặc đồ nam. Có phải ta rất tốt bụng không? Biết hi sinh bản thân vì mọi người.
Ta chờ hắn khen một câu nhưng hắn lại nhìn ta một lượt từ đầu đến chân rồi lại lượt nữa từ chân lên đầu sau đó ném cái ta hỏi sang một bên.
- Ngay cả tạo lửa còn không xong lại dám tự nhận thiêu ta, không biết cảnh tượng tiên hữu đốt ta là như nào?
Ta nhận ra sự mỉa mai trong giọng điệu của hắn nhưng không giận. Quả thực với cái cảnh ta biến ra toàn “lửa hụt” thế này mà bảo là đốt được hắn thì đúng là khó tin.
- Hôm đó ta lỡ tay đốt ngọn cây, lúc biết chuyện ta bèn gọi nước đến dập lửa sau đó ngươi theo dòng nước của ta rơi xuống, ta đoán ngươi bị ta thiêu thành đen thui.
Sự việc chính là như thế.
- Cái cây bị ngươi thiêu rụi rồi hả?
Hắn hỏi với vẻ không tin tưởng.
- Chưa. Ta dập lửa nhanh nên mới xém có mấy cành trên ngọn thôi.
Ta đắc ý với màn cứu hỏa của mình.
- Có thế mà dám ba hoa.
Hắn lại xem thường ta, lúc đầu là kẻ nào bảo ta “đạo hạnh không tệ”!
- Không phải ta, sao ngươi lại thành gà quay được?
Ta bất mãn bật lại.
- Ta không phải gà.
Hắn gằn từng tiếng một rất ư là khó chịu sau đó mới miễn cưỡng nói thêm.
- Ngươi biết niết bàn là gì không?
Niết bàn trùng sinh? Phượng hoàng niết bàn, tắm lửa thay da đổi thịt. Hắn là thần điểu phượng hoàng? Như này nào phải là ta thiêu hắn mà là hắn tự đốt mình thì có. Nghe nói thiên hậu ở Cửu Trùng Thiên cũng xuất thân từ tộc phượng hoàng. Từ đó suy ra hắn cũng là người của thiên tộc.
- Ngươi là phượng hoàng thuộc tộc của thiên hậu hả?
Ta kích động túm tay áo hắn lại bị hắn tặng cho cái nhìn hờ hững rồi gạt tay ta ra.
- Coi chừng khoai cháy.
Hắn dửng dưng nhắc. Được nhắc nhở ta bèn bỏ kích động nhất thời qua một bên, lật đật chạy đi kiểm tra nhân tiện lật lại khoai lang cho chín đều. Lại nghĩ hắn tắm trong biển lửa mà không chết, chắc đạo hạnh rất thâm sâu. Thế là ta xum xoe chạy lại cạnh hắn bắt chuyện.
- Ngươi biến ra lửa giúp ta à?
- Tiện tay nghịch chơi.
Ý là không định giúp ta chỉ do buồn chán nên lỡ tay phóng hỏa vô tình giúp ta nướng khoai một tay.
- Ta thấy hỏa thuật của ngươi biến hóa linh hoạt, rất vi diệu. Chắc hẳn đạo hạnh rất cao. Nể tình chúng ta chung sống bấy lâu ngươi có thể dạy ta chút hỏa pháp được không?
Ta nhìn hắn với ánh mắt sáng quắc như sao đầy mong chờ.
- Nhóm lửa trong mắt ngươi cũng được coi là linh hoạt, vi diệu? Sẵn tiện xin hỏi chúng ta sống chung được bao lâu?
“Chưa đầy một ngày”, ta thầm than.
Hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “chúng ta”. Nghe ra hắn không muốn gộp chung ta với hắn lại một chỗ. Thẳng thừng vạch trần lời tâng bốc của ta, con phượng hoàng này không thích nghe lời ngon tiếng ngọt thì phải. Nịnh hót không được thì chuyển cách khác.
- Ngươi gặp họa, ta có lòng tốt đưa ngươi về nhà, dốc lòng lấy đan dược chân quý cho ngươi trị thương. Sau đó lại còn chuẩn bị y phục, đồ ăn cho ngươi. Ngươi xem ta lo cho ngươi từ đầu đến chân như thế có được tính là ân công của ngươi không? Ngươi dạy chút pháp thuật cho kẻ ân công này thì mất miếng thịt nào à? Ta cũng chỉ muốn mạnh hơn một chút để nhỡ có đánh nhau thì cũng không đến nỗi không chạy được thôi mà.
Những lời ta nói đều là sự thật. Cái gì cũng làm qua hết. Mặc dù y phục hắn không cần nhưng vẫn là chuẩn bị. Còn đan dược lẫn đồ ăn chẳng phải hắn nuốt xuống bụng hết rồi còn đâu.
- Ngươi bị đánh nhiều lắm sao?
Hắn trầm mặc nhìn ta.
- Ừ. Dăm ba bữa lại bị xảy ra khiến ta nghĩ nát đầu để trốn còn trốn không được thì đành giơ đầu chịu trận.
Ta chẳng thích thú gì việc cứ cách một hôm lại bị lôi đi đánh trận. Nhưng khổ nỗi các vị sư phụ lại chẳng cho ta toại nguyện. Cứ cách ngày là lại tiến hành kiểm tra tiên thuật mà lần nào kiểm tra cũng là đấu võ. Vị sư phụ nào mà kiểm tra là y như rằng đều có vẻ mặt chán nản.
Sư phụ không vui ta cũng phiền lòng. Sư phụ tâm trạng xấu còn có thể trút giận lên đồ đệ nhưng đồ đệ không vui biết trút giận lên ai?
Hắn nhìn ta đăm đăm sau đó cất lời.
- Qua đây, ta dạy cho chút tâm pháp.
- Qua rồi.
Ta đứng sẵn bên cạnh hắn còn gì, muốn thi pháp thì làm đi để ta còn học.
- Đưa đầu qua đây.
- Đưa đầu làm gì?
Yêu cầu của hắn khiến ta thấy làm lạ. Dạy thì dạy đi, bảo ta chụm đầu với hắn làm gì? Tán chuyện chắc?
- Truyền thụ tâm pháp cho ngươi tự lĩnh hội.
Hóa ra là lười thực hiện thêm lần nữa. Hắn muốn cho ta xem mấy cái cảnh tâm pháp ấy tua nhanh trong đầu rồi mặc xác ta muốn làm gì thì làm đây mà. Ta bĩu môi nhưng vẫn đưa đầu qua.
Ta đã ngoan ngoãn làm theo thế mà ngón tay hắn chạm vào trán ta được cái búng tay đã dừng luôn.
- Truyền tâm pháp nhanh đi!
Ta sốt sắng giục chỉ sợ hắn đổi ý.
- Ngươi… Lục thức thiếu sót!
Hắn nhìn ta đầy ý vị.
- Ta biết.
Chuyện lục thức không đủ ta đã biết từ lâu rồi.
Lần ấy ta vô tình nghe thấy Long Hậu (Hương Ly cô cô) nói với Trung Quân y tiên như vậy tiếp đó bảo ông ấy nghĩ cách khôi phục lục thức cho ta. Còn việc ông ấy có cách khôi phục lục thức hay không thì ta không biết. Lục thức đầy đủ hay không đối với ta cũng chẳng phải to tát gì, sống thoải mái là đời mãn nguyện rồi.